Tác giả:

Vào một ngày đẹp trời, trong một ngôi biệt thự to lớn và hoành tráng có một cô bé khoảng 5 tuổi đang ngồi chơi búp bê. Trong bếp là người mẹ đang nấu cơm. Lúc đó cũng đã xế trưa nên người cha và anh trai cũng vừa mới đi học và đi làm về cùng nói: - Anh/Con về rồi! Người mẹ và cô bé nghe thấy tiếng thì liền tắt bếp và bỏ đồ chơi lại mà chạy ra phòng khách: - Anh đi làm về có mệt không? Người phụ nữ dịu dàng hỏi. - À...Cũng hơi mệt nhưng không sao đâu em à!Người đàn ông dịu dàng mỉm cười trả lời vợ của mình. - Vậy anh lên phòng thay đồ rồi rửa mặt cho khoẻ, sau đó xuống ăn cơm nhé! Người phụ nữ ôn tồn nói. Người cha mỉm cười gật đầu rồi đi lên lầu. Người mẹ liền quay sang người con trai dịu dàng bảo: - Con cũng vậy nhé? Người con trai chỉ lãnh đạm không nói gì và đi lên lầu. Cô bé thấy vậy cũng chạy với theo anh mình lên lầu và nói: - Anh hai chờ em với, anh có mua bánh cho em không? Người anh nghe vậy thì mới quay đầu lại và đáp: -Không! Rồi tiếp tục lên lầu. Cô bé thấy vậy liền phùng…

Chương 57: 57: Ken Trở Lại!

