Tháng 10 âm lịch năm 1975, Nam thị.Vải trắn quấn trên mái nhà cong, mùi đàn hương phảng phất khắp nơi.Trước linh đường người tới người lui, hết tốp này tới tốp khác.Mạnh Ninh mặc đồ tang màu trắng rộng thùng thình quỳ gối một bên, đôi mắt sưng đỏ.Nghe bác gái phía đối diện chợt gào khóc to hơn, cô biết là có người tới."Ninh Ninh, tới đây."Bạn tốt ở đơn vị của bố cô là Từ Thịnh gọi cô tới, rồi dẫn cô đi tới trước mặt hai người mặc đồ Tôn Trung Sơn, chỉ vào từng người giới thiệu cho cô: "Đây là bác Cao, đây là dì Ngưu."Mạnh Ninh ngoan ngoãn chào: "Cháu chào bác Cao, dì Ngưu."Dì Ngưu nắm tay Mạnh Ninh, nhiệt tình thân thiết:"Cháu ngoan, nhớ phải chăm sóc bản thân cẩn thận. Sau này có việc gì thì cứ tới tìm dì Ngưu, dì Ngưu ở đây."Những lời như vậy, Mạnh Ninh đã nghe nói không biết bao nhiêu lần mấy ngày nay rồi.Lúc này cô cũng chỉ gật đầu: "Cảm ơn dì Ngưu ạ."Từ Thịnh ra hiệu cho Mạnh Ninh lấy que hương cho hai người, rồi cùng bọn họ lại thắp thêm nén hương nữa.Sau đó, trước mặt hai vị…
Chương 12: 12: Khóc Lóc Tố Cáo
Thập Niên 70 Tiểu Kiều Thê Mẹ KếTác giả: Triều DựTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTháng 10 âm lịch năm 1975, Nam thị.Vải trắn quấn trên mái nhà cong, mùi đàn hương phảng phất khắp nơi.Trước linh đường người tới người lui, hết tốp này tới tốp khác.Mạnh Ninh mặc đồ tang màu trắng rộng thùng thình quỳ gối một bên, đôi mắt sưng đỏ.Nghe bác gái phía đối diện chợt gào khóc to hơn, cô biết là có người tới."Ninh Ninh, tới đây."Bạn tốt ở đơn vị của bố cô là Từ Thịnh gọi cô tới, rồi dẫn cô đi tới trước mặt hai người mặc đồ Tôn Trung Sơn, chỉ vào từng người giới thiệu cho cô: "Đây là bác Cao, đây là dì Ngưu."Mạnh Ninh ngoan ngoãn chào: "Cháu chào bác Cao, dì Ngưu."Dì Ngưu nắm tay Mạnh Ninh, nhiệt tình thân thiết:"Cháu ngoan, nhớ phải chăm sóc bản thân cẩn thận. Sau này có việc gì thì cứ tới tìm dì Ngưu, dì Ngưu ở đây."Những lời như vậy, Mạnh Ninh đã nghe nói không biết bao nhiêu lần mấy ngày nay rồi.Lúc này cô cũng chỉ gật đầu: "Cảm ơn dì Ngưu ạ."Từ Thịnh ra hiệu cho Mạnh Ninh lấy que hương cho hai người, rồi cùng bọn họ lại thắp thêm nén hương nữa.Sau đó, trước mặt hai vị… Mạnh Ninh đưa hai danh sách cho Trương Bằng, cố gắng ăn nói cho lô gic: "Bốn ngày trước, ba tôi qua đời khi làm việc.