-Dương Nghi, con vẫn quyết định đi sang bên kia làm sao ? Tiếng nói của người phụ nữ vang lên, cô gái đang soạn đồ vào vali bỗng chốc dừng lại bởi lời đó, cô nhìn bà trả lời: - Dạ đúng vậy ạ, con sẽ sang thành phố bên cạnh làm việc. Con biết, mẹ rất lo lắng cho con nhưng mà con muốn gia đình mình đã vất vả hơn cho nên con mới đưa ra quyết định này. Ở bên đó, kinh tế phát triển hơn mà cơ hội việc làm cũng cao cho nên con mới sang đó làm việc.Mẹ cứ yên tâm đi ạ, con sẽ thường xuyên gọi về cho mẹ mà. Tố Liên thở dài, bà biết từ khi chồng mất,một mình bà phải chật vật nuôi hai đứa nhỏ lớn lên, được cái hai đứa con của bà rất ngoan và nghe lời, luôn phụ giúp bà công việc. Nhà bà buôn bán hoa nên có đơn là bà phải giao ngay. Bây giờ cô đã lớn, nếu muốn thì cửa hàng hoa này sẽ giao lại cho cô tuy thu nhập không quá cao nhưng vẫn ổn định được cuộc sống. Thế nhưng cô vẫn quyết định sang thành phố khác làm việc khiến bà vô cùng bất ngờ, nếu con gái bà muốn vậy thì bà cũng không thể làm khác…
Chương 8: 8: Bắt Cóc
Em...Em Dần Yêu Anh Mất Rồi!Tác giả: Gia Ly (Sứa)Truyện Ngôn Tình-Dương Nghi, con vẫn quyết định đi sang bên kia làm sao ? Tiếng nói của người phụ nữ vang lên, cô gái đang soạn đồ vào vali bỗng chốc dừng lại bởi lời đó, cô nhìn bà trả lời: - Dạ đúng vậy ạ, con sẽ sang thành phố bên cạnh làm việc. Con biết, mẹ rất lo lắng cho con nhưng mà con muốn gia đình mình đã vất vả hơn cho nên con mới đưa ra quyết định này. Ở bên đó, kinh tế phát triển hơn mà cơ hội việc làm cũng cao cho nên con mới sang đó làm việc.Mẹ cứ yên tâm đi ạ, con sẽ thường xuyên gọi về cho mẹ mà. Tố Liên thở dài, bà biết từ khi chồng mất,một mình bà phải chật vật nuôi hai đứa nhỏ lớn lên, được cái hai đứa con của bà rất ngoan và nghe lời, luôn phụ giúp bà công việc. Nhà bà buôn bán hoa nên có đơn là bà phải giao ngay. Bây giờ cô đã lớn, nếu muốn thì cửa hàng hoa này sẽ giao lại cho cô tuy thu nhập không quá cao nhưng vẫn ổn định được cuộc sống. Thế nhưng cô vẫn quyết định sang thành phố khác làm việc khiến bà vô cùng bất ngờ, nếu con gái bà muốn vậy thì bà cũng không thể làm khác… Mấy ngày sau đó mọi thứ diễn ra vẫn bình thường.Dạo này cô cũng không hay gặp Viễn Phàm,nghe nói hình như anh đang bận công tác ở Thụy Sĩ.Cô tuy có chút thắc mắc trong lòng nhưng không dám gặp anh để hỏi vì một phần cô cũng ngại tiếp xúc với anh.Giờ nghỉ trưa hôm nay,cô đang chuẩn bị xuống căn-ti thì bỗng *tinh* điện thoại cô rung lên,là một tin nhắn lạ.Vì tò mò cô đã bấm vào xem tin nhắn.Đột nhiên sắc mặt của cô bỗng trở lên vô cùng khó coi và mang chút sợ hãi.Không nói không rằng,cô đã chạy rất nhanh ra ngoài hành lang công ty để đợi ai đó.Người đàn ông mặc vest đen lịch lãm khi nhìn thấy bóng dáng của cô thì lên tiếng gọi :- Cô là Dương Nghi đúng không, cô xem tin nhắn rồi chứ?Sắc mặt của cô hiện tại rất run sợ và lo lắng.