Khương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô…
Chương 17: Chương 17
Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu Xuyên SáchTác giả: Lục Nhất SaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô… Tiểu nãi cẩu nhỏ hơn cô tiểu thư nhà giàu ba tuổi, tính cách đơn thuần mẫn cảm, trong truyện miêu tả anh thích để tóc mái và đeo kính đen gọng to che khuất mặt, thoạt nhìn thì thấy bình thường, nhưng sau khi tháo kính ra, thì là một mỹ nam khiến cho người ta say đắm không lối về.Anh không phủ nhận: “Đi rạp phim luôn?”“Ừ, anh đọc ngoại truyện chưa?”Vì không có trí tưởng tượng để xây dựng cảnh tương tác giữa nam chính và nữ chính, cho nên ý tưởng của cô rất đơn giản và thô sở, nên cô trực tiếp theo cốt truyện được sáng tác trong để cương.Anh thậm chí còn ngưỡng mộ sự dũng cảm không sợ hãi này của cô, chỉ hy vọng sau khi ước nguyện của cô được thực hiện, cô sẽ giữ lời hứa, không tới làm phiền anh nữa.Sau khi đọc lại kịch bản, anh đã xác nhận được ý định không trong sáng của cô.Cảnh đầu tiên của kịch bản là cảnh hẹn hò, cô còn muốn anh sẽ ghen vì cô được người đàn ông khác tiếp cận…Đây là một bối cảnh cốt truyện thiếu nữ, sau khi đọc nó tối qua anh đã gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc: “Không hổ là cô.JPG”Khương Thi trả lời trong vài giây: “Miêu Miêu chống nạnh.JPG”“Có chuyện gì vậy?” Cô quay lại nhìn anh.Lục Kính lắc đầu: “Quên đi, tôi sẽ điên khùng với cô một lần.Nhưng sẽ không bao giờ có lần sau nữa, vì vậy nên phải biết trân trọng nó đi.”Khương Thi bình tĩnh nói: “Không nhất thiết phải thế, anh có thể tách ra, tới lúc đấy có thể ký hợp đồng với tôi.”“Không thể nào.”——Rạp chiếu phim.Vào các buổi chiều thứ sáu, lượng người đông hơn ngày thường nhiều, cũng có rất nhiều người ngồi chờ ở khu vực phòng chờ.Khương Thi chọn một góc rồi ngồi xuống, dựa theo nội dung cốt truyện, bạn học Tiểu Lục đi mua vé xem phim với bỏng ngô, khi quay về thì thấy cô bị một cậu con trai khác bắt chuyện, nên bật chế độ ghen tuông.Đang thảo luận với anh ấy về việc cần có thêm diễn viên để bắt chuyện hay không, anh dùng ánh mắt thương hại nhìn cô: “Không cần, cứ giả vờ là có ai đó đang tiếp cận cô.Ngay cả bắt chuyện làm quen cũng cần thuê diễn viên thì thật tội nghiệp.”“…” Cô luôn cảm thấy anh nói điều gì đó rất thô lỗ, nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ bằng chứng nào.Anh quay lưng bỏ đi, nghĩ đến cánh cửa lãng mạn bí ẩn sắp được mở ra, cô kìm nén sự phấn khích, để vấn đề nhỏ này lại sau lưng.Sau khoảng năm phút đồng hồ, Tiểu Lục không quay lại, cô lại tiếp tục chơi điện thoại, nhưng mãi vẫn không thấy anh quay lại.Mua vé xem phim với bỏng ngô có cần lâu như thế không?Cô đứng dậy, chầm chậm đến khu mua vé, nhưng không thấy ai.Cách đó không xa chỗ bán bắp rang bơ khá sôi nổi, nhìn kỹ, vây xung quanh là ba bốn cô gái, ôm hộp bắp rang bơ với vẻ mặt ngơ ngác là Tiểu Lục?Tiểu Lục đang bị tiếp cận…Cái này… Hình như không giống như những gì đã nói.Nhưng nó rất thú vị!Quả thực là một tài liệu sống hoàn hảo được dâng đến tận miệng, Khương Thi lấy sổ với bút ra, lặng lẽ tiến lại gần.“Anh gì ơi, anh có thể vặn nắp chai giúp em không?” Cô gái ăn mặc thời trang với một mái tóc dài uốn xoăn, đưa chai nước khoáng qua, nũng nịu hỏi.Lục Kính một tay cầm hai túi bỏng ngô, một tay còn lại cầm một ly coca, lễ phép nói: “Xin lỗi, nhưng các cô có thể nhờ người khác giúp được không?”Một cô gái khác mỉm cười, đưa tay ra vẻ săn sóc: “Để em cầm đồ giúp anh, anh là học sinh ở gần đây à? Hay là đi chơi với bạn?”Lục Kính theo bản năng lui về phía sau, lực bất tòng tâm, ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Thi đang đứng không xa đó, cầm một cuốn sổ nhỏ đang viết gì đó, vẻ mặt rất tập trung.Anh mím môi, cười lịch sự với các cô gái xung quanh: “Xin lỗi, bạn gái tôi ở đằng kia, có thể cô ấy đang vội.”.
