Sáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi. Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi. Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt. Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền. Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền. Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu. Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới…
Chương 42: Chương 42
Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi. Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi. Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt. Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền. Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền. Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu. Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới… Lương Thần giống như một con ếch con, dời hai bước gần bên cạnh cô: "Mẹ vẫn sẽ luôn ở chỗ này sao?""Vẫn luôn ở.Coi như mẹ bận rộn ra ngoài, con ở nhà chờ mẹ, mẹ nhất định sẽ trở về."Lương Thần suy nghĩ một chút: "Vậy con sẽ đi."Trong trí nhớ của cậu bé, hình như trước kia cậu bé cũng có đi học.Sau khi sử lý xong dược liệu đã được rửa sạch, phơi trong sân, sau khi làm xong những chuyện này, Vân Đoan từ trong Đào Nghệ Quán lấy ra một nắm bột gạo khô, buổi trưa hai mẹ con sẽ ăn bún.Ở phòng khách vòng vo một hồi, rót ly nước, Vân Đoan nhớ đến Mao Mao bên trong Đào Nghệ Quán.Mao Mao đã thức dậy, giờ phút này đang ở trên tầng năm tìm thức ăn.Vân Đoan đưa Mao Mao ra ngoài, lại lấy ra một túi hạnh nhân, chính là loai túi nilon trong suốt, phía trên không có một chữ nào.Túi hạnh nhân nhét vào trong tay Lương Thần, Mao Mao vì miếng ăn, nhanh chóng bò lên trên người Lương Thần, đoán chừng là động vào chỗ nhột của cậu bé, làm cho cậu bé cười ha ha.Vân Đoan cười nhẹ một tiếng, xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ngồi ở trên mép giường xuất thần, trong đầu đang đi dạo đồ ở tầng sáu.Cô không vào được tầng sáu, nhưng có thể lấy đồ ra.Trước tiên cô từ trong tầng sáu lấy hai cái khăn lông lau mặt, lại cầm hai cái khăn tắm lớn, đều là màu trắng thường gặp.Còn có bàn chãi đánh răng và ly nước.Bàn chải đánh răng cũng không phải là có chất lượng kém, lồng bàn chải xù xì ở trong Cung tiêu xã, chất lượng của bàn chải đánh răng này rất tốt.Càng tốt hơn là, trong tầng 6 còn có bàn chải đánh răng cho trẻ con.Chỉ là bàn chải đánh răng này quá khát biệt với thời đại này.Ly nước thì cũng không dùng ly thủy tinh đặt ở quầy bar bên trong, đi tầng ba tùy tiện cầm hai cái ly gốm bình thường là được.Kiếm tra phòng chứa đồ ở tầng sáu, mặc dù tổng cộng chỉ có sáu gian phòng, nhưng đồ dùng trên giường có ba mươi bộ, ví dụ như chăn đi, trừ chăn tàm ty cao cấp ra, còn có mấy bộ chăn lông vũ, đoán chừng là chăm sóc cho nhu cầu khác nhau của khách hàng.Thậm chí ngay cả vỏ chăn, cũng không phải là màu trắng giống trong khách sạn, còn có màu xanh da trời, màu nâu nhạt,..phong cách đều rất đơn giản, còn có màu sắc rực rỡ mà con nít thích nữa.Vân Đoan sờ cằm nghĩ, vỏ chăn màu xanh da trời cắt ra làm quần áo cũng rất tốt, màu sắc không dễ chú ý, chất lượng vải thì mặc vào vô cùng thoải mái.Để cho cô mau quần áo bằng tay thì không được, phải nghĩ cách mua một cái máy may về.Đếm thử phiếu công nghệ trong tay, trái lại có phiếu, chỉ là không biết Bách hóa của huyện Phượng Hoàng có máy may hay không."Mẹ ơi, Mao Mao ăn hết hạnh nhân rồi." Lương Thần gõ cửa phòng.Vân Đoan mở cửa ra, cúi đầu nhìn một đứa bé một con khỉ ở ngoài cửa: "Ăn xong rồi thì thôi, ngày mai mới có lại.".