Đơn vị của ông đưa tới vàng tử tuất và tiền phúng viếng tổng cộng ba trăm chín mươi sáu đồng.Ngoài ra, trong ba ngày qua, tiền phúng viếng người ta tới nhà ghi vào danh sách cũng có một trăm mười bảy đồng, tất cả là năm trăm mười hai đồng.Tất cả đều do bác ba của tôi nắm giữ."Nói tới đây, Mạnh Ninh khựng lại, hốc mắt đỏ ứng, trong ánh mắt toát lên vẻ đau thương."Hôm qua, hạ táng ba tôi, sau khi họ hàng thân thích đi rồi, bác gái đưa danh sách ghi tiền phúng viếng này lại cho tôi."Mạnh Ninh khựng lại, giọng trầm xuống, mang theo chút cô đơn chua xót:"Tôi biết tang lễ của ba đều do bác ba lo liệu.Là bậc con cháu, ngay khi ba vừa đi, tôi không nên vì chút tiền phúng viếng nho nhỏ này mà làm um lên với nhà bác ba, khiến cho ba có đi cũng không yên lòng.""Nhưng thật sự vì trời bắt đầu lạnh, bắt đầu mùa đông rồi, em trai tôi còn nhỏ, không chịu nổi gió buốt, cần tiền và tem phiếu để làm vài bộ đồ mùa đông, trong nhà cũng không còn gạo mì than củi nữa.""Tôi biết bác ba giúp tôi làm tang lễ cho ba, như vậy là có ơn với tôi.Tôi cũng không cần bác ba trả lại hết, chỉ cần cho mười hai mươi đồng cũng được, để chị em tôi có thể mua mấy cân lương thực, thêm một hai bộ đồ đông là đủ rồi."Vành mắt Mạnh Ninh đỏ ửng, đôi mắt hoa đào như ngập một tầng hơi nước, cô lặng lẽ véo bắp đùi mình.Mạnh Ninh sợ đau, luôn không dám ra tay mạnh với bản thân.Nhưng không làm gì thì đương nhiên không khóc được.Cuối cùng cô cũng chỉ có thể khiến đôi mắt mình rơm rớm nước mắt, cúi đầu dụi dụi mắt, trông như cô vợ nhỏ bị bắt nạt.Đông Đông ôm đùi Mạnh Ninh, thấy cô khóc như không khóc, cậu bé cũng muốn khóc theo, bèn nghẹn ngào gọi: "Chị ơi, đừng khóc."Nhìn hai chị em trước mặt đang sắp trình diễn cảnh ôm nhau khóc lóc, câu nói "hay là hai người ra cửa rẽ trái tìm hội liên hiệp phụ nữ đi" của Trương Bằng có thế nào cũng không thốt được thành lời."Có chứng cứ gì không?"Thấy Trương Bằng cuối cũng đã chịu nhận danh sách, Mạnh Ninh cảm thấy thở phào, vội nói:"Đây là danh sách ghi tiền phúng điếu.Sổ này là của đơn vị ba tôi ghi, có đóng dấu.Mỗi một khoản tiền đều có thể tìm người ở đơn vị của ba tôi để đối chiếu.Còn sổ kia là do bên nhà bác ba tôi ghi, trong đó hẳn là họ hàng thân thích của bên ba tôi hoặc nhà bác ba.Sổ này tôi không rõ lắm.".
Mạnh Ninh đưa hai danh sách cho Trương Bằng, cố gắng ăn nói cho lô gic: "Bốn ngày trước, ba tôi qua đời khi làm việc.
Đơn vị của ông đưa tới vàng tử tuất và tiền phúng viếng tổng cộng ba trăm chín mươi sáu đồng.Ngoài ra, trong ba ngày qua, tiền phúng viếng người ta tới nhà ghi vào danh sách cũng có một trăm mười bảy đồng, tất cả là năm trăm mười hai đồng.
Tất cả đều do bác ba của tôi nắm giữ."Nói tới đây, Mạnh Ninh khựng lại, hốc mắt đỏ ứng, trong ánh mắt toát lên vẻ đau thương."Hôm qua, hạ táng ba tôi, sau khi họ hàng thân thích đi rồi, bác gái đưa danh sách ghi tiền phúng viếng này lại cho tôi."Mạnh Ninh khựng lại, giọng trầm xuống, mang theo chút cô đơn chua xót:"Tôi biết tang lễ của ba đều do bác ba lo liệu.
