Sáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi. Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi. Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt. Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền. Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền. Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu. Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới…
Chương 27: Chương 27
Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi. Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi. Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt. Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền. Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền. Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu. Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới… "Năm nay không có, chờ sang năm có thể ăn rồi.”Nhắc đến ăn, hai đứa bé đều nói rất nhiều, nói đến chỗ vui vẻ, Trương Kiến Quân còn nói chờ thời tiết nóng một chút, dẫn theo Lương Thần đến khe suối Phượng Hoàng bơi lội, bắt cá.Vân Đoan cắt đứt lời của hai đứa bé: "Ở nhà tắm thì được, ra sông bơi lội thì không được."Hai đứa bé một đứa năm tuổi một đứa sáu tuổi, cô thật sự sợ không cẩn thận không chăm sóc được bị chết đuối.Trương Kiến Quân vỗ ngực: "Không sợ, còn anh trai lớn hơn đi theo bọn em."Lương Thần dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô, Vân Đoan không mềm lòng chút nào: "Có bé trai lớn đi theo cũng không được.""Hai đứa ngoan đi, bơi lội thì có gì thú vị, chờ trời nóng, mẹ sẽ nấu chè đậu xanh cho hai đứa, bên trong chè đậu xanh có bỏ đường, chờ nấu xong lại bỏ vào giếng cho lạnh một chút, chật chật, chè đậu xanh lành lạnh, ngọt ngào, uống thật ngon.”Vân Đoan hình dung chè đậu rất ngon, hai đứa bé nghe mà ch** n**c miếng.Vân Đoan cười nhẹ ra tiếng.Bà cụ Lý đẩy cửa đi vào: "Đừng có chọc bọn nhỏ nữa, củi khô và than tổ ong mà cháu mua đã đến rồi.""Chao ôi, nhanh vào."Than tổ ong và củi khô được sắp xếp chỉnh tề trong phòng đặt đồ lặt vặt ở nhà Tây.Vân Đoan mua nhiều, chất đầy nửa căn phòng.Có những thứ củi đốt này, đủ cho cô dùng một khoảng thời gian.Tiễn người đưa đồ đến, Lý Tú Phân nói: "Củi đốt chỉ cần đủ đốt là được.Chờ qua một thời gian ngắn cháu nghỉ ngơi xong rồi, đến lúc đó đi lên núi đốn của với nhà bà, có thể tiết kiệm được không ít tiền.”Người trong huyện không có đất trồng giống với người có hộ khẩu trong thôn, trẻ con người già không đi làm việc trong huyện, lúc rảnh nhiều, sẽ đi lên núi đốn củi, hoặc là vào mùa xuân hái rau củ dại, mùa hè hái nấm, mùa thu nhặt quả dại! Thu thập nhiều một chút có thể giảm bớt gánh nặng trong nhà."Vâng, đến lúc đó mọi người nhớ kêu cháu." Vân Đoan dứt khoát đồng ý.Cô cần gia tăng lượng hoạt động rèn luyện thân thể, Lương Thần cũng phải kết giao nhiều bạn bè, đi nhiều hơn cũng là một chuyện tốt.Nói xong chuyện củi đốt, Lý Tú Phân vỗ đùi nói: "Đúng rồi, lúc bà trở về có đi ngang Cư Ủy hội, đụng phải sư thẩm của cháu, biết cháu trở về, bảo cháu thu xếp ổn thỏa, buổi chiều đến nhà cô ấy ăn cơm.""Vừa khéo cháu cũng định dẫn theo Lương Thần buổi chiều đến cọ một bữa cơm ở nhà sư thúc."Vân Đoan đi vào phòng, lấy đồ chuẩn bị cho nhà họ Trương ra, hai cân gạo, hai cân gạo kê, còn có các loại đậu đỏ, đậu đen, đậu nành, tổng cộng hai cân, ngoài ra còn có kẹo Đại Bạch Thỏ, năm cân quýt, được đựng một bọc lớn, đưa cho bà cụ Lý."Bà tuyệt đối đừng khách khí với cháu."Vân Đoan đưa rất quan minh chính đại, Lý Tú Phân sống nhiều năm như vậy, tất nhiên nhìn ra được người nào có thật lòng tặng quà hay không..