Tiểu nãi cẩu nhỏ hơn cô tiểu thư nhà giàu ba tuổi, tính cách đơn thuần mẫn cảm, trong truyện miêu tả anh thích để tóc mái và đeo kính đen gọng to che khuất mặt, thoạt nhìn thì thấy bình thường, nhưng sau khi tháo kính ra, thì là một mỹ nam khiến cho người ta say đắm không lối về.Anh không phủ nhận: “Đi rạp phim luôn?”“Ừ, anh đọc ngoại truyện chưa?”Vì không có trí tưởng tượng để xây dựng cảnh tương tác giữa nam chính và nữ chính, cho nên ý tưởng của cô rất đơn giản và thô sở, nên cô trực tiếp theo cốt truyện được sáng tác trong để cương.Anh thậm chí còn ngưỡng mộ sự dũng cảm không sợ hãi này của cô, chỉ hy vọng sau khi ước nguyện của cô được thực hiện, cô sẽ giữ lời hứa, không tới làm phiền anh nữa.Sau khi đọc lại kịch bản, anh đã xác nhận được ý định không trong sáng của cô.
Cảnh đầu tiên của kịch bản là cảnh hẹn hò, cô còn muốn anh sẽ ghen vì cô được người đàn ông khác tiếp cận…Đây là một bối cảnh cốt truyện thiếu nữ, sau khi đọc nó tối qua anh đã gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc: “Không hổ là cô.
JPG”Khương Thi trả lời trong vài giây: “Miêu Miêu chống nạnh.
JPG”“Có chuyện gì vậy?” Cô quay lại nhìn anh.Lục Kính lắc đầu: “Quên đi, tôi sẽ điên khùng với cô một lần.
Nhưng sẽ không bao giờ có lần sau nữa, vì vậy nên phải biết trân trọng nó đi.”Khương Thi bình tĩnh nói: “Không nhất thiết phải thế, anh có thể tách ra, tới lúc đấy có thể ký hợp đồng với tôi.”“Không thể nào.”——Rạp chiếu phim.Vào các buổi chiều thứ sáu, lượng người đông hơn ngày thường nhiều, cũng có rất nhiều người ngồi chờ ở khu vực phòng chờ.Khương Thi chọn một góc rồi ngồi xuống, dựa theo nội dung cốt truyện, bạn học Tiểu Lục đi mua vé xem phim với bỏng ngô, khi quay về thì thấy cô bị một cậu con trai khác bắt chuyện, nên bật chế độ ghen tuông.Đang thảo luận với anh ấy về việc cần có thêm diễn viên để bắt chuyện hay không, anh dùng ánh mắt thương hại nhìn cô: “Không cần, cứ giả vờ là có ai đó đang tiếp cận cô.
Ngay cả bắt chuyện làm quen cũng cần thuê diễn viên thì thật tội nghiệp.”“…” Cô luôn cảm thấy anh nói điều gì đó rất thô lỗ, nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ bằng chứng nào.Anh quay lưng bỏ đi, nghĩ đến cánh cửa lãng mạn bí ẩn sắp được mở ra, cô kìm nén sự phấn khích, để vấn đề nhỏ này lại sau lưng.Sau khoảng năm phút đồng hồ, Tiểu Lục không quay lại, cô lại tiếp tục chơi điện thoại, nhưng mãi vẫn không thấy anh quay lại.Mua vé xem phim với bỏng ngô có cần lâu như thế không?Cô đứng dậy, chầm chậm đến khu mua vé, nhưng không thấy ai.
Cách đó không xa chỗ bán bắp rang bơ khá sôi nổi, nhìn kỹ, vây xung quanh là ba bốn cô gái, ôm hộp bắp rang bơ với vẻ mặt ngơ ngác là Tiểu Lục?Tiểu Lục đang bị tiếp cận…Cái này… Hình như không giống như những gì đã nói.Nhưng nó rất thú vị!Quả thực là một tài liệu sống hoàn hảo được dâng đến tận miệng, Khương Thi lấy sổ với bút ra, lặng lẽ tiến lại gần.“Anh gì ơi, anh có thể vặn nắp chai giúp em không?” Cô gái ăn mặc thời trang với một mái tóc dài uốn xoăn, đưa chai nước khoáng qua, nũng nịu hỏi.Lục Kính một tay cầm hai túi bỏng ngô, một tay còn lại cầm một ly coca, lễ phép nói: “Xin lỗi, nhưng các cô có thể nhờ người khác giúp được không?”Một cô gái khác mỉm cười, đưa tay ra vẻ săn sóc: “Để em cầm đồ giúp anh, anh là học sinh ở gần đây à? Hay là đi chơi với bạn?”Lục Kính theo bản năng lui về phía sau, lực bất tòng tâm, ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Thi đang đứng không xa đó, cầm một cuốn sổ nhỏ đang viết gì đó, vẻ mặt rất tập trung.
Anh mím môi, cười lịch sự với các cô gái xung quanh: “Xin lỗi, bạn gái tôi ở đằng kia, có thể cô ấy đang vội.”.
Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu Xuyên SáchTác giả: Lục Nhất SaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô… Tiểu nãi cẩu nhỏ hơn cô tiểu thư nhà giàu ba tuổi, tính cách đơn thuần mẫn cảm, trong truyện miêu tả anh thích để tóc mái và đeo kính đen gọng to che khuất mặt, thoạt nhìn thì thấy bình thường, nhưng sau khi tháo kính ra, thì là một mỹ nam khiến cho người ta say đắm không lối về.Anh không phủ nhận: “Đi rạp phim luôn?”“Ừ, anh đọc ngoại truyện chưa?”Vì không có trí tưởng tượng để xây dựng cảnh tương tác giữa nam chính và nữ chính, cho nên ý tưởng của cô rất đơn giản và thô sở, nên cô trực tiếp theo cốt truyện được sáng tác trong để cương.Anh thậm chí còn ngưỡng mộ sự dũng cảm không sợ hãi này của cô, chỉ hy vọng sau khi ước nguyện của cô được thực hiện, cô sẽ giữ lời hứa, không tới làm phiền anh nữa.Sau khi đọc lại kịch bản, anh đã xác nhận được ý định không trong sáng của cô.Cảnh đầu tiên của kịch bản là cảnh hẹn hò, cô còn muốn anh sẽ ghen vì cô được người đàn ông khác tiếp cận…Đây là một bối cảnh cốt truyện thiếu nữ, sau khi đọc nó tối qua anh đã gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc: “Không hổ là cô.JPG”Khương Thi trả lời trong vài giây: “Miêu Miêu chống nạnh.JPG”“Có chuyện gì vậy?” Cô quay lại nhìn anh.Lục Kính lắc đầu: “Quên đi, tôi sẽ điên khùng với cô một lần.Nhưng sẽ không bao giờ có lần sau nữa, vì vậy nên phải biết trân trọng nó đi.”Khương Thi bình tĩnh nói: “Không nhất thiết phải thế, anh có thể tách ra, tới lúc đấy có thể ký hợp đồng với tôi.”“Không thể nào.”——Rạp chiếu phim.Vào các buổi chiều thứ sáu, lượng người đông hơn ngày thường nhiều, cũng có rất nhiều người ngồi chờ ở khu vực phòng chờ.Khương Thi chọn một góc rồi ngồi xuống, dựa theo nội dung cốt truyện, bạn học Tiểu Lục đi mua vé xem phim với bỏng ngô, khi quay về thì thấy cô bị một cậu con trai khác bắt chuyện, nên bật chế độ ghen tuông.Đang thảo luận với anh ấy về việc cần có thêm diễn viên để bắt chuyện hay không, anh dùng ánh mắt thương hại nhìn cô: “Không cần, cứ giả vờ là có ai đó đang tiếp cận cô.Ngay cả bắt chuyện làm quen cũng cần thuê diễn viên thì thật tội nghiệp.”“…” Cô luôn cảm thấy anh nói điều gì đó rất thô lỗ, nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ bằng chứng nào.Anh quay lưng bỏ đi, nghĩ đến cánh cửa lãng mạn bí ẩn sắp được mở ra, cô kìm nén sự phấn khích, để vấn đề nhỏ này lại sau lưng.Sau khoảng năm phút đồng hồ, Tiểu Lục không quay lại, cô lại tiếp tục chơi điện thoại, nhưng mãi vẫn không thấy anh quay lại.Mua vé xem phim với bỏng ngô có cần lâu như thế không?Cô đứng dậy, chầm chậm đến khu mua vé, nhưng không thấy ai.Cách đó không xa chỗ bán bắp rang bơ khá sôi nổi, nhìn kỹ, vây xung quanh là ba bốn cô gái, ôm hộp bắp rang bơ với vẻ mặt ngơ ngác là Tiểu Lục?Tiểu Lục đang bị tiếp cận…Cái này… Hình như không giống như những gì đã nói.Nhưng nó rất thú vị!Quả thực là một tài liệu sống hoàn hảo được dâng đến tận miệng, Khương Thi lấy sổ với bút ra, lặng lẽ tiến lại gần.“Anh gì ơi, anh có thể vặn nắp chai giúp em không?” Cô gái ăn mặc thời trang với một mái tóc dài uốn xoăn, đưa chai nước khoáng qua, nũng nịu hỏi.Lục Kính một tay cầm hai túi bỏng ngô, một tay còn lại cầm một ly coca, lễ phép nói: “Xin lỗi, nhưng các cô có thể nhờ người khác giúp được không?”Một cô gái khác mỉm cười, đưa tay ra vẻ săn sóc: “Để em cầm đồ giúp anh, anh là học sinh ở gần đây à? Hay là đi chơi với bạn?”Lục Kính theo bản năng lui về phía sau, lực bất tòng tâm, ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Thi đang đứng không xa đó, cầm một cuốn sổ nhỏ đang viết gì đó, vẻ mặt rất tập trung.Anh mím môi, cười lịch sự với các cô gái xung quanh: “Xin lỗi, bạn gái tôi ở đằng kia, có thể cô ấy đang vội.”.