Khương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô…
Chương 27: Chương 27
Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu Xuyên SáchTác giả: Lục Nhất SaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô… Trên đường về nhà, Tiểu Lục lái xe, hỏi cô: "Có cảm giác gì?""Cảm giác gì là cảm giác gì?" Khương Thi đang mở vòng cổ ra, bên dưới dây chuyền vàng mỏng là một hình trái tim đơn giản, khung ngoài màu vàng hình trái tim, bên trong là một viên hồng ngọc cỡ ngón cái được khảm vào, mặc dù không lộng lẫy, như lại tinh xảo đáng yêu."Cảm giác về tôi."Khương Thi cẩn thận suy nghĩ một chút: "Ừm, cảm thấy anh là người rất tốt.""..." Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, lại nhanh chóng chuyển qua nhìn kỹ phía trước: "Trừ cái đó ra?"Khương Thi nhìn ra trong mắt anh có kinh ngạc với một chút không cam lòng, giải thích: "Tôi cảm thấy anh đang cố gắng chăm sóc tôi.Chỉ là việc kéo cửa xe đã có người giữ cửa, kéo ghế dựa đã có nhân viên phục vụ, tôi không rõ vì sao anh muốn tự làm những việc này.Khi anh thanh toán, quả thật tôi có chút không được tự nhiên, trước kia khi ra ngoài đều là ba tôi làm việc này.Cho nên khi đó, tôi cảm thấy có chút là lạ.Bởi vì anh cũng không phải ba tôi, vì sao lại làm những thứ này cho tôi?""..." Bạn học Tiểu Lục không phản bác được.Tảng đá mà, cô bé này chính là tảng đá!"Nhưng mà, tôi cực kỳ thích cái này." Khương Thi giơ vòng cổ trong tay lên, tiếp tục nói: "Tuy rằng anh nói anh là bạn trai của tôi, nhưng chỉ cần nghĩ là anh đang diễn, tôi lại không có cách đắm chìm vào.Tôi nghĩ có thể đây là vấn đề của tôi."Đột nhiên cô thấy có chút cô đơn, rung động rồi yêu đương, đối với mọi người mà nói thì gần như là một chuyện cực kỳ tự nhiên lại đơn giản.Nhưng bỗng cô nhận thấy được, bản thân gần như không thể cảm nhận được cảm giác tự nhiên về tình cảm này.Cô có thể nhìn qua nét mặt của Tiểu Lục, chuyện anh làm cho cô nhất định vô cùng đặc biệt.Nhưng trong lòng cô vẫn luôn bình tĩnh, không thể hiểu được cảm nhận của anh, cũng không thể đáp lại mong đợi của anh."Tiểu Lục, tôi cảm thấy có thể tôi bị bệnh rồi.""Không phải vấn đề của cô." Lục Kính đột nhiên lên tiếng, người vô cùng bình tĩnh, ngây thơ, trống rỗng, không có thành ý kỳ thật là chính anh: "Là do tôi diễn chưa tới."Cô nói rất đúng, anh vẫn chưa khống chế được trạng thái của mình, hoàn toàn là biểu hiện ở bên ngoài.Theo như lời cô nói, những cái anh làm được - hành động của bạn trai ấy, kỳ thật đứa bé giữ cửa, nhân viên phục vụ đều có thể thay thế thoải mái, không chạm đến trái tim người khác, cho nên sẽ không ai yêu anh khi anh chỉ đang diễn.Con đường trở thành một diễn viên chân chính, anh còn phải đi rất dài.Lục Kính không nhịn được nhìn cô gái đang rơi vào thế giới riêng của bản thân ở bên cạnh một cái, quả thật trông cô có chút kỳ quái, cho dù anh thể hiện vụng về thì không thể nào có chuyện cô không có chút phản ứng nào được.Trong lòng Tiểu Lục cảm thấy thất bại rất lớn, đồng thời dâng lên chút hiếu thắng, chỉ là lúc này anh còn chưa phát hiện ra.Một ngày nào đó, anh sẽ dùng kỹ thuật diễn để thuyết phục cô..