- Các người đang giam giữ anh ấy ở đâu?Hắn ta không nói không rằng lại chỗ phía sau xe mở cửa.- Mời cô lên xe,cô đến nơi thì sẽ biết ngay thôi.Tôi khuyên cô ngoan ngoãn làm theo nếu không tính mạng của hắn ta e rằng sẽ không giữ được đâu!Cô làm theo lời hắn ta vào trong xe.Thấy cô đã lên,hắn đóng cửa xe lại rồi ngồi phía tay lái,chiếc xe bắt đầu di chuyển.Ngồi trong xe, mặt cô càng trở lên sợ hãi đến tột độ,hai tay bấu chặt vào nhau mặt khẽ gục xuống.Cô có thể cảm nhận rõ tim mình đang đập rất nhanh lòng cô thấp thỏm lo âu mà thầm cầu nguyện cho đối phương đừng xảy ra bất cứ chuyện gì...............Tại một nhà kho cũ kĩ.Người đàn ông đang ngất lịm đi chợt khẽ mở mắt tỉnh lại.Hiện tại người anh ta đang bị trói rất chặt, quần áo nhăn nhó lại,miệng đang bị nhét rẻ lên không thể thốt ra lời nào.Mắt vô thức nhìn ngó xung quanh và giãy dụa.Bỗng có tiếng bước chân đi vào,trước mắt hắn ta là một người đàn ông thân hình cao ráo đang mặc trên mình áo sơ mi màu đen,kết hợp với quần tây âu màu xám.Khí thế trên người anh ta tỏa ra khiến cho đối phương có chút lép vế mà khiếp sợ.Trên môi hắn bất chợt nở nụ cười khiến cho người đối diện cũng phải sợ hãi,hắn đi đến bóp cổ người đàn ông đang bị trói mà hằn giọng.- Ngoan ngoãn ở đây đợi đến khi nào cô ấy đến.Yên tâm tôi sẽ không làm hại cậu nếu cô ấy đồng ý với yêu cầu tôi đưa ra.Người ấy chỉ biết gật đầu lia lịa, tay hắn cũng từ từ lới lỏng ra và buông tha.Bỗng người của hắn bước vào thông báo.- Thưa ông chủ,cô ấy đến rồi ạ !Hắn ta ngật đầu hài lòng mà đáp lại.Dương Nghi theo sự chỉ dẫn của người đàn ông mặc vest đen cũng từ từ bước vào.Thấy cảnh tượng trước mắt,cô vô cùng bàng hoàng và khóc.Chạy lại phía người bị trói mà ôm lấy.- Hạo Minh,anh có sao không? Bọn họ có làm gì anh không?Cô tháo miếng vải ra khỏi miệng anh, anh ta thở hổn hển rồi bắt đầu nói:- Không,anh không sao đâu em đừng lo.Ngược lại là em mới đúng,em nghe theo lời bọn họ nhỡ bọn họ làm gì em thì sao?Cô vỡ òa,nước mắt cứ thế mà chảy dài.- Em...hức..em không cần biết,chỉ cần anh không sao là được rồi.Thấy người com gái mình yêu rơi lệ,lòng anh ta cũng nhói lên vì đau lòng.- Tại sao em ngốc vậy chứ.Cô cứ thế khóc mãi một lúc mới ngừng nhưng tiếng nấc ghẹn vẫn còn đó.- Chỉ cần anh không sao là được rồi,mà anh kể cho em nghe tại sao anh lại bin chúng bắt đến đây đi.* Khoảng 3 tiếng trướcHôm nay Hạo Minh đến công ty muộn hơn một chút.Khi đi đến nhà xe,anh ta từ cất xe.Đang chuẩn bị đi lên công ti thì bỗng có chiếc gậy từ phía sau đập vào đầu hắn,tình huống xảy ra rất bất ngờ khiến hắn cứ thế từ từ ngục xuống mà ngất lịm đi cho đến bây giờ.