Khương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô…
Chương 22: Chương 22
Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu Xuyên SáchTác giả: Lục Nhất SaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô… Cô nhìn anh ăn hết từng miếng một, cười khanh khách hỏi: "Có phải dễ chịu hơn một chút không?""Ừm."Mi mắt khép hờ, lông mi dài, rậm nhẹ nhàng chớp động.Cô nghĩ rằng anh muốn nói gì đó, đợi một lúc, cũng không nghe thấy anh nói tiếp, trong lòng cô lại có chuyện muốn hỏi."Tiểu Lục, tôi có chuyện muốn hỏi anh.""Ừm, nói đi.""Ghen giữa những người yêu nhau đều...!đặc biệt như vậy sao?""..." Đây là công khai tử hình gì vậy.Anh không muốn nói chuyện."Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng anh hoàn toàn không tập trung chăm chút cho nhân vật, nhưng cách diễn của anh đã làm tôi rất rung động.Không tiếc tổn thương bản thân để thể hiện ra cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại chịu đựng, kiềm chế không nói một lời, rốt cuộc "anh" là muốn cho "tôi" chú ý đến hay là không muốn cho "tôi" biết vậy?"Trong đôi mắt to là sự khó hiểu rất lớn.Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mặc kệ anh có nhìn thẳng cô như thế nào, cô cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn thẳng vào anh, đôi mắt tĩnh lặng, sâu không thấy đáy, không có bất cứ thứ gì mà anh xem là tính toán, giả vờ: " Cô cảm thấy rốt cuộc tôi có muốn cho cô biết không?"Khương Thi nghiêng đầu nhìn anh, sự khó hiểu trong mắt ngày càng đậm."Tâm tư của nhân vật cô cho tôi nội liễm lại mẫn cảm, trong thiết kế cảnh quay cũng ghi rõ phải là phản ứng ghen tuông không một tiếng động.Tôi chỉ đang diễn theo kịch bản thôi, nhân vật muốn cái gì, người hiểu rõ nhất không phải nên là cô sao?""Anh nói có chút lý lẽ đó, nhưng lại không đúng.Cho dù là người tâm tư thật sự cẩn thận, lo lắng rất nhiều muốn ghen, thì có lẽ cũng sẽ có rất nhiều hình thức thể hiện, có rất ít sẽ dùng cách tự tổn thương bản thân này để diễn tả tình cảm.Đây rốt cuộc là phản ứng của nhân vật, hay là phản ứng của Tiểu Lục anh vậy?""..." Lục Kính tựa vào giường: "Đương nhiên là phản ứng của nhân vật.""Tôi tạm thời chấp nhận cách nói này, như vậy ngoại trừ cách biểu hiện này, anh còn có cách nào khác không?""Không có, tôi đã thực hiện lời hứa, tiếp theo đến lượt cô thực hiện lời hứa rồi, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.""Không được, Tiểu Lục." Khương Thi tựa vào thành ghế, hai tay khoanh trước ngực: "Cách diễn dịch của khúc này lộ ra một vấn đề nghiêm trọng.Anh...!không có năng lực khống chế đối với nhân vật, cho nên chỉ có thể dùng cách cực đoan để thể hiện tình cảm, hơn nữa, lại chỉ có mỗi cách này."Vẻ mặt của Lục Kính cứng đờ.Giọng nói của cô không nhẹ không nặng: "Xem như là rèn giũa kỹ năng diễn xuất, có muốn thử ký hợp đồng với tôi không? Tôi có rất nhiều nhân vật muốn trải nghiệm, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu, cùng nhau học tập.Là sinh viên khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh, có lẽ anh sẽ không muốn bị xem như bình hoa đâu nhỉ?"Tiếng xe dưới lầu và sự ồn ào của đám người giữa căn phòng yên tĩnh lộ ra vô cùng rõ ràng, rõ ràng lại xa xôi, Khương Thi không nói thêm gì nữa, chờ anh suy nghĩ.-Truyền dịch xong, y tá đến rút kim.Khương Thi thu dọn xong đồ đạc, tiễn anh trở về..
