Tác giả:

Cô là người vừa nghèo vừa xấu, chỉ cao một mét bốn chín. Cô còn chưa được gả chồng thì cha mẹ đã quy thiên, chỉ để lại cho cô một căn nhà hai phòng và một con lợn nái. Kim Đản Đản mới vừa chôn cất cha mẹ xong, nhìn thấy đáy lu gạo mà thở dài. Cô đi ra ngoài khóa cửa gỗ lại, trên cửa dán hai bức tranh thần giữ cửa đã phai màu. Ổ khóa đã hoen rỉ, chỉ cần một cú đá nhẹ nhàng thì cánh cửa sẽ rơi xuống. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà đất đã lâu năm sắp trở thành cổ kính. Dầm mái sẽ rơi ngói khi có gió thổi, trong phòng bị dột nếu trời mưa, ngày thường không có việc gì thì rơi vãi đất! Cô đi ra ngoài tính toán đem con lợn nái gầy ốm không đến năm chục ký chỉ còn lại có xương sườn trong chuồng lợn, dắt ra chợ bán đi, đổi chút tiền lệ phí trước bạ. Cô mới mười sáu tuổi, vừa mới học xong lớp mười. Cô bị suy dinh dưỡng, vóc dáng lại lùn, bây giờ nếu không học thì tìm không được việc làm. Kim Đản Đản dắt con lợn nái đi ở trên đường với mặt ủ mày ê, nghĩ thầm sau này mình nên sống như…