* Quay về thời điểm hiện tạiCô nghe nói như vậy thì vô cùng tức giận và buồn lòng,rốt cuộc đám người kia là ai chứ.- Ai đã bắt anh tới đây?Tiếng nói đằng sau thốt lên vô cùng quen thuộc.- Là tôi đã cho người bắt hắn ta!Cô trợn tròn mắt mà kinh ngạc, gì chứ người này là...Cô không nhìn lầm chứ,là Cố Viễn Phàm mà.Anh ta chả phải đang công tác ở Thụy Sĩ sao? Về nước từ bao giờ vậy? Hơn nữa lại còn bắt Hạo Minh đến đây rốt cuộc ý đồ là gì cơ chứ.- Là anh sao Viễn Phàm? Sao anh lại làm như vậy? Rốt cuộc anh đang muốn gì đây?Hắn ta cong môi cười đi về phía cô, người này bây giờ quả thật quá đáng sợ,hắn không còn là cậu bé ngày xưa nữa rồi.- Này anh định làm gì?Cô hơi khó hiểu về hàng động của hắn,con người này tâm địa ra sao cũng không ai nắm bắt rõ cho được bởi vẻ mặt hắn ta luôn tỏ ra vô cùng khó hiểu.Nếu như ngày xưa,hắn ta luôn rụt rè nhút nhát thì giờ đây trước mặt của cô là một con người hoàn toàn khác biệt.Rốt cuộc hắn ta muốn bắt cóc Hạo Minh là có ý gì đây?
Mấy ngày sau đó mọi thứ diễn ra vẫn bình thường.Dạo này cô cũng không hay gặp Viễn Phàm,nghe nói hình như anh đang bận công tác ở Thụy Sĩ.Cô tuy có chút thắc mắc trong lòng nhưng không dám gặp anh để hỏi vì một phần cô cũng ngại tiếp xúc với anh.
Giờ nghỉ trưa hôm nay,cô đang chuẩn bị xuống căn-ti thì bỗng *tinh* điện thoại cô rung lên,là một tin nhắn lạ.
Vì tò mò cô đã bấm vào xem tin nhắn.
Đột nhiên sắc mặt của cô bỗng trở lên vô cùng khó coi và mang chút sợ hãi.Không nói không rằng,cô đã chạy rất nhanh ra ngoài hành lang công ty để đợi ai đó.
Người đàn ông mặc vest đen lịch lãm khi nhìn thấy bóng dáng của cô thì lên tiếng gọi :
- Cô là Dương Nghi đúng không, cô xem tin nhắn rồi chứ?
Sắc mặt của cô hiện tại rất run sợ và lo lắng.
- Các người đang giam giữ anh ấy ở đâu?
Hắn ta không nói không rằng lại chỗ phía sau xe mở cửa.
- Mời cô lên xe,cô đến nơi thì sẽ biết ngay thôi.Tôi khuyên cô ngoan ngoãn làm theo nếu không tính mạng của hắn ta e rằng sẽ không giữ được đâu!
Cô làm theo lời hắn ta vào trong xe.Thấy cô đã lên,hắn đóng cửa xe lại rồi ngồi phía tay lái,chiếc xe bắt đầu di chuyển.
Ngồi trong xe, mặt cô càng trở lên sợ hãi đến tột độ,hai tay bấu chặt vào nhau mặt khẽ gục xuống.Cô có thể cảm nhận rõ tim mình đang đập rất nhanh lòng cô thấp thỏm lo âu mà thầm cầu nguyện cho đối phương đừng xảy ra bất cứ chuyện gì.
..............
Tại một nhà kho cũ kĩ.
Người đàn ông đang ngất lịm đi chợt khẽ mở mắt tỉnh lại.
Hiện tại người anh ta đang bị trói rất chặt, quần áo nhăn nhó lại,miệng đang bị nhét rẻ lên không thể thốt ra lời nào.Mắt vô thức nhìn ngó xung quanh và giãy dụa.
