Tác giả:

"Cầm lấy trong thẻ có 500 triệu cô phải rời xa con trai tôi." Một người phụ nữ ăn mặc khá sang trọng quăn lên bàn cho Tịnh Y một cái thẻ cô hơi sững sờ trước hành động này của bà ta. Cô ngước mặt lên nhìn người trước mặt. Đó không ai khác chính là mẹ của bạn trai Tịnh Y. "Bác à, cháu và Dục Thần là thật sự yêu nhau. Bác nghĩ cháu cần tiền đến thế sao?" "Sau hả, chê ít à? 10 tỷ đủ cho cô rồi chứ." Bà ra vừa nói vừa lôi trong túi sách ra thêm một cái thể nữa đặt mạnh xuống bàn. Không nói cũng biết bà ta bây giờ rất tức vì đã đến gặp cô nhiều lần vậy rồi mà kết quả nhận được chỉ là con số 0. Hôm nay dù thế nào bà cũng không quyết đi tay không mà trở về bằng mọi giá phải tổng con nhỏ trước mặt của ra khỏi con trai cúa bà. "Nếu cháu thật sự cần tiền thì ngay từ đầu cháu đã nhận tiền của bác không cần hết lần này đến lần khác bác tìm đến cháu. Nếu không còn gì cháu xin phép." Cô nói xong đứng dậy lễ phép cuối chào, thật sự cô không muốn nói chuyện với người phụ nữ này thêm một chút nào nữa…