Chương 97: 97: Chủ Tịch Rất Bận Phu Nhân Đừng Làm Loạn 8

Xuyên Nhanh Bách Biến Nam Thần Nhẹ Điểm LiêuTác giả: Hỏa Huỳnh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCô là người vừa nghèo vừa xấu, chỉ cao một mét bốn chín. Cô còn chưa được gả chồng thì cha mẹ đã quy thiên, chỉ để lại cho cô một căn nhà hai phòng và một con lợn nái. Kim Đản Đản mới vừa chôn cất cha mẹ xong, nhìn thấy đáy lu gạo mà thở dài. Cô đi ra ngoài khóa cửa gỗ lại, trên cửa dán hai bức tranh thần giữ cửa đã phai màu. Ổ khóa đã hoen rỉ, chỉ cần một cú đá nhẹ nhàng thì cánh cửa sẽ rơi xuống. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà đất đã lâu năm sắp trở thành cổ kính. Dầm mái sẽ rơi ngói khi có gió thổi, trong phòng bị dột nếu trời mưa, ngày thường không có việc gì thì rơi vãi đất! Cô đi ra ngoài tính toán đem con lợn nái gầy ốm không đến năm chục ký chỉ còn lại có xương sườn trong chuồng lợn, dắt ra chợ bán đi, đổi chút tiền lệ phí trước bạ. Cô mới mười sáu tuổi, vừa mới học xong lớp mười. Cô bị suy dinh dưỡng, vóc dáng lại lùn, bây giờ nếu không học thì tìm không được việc làm. Kim Đản Đản dắt con lợn nái đi ở trên đường với mặt ủ mày ê, nghĩ thầm sau này mình nên sống như… Anh bế Kim Đản Đản đang hôn mê lên trên giường, còn anh cố nín nhịn, lại một lần nữa chạy đi tắm nước lạnh.Khi Kim Đản Đản tỉnh dậy, cả người cô đều ngẩn ngơ.Trước mắt cô là một làn da trắng như tuyết, chóp mũi cô ngửi được mùi thơm cỏ trúc từ trên cơ thể anh, hòa lẫn với mùi mồ hôi nhẹ.Cô đang gối đầu lên cánh tay anh, còn cánh tay kia của anh thì đặt trên eo cô.“A——” Kim Đản Đản hét chói tai.Mặc Nhiễm bực bội xoa tóc, mắt mở ra một kẽ hở nhỏ.Anh che miệng của Kim Đản Đản lại, cau mày nói: “Đừng la, ồn ào chết đi được!”Kim Đản Đản cắn tay anh, rồi càng hét to hơn: “A – a – anh, anh đã làm gì tôi rồi?”Ngón tay đau đớn khiến ý thức của Mặc Nhiễm tỉnh táo hơn đôi chút.Cả người anh cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái ở trước mặt.“Mẹ nó! Sao cô lại ở trên giường của tôi?” Anh sợ đến mức vội vàng lấy chăn che lại rồi xuống giường.Cả hai nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.Cả người Mặc Nhiễm ngã xuống đất, Kim Đản Đản thầm nghĩ: Không phải là anh đang cố giả vờ ngất xỉu để trở mặt đấy chứ?Cô ngồi xổm bên cạnh, rồi nói với Mặc Nhiễm: “Mặc Nhiễm, tôi không ngờ anh là loại đàn ông như vậy.Anh ngủ chung với tôi xong, giờ lập tức giả vờ ngất xỉu.Anh yên tâm, tôi sẽ không gả cho anh đâu!”Mặc Nhiễm nằm trên mặt đất vẫn không có phản ứng gì, sắc mặt của anh có chút đỏ lên khác thường, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi.Kim Đản Đản chọc chọc vào mặt anh: “Này, anh có sao không đấy?”Vẫn không có ai trả lời.Mặt của anh đỏ bừng, Kim Đản Đản sờ trán của anh, thử xem chóp mũi anh còn thở hay không.Cô cúi người nghe tiếng tim đập của anh, rồi kết luận là: Anh bị sốt rồi!Cô dùng hết sức lực để kéo Mặc Nhiễm lên trên giường.Cô cầm một mảnh vải, bọc lấy đá lạnh trong tủ lạnh vào rồi chườm trán cho anh để hạ bớt sốt.Trên trán quá lạnh buốt nên Mặc Nhiễm đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, giọng yếu ớt nói: “Thuốc… thuốc…”Kim Đản Đản nóng lòng muốn đá anh một cái, thở hồng hộc véo lấy mặt anh: “Anh đã phát sốt rồi, mà còn muốn sao?”Ánh mắt Mặc Nhiễm nhìn cô giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần vậy.Một cô gái sao lại có thể nghĩ như vậy được chứ, còn nữa anh là loại người như vậy sao?Càng đáng ghét hơn nữa là mẹ anh đã bỏ thuốc vào những món anh thích, còn cho toàn bộ những người giúp việc trong nhà nghỉ phép hết.Kim Đản Đản véo hai má của anh.Cô cảm thấy nhiệt độ của anh rất cao, nếu cứ tiếp tục sốt như thế này mà chết thì phải làm sao?Cô nói với Mặc Nhiễm: “Anh đợi một chút, tôi còn có phương thuốc cổ truyền, nhất định có thể chữa khỏi cho anh!”Kim Đản Đản vội vội vàng vàng chạy đi rồi lại nhanh chóng chạy lại, trên tay cầm một đĩa ớt đỏ, còn là loại ớt siêu cay.“Anh ăn ớt này giúp toát mồ hôi cơ thể, thì bệnh của anh sẽ khỏi!” Vừa dứt lời cô liền nhét vào miệng Mặc Nhiễm.Mặc Nhiễm ngậm chặt có chết cũng không mở miệng ra, anh cảm thấy mình như chú chuột bạch bị đem đi làm thí nghiệm vậy.Kim Đản Đản hơi cau mày, cô véo má anh, cưỡng ép khiến miệng anh phải mở ra, rồi nhét ớt vào, phàn nàn nói: “Người đã lớn như vậy rồi, uống thuốc thôi cũng phiền phức như vậy sao?”“Khụ khụ!” Mặc Nhiễm ho giãy dụa.“Anh mau ăn đi mà! Không chịu ăn thì làm sao mà khỏi bệnh được” Kim Đản Đản khuyên nhủ anh tận tình.Miệng của Mặc Nhiễm bị nhét đầy ớt, trong mắt anh kìm nén rưng rưng.Anh trừng mắt nhìn Kim Đản Đản, nóng lòng muốn giết cô, ánh mắt anh như muốn nói rằng: Cô gái, cô đợi đó, đợi tôi khỏe rồi xem tôi trừng phạt cô như thế nào!Vì vậy, chủ tịch Mặc bị ép ăn hết đống ớt đỏ tràn ngập vị cay đó, cay đến nỗi nước mắt anh lưng tròng.Kim Đản Đản lại có một cảm giác vui mừng nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, nước mắt chảy ra rồi, nhất định sẽ có hiệu quả.”*Thượng Tiên (⊙v⊙): Đản Đản, cô kiềm chế một chút, đừng có đùa chết chồng tương lai của mình chứ!Kim Đản Đản (vẻ mặt ngơ ngác): Không thấy tôi cho anh ấy uống thuốc chữa bệnh đó sao?Thượng Tiên ╮ ( ̄ ▽  ̄ “) ╭: Cô cứ tiếp tục đi, tôi đi xin bỏ phiếu đây! (Bỏ trốn).