"Năm nay không có, chờ sang năm có thể ăn rồi.
”Nhắc đến ăn, hai đứa bé đều nói rất nhiều, nói đến chỗ vui vẻ, Trương Kiến Quân còn nói chờ thời tiết nóng một chút, dẫn theo Lương Thần đến khe suối Phượng Hoàng bơi lội, bắt cá.
Vân Đoan cắt đứt lời của hai đứa bé: "Ở nhà tắm thì được, ra sông bơi lội thì không được.
"Hai đứa bé một đứa năm tuổi một đứa sáu tuổi, cô thật sự sợ không cẩn thận không chăm sóc được bị chết đuối.
Trương Kiến Quân vỗ ngực: "Không sợ, còn anh trai lớn hơn đi theo bọn em.
"Lương Thần dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô, Vân Đoan không mềm lòng chút nào: "Có bé trai lớn đi theo cũng không được.
""Hai đứa ngoan đi, bơi lội thì có gì thú vị, chờ trời nóng, mẹ sẽ nấu chè đậu xanh cho hai đứa, bên trong chè đậu xanh có bỏ đường, chờ nấu xong lại bỏ vào giếng cho lạnh một chút, chật chật, chè đậu xanh lành lạnh, ngọt ngào, uống thật ngon.
”Vân Đoan hình dung chè đậu rất ngon, hai đứa bé nghe mà ch** n**c miếng.
Vân Đoan cười nhẹ ra tiếng.
Bà cụ Lý đẩy cửa đi vào: "Đừng có chọc bọn nhỏ nữa, củi khô và than tổ ong mà cháu mua đã đến rồi.
""Chao ôi, nhanh vào.
"Than tổ ong và củi khô được sắp xếp chỉnh tề trong phòng đặt đồ lặt vặt ở nhà Tây.
Vân Đoan mua nhiều, chất đầy nửa căn phòng.
Có những thứ củi đốt này, đủ cho cô dùng một khoảng thời gian.
Tiễn người đưa đồ đến, Lý Tú Phân nói: "Củi đốt chỉ cần đủ đốt là được.
Chờ qua một thời gian ngắn cháu nghỉ ngơi xong rồi, đến lúc đó đi lên núi đốn của với nhà bà, có thể tiết kiệm được không ít tiền.
”Người trong huyện không có đất trồng giống với người có hộ khẩu trong thôn, trẻ con người già không đi làm việc trong huyện, lúc rảnh nhiều, sẽ đi lên núi đốn củi, hoặc là vào mùa xuân hái rau củ dại, mùa hè hái nấm, mùa thu nhặt quả dại! Thu thập nhiều một chút có thể giảm bớt gánh nặng trong nhà.
"Vâng, đến lúc đó mọi người nhớ kêu cháu.
" Vân Đoan dứt khoát đồng ý.
Cô cần gia tăng lượng hoạt động rèn luyện thân thể, Lương Thần cũng phải kết giao nhiều bạn bè, đi nhiều hơn cũng là một chuyện tốt.
Nói xong chuyện củi đốt, Lý Tú Phân vỗ đùi nói: "Đúng rồi, lúc bà trở về có đi ngang Cư Ủy hội, đụng phải sư thẩm của cháu, biết cháu trở về, bảo cháu thu xếp ổn thỏa, buổi chiều đến nhà cô ấy ăn cơm.
""Vừa khéo cháu cũng định dẫn theo Lương Thần buổi chiều đến cọ một bữa cơm ở nhà sư thúc.
"Vân Đoan đi vào phòng, lấy đồ chuẩn bị cho nhà họ Trương ra, hai cân gạo, hai cân gạo kê, còn có các loại đậu đỏ, đậu đen, đậu nành, tổng cộng hai cân, ngoài ra còn có kẹo Đại Bạch Thỏ, năm cân quýt, được đựng một bọc lớn, đưa cho bà cụ Lý.
"Bà tuyệt đối đừng khách khí với cháu.
"Vân Đoan đưa rất quan minh chính đại, Lý Tú Phân sống nhiều năm như vậy, tất nhiên nhìn ra được người nào có thật lòng tặng quà hay không.