Bỗng có tiếng bước chân đi vào,trước mắt hắn ta là một người đàn ông thân hình cao ráo đang mặc trên mình áo sơ mi màu đen,kết hợp với quần tây âu màu xám.Khí thế trên người anh ta tỏa ra khiến cho đối phương có chút lép vế mà khiếp sợ.Trên môi hắn bất chợt nở nụ cười khiến cho người đối diện cũng phải sợ hãi,hắn đi đến bóp cổ người đàn ông đang bị trói mà hằn giọng.
- Ngoan ngoãn ở đây đợi đến khi nào cô ấy đến.Yên tâm tôi sẽ không làm hại cậu nếu cô ấy đồng ý với yêu cầu tôi đưa ra.
Người ấy chỉ biết gật đầu lia lịa, tay hắn cũng từ từ lới lỏng ra và buông tha.Bỗng người của hắn bước vào thông báo.
- Thưa ông chủ,cô ấy đến rồi ạ !
Hắn ta ngật đầu hài lòng mà đáp lại.
Dương Nghi theo sự chỉ dẫn của người đàn ông mặc vest đen cũng từ từ bước vào.Thấy cảnh tượng trước mắt,cô vô cùng bàng hoàng và khóc.Chạy lại phía người bị trói mà ôm lấy.
- Hạo Minh,anh có sao không? Bọn họ có làm gì anh không?
Cô tháo miếng vải ra khỏi miệng anh, anh ta thở hổn hển rồi bắt đầu nói:
- Không,anh không sao đâu em đừng lo.Ngược lại là em mới đúng,em nghe theo lời bọn họ nhỡ bọn họ làm gì em thì sao?
Cô vỡ òa,nước mắt cứ thế mà chảy dài.
- Em...hức..em không cần biết,chỉ cần anh không sao là được rồi.
Thấy người com gái mình yêu rơi lệ,lòng anh ta cũng nhói lên vì đau lòng.
- Tại sao em ngốc vậy chứ.
Cô cứ thế khóc mãi một lúc mới ngừng nhưng tiếng nấc ghẹn vẫn còn đó.
- Chỉ cần anh không sao là được rồi,mà anh kể cho em nghe tại sao anh lại bin chúng bắt đến đây đi.
* Khoảng 3 tiếng trước
Hôm nay Hạo Minh đến công ty muộn hơn một chút.Khi đi đến nhà xe,anh ta từ cất xe.
Đang chuẩn bị đi lên công ti thì bỗng có chiếc gậy từ phía sau đập vào đầu hắn,tình huống xảy ra rất bất ngờ khiến hắn cứ thế từ từ ngục xuống mà ngất lịm đi cho đến bây giờ.
* Quay về thời điểm hiện tại
Cô nghe nói như vậy thì vô cùng tức giận và buồn lòng,rốt cuộc đám người kia là ai chứ.
- Ai đã bắt anh tới đây?
Tiếng nói đằng sau thốt lên vô cùng quen thuộc.
- Là tôi đã cho người bắt hắn ta!
Cô trợn tròn mắt mà kinh ngạc, gì chứ người này là...Cô không nhìn lầm chứ,là Cố Viễn Phàm mà.Anh ta chả phải đang công tác ở Thụy Sĩ sao? Về nước từ bao giờ vậy? Hơn nữa lại còn bắt Hạo Minh đến đây rốt cuộc ý đồ là gì cơ chứ.
- Là anh sao Viễn Phàm? Sao anh lại làm như vậy? Rốt cuộc anh đang muốn gì đây?
Hắn ta cong môi cười đi về phía cô, người này bây giờ quả thật quá đáng sợ,hắn không còn là cậu bé ngày xưa nữa rồi.
- Này anh định làm gì?
Cô hơi khó hiểu về hàng động của hắn,con người này tâm địa ra sao cũng không ai nắm bắt rõ cho được bởi vẻ mặt hắn ta luôn tỏ ra vô cùng khó hiểu.Nếu như ngày xưa,hắn ta luôn rụt rè nhút nhát thì giờ đây trước mặt của cô là một con người hoàn toàn khác biệt.Rốt cuộc hắn ta muốn bắt cóc Hạo Minh là có ý gì đây?