Anh bế Kim Đản Đản đang hôn mê lên trên giường, còn anh cố nín nhịn, lại một lần nữa chạy đi tắm nước lạnh.

Khi Kim Đản Đản tỉnh dậy, cả người cô đều ngẩn ngơ.

Trước mắt cô là một làn da trắng như tuyết, chóp mũi cô ngửi được mùi thơm cỏ trúc từ trên cơ thể anh, hòa lẫn với mùi mồ hôi nhẹ.

Cô đang gối đầu lên cánh tay anh, còn cánh tay kia của anh thì đặt trên eo cô.

“A——” Kim Đản Đản hét chói tai.

Mặc Nhiễm bực bội xoa tóc, mắt mở ra một kẽ hở nhỏ.

Anh che miệng của Kim Đản Đản lại, cau mày nói: “Đừng la, ồn ào chết đi được!”

Kim Đản Đản cắn tay anh, rồi càng hét to hơn: “A – a – anh, anh đã làm gì tôi rồi?”

Ngón tay đau đớn khiến ý thức của Mặc Nhiễm tỉnh táo hơn đôi chút.

Cả người anh cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái ở trước mặt.

“Mẹ nó! Sao cô lại ở trên giường của tôi?” Anh sợ đến mức vội vàng lấy chăn che lại rồi xuống giường.

Cả hai nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.

Cả người Mặc Nhiễm ngã xuống đất, Kim Đản Đản thầm nghĩ: Không phải là anh đang cố giả vờ ngất xỉu để trở mặt đấy chứ?

Cô ngồi xổm bên cạnh, rồi nói với Mặc Nhiễm: “Mặc Nhiễm, tôi không ngờ anh là loại đàn ông như vậy.

Anh ngủ chung với tôi xong, giờ lập tức giả vờ ngất xỉu.

Anh yên tâm, tôi sẽ không gả cho anh đâu!”

Mặc Nhiễm nằm trên mặt đất vẫn không có phản ứng gì, sắc mặt của anh có chút đỏ lên khác thường, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi.

Kim Đản Đản chọc chọc vào mặt anh: “Này, anh có sao không đấy?”

Vẫn không có ai trả lời.

Mặt của anh đỏ bừng, Kim Đản Đản sờ trán của anh, thử xem chóp mũi anh còn thở hay không.

Cô cúi người nghe tiếng tim đập của anh, rồi kết luận là: Anh bị sốt rồi!

Cô dùng hết sức lực để kéo Mặc Nhiễm lên trên giường.

Cô cầm một mảnh vải, bọc lấy đá lạnh trong tủ lạnh vào rồi chườm trán cho anh để hạ bớt sốt.

Trên trán quá lạnh buốt nên Mặc Nhiễm đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, giọng yếu ớt nói: “Thuốc… thuốc…”

Kim Đản Đản nóng lòng muốn đá anh một cái, thở hồng hộc véo lấy mặt anh: “Anh đã phát sốt rồi, mà còn muốn sao?”

Ánh mắt Mặc Nhiễm nhìn cô giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần vậy.

Một cô gái sao lại có thể nghĩ như vậy được chứ, còn nữa anh là loại người như vậy sao?

Càng đáng ghét hơn nữa là mẹ anh đã bỏ thuốc vào những món anh thích, còn cho toàn bộ những người giúp việc trong nhà nghỉ phép hết.

Kim Đản Đản véo hai má của anh.

Cô cảm thấy nhiệt độ của anh rất cao, nếu cứ tiếp tục sốt như thế này mà chết thì phải làm sao?

Cô nói với Mặc Nhiễm: “Anh đợi một chút, tôi còn có phương thuốc cổ truyền, nhất định có thể chữa khỏi cho anh!”

Kim Đản Đản vội vội vàng vàng chạy đi rồi lại nhanh chóng chạy lại, trên tay cầm một đĩa ớt đỏ, còn là loại ớt siêu cay.

“Anh ăn ớt này giúp toát mồ hôi cơ thể, thì bệnh của anh sẽ khỏi!” Vừa dứt lời cô liền nhét vào miệng Mặc Nhiễm.

Mặc Nhiễm ngậm chặt có chết cũng không mở miệng ra, anh cảm thấy mình như chú chuột bạch bị đem đi làm thí nghiệm vậy.

Kim Đản Đản hơi cau mày, cô véo má anh, cưỡng ép khiến miệng anh phải mở ra, rồi nhét ớt vào, phàn nàn nói: “Người đã lớn như vậy rồi, uống thuốc thôi cũng phiền phức như vậy sao?”