Cô nhìn anh ăn hết từng miếng một, cười khanh khách hỏi: "Có phải dễ chịu hơn một chút không?""Ừm."Mi mắt khép hờ, lông mi dài, rậm nhẹ nhàng chớp động.
Cô nghĩ rằng anh muốn nói gì đó, đợi một lúc, cũng không nghe thấy anh nói tiếp, trong lòng cô lại có chuyện muốn hỏi."Tiểu Lục, tôi có chuyện muốn hỏi anh.""Ừm, nói đi.""Ghen giữa những người yêu nhau đều...!đặc biệt như vậy sao?""..." Đây là công khai tử hình gì vậy.
Anh không muốn nói chuyện."Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng anh hoàn toàn không tập trung chăm chút cho nhân vật, nhưng cách diễn của anh đã làm tôi rất rung động.
Không tiếc tổn thương bản thân để thể hiện ra cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại chịu đựng, kiềm chế không nói một lời, rốt cuộc "anh" là muốn cho "tôi" chú ý đến hay là không muốn cho "tôi" biết vậy?"Trong đôi mắt to là sự khó hiểu rất lớn.Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mặc kệ anh có nhìn thẳng cô như thế nào, cô cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn thẳng vào anh, đôi mắt tĩnh lặng, sâu không thấy đáy, không có bất cứ thứ gì mà anh xem là tính toán, giả vờ: " Cô cảm thấy rốt cuộc tôi có muốn cho cô biết không?"Khương Thi nghiêng đầu nhìn anh, sự khó hiểu trong mắt ngày càng đậm."Tâm tư của nhân vật cô cho tôi nội liễm lại mẫn cảm, trong thiết kế cảnh quay cũng ghi rõ phải là phản ứng ghen tuông không một tiếng động.
Tôi chỉ đang diễn theo kịch bản thôi, nhân vật muốn cái gì, người hiểu rõ nhất không phải nên là cô sao?""Anh nói có chút lý lẽ đó, nhưng lại không đúng.
Cho dù là người tâm tư thật sự cẩn thận, lo lắng rất nhiều muốn ghen, thì có lẽ cũng sẽ có rất nhiều hình thức thể hiện, có rất ít sẽ dùng cách tự tổn thương bản thân này để diễn tả tình cảm.
Đây rốt cuộc là phản ứng của nhân vật, hay là phản ứng của Tiểu Lục anh vậy?""..." Lục Kính tựa vào giường: "Đương nhiên là phản ứng của nhân vật.""Tôi tạm thời chấp nhận cách nói này, như vậy ngoại trừ cách biểu hiện này, anh còn có cách nào khác không?""Không có, tôi đã thực hiện lời hứa, tiếp theo đến lượt cô thực hiện lời hứa rồi, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.""Không được, Tiểu Lục." Khương Thi tựa vào thành ghế, hai tay khoanh trước ngực: "Cách diễn dịch của khúc này lộ ra một vấn đề nghiêm trọng.
Anh...!không có năng lực khống chế đối với nhân vật, cho nên chỉ có thể dùng cách cực đoan để thể hiện tình cảm, hơn nữa, lại chỉ có mỗi cách này."Vẻ mặt của Lục Kính cứng đờ.Giọng nói của cô không nhẹ không nặng: "Xem như là rèn giũa kỹ năng diễn xuất, có muốn thử ký hợp đồng với tôi không? Tôi có rất nhiều nhân vật muốn trải nghiệm, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu, cùng nhau học tập.
Là sinh viên khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh, có lẽ anh sẽ không muốn bị xem như bình hoa đâu nhỉ?"Tiếng xe dưới lầu và sự ồn ào của đám người giữa căn phòng yên tĩnh lộ ra vô cùng rõ ràng, rõ ràng lại xa xôi, Khương Thi không nói thêm gì nữa, chờ anh suy nghĩ.-Truyền dịch xong, y tá đến rút kim.
Khương Thi thu dọn xong đồ đạc, tiễn anh trở về..
Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu Xuyên SáchTác giả: Lục Nhất SaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô… Cô nhìn anh ăn hết từng miếng một, cười khanh khách hỏi: "Có phải dễ chịu hơn một chút không?""Ừm."Mi mắt khép hờ, lông mi dài, rậm nhẹ nhàng chớp động.Cô nghĩ rằng anh muốn nói gì đó, đợi một lúc, cũng không nghe thấy anh nói tiếp, trong lòng cô lại có chuyện muốn hỏi."Tiểu Lục, tôi có chuyện muốn hỏi anh.""Ừm, nói đi.""Ghen giữa những người yêu nhau đều...!đặc biệt như vậy sao?""..." Đây là công khai tử hình gì vậy.Anh không muốn nói chuyện."Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng anh hoàn toàn không tập trung chăm chút cho nhân vật, nhưng cách diễn của anh đã làm tôi rất rung động.Không tiếc tổn thương bản thân để thể hiện ra cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại chịu đựng, kiềm chế không nói một lời, rốt cuộc "anh" là muốn cho "tôi" chú ý đến hay là không muốn cho "tôi" biết vậy?"Trong đôi mắt to là sự khó hiểu rất lớn.Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mặc kệ anh có nhìn thẳng cô như thế nào, cô cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn thẳng vào anh, đôi mắt tĩnh lặng, sâu không thấy đáy, không có bất cứ thứ gì mà anh xem là tính toán, giả vờ: " Cô cảm thấy rốt cuộc tôi có muốn cho cô biết không?"Khương Thi nghiêng đầu nhìn anh, sự khó hiểu trong mắt ngày càng đậm."Tâm tư của nhân vật cô cho tôi nội liễm lại mẫn cảm, trong thiết kế cảnh quay cũng ghi rõ phải là phản ứng ghen tuông không một tiếng động.Tôi chỉ đang diễn theo kịch bản thôi, nhân vật muốn cái gì, người hiểu rõ nhất không phải nên là cô sao?""Anh nói có chút lý lẽ đó, nhưng lại không đúng.Cho dù là người tâm tư thật sự cẩn thận, lo lắng rất nhiều muốn ghen, thì có lẽ cũng sẽ có rất nhiều hình thức thể hiện, có rất ít sẽ dùng cách tự tổn thương bản thân này để diễn tả tình cảm.Đây rốt cuộc là phản ứng của nhân vật, hay là phản ứng của Tiểu Lục anh vậy?""..." Lục Kính tựa vào giường: "Đương nhiên là phản ứng của nhân vật.""Tôi tạm thời chấp nhận cách nói này, như vậy ngoại trừ cách biểu hiện này, anh còn có cách nào khác không?""Không có, tôi đã thực hiện lời hứa, tiếp theo đến lượt cô thực hiện lời hứa rồi, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.""Không được, Tiểu Lục." Khương Thi tựa vào thành ghế, hai tay khoanh trước ngực: "Cách diễn dịch của khúc này lộ ra một vấn đề nghiêm trọng.Anh...!không có năng lực khống chế đối với nhân vật, cho nên chỉ có thể dùng cách cực đoan để thể hiện tình cảm, hơn nữa, lại chỉ có mỗi cách này."Vẻ mặt của Lục Kính cứng đờ.Giọng nói của cô không nhẹ không nặng: "Xem như là rèn giũa kỹ năng diễn xuất, có muốn thử ký hợp đồng với tôi không? Tôi có rất nhiều nhân vật muốn trải nghiệm, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu, cùng nhau học tập.Là sinh viên khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh, có lẽ anh sẽ không muốn bị xem như bình hoa đâu nhỉ?"Tiếng xe dưới lầu và sự ồn ào của đám người giữa căn phòng yên tĩnh lộ ra vô cùng rõ ràng, rõ ràng lại xa xôi, Khương Thi không nói thêm gì nữa, chờ anh suy nghĩ.-Truyền dịch xong, y tá đến rút kim.Khương Thi thu dọn xong đồ đạc, tiễn anh trở về..