Khương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô…
Chương 34: Chương 34
Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu Xuyên SáchTác giả: Lục Nhất SaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô… Cô vỗ nhẹ vào lưng anh: "Nếu anh sợ, tôi có thể ôm anh.""Chị gái nói đùa rồi, em không sợ."Lâm Bảo Châu quay đầu liếc nhìn hai người họ, rồi tiến đến bên tai Triệu Tư Miễn, có chút hưng phấn: "Đằng sau chúng ta là một đôi đấy, là tình chị em."Triệu Tư Miễn cũng quay đầu nhìn hai người họ: "Làm sao em biết?""Chàng trai kia vừa gọi bạn gái là chị, thật đáng yêu.""Vậy mà gọi là đáng yêu à? Biết đâu người ta lại là chị em ruột thì sao?""Ơ kìa, anh đúng là chẳng hiểu gì cả.Dù sao em cũng biết, họ chắc chắn là một đôi."Triệu Tư Miễn tiến lại gần, hơi không vui: "Vậy anh đáng yêu hay là cậu ta đáng yêu?""! Sao cậu ta có thể so sánh với anh được? Đương nhiên là cục cưng Tư Miễn của em đáng yêu nhất."Tiểu Lục và Khương Thi: "! "Hai người có thể nhỏ tiếng một chút được không.Thấy sắc mặt Lục Kính có chút không tốt, Khương Thi nghiêng người tới gần, học đi đôi với hành ngay: "Trong lòng chị, cục cưng Tiểu Lục đáng yêu nhất."Cục cưng Tiểu Lục: "! "Tàu lượn siêu tốc khởi động và bắt đầu trượt từ từ, Khương Thi còn có chút hưng phấn, lúc lên đến điểm cao nhất rồi đột nhiên lao xuống, sự mất trọng lượng mang đến cảm giác bất an cực lớn, tim đập loạn thình thịch.Cô cắn chặt hàm răng, không muốn hét thành tiếng.Phía sau liên tiếp có mấy khúc cua, tàu lượn hoàn toàn treo lơ lửng trên không trung, thật sự rất đáng sợ, cô nhắm chặt mắt, ôm lấy ở Tiểu Lục bên cạnh, đầu áp chặt vào người anh.Lục Kính cảm giác được cô run lên nên rút một tay ra ôm lấy cô: "Đừng sợ, có em ở đây."Cánh tay anh ôm chặt cô vào trong lòng, những bộ phận trên cơ thể chạm vào nhau qua lớp quần áo truyền đến nhiệt độ cơ thể nhau.Thấy có điểm chống đỡ rồi, Khương Thi chậm rãi mở mắt ra, cô áp sát vào trong lòng Tiểu Lục nên tầm nhìn vô cùng hẹp, chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh xẹt qua như gió ở một bên, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất sung sướng.Sau khi xuống tàu lượn, Khương Thi ngồi trên băng ghế dài bình tĩnh lại, còn Tiểu Lục thì đi mua nước.Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sợ hãi khi đi tàu lượn siêu tốc, sau lần này, cô tự cảm thấy mình có hơi b**n th** trước, Khương Thi lại có nhận thức mới về bản thân.Người qua lại trước mặt như dệt cửi, một mảnh giấy bay như chiếc lá rụng rơi xuống đất, Khương Thi khom lưng cúi xuống nhặt lên, ngẩng đầu gọi người đó: "Chị gái cầm hoa hồng đỏ ơi, đợi một chút."Lâm Bảo Châu quay người lại."Cô làm rơi đồ này."Bước tới trước cầm lấy, chính là bức ảnh cô ấy vừa chụp với Triệu Tư Miễn trong phòng chụp ảnh, cô ấy ngẩng đầu lên: "Cảm ơn.À, là cô."Tầm mắt của Khương Thi đang rơi vào tấm ảnh trên tay Lâm Bảo Châu, chàng trai ôm vai và hôn lên má cô gái, cả hai đều mỉm cười trông vô cùng hạnh phúc: "Thật là hâm mộ nha."Lâm Bảo Châu cất bức ảnh đi, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô: "Cô và cậu ta tiến triển không thuận lợi sao?".
