Tác giả:

Cô là người vừa nghèo vừa xấu, chỉ cao một mét bốn chín. Cô còn chưa được gả chồng thì cha mẹ đã quy thiên, chỉ để lại cho cô một căn nhà hai phòng và một con lợn nái. Kim Đản Đản mới vừa chôn cất cha mẹ xong, nhìn thấy đáy lu gạo mà thở dài. Cô đi ra ngoài khóa cửa gỗ lại, trên cửa dán hai bức tranh thần giữ cửa đã phai màu. Ổ khóa đã hoen rỉ, chỉ cần một cú đá nhẹ nhàng thì cánh cửa sẽ rơi xuống. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà đất đã lâu năm sắp trở thành cổ kính. Dầm mái sẽ rơi ngói khi có gió thổi, trong phòng bị dột nếu trời mưa, ngày thường không có việc gì thì rơi vãi đất! Cô đi ra ngoài tính toán đem con lợn nái gầy ốm không đến năm chục ký chỉ còn lại có xương sườn trong chuồng lợn, dắt ra chợ bán đi, đổi chút tiền lệ phí trước bạ. Cô mới mười sáu tuổi, vừa mới học xong lớp mười. Cô bị suy dinh dưỡng, vóc dáng lại lùn, bây giờ nếu không học thì tìm không được việc làm. Kim Đản Đản dắt con lợn nái đi ở trên đường với mặt ủ mày ê, nghĩ thầm sau này mình nên sống như…