Em...Em Dần Yêu Anh Mất Rồi!Tác giả: Gia Ly (Sứa)Truyện Ngôn Tình-Dương Nghi, con vẫn quyết định đi sang bên kia làm sao ? Tiếng nói của người phụ nữ vang lên, cô gái đang soạn đồ vào vali bỗng chốc dừng lại bởi lời đó, cô nhìn bà trả lời: - Dạ đúng vậy ạ, con sẽ sang thành phố bên cạnh làm việc. Con biết, mẹ rất lo lắng cho con nhưng mà con muốn gia đình mình đã vất vả hơn cho nên con mới đưa ra quyết định này. Ở bên đó, kinh tế phát triển hơn mà cơ hội việc làm cũng cao cho nên con mới sang đó làm việc.Mẹ cứ yên tâm đi ạ, con sẽ thường xuyên gọi về cho mẹ mà. Tố Liên thở dài, bà biết từ khi chồng mất,một mình bà phải chật vật nuôi hai đứa nhỏ lớn lên, được cái hai đứa con của bà rất ngoan và nghe lời, luôn phụ giúp bà công việc. Nhà bà buôn bán hoa nên có đơn là bà phải giao ngay. Bây giờ cô đã lớn, nếu muốn thì cửa hàng hoa này sẽ giao lại cho cô tuy thu nhập không quá cao nhưng vẫn ổn định được cuộc sống. Thế nhưng cô vẫn quyết định sang thành phố khác làm việc khiến bà vô cùng bất ngờ, nếu con gái bà muốn vậy thì bà cũng không thể làm khác… Mấy ngày sau đó mọi thứ diễn ra vẫn bình thường.Dạo này cô cũng không hay gặp Viễn Phàm,nghe nói hình như anh đang bận công tác ở Thụy Sĩ.Cô tuy có chút thắc mắc trong lòng nhưng không dám gặp anh để hỏi vì một phần cô cũng ngại tiếp xúc với anh.Giờ nghỉ trưa hôm nay,cô đang chuẩn bị xuống căn-ti thì bỗng *tinh* điện thoại cô rung lên,là một tin nhắn lạ.Vì tò mò cô đã bấm vào xem tin nhắn.Đột nhiên sắc mặt của cô bỗng trở lên vô cùng khó coi và mang chút sợ hãi.Không nói không rằng,cô đã chạy rất nhanh ra ngoài hành lang công ty để đợi ai đó.Người đàn ông mặc vest đen lịch lãm khi nhìn thấy bóng dáng của cô thì lên tiếng gọi :- Cô là Dương Nghi đúng không, cô xem tin nhắn rồi chứ?Sắc mặt của cô hiện tại rất run sợ và lo lắng.- Các người đang giam giữ anh ấy ở đâu?Hắn ta không nói không rằng lại chỗ phía sau xe mở cửa.- Mời cô lên xe,cô đến nơi thì sẽ biết ngay thôi.Tôi khuyên cô ngoan ngoãn làm theo nếu không tính mạng của hắn ta e rằng sẽ không giữ được đâu!Cô làm theo lời hắn ta vào trong xe.Thấy cô đã lên,hắn đóng cửa xe lại rồi ngồi phía tay lái,chiếc xe bắt đầu di chuyển.Ngồi trong xe, mặt cô càng trở lên sợ hãi đến tột độ,hai tay bấu chặt vào nhau mặt khẽ gục xuống.Cô có thể cảm nhận rõ tim mình đang đập rất nhanh lòng cô thấp thỏm lo âu mà thầm cầu nguyện cho đối phương đừng xảy ra bất cứ chuyện gì...............Tại một nhà kho cũ kĩ.Người đàn ông đang ngất lịm đi chợt khẽ mở mắt tỉnh lại.Hiện tại người anh ta đang bị trói rất chặt, quần áo nhăn nhó lại,miệng đang bị nhét rẻ lên không thể thốt ra lời nào.Mắt vô thức nhìn ngó xung quanh và giãy dụa.Bỗng có tiếng bước chân đi vào,trước mắt hắn ta là một người đàn ông thân hình cao ráo đang mặc trên mình áo sơ mi màu đen,kết hợp với quần tây âu màu xám.Khí thế trên người anh ta tỏa ra khiến cho đối phương có chút lép vế mà khiếp sợ.Trên môi hắn bất chợt nở nụ cười khiến cho người đối diện cũng phải sợ hãi,hắn đi đến bóp cổ người đàn ông đang bị trói mà hằn giọng.