Khương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô…
Chương 36: Chương 36
Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu Xuyên SáchTác giả: Lục Nhất SaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô… Gió đêm hiu hiu thổi, chân trời ửng hồng, đèn đường phía xa xa tỏa ra vầng sáng màu vàng ấm áp, khiến người khác xa với cảnh vật.Khương Thi nhắm mắt, lông mi khẽ rung, đôi bàn tay buông xuống nắm chặt vạt áo, cô hơi hồi hộp.Đợi được một lúc, không thấy Tiểu Lục động đậy gì, cô cảm thấy như mình đang bị đùa giỡn, cô muốn mở mắt thì đột nhiên có một hơi thở ấm áp chạm vào môi cô.Cô rùng mình mở mắt ra, đập vào mắt cô là hình ảnh phóng to của gương mặt của anh, khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ tầm 5 cm, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.Anh không nhìn vào mắt cô, đôi mi dài hơi khép lại, nhìn đôi môi hoa anh đào trước mặt.Khương Thi khẽ cụp mắt xuống, ngón tay trắng nõn thon dài của Tiểu Lục chạm vào môi cô, anh lại cúi người xuống, cô đoán là anh lại muốn hôn cô.Cơn tê dại truyền từ sống lưng đến đỉnh đầu, hai tay cô nắm chặt vạt áo, cố kìm nén sự run rẩy, cô mở to mắt, nhìn gương mặt Tiểu Lục đang tiến gần đến cô hơn.Như cánh hoa anh đào mùa xuân đang rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay đang đặt trên môi cô.Môi vừa chạm vào đã buông ra, anh chậm rãi đứng dậy.Khương Thi chăm chú nhìn vào mắt anh, dưới hàng lông mi dài như rẻ quạt, đôi mắt màu hổ phách của cô trở nên sâu thẳm, tựa như mật mới cắt, ánh lên vẻ quyến rũ mê người.Cô đưa tay kéo cổ tay của anh kéo lại, rồi nhanh như chớp, cô như một con gà hôn "chụt" một cái lên môi anh.Trong lúc anh còn đang ngơ ngác, cô lại hôn "chụt" thêm một cái nhẹ, sau đó buông anh ra rồi cười khanh khách: "Đúng là Khương Thi chị chưa từng hôn."Lục Kính sững người.Khương Thi hài lòng chạy vài bước lên phía trước, vừa quay lại vừa vẫy tay: "Giờ chị về đây, lát em về cẩn thận nha."-Trợ lý Trịnh đặt hành lý trong phòng, anh ta tranh thủ lúc đỉnh lưu Kỷ vẫn chưa về quét dọn lại nhà cửa, nhưng khắp nơi đều là bản nhạc, anh tùy tiện sắp xếp lại những quyển sách trên bàn cho ngay ngắn, rồi để những bó hoa lớn ở một chỗ.Làm xong những việc này cũng mất mấy tiếng đồng hồ.Lúc trợ lý Trịnh quay lại, Triệu Hạ có đặc biệt dặn dò, đỉnh lưu Kỷ không biết tự chăm sóc bản thân mình.Nếu không nhắc nhở thường xuyên thì sẽ quên ăn, cho nên anh ta còn có một nhiệm vụ quan trọng —— thúc giục đỉnh lưu Kỷ ăn cơm đúng giờ.Anh ta mở tủ lạnh ra, ngoại trừ nước và mấy quả táo, tủ lạnh hoàn toàn trống không, không thấy chút sức sống nào.Anh ta về nhà thay một bộ quần áo khác, cầm ví tiền và điện thoại di động định đến siêu thị một chút, sau đó trở về nhà chuẩn bị bữa tối cho đỉnh lưu Kỷ.Năng suất làm việc của trợ lý Trịnh vô cùng tốt, anh ta nhanh chóng đến được một siêu thị gần nhà, mua hai túi đầy những nguyên liệu nấu đồ ăn..