Chương 31: Thẩm Lệ Quyên

Cả Đời Này Em Chỉ Có Thể Là Của TôiTác giả: Zanila ZhaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Cầm lấy trong thẻ có 500 triệu cô phải rời xa con trai tôi." Một người phụ nữ ăn mặc khá sang trọng quăn lên bàn cho Tịnh Y một cái thẻ cô hơi sững sờ trước hành động này của bà ta. Cô ngước mặt lên nhìn người trước mặt. Đó không ai khác chính là mẹ của bạn trai Tịnh Y. "Bác à, cháu và Dục Thần là thật sự yêu nhau. Bác nghĩ cháu cần tiền đến thế sao?" "Sau hả, chê ít à? 10 tỷ đủ cho cô rồi chứ." Bà ra vừa nói vừa lôi trong túi sách ra thêm một cái thể nữa đặt mạnh xuống bàn. Không nói cũng biết bà ta bây giờ rất tức vì đã đến gặp cô nhiều lần vậy rồi mà kết quả nhận được chỉ là con số 0. Hôm nay dù thế nào bà cũng không quyết đi tay không mà trở về bằng mọi giá phải tổng con nhỏ trước mặt của ra khỏi con trai cúa bà. "Nếu cháu thật sự cần tiền thì ngay từ đầu cháu đã nhận tiền của bác không cần hết lần này đến lần khác bác tìm đến cháu. Nếu không còn gì cháu xin phép." Cô nói xong đứng dậy lễ phép cuối chào, thật sự cô không muốn nói chuyện với người phụ nữ này thêm một chút nào nữa… "Chúc mừng anh là một bé trai."Dục Thần nghe xong thì lảo đảo người. Ông ta vừa nói gì vây? anh có nghe nhầm không ngày nào cũng ôm cô ngủ thấy eo vẫn thon gọn cơ mà, anh còn chưa bóc tem Tịnh Y thì bé trai bé gái gì ở đây.Lúc này Dục Thần mới để ý những người xung quay họ nhìn anh với vẻ bất ngờ và ngạc nhiên."Anh là ai vậy? đây là phòng cấp cứu của vợ tôi mà."Một trong những người ở đó tiến lên lôi anh xa người bác sĩ lúc nãy."Thiếu gia chúng tôi ở đây."Một giọng nói quen thuộc của quản gia nhà anh vang lên bấc giác Dục Thần mới mới quay lại phía sau nhìn họ thấy ông đang dìu Tịnh Y từ phòng bác sĩ đi ra.Lúc này anh mới ngợ ra là mình đi nhầm phòng mà thật ra anh cũng chẳng biết là phòng nào thấy cái bảng ghi chữ cấp cứu là nhào vô thôi. Ban đầu chưa kịp nghe quản gia nói gì mà hấp ta hấp tấp tắt máy chạy vô phòng cấp cứu của người ta, thật sự quê muốn đội quần anh chỉ ước có cái hố ngay bây giờ để mình chui xuống, Dục Thần rối rít xin lỗi họ rồi chạy quay qua chỗ Tịnh Y cướp cô từ tay ông quản gia."Không phải là nói ngả cầu thang sao?""Thì cô ấy ngả cầu thang thật mà.""Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại đứng đây."Nghe anh nói xong Tịnh Y ngước lên nhìn anh sau đó "bộp" một cú đánh rất đau vào người anh, à Tịnh Y đánh anh đó."Không đứng đây thì đứng đâu? bộ anh muốn em vô trong phòng cấp cứu nằm lắm à."Bị bất ngờ đánh đau Dục Thần lấy tay ôm ngực mình cảm thấy lời nói của mình lúc nãy cũng hơi quá đáng. Làm sao anh muốn cô nằm trong đó được chứ, chỉ cần nghĩ tới thôi là lòng anh đau như cắt. Dục Thần nở nụ cười xem như là không có chuyện