“Khụ khụ!” Mặc Nhiễm ho giãy dụa.

“Anh mau ăn đi mà! Không chịu ăn thì làm sao mà khỏi bệnh được” Kim Đản Đản khuyên nhủ anh tận tình.

Miệng của Mặc Nhiễm bị nhét đầy ớt, trong mắt anh kìm nén rưng rưng.

Anh trừng mắt nhìn Kim Đản Đản, nóng lòng muốn giết cô, ánh mắt anh như muốn nói rằng: Cô gái, cô đợi đó, đợi tôi khỏe rồi xem tôi trừng phạt cô như thế nào!

Vì vậy, chủ tịch Mặc bị ép ăn hết đống ớt đỏ tràn ngập vị cay đó, cay đến nỗi nước mắt anh lưng tròng.

Kim Đản Đản lại có một cảm giác vui mừng nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, nước mắt chảy ra rồi, nhất định sẽ có hiệu quả.”

*

Thượng Tiên (⊙v⊙): Đản Đản, cô kiềm chế một chút, đừng có đùa chết chồng tương lai của mình chứ!

Kim Đản Đản (vẻ mặt ngơ ngác): Không thấy tôi cho anh ấy uống thuốc chữa bệnh đó sao?

Thượng Tiên ╮ ( ̄ ▽  ̄ “) ╭: Cô cứ tiếp tục đi, tôi đi xin bỏ phiếu đây! (Bỏ trốn).