- Ngoan ngoãn ở đây đợi đến khi nào cô ấy đến.Yên tâm tôi sẽ không làm hại cậu nếu cô ấy đồng ý với yêu cầu tôi đưa ra.Người ấy chỉ biết gật đầu lia lịa, tay hắn cũng từ từ lới lỏng ra và buông tha.Bỗng người của hắn bước vào thông báo.- Thưa ông chủ,cô ấy đến rồi ạ !Hắn ta ngật đầu hài lòng mà đáp lại.Dương Nghi theo sự chỉ dẫn của người đàn ông mặc vest đen cũng từ từ bước vào.Thấy cảnh tượng trước mắt,cô vô cùng bàng hoàng và khóc.Chạy lại phía người bị trói mà ôm lấy.- Hạo Minh,anh có sao không? Bọn họ có làm gì anh không?Cô tháo miếng vải ra khỏi miệng anh, anh ta thở hổn hển rồi bắt đầu nói:- Không,anh không sao đâu em đừng lo.Ngược lại là em mới đúng,em nghe theo lời bọn họ nhỡ bọn họ làm gì em thì sao?Cô vỡ òa,nước mắt cứ thế mà chảy dài.- Em...hức..em không cần biết,chỉ cần anh không sao là được rồi.Thấy người com gái mình yêu rơi lệ,lòng anh ta cũng nhói lên vì đau lòng.- Tại sao em ngốc vậy chứ.Cô cứ thế khóc mãi một lúc mới ngừng nhưng tiếng nấc ghẹn vẫn còn đó.- Chỉ cần anh không sao là được rồi,mà anh kể cho em nghe tại sao anh lại bin chúng bắt đến đây đi.* Khoảng 3 tiếng trướcHôm nay Hạo Minh đến công ty muộn hơn một chút.Khi đi đến nhà xe,anh ta từ cất xe.Đang chuẩn bị đi lên công ti thì bỗng có chiếc gậy từ phía sau đập vào đầu hắn,tình huống xảy ra rất bất ngờ khiến hắn cứ thế từ từ ngục xuống mà ngất lịm đi cho đến bây giờ.* Quay về thời điểm hiện tạiCô nghe nói như vậy thì vô cùng tức giận và buồn lòng,rốt cuộc đám người kia là ai chứ.- Ai đã bắt anh tới đây?Tiếng nói đằng sau thốt lên vô cùng quen thuộc.- Là tôi đã cho người bắt hắn ta!Cô trợn tròn mắt mà kinh ngạc, gì chứ người này là...Cô không nhìn lầm chứ,là Cố Viễn Phàm mà.Anh ta chả phải đang công tác ở Thụy Sĩ sao? Về nước từ bao giờ vậy? Hơn nữa lại còn bắt Hạo Minh đến đây rốt cuộc ý đồ là gì cơ chứ.- Là anh sao Viễn Phàm? Sao anh lại làm như vậy? Rốt cuộc anh đang muốn gì đây?Hắn ta cong môi cười đi về phía cô, người này bây giờ quả thật quá đáng sợ,hắn không còn là cậu bé ngày xưa nữa rồi.- Này anh định làm gì?Cô hơi khó hiểu về hàng động của hắn,con người này tâm địa ra sao cũng không ai nắm bắt rõ cho được bởi vẻ mặt hắn ta luôn tỏ ra vô cùng khó hiểu.Nếu như ngày xưa,hắn ta luôn rụt rè nhút nhát thì giờ đây trước mặt của cô là một con người hoàn toàn khác biệt.Rốt cuộc hắn ta muốn bắt cóc Hạo Minh là có ý gì đây?