Là bậc con cháu, ngay khi ba vừa đi, tôi không nên vì chút tiền phúng viếng nho nhỏ này mà làm um lên với nhà bác ba, khiến cho ba có đi cũng không yên lòng.""Nhưng thật sự vì trời bắt đầu lạnh, bắt đầu mùa đông rồi, em trai tôi còn nhỏ, không chịu nổi gió buốt, cần tiền và tem phiếu để làm vài bộ đồ mùa đông, trong nhà cũng không còn gạo mì than củi nữa.""Tôi biết bác ba giúp tôi làm tang lễ cho ba, như vậy là có ơn với tôi.
Tôi cũng không cần bác ba trả lại hết, chỉ cần cho mười hai mươi đồng cũng được, để chị em tôi có thể mua mấy cân lương thực, thêm một hai bộ đồ đông là đủ rồi."Vành mắt Mạnh Ninh đỏ ửng, đôi mắt hoa đào như ngập một tầng hơi nước, cô lặng lẽ véo bắp đùi mình.Mạnh Ninh sợ đau, luôn không dám ra tay mạnh với bản thân.Nhưng không làm gì thì đương nhiên không khóc được.Cuối cùng cô cũng chỉ có thể khiến đôi mắt mình rơm rớm nước mắt, cúi đầu dụi dụi mắt, trông như cô vợ nhỏ bị bắt nạt.Đông Đông ôm đùi Mạnh Ninh, thấy cô khóc như không khóc, cậu bé cũng muốn khóc theo, bèn nghẹn ngào gọi: "Chị ơi, đừng khóc."Nhìn hai chị em trước mặt đang sắp trình diễn cảnh ôm nhau khóc lóc, câu nói "hay là hai người ra cửa rẽ trái tìm hội liên hiệp phụ nữ đi" của Trương Bằng có thế nào cũng không thốt được thành lời."Có chứng cứ gì không?"Thấy Trương Bằng cuối cũng đã chịu nhận danh sách, Mạnh Ninh cảm thấy thở phào, vội nói:"Đây là danh sách ghi tiền phúng điếu.
Sổ này là của đơn vị ba tôi ghi, có đóng dấu.
Mỗi một khoản tiền đều có thể tìm người ở đơn vị của ba tôi để đối chiếu.Còn sổ kia là do bên nhà bác ba tôi ghi, trong đó hẳn là họ hàng thân thích của bên ba tôi hoặc nhà bác ba.
Sổ này tôi không rõ lắm.".
Thập Niên 70 Tiểu Kiều Thê Mẹ KếTác giả: Triều DựTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTháng 10 âm lịch năm 1975, Nam thị.Vải trắn quấn trên mái nhà cong, mùi đàn hương phảng phất khắp nơi.Trước linh đường người tới người lui, hết tốp này tới tốp khác.Mạnh Ninh mặc đồ tang màu trắng rộng thùng thình quỳ gối một bên, đôi mắt sưng đỏ.Nghe bác gái phía đối diện chợt gào khóc to hơn, cô biết là có người tới."Ninh Ninh, tới đây."Bạn tốt ở đơn vị của bố cô là Từ Thịnh gọi cô tới, rồi dẫn cô đi tới trước mặt hai người mặc đồ Tôn Trung Sơn, chỉ vào từng người giới thiệu cho cô: "Đây là bác Cao, đây là dì Ngưu."Mạnh Ninh ngoan ngoãn chào: "Cháu chào bác Cao, dì Ngưu."Dì Ngưu nắm tay Mạnh Ninh, nhiệt tình thân thiết:"Cháu ngoan, nhớ phải chăm sóc bản thân cẩn thận. Sau này có việc gì thì cứ tới tìm dì Ngưu, dì Ngưu ở đây."Những lời như vậy, Mạnh Ninh đã nghe nói không biết bao nhiêu lần mấy ngày nay rồi.Lúc này cô cũng chỉ gật đầu: "Cảm ơn dì Ngưu ạ."Từ Thịnh ra hiệu cho Mạnh Ninh lấy que hương cho hai người, rồi cùng bọn họ lại thắp thêm nén hương nữa.Sau đó, trước mặt hai vị… Mạnh Ninh đưa hai danh sách cho Trương Bằng, cố gắng ăn nói cho lô gic: "Bốn ngày trước, ba tôi qua đời khi làm việc.