Xuyên Nhanh Bách Biến Nam Thần Nhẹ Điểm LiêuTác giả: Hỏa Huỳnh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCô là người vừa nghèo vừa xấu, chỉ cao một mét bốn chín. Cô còn chưa được gả chồng thì cha mẹ đã quy thiên, chỉ để lại cho cô một căn nhà hai phòng và một con lợn nái. Kim Đản Đản mới vừa chôn cất cha mẹ xong, nhìn thấy đáy lu gạo mà thở dài. Cô đi ra ngoài khóa cửa gỗ lại, trên cửa dán hai bức tranh thần giữ cửa đã phai màu. Ổ khóa đã hoen rỉ, chỉ cần một cú đá nhẹ nhàng thì cánh cửa sẽ rơi xuống. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà đất đã lâu năm sắp trở thành cổ kính. Dầm mái sẽ rơi ngói khi có gió thổi, trong phòng bị dột nếu trời mưa, ngày thường không có việc gì thì rơi vãi đất! Cô đi ra ngoài tính toán đem con lợn nái gầy ốm không đến năm chục ký chỉ còn lại có xương sườn trong chuồng lợn, dắt ra chợ bán đi, đổi chút tiền lệ phí trước bạ. Cô mới mười sáu tuổi, vừa mới học xong lớp mười. Cô bị suy dinh dưỡng, vóc dáng lại lùn, bây giờ nếu không học thì tìm không được việc làm. Kim Đản Đản dắt con lợn nái đi ở trên đường với mặt ủ mày ê, nghĩ thầm sau này mình nên sống như… Anh bế Kim Đản Đản đang hôn mê lên trên giường, còn anh cố nín nhịn, lại một lần nữa chạy đi tắm nước lạnh.Khi Kim Đản Đản tỉnh dậy, cả người cô đều ngẩn ngơ.Trước mắt cô là một làn da trắng như tuyết, chóp mũi cô ngửi được mùi thơm cỏ trúc từ trên cơ thể anh, hòa lẫn với mùi mồ hôi nhẹ.Cô đang gối đầu lên cánh tay anh, còn cánh tay kia của anh thì đặt trên eo cô.“A——” Kim Đản Đản hét chói tai.Mặc Nhiễm bực bội xoa tóc, mắt mở ra một kẽ hở nhỏ.Anh che miệng của Kim Đản Đản lại, cau mày nói: “Đừng la, ồn ào chết đi được!”Kim Đản Đản cắn tay anh, rồi càng hét to hơn: “A – a – anh, anh đã làm gì tôi rồi?”Ngón tay đau đớn khiến ý thức của Mặc Nhiễm tỉnh táo hơn đôi chút.Cả người anh cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái ở trước mặt.“Mẹ nó! Sao cô lại ở trên giường của tôi?” Anh sợ đến mức vội vàng lấy chăn che lại rồi xuống giường.Cả hai nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.Cả người Mặc Nhiễm ngã xuống đất, Kim Đản Đản thầm nghĩ: Không phải là anh đang cố giả vờ ngất xỉu để trở mặt đấy chứ?Cô ngồi xổm bên cạnh, rồi nói với Mặc Nhiễm: “Mặc Nhiễm, tôi không ngờ anh là loại đàn ông như vậy.Anh ngủ chung với tôi xong, giờ lập tức giả vờ ngất xỉu.Anh yên tâm, tôi sẽ không gả cho anh đâu!”Mặc Nhiễm nằm trên mặt đất vẫn không có phản ứng gì, sắc mặt của anh có chút đỏ lên khác thường, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi.Kim Đản Đản chọc chọc vào mặt anh: “Này, anh có sao không đấy?”Vẫn không có ai trả lời.Mặt của anh đỏ bừng, Kim Đản Đản sờ trán của anh, thử xem chóp mũi anh còn thở hay không.Cô cúi người nghe tiếng tim đập của anh, rồi kết luận là: Anh bị sốt rồi!Cô dùng hết sức lực để kéo Mặc Nhiễm lên trên giường.Cô cầm một mảnh vải, bọc lấy đá lạnh trong tủ lạnh vào rồi chườm trán cho anh để hạ bớt sốt.Trên trán quá lạnh buốt nên Mặc Nhiễm đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, giọng yếu ớt nói: “Thuốc… thuốc…”Kim Đản Đản nóng lòng muốn đá anh một cái, thở hồng hộc véo lấy mặt anh: “Anh đã phát sốt rồi, mà còn muốn sao?”Ánh mắt Mặc Nhiễm nhìn cô giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần vậy.Một cô gái sao lại có thể nghĩ như vậy được chứ, còn nữa anh là loại người như vậy sao?Càng đáng ghét hơn nữa là mẹ anh đã bỏ thuốc vào những món anh thích, còn cho toàn bộ những người giúp việc trong nhà nghỉ phép hết.Kim Đản Đản véo hai má của anh.Cô cảm thấy nhiệt độ của anh rất cao, nếu cứ tiếp tục sốt như thế này mà chết thì phải làm sao?Cô nói với Mặc Nhiễm: “Anh đợi một chút, tôi còn có phương thuốc cổ truyền, nhất định có thể chữa khỏi cho anh!”Kim Đản Đản vội vội vàng vàng chạy đi rồi lại nhanh chóng chạy lại, trên tay cầm một đĩa ớt đỏ, còn là loại ớt siêu cay.“Anh ăn ớt này giúp toát mồ hôi cơ thể, thì bệnh của anh sẽ khỏi!” Vừa dứt lời cô liền nhét vào miệng Mặc Nhiễm.Mặc Nhiễm ngậm chặt có chết cũng không mở miệng ra, anh cảm thấy mình như chú chuột bạch bị đem đi làm thí nghiệm vậy.Kim Đản Đản hơi cau mày, cô véo má anh, cưỡng ép khiến miệng anh phải mở ra, rồi nhét ớt vào, phàn nàn nói: “Người đã lớn như vậy rồi, uống thuốc thôi cũng phiền phức như vậy sao?”“Khụ khụ!” Mặc Nhiễm ho giãy dụa.“Anh mau ăn đi mà! Không chịu ăn thì làm sao mà khỏi bệnh được” Kim Đản Đản khuyên nhủ anh tận tình.Miệng của Mặc Nhiễm bị nhét đầy ớt, trong mắt anh kìm nén rưng rưng.Anh trừng mắt nhìn Kim Đản Đản, nóng lòng muốn giết cô, ánh mắt anh như muốn nói rằng: Cô gái, cô đợi đó, đợi tôi khỏe rồi xem tôi trừng phạt cô như thế nào!Vì vậy, chủ tịch Mặc bị ép ăn hết đống ớt đỏ tràn ngập vị cay đó, cay đến nỗi nước mắt anh lưng tròng.Kim Đản Đản lại có một cảm giác vui mừng nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, nước mắt chảy ra rồi, nhất định sẽ có hiệu quả.”*Thượng Tiên (⊙v⊙): Đản Đản, cô kiềm chế một chút, đừng có đùa chết chồng tương lai của mình chứ!Kim Đản Đản (vẻ mặt ngơ ngác): Không thấy tôi cho anh ấy uống thuốc chữa bệnh đó sao?Thượng Tiên ╮ ( ̄ ▽  ̄ “) ╭: Cô cứ tiếp tục đi, tôi đi xin bỏ phiếu đây! (Bỏ trốn).

Chương 97: 97: Chủ Tịch Rất Bận Phu Nhân Đừng Làm Loạn 8