Gió đêm hiu hiu thổi, chân trời ửng hồng, đèn đường phía xa xa tỏa ra vầng sáng màu vàng ấm áp, khiến người khác xa với cảnh vật.
Khương Thi nhắm mắt, lông mi khẽ rung, đôi bàn tay buông xuống nắm chặt vạt áo, cô hơi hồi hộp.
Đợi được một lúc, không thấy Tiểu Lục động đậy gì, cô cảm thấy như mình đang bị đùa giỡn, cô muốn mở mắt thì đột nhiên có một hơi thở ấm áp chạm vào môi cô.
Cô rùng mình mở mắt ra, đập vào mắt cô là hình ảnh phóng to của gương mặt của anh, khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ tầm 5 cm, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Anh không nhìn vào mắt cô, đôi mi dài hơi khép lại, nhìn đôi môi hoa anh đào trước mặt.
Khương Thi khẽ cụp mắt xuống, ngón tay trắng nõn thon dài của Tiểu Lục chạm vào môi cô, anh lại cúi người xuống, cô đoán là anh lại muốn hôn cô.
Cơn tê dại truyền từ sống lưng đến đỉnh đầu, hai tay cô nắm chặt vạt áo, cố kìm nén sự run rẩy, cô mở to mắt, nhìn gương mặt Tiểu Lục đang tiến gần đến cô hơn.
Như cánh hoa anh đào mùa xuân đang rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay đang đặt trên môi cô.
Môi vừa chạm vào đã buông ra, anh chậm rãi đứng dậy.
Khương Thi chăm chú nhìn vào mắt anh, dưới hàng lông mi dài như rẻ quạt, đôi mắt màu hổ phách của cô trở nên sâu thẳm, tựa như mật mới cắt, ánh lên vẻ quyến rũ mê người.
Cô đưa tay kéo cổ tay của anh kéo lại, rồi nhanh như chớp, cô như một con gà hôn "chụt" một cái lên môi anh.
Trong lúc anh còn đang ngơ ngác, cô lại hôn "chụt" thêm một cái nhẹ, sau đó buông anh ra rồi cười khanh khách: "Đúng là Khương Thi chị chưa từng hôn.
"Lục Kính sững người.
Khương Thi hài lòng chạy vài bước lên phía trước, vừa quay lại vừa vẫy tay: "Giờ chị về đây, lát em về cẩn thận nha.
"-Trợ lý Trịnh đặt hành lý trong phòng, anh ta tranh thủ lúc đỉnh lưu Kỷ vẫn chưa về quét dọn lại nhà cửa, nhưng khắp nơi đều là bản nhạc, anh tùy tiện sắp xếp lại những quyển sách trên bàn cho ngay ngắn, rồi để những bó hoa lớn ở một chỗ.
Làm xong những việc này cũng mất mấy tiếng đồng hồ.
Lúc trợ lý Trịnh quay lại, Triệu Hạ có đặc biệt dặn dò, đỉnh lưu Kỷ không biết tự chăm sóc bản thân mình.
Nếu không nhắc nhở thường xuyên thì sẽ quên ăn, cho nên anh ta còn có một nhiệm vụ quan trọng —— thúc giục đỉnh lưu Kỷ ăn cơm đúng giờ.
Anh ta mở tủ lạnh ra, ngoại trừ nước và mấy quả táo, tủ lạnh hoàn toàn trống không, không thấy chút sức sống nào.
Anh ta về nhà thay một bộ quần áo khác, cầm ví tiền và điện thoại di động định đến siêu thị một chút, sau đó trở về nhà chuẩn bị bữa tối cho đỉnh lưu Kỷ.
Năng suất làm việc của trợ lý Trịnh vô cùng tốt, anh ta nhanh chóng đến được một siêu thị gần nhà, mua hai túi đầy những nguyên liệu nấu đồ ăn.