gì quay sang dìu Tịnh Y ra khỏi bệnh viện còn quản gia thì đi lấy xe ra trước cổng chờ anh và cô."A, đau quá."Tịnh Y bước đi bị đau nên ghì chặt vào tay anh, anh có thể cảm nhận được lực mà cô bóp vào tay mình ắt hẳn bây giờ Tịnh Y đang rất đau không đi được."Anh xin lỗi."Dục Thần bế Tịnh Y lên theo kiểu công chúa cùng đi ra ngoài, trên đường đi không biết bắt gặp bao nhiêu ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào họ làm Tịnh Y ngại đến đỏ mặt..............Về đến nhà Dục Thần dìu cô vào nhà thì bắt gặp một ánh mắt sắt bén đang nhìn thẳng vào mặt họ."Ai cho con đem con hồ ly tinh này về nhà."Dục Thần có thể nhìn thấy được nổi lo lắng thông qua ánh mắt của Tịnh Y anh vuốt lưng cô để chấn an."Có anh ở đây không cần lo lắng."Nói xong anh ra hiệu để cho quản gia đưa Tịnh Y lên phòng vì sợ lỡ có xảy ra xung đột gì sẽ ảnh hưởng đến chân của cô.Anh tiến lại ghế gác chéo chân ngồi đối diện với Thẩm Lệ Quyên."Đây là nhà của tôi, tôi muốn đem ai về thì liên quan gì đến bà.""Tao là mẹ của mày đấy.""Tôi chưa bao giờ xem bà là mẹ."Nghe anh nói như sét đánh ngang tai Thẩm Lệ Quyên cứng miệng không nên nói gì bà ta khựng lại lấy tình tĩnh cầm tách trà lên uống."Đừng quên người sinh mày ra là tao.""Tôi cứu mạng bà một lần xem như là đã trả ơn bà sinh tôi ra rồi đừng có nhắt đến chuyện này với tôi nữa."Năm năm trước gã tình nhân của Thẩm Lệ Quyên đã ăn cắp một số hợp đồng của bà ta thì bị phát hiện đến phút chót hắn cầm súng ra định giế t chết Thẩm Lệ Quyên để bịt miệng thì anh từ ngoài cửa xông ra đỡ giúp bà ta một viên đạn sau đó nhập viên hôn mê hơn 1 tháng. Ba của anh khi biết sự thật là vợ mình ngoại tình liền lên cơn đau tim cũng nhập viện theo kể từ đó mà sức khoẻ của ông cũng dần suy giảm."Vậy mày kết hôn với Uyển Đình đi xem như là hết nợ tao."Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ Quyên một chặp liền bật cười, bà ta vì lợi ít của bản thân mà mặc kệ suy nghĩ của con trai mình không cần biết nó có thích hay là không chỉ cần đem lại lợi ích cho bản thân bà ta là được. Thẩm Lệ Quyên muốn anh kết hôn với Uyển Đình vì trước đây khi làm hôn ước giữa hai bên gia đình nhà họ Diệp đã hứa sẽ chia cho Thẩm Lệ Quyên hơn 20% cổ phần của công ty họ, không phải tự dưng mà họ lại dân hiến hơn 20% cổ phần cho Thẩm Lệ Quyên vì họ biết bà ta chỉ cần tiền và tiền bao nhiêu đấy thì cũng đủ để bà ta chấp nhận hôn ước. Còn JA là một trong những công ty lớn đứng đầu trong nước và còn vươn ra cả nước ngoài nếu như Dục Thần làm con rể nhà họ Diệp thì đương nhiên anh sẽ phải giúp gia đình nhà họ phát triển công ty và có nhiều hợp đồng lớn hơn 20% cổ phần đổi lại nhiêu đấy cũng rất xứng đáng với nhà họ Diệp."Không, cả đời này của tôi chỉ lấy một người duy nhất đó là Tịnh Y."