Đơn vị của ông đưa tới vàng tử tuất và tiền phúng viếng tổng cộng ba trăm chín mươi sáu đồng.Ngoài ra, trong ba ngày qua, tiền phúng viếng người ta tới nhà ghi vào danh sách cũng có một trăm mười bảy đồng, tất cả là năm trăm mười hai đồng.Tất cả đều do bác ba của tôi nắm giữ."Nói tới đây, Mạnh Ninh khựng lại, hốc mắt đỏ ứng, trong ánh mắt toát lên vẻ đau thương."Hôm qua, hạ táng ba tôi, sau khi họ hàng thân thích đi rồi, bác gái đưa danh sách ghi tiền phúng viếng này lại cho tôi."Mạnh Ninh khựng lại, giọng trầm xuống, mang theo chút cô đơn chua xót:"Tôi biết tang lễ của ba đều do bác ba lo liệu.Là bậc con cháu, ngay khi ba vừa đi, tôi không nên vì chút tiền phúng viếng nho nhỏ này mà làm um lên với nhà bác ba, khiến cho ba có đi cũng không yên lòng.""Nhưng thật sự vì trời bắt đầu lạnh, bắt đầu mùa đông rồi, em trai tôi còn nhỏ, không chịu nổi gió buốt, cần tiền và tem phiếu để làm vài bộ đồ mùa đông, trong nhà cũng không còn gạo mì than củi nữa.""Tôi biết bác ba giúp tôi làm tang lễ cho ba, như vậy là có ơn với tôi.Tôi cũng không cần bác ba trả lại hết, chỉ cần cho mười hai mươi đồng cũng được, để chị em tôi có thể mua mấy cân lương thực, thêm một hai bộ đồ đông là đủ rồi."Vành mắt Mạnh Ninh đỏ ửng, đôi mắt hoa đào như ngập một tầng hơi nước, cô lặng lẽ véo bắp đùi mình.Mạnh Ninh sợ đau, luôn không dám ra tay mạnh với bản thân.Nhưng không làm gì thì đương nhiên không khóc được.Cuối cùng cô cũng chỉ có thể khiến đôi mắt mình rơm rớm nước mắt, cúi đầu dụi dụi mắt, trông như cô vợ nhỏ bị bắt nạt.Đông Đông ôm đùi Mạnh Ninh, thấy cô khóc như không khóc, cậu bé cũng muốn khóc theo, bèn nghẹn ngào gọi: "Chị ơi, đừng khóc."Nhìn hai chị em trước mặt đang sắp trình diễn cảnh ôm nhau khóc lóc, câu nói "hay là hai người ra cửa rẽ trái tìm hội liên hiệp phụ nữ đi" của Trương Bằng có thế nào cũng không thốt được thành lời."Có chứng cứ gì không?"Thấy Trương Bằng cuối cũng đã chịu nhận danh sách, Mạnh Ninh cảm thấy thở phào, vội nói:"Đây là danh sách ghi tiền phúng điếu.Sổ này là của đơn vị ba tôi ghi, có đóng dấu.Mỗi một khoản tiền đều có thể tìm người ở đơn vị của ba tôi để đối chiếu.Còn sổ kia là do bên nhà bác ba tôi ghi, trong đó hẳn là họ hàng thân thích của bên ba tôi hoặc nhà bác ba.Sổ này tôi không rõ lắm.".