Chương 7: 7: Quân Thiếu Ác Ma Đừng Tới Đây 6

Xuyên Nhanh Bách Biến Nam Thần Nhẹ Điểm LiêuTác giả: Hỏa Huỳnh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCô là người vừa nghèo vừa xấu, chỉ cao một mét bốn chín. Cô còn chưa được gả chồng thì cha mẹ đã quy thiên, chỉ để lại cho cô một căn nhà hai phòng và một con lợn nái. Kim Đản Đản mới vừa chôn cất cha mẹ xong, nhìn thấy đáy lu gạo mà thở dài. Cô đi ra ngoài khóa cửa gỗ lại, trên cửa dán hai bức tranh thần giữ cửa đã phai màu. Ổ khóa đã hoen rỉ, chỉ cần một cú đá nhẹ nhàng thì cánh cửa sẽ rơi xuống. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà đất đã lâu năm sắp trở thành cổ kính. Dầm mái sẽ rơi ngói khi có gió thổi, trong phòng bị dột nếu trời mưa, ngày thường không có việc gì thì rơi vãi đất! Cô đi ra ngoài tính toán đem con lợn nái gầy ốm không đến năm chục ký chỉ còn lại có xương sườn trong chuồng lợn, dắt ra chợ bán đi, đổi chút tiền lệ phí trước bạ. Cô mới mười sáu tuổi, vừa mới học xong lớp mười. Cô bị suy dinh dưỡng, vóc dáng lại lùn, bây giờ nếu không học thì tìm không được việc làm. Kim Đản Đản dắt con lợn nái đi ở trên đường với mặt ủ mày ê, nghĩ thầm sau này mình nên sống như… Cô cắn mạnh rồi buông anh ra, nhìn thấy trên tay anh là một loạt dấu răng, còn có nước miếng dính dính.Quân Mạch ghét bỏ cau mày, nhất định phải tìm Kim Đản Đản tính sổ.Kim Đản Đản thấy ánh mắt anh nhìn mình như vậy thì hơi sợ, vội nhảy xuống bàn chạy ra bên ngoài.Cô vừa chạy ra ngoài thì được hai người bạn tốt bảo vệ ở đằng sau Bạch Kiệt nhìn Quân Mạch, cố gắng đứng thẳng sống lưng: “Quân thiếu, đây là trường học, xin anh chú ý một chút!”Tô Hiểu Hiểu nhìn thấy mắt Kim Đản Đản hơi đỏ lên, đặt tay lên vai cô lo lắng hỏi: “Đản Đản, cậu khóc à, anh ta làm gì cậu?”Vừa nghe thấy Tô Hiểu Hiểu hỏi mình, Kim Đản Đản như con bạch tuộc ôm lấy cô ta, nhào vào trong lòng cô ta khóc lóc: “Hu hu ~ Hiểu Hiểu, tớ bị c**ng hi3p rồi!”“A ~~~”“A ~~~”Lời của cô làm cho Bạch Kiệt và Phương Hiểu Hiểu đều ngạc nhiên há to miệng.Ngay sau đó vẻ mặt Tô Hiểu Hiểu ngượng ngùng kéo Kim Đản Đản sang một bên, ghé vào tai cô thấp giọng hỏi: “Đản Đản, cái kia… Lần đầu cảm giác thế nào? Có đau hay không?”“Hức ~” Kim Đản Đản xem lại, cảm thấy trên người không có chỗ nào không khoẻ, chỉ là mông có chút đau, chắc là do ngã lúc trượt băng.“Không có cảm giác gì, lúc đó tớ hôn mê!” Kim Đản Đản nói đúng sự thật.Vẻ mặt Tô Hiểu Hiểu chờ mong: “(⊙o⊙) oa ~ Đản Đản, cậu hạnh phúc thật ~ được Quân thiếu coi trọng.Cậu phải giữ Quân thiếu cho chắc vào, đừng để anh ta bị người khác cướp mất!”Khóe miệng Kim Đản Đản giật giật, lắc lắc Tô Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, đây không phải là trọng điểm đâu? Tớ bị c**ng hi3p, làm sao bây giờ? Nhỡ mang thai thì phải làm sao?”“Mang thai càng tốt, trực tiếp gả đến nhà họ Quân làm thiếu phu nhân!” Tô Hiểu Hiểu vỗ bả vai Kim Đản Đản: “Đản Đản, tớ rất nể cậu nha ~”Kim Đản Đản: em gái ngốc này có độc, lại còn có chút …Nhìn về phía Bạch Kiệt có tính cách con trai, cô ngẩn đầu nhìn Quân Mạch với ánh mắt khinh bỉ: “Quân thiếu, anh còn trẻ mà đã thế này, nhịn lâu quá rồi hả?”“Khụ khụ!”Lời này làm Kim Đản Đản bị sặc, bạn bè nguyên chủ sao có thể đen tối như vậy?Sắc mặt Quân Mạch tối sầm, trên người tỏa ra khí lạnh.Anh lướt qua Bạch Kiệt đi về phía Kim Đản Đản, kéo cô ra khỏi chỗ Tô Hiểu Hiểu.Anh cúi đầu dán vào tai cô: “Em à, hôm nay trở về chuẩn bị cho tốt, ngày mai đón em về nhà anh!”Nhìn tai Kim Đản Đản đỏ lên, anh há mồm nhẹ nhàng ngậm lấy.Kim Đản Đản rùng mình một chút.Quân Mạch thỏa mãn buông cô ra, tay đút ở túi quần, xoay người rời đi.“Thật đúng là mẫn cảm.” Trong giọng nói của anh có vẻ rất vui, càng lúc càng đi xa.“A ~~” Kim Đản Đản phản ứng chậm nửa nhịp, tức giận giậm chân.Làm sao có thể như vậy, cái đồ đàn ông đáng kinh tởm, là cái đồ bệnh tâm thần.Tô Hiểu Hiểu vội vàng bịt kín miệng cô, thấp giọng nói: “Đản Đản, nói nhỏ một chút, phòng bên cạnh còn đang học!”Kim Đản Đản nghẹn khuất ngậm miệng lại, đôi mắt long lanh chớp chớp.Tô Hiểu Hiểu bỏ tay ra, vẻ mặt không hiểu hỏi: “Đản Đản, vừa nãy Quân thiếu nói gì?”“Ngày mai đến nhà anh ta!” Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản tức giận, thổi thổi tóc mái.“o(* ̄▽ ̄*)o oa ~ Đản Đản, vận khí thật tốt nha!” Tô Hiểu Hiểu hưng phấn ôm lấy Kim Đản Đản.Bạch Kiệt đi tới, tức giận nói: “Tốt cái gì mà tốt? Thể lực kéo dài còn chưa được mười phút!”“Ạch ~uống nhiều thuốc bổ một chút có lẽ sẽ ổn thôi!” Tô Hiểu Hiểu đề nghị.Hai em gái này đang nói gì, Kim Đản Đản tỏ vẻ thực thuần khiết, nghe không hiểu gì cả..