"Chúc mừng anh là một bé trai."

Dục Thần nghe xong thì lảo đảo người. Ông ta vừa nói gì vây? anh có nghe nhầm không ngày nào cũng ôm cô ngủ thấy eo vẫn thon gọn cơ mà, anh còn chưa bóc tem Tịnh Y thì bé trai bé gái gì ở đây.

Lúc này Dục Thần mới để ý những người xung quay họ nhìn anh với vẻ bất ngờ và ngạc nhiên.

"Anh là ai vậy? đây là phòng cấp cứu của vợ tôi mà."

Một trong những người ở đó tiến lên lôi anh xa người bác sĩ lúc nãy.

"Thiếu gia chúng tôi ở đây."

Một giọng nói quen thuộc của quản gia nhà anh vang lên bấc giác Dục Thần mới mới quay lại phía sau nhìn họ thấy ông đang dìu Tịnh Y từ phòng bác sĩ đi ra.

Lúc này anh mới ngợ ra là mình đi nhầm phòng mà thật ra anh cũng chẳng biết là phòng nào thấy cái bảng ghi chữ cấp cứu là nhào vô thôi. Ban đầu chưa kịp nghe quản gia nói gì mà hấp ta hấp tấp tắt máy chạy vô phòng cấp cứu của người ta, thật sự quê muốn đội quần anh chỉ ước có cái hố ngay bây giờ để mình chui xuống, Dục Thần rối rít xin lỗi họ rồi chạy quay qua chỗ Tịnh Y cướp cô từ tay ông quản gia.

"Không phải là nói ngả cầu thang sao?"

"Thì cô ấy ngả cầu thang thật mà."

"Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại đứng đây."

Nghe anh nói xong Tịnh Y ngước lên nhìn anh sau đó "bộp" một cú đánh rất đau vào người anh, à Tịnh Y đánh anh đó.

"Không đứng đây thì đứng đâu? bộ anh muốn em vô trong phòng cấp cứu nằm lắm à."

Bị bất ngờ đánh đau Dục Thần lấy tay ôm ngực mình cảm thấy lời nói của mình lúc nãy cũng hơi quá đáng. Làm sao anh muốn cô nằm trong đó được chứ, chỉ cần nghĩ tới thôi là lòng anh đau như cắt. Dục Thần nở nụ cười xem như là không có chuyện gì quay sang dìu Tịnh Y ra khỏi bệnh viện còn quản gia thì đi lấy xe ra trước cổng chờ anh và cô.