Trên đường về nhà, Tiểu Lục lái xe, hỏi cô: "Có cảm giác gì?""Cảm giác gì là cảm giác gì?" Khương Thi đang mở vòng cổ ra, bên dưới dây chuyền vàng mỏng là một hình trái tim đơn giản, khung ngoài màu vàng hình trái tim, bên trong là một viên hồng ngọc cỡ ngón cái được khảm vào, mặc dù không lộng lẫy, như lại tinh xảo đáng yêu."Cảm giác về tôi."Khương Thi cẩn thận suy nghĩ một chút: "Ừm, cảm thấy anh là người rất tốt.""..." Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, lại nhanh chóng chuyển qua nhìn kỹ phía trước: "Trừ cái đó ra?"Khương Thi nhìn ra trong mắt anh có kinh ngạc với một chút không cam lòng, giải thích: "Tôi cảm thấy anh đang cố gắng chăm sóc tôi.
Chỉ là việc kéo cửa xe đã có người giữ cửa, kéo ghế dựa đã có nhân viên phục vụ, tôi không rõ vì sao anh muốn tự làm những việc này.
Khi anh thanh toán, quả thật tôi có chút không được tự nhiên, trước kia khi ra ngoài đều là ba tôi làm việc này.
Cho nên khi đó, tôi cảm thấy có chút là lạ.
Bởi vì anh cũng không phải ba tôi, vì sao lại làm những thứ này cho tôi?""..." Bạn học Tiểu Lục không phản bác được.Tảng đá mà, cô bé này chính là tảng đá!"Nhưng mà, tôi cực kỳ thích cái này." Khương Thi giơ vòng cổ trong tay lên, tiếp tục nói: "Tuy rằng anh nói anh là bạn trai của tôi, nhưng chỉ cần nghĩ là anh đang diễn, tôi lại không có cách đắm chìm vào.
Tôi nghĩ có thể đây là vấn đề của tôi."Đột nhiên cô thấy có chút cô đơn, rung động rồi yêu đương, đối với mọi người mà nói thì gần như là một chuyện cực kỳ tự nhiên lại đơn giản.
Nhưng bỗng cô nhận thấy được, bản thân gần như không thể cảm nhận được cảm giác tự nhiên về tình cảm này.Cô có thể nhìn qua nét mặt của Tiểu Lục, chuyện anh làm cho cô nhất định vô cùng đặc biệt.
Nhưng trong lòng cô vẫn luôn bình tĩnh, không thể hiểu được cảm nhận của anh, cũng không thể đáp lại mong đợi của anh."Tiểu Lục, tôi cảm thấy có thể tôi bị bệnh rồi.""Không phải vấn đề của cô." Lục Kính đột nhiên lên tiếng, người vô cùng bình tĩnh, ngây thơ, trống rỗng, không có thành ý kỳ thật là chính anh: "Là do tôi diễn chưa tới."Cô nói rất đúng, anh vẫn chưa khống chế được trạng thái của mình, hoàn toàn là biểu hiện ở bên ngoài.Theo như lời cô nói, những cái anh làm được - hành động của bạn trai ấy, kỳ thật đứa bé giữ cửa, nhân viên phục vụ đều có thể thay thế thoải mái, không chạm đến trái tim người khác, cho nên sẽ không ai yêu anh khi anh chỉ đang diễn.Con đường trở thành một diễn viên chân chính, anh còn phải đi rất dài.Lục Kính không nhịn được nhìn cô gái đang rơi vào thế giới riêng của bản thân ở bên cạnh một cái, quả thật trông cô có chút kỳ quái, cho dù anh thể hiện vụng về thì không thể nào có chuyện cô không có chút phản ứng nào được.Trong lòng Tiểu Lục cảm thấy thất bại rất lớn, đồng thời dâng lên chút hiếu thắng, chỉ là lúc này anh còn chưa phát hiện ra.Một ngày nào đó, anh sẽ dùng kỹ thuật diễn để thuyết phục cô..
Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu Xuyên SáchTác giả: Lục Nhất SaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô… Trên đường về nhà, Tiểu Lục lái xe, hỏi cô: "Có cảm giác gì?""Cảm giác gì là cảm giác gì?" Khương Thi đang mở vòng cổ ra, bên dưới dây chuyền vàng mỏng là một hình trái tim đơn giản, khung ngoài màu vàng hình trái tim, bên trong là một viên hồng ngọc cỡ ngón cái được khảm vào, mặc dù không lộng lẫy, như lại tinh xảo đáng yêu."Cảm giác về tôi."Khương Thi cẩn thận suy nghĩ một chút: "Ừm, cảm thấy anh là người rất tốt.""..." Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, lại nhanh chóng chuyển qua nhìn kỹ phía trước: "Trừ cái đó ra?"Khương Thi nhìn ra trong mắt anh có kinh ngạc với một chút không cam lòng, giải thích: "Tôi cảm thấy anh đang cố gắng chăm sóc tôi.Chỉ là việc kéo cửa xe đã có người giữ cửa, kéo ghế dựa đã có nhân viên phục vụ, tôi không rõ vì sao anh muốn tự làm những việc này.Khi anh thanh toán, quả thật tôi có chút không được tự nhiên, trước kia khi ra ngoài đều là ba tôi làm việc này.Cho nên khi đó, tôi cảm thấy có chút là lạ.Bởi vì anh cũng không phải ba tôi, vì sao lại làm những thứ này cho tôi?""..." Bạn học Tiểu Lục không phản bác được.Tảng đá mà, cô bé này chính là tảng đá!"Nhưng mà, tôi cực kỳ thích cái này." Khương Thi giơ vòng cổ trong tay lên, tiếp tục nói: "Tuy rằng anh nói anh là bạn trai của tôi, nhưng chỉ cần nghĩ là anh đang diễn, tôi lại không có cách đắm chìm vào.Tôi nghĩ có thể đây là vấn đề của tôi."Đột nhiên cô thấy có chút cô đơn, rung động rồi yêu đương, đối với mọi người mà nói thì gần như là một chuyện cực kỳ tự nhiên lại đơn giản.Nhưng bỗng cô nhận thấy được, bản thân gần như không thể cảm nhận được cảm giác tự nhiên về tình cảm này.Cô có thể nhìn qua nét mặt của Tiểu Lục, chuyện anh làm cho cô nhất định vô cùng đặc biệt.Nhưng trong lòng cô vẫn luôn bình tĩnh, không thể hiểu được cảm nhận của anh, cũng không thể đáp lại mong đợi của anh."Tiểu Lục, tôi cảm thấy có thể tôi bị bệnh rồi.""Không phải vấn đề của cô." Lục Kính đột nhiên lên tiếng, người vô cùng bình tĩnh, ngây thơ, trống rỗng, không có thành ý kỳ thật là chính anh: "Là do tôi diễn chưa tới."Cô nói rất đúng, anh vẫn chưa khống chế được trạng thái của mình, hoàn toàn là biểu hiện ở bên ngoài.Theo như lời cô nói, những cái anh làm được - hành động của bạn trai ấy, kỳ thật đứa bé giữ cửa, nhân viên phục vụ đều có thể thay thế thoải mái, không chạm đến trái tim người khác, cho nên sẽ không ai yêu anh khi anh chỉ đang diễn.Con đường trở thành một diễn viên chân chính, anh còn phải đi rất dài.Lục Kính không nhịn được nhìn cô gái đang rơi vào thế giới riêng của bản thân ở bên cạnh một cái, quả thật trông cô có chút kỳ quái, cho dù anh thể hiện vụng về thì không thể nào có chuyện cô không có chút phản ứng nào được.Trong lòng Tiểu Lục cảm thấy thất bại rất lớn, đồng thời dâng lên chút hiếu thắng, chỉ là lúc này anh còn chưa phát hiện ra.Một ngày nào đó, anh sẽ dùng kỹ thuật diễn để thuyết phục cô..