.
Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi. Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi. Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt. Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền. Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền. Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu. Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới… "Năm nay không có, chờ sang năm có thể ăn rồi.”Nhắc đến ăn, hai đứa bé đều nói rất nhiều, nói đến chỗ vui vẻ, Trương Kiến Quân còn nói chờ thời tiết nóng một chút, dẫn theo Lương Thần đến khe suối Phượng Hoàng bơi lội, bắt cá.Vân Đoan cắt đứt lời của hai đứa bé: "Ở nhà tắm thì được, ra sông bơi lội thì không được."Hai đứa bé một đứa năm tuổi một đứa sáu tuổi, cô thật sự sợ không cẩn thận không chăm sóc được bị chết đuối.Trương Kiến Quân vỗ ngực: "Không sợ, còn anh trai lớn hơn đi theo bọn em."Lương Thần dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô, Vân Đoan không mềm lòng chút nào: "Có bé trai lớn đi theo cũng không được.""Hai đứa ngoan đi, bơi lội thì có gì thú vị, chờ trời nóng, mẹ sẽ nấu chè đậu xanh cho hai đứa, bên trong chè đậu xanh có bỏ đường, chờ nấu xong lại bỏ vào giếng cho lạnh một chút, chật chật, chè đậu xanh lành lạnh, ngọt ngào, uống thật ngon.”Vân Đoan hình dung chè đậu rất ngon, hai đứa bé nghe mà ch** n**c miếng.Vân Đoan cười nhẹ ra tiếng.Bà cụ Lý đẩy cửa đi vào: "Đừng có chọc bọn nhỏ nữa, củi khô và than tổ ong mà cháu mua đã đến rồi.""Chao ôi, nhanh vào."Than tổ ong và củi khô được sắp xếp chỉnh tề trong phòng đặt đồ lặt vặt ở nhà Tây.Vân Đoan mua nhiều, chất đầy nửa căn phòng.Có những thứ củi đốt này, đủ cho cô dùng một khoảng thời gian.Tiễn người đưa đồ đến, Lý Tú Phân nói: "Củi đốt chỉ cần đủ đốt là được.Chờ qua một thời gian ngắn cháu nghỉ ngơi xong rồi, đến lúc đó đi lên núi đốn của với nhà bà, có thể tiết kiệm được không ít tiền.”Người trong huyện không có đất trồng giống với người có hộ khẩu trong thôn, trẻ con người già không đi làm việc trong huyện, lúc rảnh nhiều, sẽ đi lên núi đốn củi, hoặc là vào mùa xuân hái rau củ dại, mùa hè hái nấm, mùa thu nhặt quả dại! Thu thập nhiều một chút có thể giảm bớt gánh nặng trong nhà."Vâng, đến lúc đó mọi người nhớ kêu cháu." Vân Đoan dứt khoát đồng ý.Cô cần gia tăng lượng hoạt động rèn luyện thân thể, Lương Thần cũng phải kết giao nhiều bạn bè, đi nhiều hơn cũng là một chuyện tốt.Nói xong chuyện củi đốt, Lý Tú Phân vỗ đùi nói: "Đúng rồi, lúc bà trở về có đi ngang Cư Ủy hội, đụng phải sư thẩm của cháu, biết cháu trở về, bảo cháu thu xếp ổn thỏa, buổi chiều đến nhà cô ấy ăn cơm.""Vừa khéo cháu cũng định dẫn theo Lương Thần buổi chiều đến cọ một bữa cơm ở nhà sư thúc."Vân Đoan đi vào phòng, lấy đồ chuẩn bị cho nhà họ Trương ra, hai cân gạo, hai cân gạo kê, còn có các loại đậu đỏ, đậu đen, đậu nành, tổng cộng hai cân, ngoài ra còn có kẹo Đại Bạch Thỏ, năm cân quýt, được đựng một bọc lớn, đưa cho bà cụ Lý."Bà tuyệt đối đừng khách khí với cháu."Vân Đoan đưa rất quan minh chính đại, Lý Tú Phân sống nhiều năm như vậy, tất nhiên nhìn ra được người nào có thật lòng tặng quà hay không..