"A, đau quá."

Tịnh Y bước đi bị đau nên ghì chặt vào tay anh, anh có thể cảm nhận được lực mà cô bóp vào tay mình ắt hẳn bây giờ Tịnh Y đang rất đau không đi được.

"Anh xin lỗi."

Dục Thần bế Tịnh Y lên theo kiểu công chúa cùng đi ra ngoài, trên đường đi không biết bắt gặp bao nhiêu ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào họ làm Tịnh Y ngại đến đỏ mặt.

.............

Về đến nhà Dục Thần dìu cô vào nhà thì bắt gặp một ánh mắt sắt bén đang nhìn thẳng vào mặt họ.

"Ai cho con đem con hồ ly tinh này về nhà."

Dục Thần có thể nhìn thấy được nổi lo lắng thông qua ánh mắt của Tịnh Y anh vuốt lưng cô để chấn an.

"Có anh ở đây không cần lo lắng."

Nói xong anh ra hiệu để cho quản gia đưa Tịnh Y lên phòng vì sợ lỡ có xảy ra xung đột gì sẽ ảnh hưởng đến chân của cô.

Anh tiến lại ghế gác chéo chân ngồi đối diện với Thẩm Lệ Quyên.

"Đây là nhà của tôi, tôi muốn đem ai về thì liên quan gì đến bà."

"Tao là mẹ của mày đấy."

"Tôi chưa bao giờ xem bà là mẹ."

Nghe anh nói như sét đánh ngang tai Thẩm Lệ Quyên cứng miệng không nên nói gì bà ta khựng lại lấy tình tĩnh cầm tách trà lên uống.

"Đừng quên người sinh mày ra là tao."

"Tôi cứu mạng bà một lần xem như là đã trả ơn bà sinh tôi ra rồi đừng có nhắt đến chuyện này với tôi nữa."

Năm năm trước gã tình nhân của Thẩm Lệ Quyên đã ăn cắp một số hợp đồng của bà ta thì bị phát hiện đến phút chót hắn cầm súng ra định giế t chết Thẩm Lệ Quyên để bịt miệng thì anh từ ngoài cửa xông ra đỡ giúp bà ta một viên đạn sau đó nhập viên hôn mê hơn 1 tháng. Ba của anh khi biết sự thật là vợ mình ngoại tình liền lên cơn đau tim cũng nhập viện theo kể từ đó mà sức khoẻ của ông cũng dần suy giảm.

"Vậy mày kết hôn với Uyển Đình đi xem như là hết nợ tao."

Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ Quyên một chặp liền bật cười, bà ta vì lợi ít của bản thân mà mặc kệ suy nghĩ của con trai mình không cần biết nó có thích hay là không chỉ cần đem lại lợi ích cho bản thân bà ta là được. Thẩm Lệ Quyên muốn anh kết hôn với Uyển Đình vì trước đây khi làm hôn ước giữa hai bên gia đình nhà họ Diệp đã hứa sẽ chia cho Thẩm Lệ Quyên hơn 20% cổ phần của công ty họ, không phải tự dưng mà họ lại dân hiến hơn 20% cổ phần cho Thẩm Lệ Quyên vì họ biết bà ta chỉ cần tiền và tiền bao nhiêu đấy thì cũng đủ để bà ta chấp nhận hôn ước. Còn JA là một trong những công ty lớn đứng đầu trong nước và còn vươn ra cả nước ngoài nếu như Dục Thần làm con rể nhà họ Diệp thì đương nhiên anh sẽ phải giúp gia đình nhà họ phát triển công ty và có nhiều hợp đồng lớn hơn 20% cổ phần đổi lại nhiêu đấy cũng rất xứng đáng với nhà họ Diệp.

"Không, cả đời này của tôi chỉ lấy một người duy nhất đó là Tịnh Y."