Lương Thần giống như một con ếch con, dời hai bước gần bên cạnh cô: "Mẹ vẫn sẽ luôn ở chỗ này sao?""Vẫn luôn ở.
Coi như mẹ bận rộn ra ngoài, con ở nhà chờ mẹ, mẹ nhất định sẽ trở về."Lương Thần suy nghĩ một chút: "Vậy con sẽ đi."Trong trí nhớ của cậu bé, hình như trước kia cậu bé cũng có đi học.Sau khi sử lý xong dược liệu đã được rửa sạch, phơi trong sân, sau khi làm xong những chuyện này, Vân Đoan từ trong Đào Nghệ Quán lấy ra một nắm bột gạo khô, buổi trưa hai mẹ con sẽ ăn bún.Ở phòng khách vòng vo một hồi, rót ly nước, Vân Đoan nhớ đến Mao Mao bên trong Đào Nghệ Quán.Mao Mao đã thức dậy, giờ phút này đang ở trên tầng năm tìm thức ăn.Vân Đoan đưa Mao Mao ra ngoài, lại lấy ra một túi hạnh nhân, chính là loai túi nilon trong suốt, phía trên không có một chữ nào.Túi hạnh nhân nhét vào trong tay Lương Thần, Mao Mao vì miếng ăn, nhanh chóng bò lên trên người Lương Thần, đoán chừng là động vào chỗ nhột của cậu bé, làm cho cậu bé cười ha ha.Vân Đoan cười nhẹ một tiếng, xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ngồi ở trên mép giường xuất thần, trong đầu đang đi dạo đồ ở tầng sáu.
Cô không vào được tầng sáu, nhưng có thể lấy đồ ra.Trước tiên cô từ trong tầng sáu lấy hai cái khăn lông lau mặt, lại cầm hai cái khăn tắm lớn, đều là màu trắng thường gặp.Còn có bàn chãi đánh răng và ly nước.
Bàn chải đánh răng cũng không phải là có chất lượng kém, lồng bàn chải xù xì ở trong Cung tiêu xã, chất lượng của bàn chải đánh răng này rất tốt.
Càng tốt hơn là, trong tầng 6 còn có bàn chải đánh răng cho trẻ con.
Chỉ là bàn chải đánh răng này quá khát biệt với thời đại này.
Ly nước thì cũng không dùng ly thủy tinh đặt ở quầy bar bên trong, đi tầng ba tùy tiện cầm hai cái ly gốm bình thường là được.Kiếm tra phòng chứa đồ ở tầng sáu, mặc dù tổng cộng chỉ có sáu gian phòng, nhưng đồ dùng trên giường có ba mươi bộ, ví dụ như chăn đi, trừ chăn tàm ty cao cấp ra, còn có mấy bộ chăn lông vũ, đoán chừng là chăm sóc cho nhu cầu khác nhau của khách hàng.
Thậm chí ngay cả vỏ chăn, cũng không phải là màu trắng giống trong khách sạn, còn có màu xanh da trời, màu nâu nhạt,..
phong cách đều rất đơn giản, còn có màu sắc rực rỡ mà con nít thích nữa.Vân Đoan sờ cằm nghĩ, vỏ chăn màu xanh da trời cắt ra làm quần áo cũng rất tốt, màu sắc không dễ chú ý, chất lượng vải thì mặc vào vô cùng thoải mái.Để cho cô mau quần áo bằng tay thì không được, phải nghĩ cách mua một cái máy may về.Đếm thử phiếu công nghệ trong tay, trái lại có phiếu, chỉ là không biết Bách hóa của huyện Phượng Hoàng có máy may hay không."Mẹ ơi, Mao Mao ăn hết hạnh nhân rồi." Lương Thần gõ cửa phòng.Vân Đoan mở cửa ra, cúi đầu nhìn một đứa bé một con khỉ ở ngoài cửa: "Ăn xong rồi thì thôi, ngày mai mới có lại.".
Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70Tác giả: Tây Lương MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi. Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi. Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt. Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền. Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền. Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu. Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới… Lương Thần giống như một con ếch con, dời hai bước gần bên cạnh cô: "Mẹ vẫn sẽ luôn ở chỗ này sao?""Vẫn luôn ở.Coi như mẹ bận rộn ra ngoài, con ở nhà chờ mẹ, mẹ nhất định sẽ trở về."Lương Thần suy nghĩ một chút: "Vậy con sẽ đi."Trong trí nhớ của cậu bé, hình như trước kia cậu bé cũng có đi học.Sau khi sử lý xong dược liệu đã được rửa sạch, phơi trong sân, sau khi làm xong những chuyện này, Vân Đoan từ trong Đào Nghệ Quán lấy ra một nắm bột gạo khô, buổi trưa hai mẹ con sẽ ăn bún.Ở phòng khách vòng vo một hồi, rót ly nước, Vân Đoan nhớ đến Mao Mao bên trong Đào Nghệ Quán.Mao Mao đã thức dậy, giờ phút này đang ở trên tầng năm tìm thức ăn.Vân Đoan đưa Mao Mao ra ngoài, lại lấy ra một túi hạnh nhân, chính là loai túi nilon trong suốt, phía trên không có một chữ nào.Túi hạnh nhân nhét vào trong tay Lương Thần, Mao Mao vì miếng ăn, nhanh chóng bò lên trên người Lương Thần, đoán chừng là động vào chỗ nhột của cậu bé, làm cho cậu bé cười ha ha.Vân Đoan cười nhẹ một tiếng, xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ngồi ở trên mép giường xuất thần, trong đầu đang đi dạo đồ ở tầng sáu.Cô không vào được tầng sáu, nhưng có thể lấy đồ ra.Trước tiên cô từ trong tầng sáu lấy hai cái khăn lông lau mặt, lại cầm hai cái khăn tắm lớn, đều là màu trắng thường gặp.Còn có bàn chãi đánh răng và ly nước.Bàn chải đánh răng cũng không phải là có chất lượng kém, lồng bàn chải xù xì ở trong Cung tiêu xã, chất lượng của bàn chải đánh răng này rất tốt.Càng tốt hơn là, trong tầng 6 còn có bàn chải đánh răng cho trẻ con.Chỉ là bàn chải đánh răng này quá khát biệt với thời đại này.Ly nước thì cũng không dùng ly thủy tinh đặt ở quầy bar bên trong, đi tầng ba tùy tiện cầm hai cái ly gốm bình thường là được.Kiếm tra phòng chứa đồ ở tầng sáu, mặc dù tổng cộng chỉ có sáu gian phòng, nhưng đồ dùng trên giường có ba mươi bộ, ví dụ như chăn đi, trừ chăn tàm ty cao cấp ra, còn có mấy bộ chăn lông vũ, đoán chừng là chăm sóc cho nhu cầu khác nhau của khách hàng.Thậm chí ngay cả vỏ chăn, cũng không phải là màu trắng giống trong khách sạn, còn có màu xanh da trời, màu nâu nhạt,..phong cách đều rất đơn giản, còn có màu sắc rực rỡ mà con nít thích nữa.Vân Đoan sờ cằm nghĩ, vỏ chăn màu xanh da trời cắt ra làm quần áo cũng rất tốt, màu sắc không dễ chú ý, chất lượng vải thì mặc vào vô cùng thoải mái.Để cho cô mau quần áo bằng tay thì không được, phải nghĩ cách mua một cái máy may về.Đếm thử phiếu công nghệ trong tay, trái lại có phiếu, chỉ là không biết Bách hóa của huyện Phượng Hoàng có máy may hay không."Mẹ ơi, Mao Mao ăn hết hạnh nhân rồi." Lương Thần gõ cửa phòng.Vân Đoan mở cửa ra, cúi đầu nhìn một đứa bé một con khỉ ở ngoài cửa: "Ăn xong rồi thì thôi, ngày mai mới có lại.".