Cô vỗ nhẹ vào lưng anh: "Nếu anh sợ, tôi có thể ôm anh.
""Chị gái nói đùa rồi, em không sợ.
"Lâm Bảo Châu quay đầu liếc nhìn hai người họ, rồi tiến đến bên tai Triệu Tư Miễn, có chút hưng phấn: "Đằng sau chúng ta là một đôi đấy, là tình chị em.
"Triệu Tư Miễn cũng quay đầu nhìn hai người họ: "Làm sao em biết?""Chàng trai kia vừa gọi bạn gái là chị, thật đáng yêu.
""Vậy mà gọi là đáng yêu à? Biết đâu người ta lại là chị em ruột thì sao?""Ơ kìa, anh đúng là chẳng hiểu gì cả.
Dù sao em cũng biết, họ chắc chắn là một đôi.
"Triệu Tư Miễn tiến lại gần, hơi không vui: "Vậy anh đáng yêu hay là cậu ta đáng yêu?""! Sao cậu ta có thể so sánh với anh được? Đương nhiên là cục cưng Tư Miễn của em đáng yêu nhất.
"Tiểu Lục và Khương Thi: "! "Hai người có thể nhỏ tiếng một chút được không.
Thấy sắc mặt Lục Kính có chút không tốt, Khương Thi nghiêng người tới gần, học đi đôi với hành ngay: "Trong lòng chị, cục cưng Tiểu Lục đáng yêu nhất.
"Cục cưng Tiểu Lục: "! "Tàu lượn siêu tốc khởi động và bắt đầu trượt từ từ, Khương Thi còn có chút hưng phấn, lúc lên đến điểm cao nhất rồi đột nhiên lao xuống, sự mất trọng lượng mang đến cảm giác bất an cực lớn, tim đập loạn thình thịch.
Cô cắn chặt hàm răng, không muốn hét thành tiếng.
Phía sau liên tiếp có mấy khúc cua, tàu lượn hoàn toàn treo lơ lửng trên không trung, thật sự rất đáng sợ, cô nhắm chặt mắt, ôm lấy ở Tiểu Lục bên cạnh, đầu áp chặt vào người anh.
Lục Kính cảm giác được cô run lên nên rút một tay ra ôm lấy cô: "Đừng sợ, có em ở đây.
"Cánh tay anh ôm chặt cô vào trong lòng, những bộ phận trên cơ thể chạm vào nhau qua lớp quần áo truyền đến nhiệt độ cơ thể nhau.
Thấy có điểm chống đỡ rồi, Khương Thi chậm rãi mở mắt ra, cô áp sát vào trong lòng Tiểu Lục nên tầm nhìn vô cùng hẹp, chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh xẹt qua như gió ở một bên, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất sung sướng.
Sau khi xuống tàu lượn, Khương Thi ngồi trên băng ghế dài bình tĩnh lại, còn Tiểu Lục thì đi mua nước.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sợ hãi khi đi tàu lượn siêu tốc, sau lần này, cô tự cảm thấy mình có hơi b**n th** trước, Khương Thi lại có nhận thức mới về bản thân.
Người qua lại trước mặt như dệt cửi, một mảnh giấy bay như chiếc lá rụng rơi xuống đất, Khương Thi khom lưng cúi xuống nhặt lên, ngẩng đầu gọi người đó: "Chị gái cầm hoa hồng đỏ ơi, đợi một chút.
"Lâm Bảo Châu quay người lại.
"Cô làm rơi đồ này.
"Bước tới trước cầm lấy, chính là bức ảnh cô ấy vừa chụp với Triệu Tư Miễn trong phòng chụp ảnh, cô ấy ngẩng đầu lên: "Cảm ơn.
À, là cô.
"Tầm mắt của Khương Thi đang rơi vào tấm ảnh trên tay Lâm Bảo Châu, chàng trai ôm vai và hôn lên má cô gái, cả hai đều mỉm cười trông vô cùng hạnh phúc: "Thật là hâm mộ nha.
"Lâm Bảo Châu cất bức ảnh đi, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô: "Cô và cậu ta tiến triển không thuận lợi sao?".
Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu Xuyên SáchTác giả: Lục Nhất SaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô… Cô vỗ nhẹ vào lưng anh: "Nếu anh sợ, tôi có thể ôm anh.""Chị gái nói đùa rồi, em không sợ."Lâm Bảo Châu quay đầu liếc nhìn hai người họ, rồi tiến đến bên tai Triệu Tư Miễn, có chút hưng phấn: "Đằng sau chúng ta là một đôi đấy, là tình chị em."Triệu Tư Miễn cũng quay đầu nhìn hai người họ: "Làm sao em biết?""Chàng trai kia vừa gọi bạn gái là chị, thật đáng yêu.""Vậy mà gọi là đáng yêu à? Biết đâu người ta lại là chị em ruột thì sao?""Ơ kìa, anh đúng là chẳng hiểu gì cả.Dù sao em cũng biết, họ chắc chắn là một đôi."Triệu Tư Miễn tiến lại gần, hơi không vui: "Vậy anh đáng yêu hay là cậu ta đáng yêu?""! Sao cậu ta có thể so sánh với anh được? Đương nhiên là cục cưng Tư Miễn của em đáng yêu nhất."Tiểu Lục và Khương Thi: "! "Hai người có thể nhỏ tiếng một chút được không.Thấy sắc mặt Lục Kính có chút không tốt, Khương Thi nghiêng người tới gần, học đi đôi với hành ngay: "Trong lòng chị, cục cưng Tiểu Lục đáng yêu nhất."Cục cưng Tiểu Lục: "! "Tàu lượn siêu tốc khởi động và bắt đầu trượt từ từ, Khương Thi còn có chút hưng phấn, lúc lên đến điểm cao nhất rồi đột nhiên lao xuống, sự mất trọng lượng mang đến cảm giác bất an cực lớn, tim đập loạn thình thịch.Cô cắn chặt hàm răng, không muốn hét thành tiếng.Phía sau liên tiếp có mấy khúc cua, tàu lượn hoàn toàn treo lơ lửng trên không trung, thật sự rất đáng sợ, cô nhắm chặt mắt, ôm lấy ở Tiểu Lục bên cạnh, đầu áp chặt vào người anh.Lục Kính cảm giác được cô run lên nên rút một tay ra ôm lấy cô: "Đừng sợ, có em ở đây."Cánh tay anh ôm chặt cô vào trong lòng, những bộ phận trên cơ thể chạm vào nhau qua lớp quần áo truyền đến nhiệt độ cơ thể nhau.Thấy có điểm chống đỡ rồi, Khương Thi chậm rãi mở mắt ra, cô áp sát vào trong lòng Tiểu Lục nên tầm nhìn vô cùng hẹp, chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh xẹt qua như gió ở một bên, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất sung sướng.Sau khi xuống tàu lượn, Khương Thi ngồi trên băng ghế dài bình tĩnh lại, còn Tiểu Lục thì đi mua nước.Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sợ hãi khi đi tàu lượn siêu tốc, sau lần này, cô tự cảm thấy mình có hơi b**n th** trước, Khương Thi lại có nhận thức mới về bản thân.Người qua lại trước mặt như dệt cửi, một mảnh giấy bay như chiếc lá rụng rơi xuống đất, Khương Thi khom lưng cúi xuống nhặt lên, ngẩng đầu gọi người đó: "Chị gái cầm hoa hồng đỏ ơi, đợi một chút."Lâm Bảo Châu quay người lại."Cô làm rơi đồ này."Bước tới trước cầm lấy, chính là bức ảnh cô ấy vừa chụp với Triệu Tư Miễn trong phòng chụp ảnh, cô ấy ngẩng đầu lên: "Cảm ơn.À, là cô."Tầm mắt của Khương Thi đang rơi vào tấm ảnh trên tay Lâm Bảo Châu, chàng trai ôm vai và hôn lên má cô gái, cả hai đều mỉm cười trông vô cùng hạnh phúc: "Thật là hâm mộ nha."Lâm Bảo Châu cất bức ảnh đi, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô: "Cô và cậu ta tiến triển không thuận lợi sao?".