Cô cắn mạnh rồi buông anh ra, nhìn thấy trên tay anh là một loạt dấu răng, còn có nước miếng dính dính.

Quân Mạch ghét bỏ cau mày, nhất định phải tìm Kim Đản Đản tính sổ.

Kim Đản Đản thấy ánh mắt anh nhìn mình như vậy thì hơi sợ, vội nhảy xuống bàn chạy ra bên ngoài.

Cô vừa chạy ra ngoài thì được hai người bạn tốt bảo vệ ở đằng sau Bạch Kiệt nhìn Quân Mạch, cố gắng đứng thẳng sống lưng: “Quân thiếu, đây là trường học, xin anh chú ý một chút!”

Tô Hiểu Hiểu nhìn thấy mắt Kim Đản Đản hơi đỏ lên, đặt tay lên vai cô lo lắng hỏi: “Đản Đản, cậu khóc à, anh ta làm gì cậu?”

Vừa nghe thấy Tô Hiểu Hiểu hỏi mình, Kim Đản Đản như con bạch tuộc ôm lấy cô ta, nhào vào trong lòng cô ta khóc lóc: “Hu hu ~ Hiểu Hiểu, tớ bị c**ng hi3p rồi!”

“A ~~~”

“A ~~~”

Lời của cô làm cho Bạch Kiệt và Phương Hiểu Hiểu đều ngạc nhiên há to miệng.

Ngay sau đó vẻ mặt Tô Hiểu Hiểu ngượng ngùng kéo Kim Đản Đản sang một bên, ghé vào tai cô thấp giọng hỏi: “Đản Đản, cái kia… Lần đầu cảm giác thế nào? Có đau hay không?”

“Hức ~” Kim Đản Đản xem lại, cảm thấy trên người không có chỗ nào không khoẻ, chỉ là mông có chút đau, chắc là do ngã lúc trượt băng.

“Không có cảm giác gì, lúc đó tớ hôn mê!” Kim Đản Đản nói đúng sự thật.

Vẻ mặt Tô Hiểu Hiểu chờ mong: “(⊙o⊙) oa ~ Đản Đản, cậu hạnh phúc thật ~ được Quân thiếu coi trọng.

Cậu phải giữ Quân thiếu cho chắc vào, đừng để anh ta bị người khác cướp mất!”

Khóe miệng Kim Đản Đản giật giật, lắc lắc Tô Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, đây không phải là trọng điểm đâu? Tớ bị c**ng hi3p, làm sao bây giờ? Nhỡ mang thai thì phải làm sao?”

“Mang thai càng tốt, trực tiếp gả đến nhà họ Quân làm thiếu phu nhân!” Tô Hiểu Hiểu vỗ bả vai Kim Đản Đản: “Đản Đản, tớ rất nể cậu nha ~”

Kim Đản Đản: em gái ngốc này có độc, lại còn có chút …

Nhìn về phía Bạch Kiệt có tính cách con trai, cô ngẩn đầu nhìn Quân Mạch với ánh mắt khinh bỉ: “Quân thiếu, anh còn trẻ mà đã thế này, nhịn lâu quá rồi hả?”

“Khụ khụ!”

Lời này làm Kim Đản Đản bị sặc, bạn bè nguyên chủ sao có thể đen tối như vậy?

Sắc mặt Quân Mạch tối sầm, trên người tỏa ra khí lạnh.

Anh lướt qua Bạch Kiệt đi về phía Kim Đản Đản, kéo cô ra khỏi chỗ Tô Hiểu Hiểu.

Anh cúi đầu dán vào tai cô: “Em à, hôm nay trở về chuẩn bị cho tốt, ngày mai đón em về nhà anh!”

Nhìn tai Kim Đản Đản đỏ lên, anh há mồm nhẹ nhàng ngậm lấy.

Kim Đản Đản rùng mình một chút.

Quân Mạch thỏa mãn buông cô ra, tay đút ở túi quần, xoay người rời đi.

“Thật đúng là mẫn cảm.” Trong giọng nói của anh có vẻ rất vui, càng lúc càng đi xa.

“A ~~” Kim Đản Đản phản ứng chậm nửa nhịp, tức giận giậm chân.