.
Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu Xuyên SáchTác giả: Lục Nhất SaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô… Gió đêm hiu hiu thổi, chân trời ửng hồng, đèn đường phía xa xa tỏa ra vầng sáng màu vàng ấm áp, khiến người khác xa với cảnh vật.Khương Thi nhắm mắt, lông mi khẽ rung, đôi bàn tay buông xuống nắm chặt vạt áo, cô hơi hồi hộp.Đợi được một lúc, không thấy Tiểu Lục động đậy gì, cô cảm thấy như mình đang bị đùa giỡn, cô muốn mở mắt thì đột nhiên có một hơi thở ấm áp chạm vào môi cô.Cô rùng mình mở mắt ra, đập vào mắt cô là hình ảnh phóng to của gương mặt của anh, khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ tầm 5 cm, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.Anh không nhìn vào mắt cô, đôi mi dài hơi khép lại, nhìn đôi môi hoa anh đào trước mặt.Khương Thi khẽ cụp mắt xuống, ngón tay trắng nõn thon dài của Tiểu Lục chạm vào môi cô, anh lại cúi người xuống, cô đoán là anh lại muốn hôn cô.Cơn tê dại truyền từ sống lưng đến đỉnh đầu, hai tay cô nắm chặt vạt áo, cố kìm nén sự run rẩy, cô mở to mắt, nhìn gương mặt Tiểu Lục đang tiến gần đến cô hơn.Như cánh hoa anh đào mùa xuân đang rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay đang đặt trên môi cô.Môi vừa chạm vào đã buông ra, anh chậm rãi đứng dậy.Khương Thi chăm chú nhìn vào mắt anh, dưới hàng lông mi dài như rẻ quạt, đôi mắt màu hổ phách của cô trở nên sâu thẳm, tựa như mật mới cắt, ánh lên vẻ quyến rũ mê người.Cô đưa tay kéo cổ tay của anh kéo lại, rồi nhanh như chớp, cô như một con gà hôn "chụt" một cái lên môi anh.Trong lúc anh còn đang ngơ ngác, cô lại hôn "chụt" thêm một cái nhẹ, sau đó buông anh ra rồi cười khanh khách: "Đúng là Khương Thi chị chưa từng hôn."Lục Kính sững người.Khương Thi hài lòng chạy vài bước lên phía trước, vừa quay lại vừa vẫy tay: "Giờ chị về đây, lát em về cẩn thận nha."-Trợ lý Trịnh đặt hành lý trong phòng, anh ta tranh thủ lúc đỉnh lưu Kỷ vẫn chưa về quét dọn lại nhà cửa, nhưng khắp nơi đều là bản nhạc, anh tùy tiện sắp xếp lại những quyển sách trên bàn cho ngay ngắn, rồi để những bó hoa lớn ở một chỗ.Làm xong những việc này cũng mất mấy tiếng đồng hồ.Lúc trợ lý Trịnh quay lại, Triệu Hạ có đặc biệt dặn dò, đỉnh lưu Kỷ không biết tự chăm sóc bản thân mình.Nếu không nhắc nhở thường xuyên thì sẽ quên ăn, cho nên anh ta còn có một nhiệm vụ quan trọng —— thúc giục đỉnh lưu Kỷ ăn cơm đúng giờ.Anh ta mở tủ lạnh ra, ngoại trừ nước và mấy quả táo, tủ lạnh hoàn toàn trống không, không thấy chút sức sống nào.Anh ta về nhà thay một bộ quần áo khác, cầm ví tiền và điện thoại di động định đến siêu thị một chút, sau đó trở về nhà chuẩn bị bữa tối cho đỉnh lưu Kỷ.Năng suất làm việc của trợ lý Trịnh vô cùng tốt, anh ta nhanh chóng đến được một siêu thị gần nhà, mua hai túi đầy những nguyên liệu nấu đồ ăn..