Cả Đời Này Em Chỉ Có Thể Là Của TôiTác giả: Zanila ZhaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Cầm lấy trong thẻ có 500 triệu cô phải rời xa con trai tôi." Một người phụ nữ ăn mặc khá sang trọng quăn lên bàn cho Tịnh Y một cái thẻ cô hơi sững sờ trước hành động này của bà ta. Cô ngước mặt lên nhìn người trước mặt. Đó không ai khác chính là mẹ của bạn trai Tịnh Y. "Bác à, cháu và Dục Thần là thật sự yêu nhau. Bác nghĩ cháu cần tiền đến thế sao?" "Sau hả, chê ít à? 10 tỷ đủ cho cô rồi chứ." Bà ra vừa nói vừa lôi trong túi sách ra thêm một cái thể nữa đặt mạnh xuống bàn. Không nói cũng biết bà ta bây giờ rất tức vì đã đến gặp cô nhiều lần vậy rồi mà kết quả nhận được chỉ là con số 0. Hôm nay dù thế nào bà cũng không quyết đi tay không mà trở về bằng mọi giá phải tổng con nhỏ trước mặt của ra khỏi con trai cúa bà. "Nếu cháu thật sự cần tiền thì ngay từ đầu cháu đã nhận tiền của bác không cần hết lần này đến lần khác bác tìm đến cháu. Nếu không còn gì cháu xin phép." Cô nói xong đứng dậy lễ phép cuối chào, thật sự cô không muốn nói chuyện với người phụ nữ này thêm một chút nào nữa… "Chúc mừng anh là một bé trai."Dục Thần nghe xong thì lảo đảo người. Ông ta vừa nói gì vây? anh có nghe nhầm không ngày nào cũng ôm cô ngủ thấy eo vẫn thon gọn cơ mà, anh còn chưa bóc tem Tịnh Y thì bé trai bé gái gì ở đây.Lúc này Dục Thần mới để ý những người xung quay họ nhìn anh với vẻ bất ngờ và ngạc nhiên."Anh là ai vậy? đây là phòng cấp cứu của vợ tôi mà."Một trong những người ở đó tiến lên lôi anh xa người bác sĩ lúc nãy."Thiếu gia chúng tôi ở đây."Một giọng nói quen thuộc của quản gia nhà anh vang lên bấc giác Dục Thần mới mới quay lại phía sau nhìn họ thấy ông đang dìu Tịnh Y từ phòng bác sĩ đi ra.Lúc này anh mới ngợ ra là mình đi nhầm phòng mà thật ra anh cũng chẳng biết là phòng nào thấy cái bảng ghi chữ cấp cứu là nhào vô thôi. Ban đầu chưa kịp nghe quản gia nói gì mà hấp ta hấp tấp tắt máy chạy vô phòng cấp cứu của người ta, thật sự quê muốn đội quần anh chỉ ước có cái hố ngay bây giờ để mình chui xuống, Dục Thần rối rít xin lỗi họ rồi chạy quay qua chỗ Tịnh Y cướp cô từ tay ông quản gia."Không phải là nói ngả cầu thang sao?""Thì cô ấy ngả cầu thang thật mà.""Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại đứng đây."Nghe anh nói xong Tịnh Y ngước lên nhìn anh sau đó "bộp" một cú đánh rất đau vào người anh, à Tịnh Y đánh anh đó."Không đứng đây thì đứng đâu? bộ anh muốn em vô trong phòng cấp cứu nằm lắm à."Bị bất ngờ đánh đau Dục Thần lấy tay ôm ngực mình cảm thấy lời nói của mình lúc nãy cũng hơi quá đáng. Làm sao anh muốn cô nằm trong đó được chứ, chỉ cần nghĩ tới thôi là lòng anh đau như cắt. Dục Thần nở nụ cười xem như là không có chuyện gì quay sang dìu Tịnh Y ra khỏi bệnh viện còn quản gia thì đi lấy xe ra trước cổng chờ anh và cô."A, đau quá."Tịnh Y bước đi bị đau nên ghì chặt vào tay anh, anh có thể cảm nhận được lực mà cô bóp vào tay mình ắt hẳn bây giờ Tịnh Y đang rất đau không đi được."Anh xin lỗi."Dục Thần bế Tịnh Y lên theo kiểu công chúa cùng đi ra ngoài, trên đường đi không biết bắt gặp bao nhiêu ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào họ làm Tịnh Y ngại đến đỏ mặt..............Về đến nhà Dục Thần dìu cô vào nhà thì bắt gặp một ánh mắt sắt bén đang nhìn thẳng vào mặt họ."Ai cho con đem con hồ ly tinh này về nhà."Dục Thần có thể nhìn thấy được nổi lo lắng thông qua ánh mắt của Tịnh Y anh vuốt lưng cô để chấn an."Có anh ở đây không cần lo lắng."Nói xong anh ra hiệu để cho quản gia đưa Tịnh Y lên phòng vì sợ lỡ có xảy ra xung đột gì sẽ ảnh hưởng đến chân của cô.Anh tiến lại ghế gác chéo chân ngồi đối diện với Thẩm Lệ Quyên."Đây là nhà của tôi, tôi muốn đem ai về thì liên quan gì đến bà.""Tao là mẹ của mày đấy.""Tôi chưa bao giờ xem bà là mẹ."Nghe anh nói như sét đánh ngang tai Thẩm Lệ Quyên cứng miệng không nên nói gì bà ta khựng lại lấy tình tĩnh cầm tách trà lên uống."Đừng quên người sinh mày ra là tao.""Tôi cứu mạng bà một lần xem như là đã trả ơn bà sinh tôi ra rồi đừng có nhắt đến chuyện này với tôi nữa."Năm năm trước gã tình nhân của Thẩm Lệ Quyên đã ăn cắp một số hợp đồng của bà ta thì bị phát hiện đến phút chót hắn cầm súng ra định giế t chết Thẩm Lệ Quyên để bịt miệng thì anh từ ngoài cửa xông ra đỡ giúp bà ta một viên đạn sau đó nhập viên hôn mê hơn 1 tháng. Ba của anh khi biết sự thật là vợ mình ngoại tình liền lên cơn đau tim cũng nhập viện theo kể từ đó mà sức khoẻ của ông cũng dần suy giảm."Vậy mày kết hôn với Uyển Đình đi xem như là hết nợ tao."Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ Quyên một chặp liền bật cười, bà ta vì lợi ít của bản thân mà mặc kệ suy nghĩ của con trai mình không cần biết nó có thích hay là không chỉ cần đem lại lợi ích cho bản thân bà ta là được. Thẩm Lệ Quyên muốn anh kết hôn với Uyển Đình vì trước đây khi làm hôn ước giữa hai bên gia đình nhà họ Diệp đã hứa sẽ chia cho Thẩm Lệ Quyên hơn 20% cổ phần của công ty họ, không phải tự dưng mà họ lại dân hiến hơn 20% cổ phần cho Thẩm Lệ Quyên vì họ biết bà ta chỉ cần tiền và tiền bao nhiêu đấy thì cũng đủ để bà ta chấp nhận hôn ước. Còn JA là một trong những công ty lớn đứng đầu trong nước và còn vươn ra cả nước ngoài nếu như Dục Thần làm con rể nhà họ Diệp thì đương nhiên anh sẽ phải giúp gia đình nhà họ phát triển công ty và có nhiều hợp đồng lớn hơn 20% cổ phần đổi lại nhiêu đấy cũng rất xứng đáng với nhà họ Diệp."Không, cả đời này của tôi chỉ lấy một người duy nhất đó là Tịnh Y."

Chương 31: Thẩm Lệ Quyên