Làm sao có thể như vậy, cái đồ đàn ông đáng kinh tởm, là cái đồ bệnh tâm thần.

Tô Hiểu Hiểu vội vàng bịt kín miệng cô, thấp giọng nói: “Đản Đản, nói nhỏ một chút, phòng bên cạnh còn đang học!”

Kim Đản Đản nghẹn khuất ngậm miệng lại, đôi mắt long lanh chớp chớp.

Tô Hiểu Hiểu bỏ tay ra, vẻ mặt không hiểu hỏi: “Đản Đản, vừa nãy Quân thiếu nói gì?”

“Ngày mai đến nhà anh ta!” Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản tức giận, thổi thổi tóc mái.

“o(* ̄▽ ̄*)o oa ~ Đản Đản, vận khí thật tốt nha!” Tô Hiểu Hiểu hưng phấn ôm lấy Kim Đản Đản.

Bạch Kiệt đi tới, tức giận nói: “Tốt cái gì mà tốt? Thể lực kéo dài còn chưa được mười phút!”

“Ạch ~uống nhiều thuốc bổ một chút có lẽ sẽ ổn thôi!” Tô Hiểu Hiểu đề nghị.

Hai em gái này đang nói gì, Kim Đản Đản tỏ vẻ thực thuần khiết, nghe không hiểu gì cả..

Xuyên Nhanh Bách Biến Nam Thần Nhẹ Điểm LiêuTác giả: Hỏa Huỳnh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCô là người vừa nghèo vừa xấu, chỉ cao một mét bốn chín. Cô còn chưa được gả chồng thì cha mẹ đã quy thiên, chỉ để lại cho cô một căn nhà hai phòng và một con lợn nái. Kim Đản Đản mới vừa chôn cất cha mẹ xong, nhìn thấy đáy lu gạo mà thở dài. Cô đi ra ngoài khóa cửa gỗ lại, trên cửa dán hai bức tranh thần giữ cửa đã phai màu. Ổ khóa đã hoen rỉ, chỉ cần một cú đá nhẹ nhàng thì cánh cửa sẽ rơi xuống. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà đất đã lâu năm sắp trở thành cổ kính. Dầm mái sẽ rơi ngói khi có gió thổi, trong phòng bị dột nếu trời mưa, ngày thường không có việc gì thì rơi vãi đất! Cô đi ra ngoài tính toán đem con lợn nái gầy ốm không đến năm chục ký chỉ còn lại có xương sườn trong chuồng lợn, dắt ra chợ bán đi, đổi chút tiền lệ phí trước bạ. Cô mới mười sáu tuổi, vừa mới học xong lớp mười. Cô bị suy dinh dưỡng, vóc dáng lại lùn, bây giờ nếu không học thì tìm không được việc làm. Kim Đản Đản dắt con lợn nái đi ở trên đường với mặt ủ mày ê, nghĩ thầm sau này mình nên sống như… Cô cắn mạnh rồi buông anh ra, nhìn thấy trên tay anh là một loạt dấu răng, còn có nước miếng dính dính.Quân Mạch ghét bỏ cau mày, nhất định phải tìm Kim Đản Đản tính sổ.Kim Đản Đản thấy ánh mắt anh nhìn mình như vậy thì hơi sợ, vội nhảy xuống bàn chạy ra bên ngoài.Cô vừa chạy ra ngoài thì được hai người bạn tốt bảo vệ ở đằng sau Bạch Kiệt nhìn Quân Mạch, cố gắng đứng thẳng sống lưng: “Quân thiếu, đây là trường học, xin anh chú ý một chút!”Tô Hiểu Hiểu nhìn thấy mắt Kim Đản Đản hơi đỏ lên, đặt tay lên vai cô lo lắng hỏi: “Đản Đản, cậu khóc à, anh ta làm gì cậu?”Vừa nghe thấy Tô Hiểu Hiểu hỏi mình, Kim Đản Đản như con bạch tuộc ôm lấy cô ta, nhào vào trong lòng cô ta khóc lóc: “Hu hu ~ Hiểu Hiểu, tớ bị c**ng hi3p rồi!”“A ~~~”“A ~~~”Lời của cô làm cho Bạch Kiệt và Phương Hiểu Hiểu đều ngạc nhiên há to miệng.Ngay sau đó vẻ mặt Tô Hiểu Hiểu ngượng ngùng kéo Kim Đản Đản sang một bên, ghé vào tai cô thấp giọng hỏi: “Đản Đản, cái kia… Lần đầu cảm giác thế nào? Có đau hay không?”“Hức ~” Kim Đản Đản xem lại, cảm thấy trên người không có chỗ nào không khoẻ, chỉ là mông có chút đau, chắc là do ngã lúc trượt băng.“Không có cảm giác gì, lúc đó tớ hôn mê!” Kim Đản Đản nói đúng sự thật.Vẻ mặt Tô Hiểu Hiểu chờ mong: “(⊙o⊙) oa ~ Đản Đản, cậu hạnh phúc thật ~ được Quân thiếu coi trọng.Cậu phải giữ Quân thiếu cho chắc vào, đừng để anh ta bị người khác cướp mất!”Khóe miệng Kim Đản Đản giật giật, lắc lắc Tô Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, đây không phải là trọng điểm đâu? Tớ bị c**ng hi3p, làm sao bây giờ? Nhỡ mang thai thì phải làm sao?”“Mang thai càng tốt, trực tiếp gả đến nhà họ Quân làm thiếu phu nhân!” Tô Hiểu Hiểu vỗ bả vai Kim Đản Đản: “Đản Đản, tớ rất nể cậu nha ~”Kim Đản Đản: em gái ngốc này có độc, lại còn có chút …Nhìn về phía Bạch Kiệt có tính cách con trai, cô ngẩn đầu nhìn Quân Mạch với ánh mắt khinh bỉ: “Quân thiếu, anh còn trẻ mà đã thế này, nhịn lâu quá rồi hả?”“Khụ khụ!”Lời này làm Kim Đản Đản bị sặc, bạn bè nguyên chủ sao có thể đen tối như vậy?Sắc mặt Quân Mạch tối sầm, trên người tỏa ra khí lạnh.Anh lướt qua Bạch Kiệt đi về phía Kim Đản Đản, kéo cô ra khỏi chỗ Tô Hiểu Hiểu.Anh cúi đầu dán vào tai cô: “Em à, hôm nay trở về chuẩn bị cho tốt, ngày mai đón em về nhà anh!”Nhìn tai Kim Đản Đản đỏ lên, anh há mồm nhẹ nhàng ngậm lấy.Kim Đản Đản rùng mình một chút.Quân Mạch thỏa mãn buông cô ra, tay đút ở túi quần, xoay người rời đi.“Thật đúng là mẫn cảm.” Trong giọng nói của anh có vẻ rất vui, càng lúc càng đi xa.“A ~~” Kim Đản Đản phản ứng chậm nửa nhịp, tức giận giậm chân.Làm sao có thể như vậy, cái đồ đàn ông đáng kinh tởm, là cái đồ bệnh tâm thần.Tô Hiểu Hiểu vội vàng bịt kín miệng cô, thấp giọng nói: “Đản Đản, nói nhỏ một chút, phòng bên cạnh còn đang học!”Kim Đản Đản nghẹn khuất ngậm miệng lại, đôi mắt long lanh chớp chớp.Tô Hiểu Hiểu bỏ tay ra, vẻ mặt không hiểu hỏi: “Đản Đản, vừa nãy Quân thiếu nói gì?”“Ngày mai đến nhà anh ta!” Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản tức giận, thổi thổi tóc mái.“o(* ̄▽ ̄*)o oa ~ Đản Đản, vận khí thật tốt nha!” Tô Hiểu Hiểu hưng phấn ôm lấy Kim Đản Đản.Bạch Kiệt đi tới, tức giận nói: “Tốt cái gì mà tốt? Thể lực kéo dài còn chưa được mười phút!”“Ạch ~uống nhiều thuốc bổ một chút có lẽ sẽ ổn thôi!” Tô Hiểu Hiểu đề nghị.Hai em gái này đang nói gì, Kim Đản Đản tỏ vẻ thực thuần khiết, nghe không hiểu gì cả..

Chương 7: 7: Quân Thiếu Ác Ma Đừng Tới Đây 6