Này Oan Gia!! Tôi Không Bị NgốcTác giả: Ry TrầnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcVào một ngày đẹp trời, trong một ngôi biệt thự to lớn và hoành tráng có một cô bé khoảng 5 tuổi đang ngồi chơi búp bê. Trong bếp là người mẹ đang nấu cơm. Lúc đó cũng đã xế trưa nên người cha và anh trai cũng vừa mới đi học và đi làm về cùng nói: - Anh/Con về rồi! Người mẹ và cô bé nghe thấy tiếng thì liền tắt bếp và bỏ đồ chơi lại mà chạy ra phòng khách: - Anh đi làm về có mệt không? Người phụ nữ dịu dàng hỏi. - À...Cũng hơi mệt nhưng không sao đâu em à!Người đàn ông dịu dàng mỉm cười trả lời vợ của mình. - Vậy anh lên phòng thay đồ rồi rửa mặt cho khoẻ, sau đó xuống ăn cơm nhé! Người phụ nữ ôn tồn nói. Người cha mỉm cười gật đầu rồi đi lên lầu. Người mẹ liền quay sang người con trai dịu dàng bảo: - Con cũng vậy nhé? Người con trai chỉ lãnh đạm không nói gì và đi lên lầu. Cô bé thấy vậy cũng chạy với theo anh mình lên lầu và nói: - Anh hai chờ em với, anh có mua bánh cho em không? Người anh nghe vậy thì mới quay đầu lại và đáp: -Không! Rồi tiếp tục lên lầu. Cô bé thấy vậy liền phùng… Chết tiệt!! Anh trai cô đã đưa cho cô thứ gì vậy chứ? Còn đang nghĩ ngợi thì hắn đã không còn bình tĩnh nữa mà bắt đầu tấn công cô! Hắn giữ chặt hai tay cô lại mà vùi đầu vào cổ cô.Cố Mỹ Uyên bắt đầu cảm thấy hoảng loạn nên liền chống cự! Cô hét lớn:- Không được! Ken, buông ra!Hắn bây giờ căn bản là không còn nghe thấy được lời nói của cô nữa, chỉ hành động theo bản năng và sự k*ch th*ch của thuốc trong người mình mà thôi.Cố Mỹ Uyên hét lớn khi hắn có dấu hiệu muốn thật sự xâm nhập vào cơ thể cô:- Người đâu!Hai người vệ sĩ lúc nãy nghe tiếng hét của chủ nhân nên liền mơ cửa chạy vào.Thấy hai người đang giằng co ở trên giường hai tên đó không biết nên làm gì cho đúng nữa?! Rõ ràng cô ấy mang người đàn ông này đến đây là vì muốn ngủ cùng với hắn mà?! Cố Mỹ Uyên thì tức giận vì hai tên đó vẫn đứng như trời trồng nhìn cô mà quát:- Mau cứu tôi nhanh!!Nghe vậy hai tên đó mới liền hiểu ra vấn đề mà chạy đến túm lấy hắn.Nhưng do thể lực của hắn vốn đã không tầm thường, nay còn cộng thêm tác dụng của thuốc nên dù có bị lôi ra thì hắn vẫn cựa quậy rồi quay trở lại tìm cô.Thấy vậy một tên vệ sĩ đã ra tay đánh vào huyệt ở sau cổ hắn một cái *bụp* hắn liền ngã lăn ra và bất tỉnh!Lúc này Cố Mỹ Uyên mới thở phào nhẹ nhõm! Cô không ngờ anh trai cô lại muốn để cô biến giả thành thật như vậy! Mặc dù cô muốn dùng thủ đoạn này để khiến hắn bắt buột phải ở bên cạnh cô, nhưng cô cũng không thể để bản thân chịu thiệt được.Cô phải chừa lại đường lui cho chính mình! Nghĩ rồi cô lại bảo hai tên vệ sĩ lôi hắn lại lên giường rồi ra ngoài tiếp tục canh cửa.Lần này cô đã đặt một cái máy quay ở phía bên cạnh, để lưu giữ lại khoảnh khắc này.Sau này cô sẽ cần dùng đến nó!Sau đó Cố Mỹ Uyên leo lên giường và c** đ* của hắn ra...sau đó là c** đ* của mình! Nhưng cô vẫn để lại nội y và thay ra một chiếc đầm ngủ màu trắng mỏng manh khác rồi quay qua ôm hắn ngủ!Hai người cứ như vậy mà nằm ngủ tới sáng! Khi hắn đã hết thuốc và từ từ mở mắt dậy, thì liền cảm nhận được có vật gì đó đang đè nặng lên cánh tay của mình.Hắn khó chịu quay qua nhìn thì đập vào mắt hắn chính là gương mặt của Cố Mỹ Uyên đang ngủ say...trên người cô chỉ còn lại lớp áo mỏng manh! Rồi khi quay qua mình thì bản thân hắn đã không còn mảnh vải che thân nữa rồi! Hắn bắt đầu ngạc nhiên đến ngỡ ngàng...Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên nhất chính là những chuyện của tối hôm qua...hắn đã không còn nhớ được nữa! Vì sao hắn lại ở đây? Vì sao lại có cô ta ở đây với hắn? Hai người đã làm gì? Hắn không thể nhớ nỗi gì cả.Ken liền ngồi bật dậy và rút tay ra làm Cố Mỹ Uyên cũng giật mình thức giấc.Cô mơ màng rồi nhìn hắn mỉm cười nói:- Anh dậy rồi sao?Hắn không nhìn cô giọng nói cực kì băng lãnh hỏi:- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?- Anh không nhớ gì sao?- Tôi...tôi không nhớ được gì cả!Lần này đến lượt Cố Mỹ Uyên ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.Thuốc mà anh trai đưa cho cô còn khiến hắn mất trí nhớ về chuyện trước đó nữa sao? Vậy là coi như anh đã giúp cô xoá sạch những chứng cứ còn lại rồi! Tốt lắm, nếu vậy thì cô sẽ không phụ công sức của anh đâu! Cô quay qua nhìn hắn dịu dàng đáp:- Hôm qua anh ở bữa tiệc đã uống say và cứ đòi quấn lấy em, nên em buộc phải đưa anh về, nhưng trên đường về anh lại bị nôn khan và bảo rằng mình đau bụng nên bảo em ghé vào đây cho anh nghỉ ngơi đã.Sau đó...sau đó thì...chúng ta đã quấn quýt nhau cả đêm!Cô vờ ngại ngùng, nhưng mỗi lời nói của cô đều như cây kim đâm vào tim hắn vậy.Hắn đã làm gì thế này? Người trong lòng hắn đâu phải cô?! Hắn làm như vậy rồi nếu Ryn biết được sẽ nghĩ hắn như thế nào đây? Nghĩ rồi hắn vò đầu bức tóc như đang tự trách bản thân mình! Cảm giác của hắn bây giờ rất tồi tệ!Hắn liền bật dậy thay lại quần áo chỉn chu rồi nói:- Tôi đi trước đây cô tự lo đi!Nói xong hắn liền mở cửa ra thì thấy hai tên vệ sĩ đứng canh bên ngoài.Hắn nhìn hai tên đó có chút kì lạ nhưng rồi cũng quay ra và tranh thủ đi mất.Hắn phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, hắn không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, vì nơi đây đã chứa đựng bí mật mà hắn không bao giờ muốn nhắc đến.Nhưng ra khỏi khách sạn hắn gọi điện cho người đến đón thì mới phát hiện ra...nơi này không giống đường về nhà hắn...mà hình như là vùng ngoại ô! Kì lạ thật...sao cô ta lại đi đường này để đưa hắn về? Hay thực chất là cô ta cố tình làm thế?Chết tiệt thật!! Ngay lúc này thì hắn lại không nhớ được gì về tối hôm qua cả! Nhưng hắn đã đoán được trong chuyện lần này, nhất định còn có uẩn khúc! Bất lực nên hắn đành gửi định vị cho người của mình.5 phút sau một chiếc xe đen bóng chạy đến, đây chính là tai mắt của hắn đang nằm vùng ở khu này đến đón hắn! Lần này hắn sẽ về bang!

Chết tiệt!! Anh trai cô đã đưa cho cô thứ gì vậy chứ? Còn đang nghĩ ngợi thì hắn đã không còn bình tĩnh nữa mà bắt đầu tấn công cô! Hắn giữ chặt hai tay cô lại mà vùi đầu vào cổ cô.

Cố Mỹ Uyên bắt đầu cảm thấy hoảng loạn nên liền chống cự! Cô hét lớn:

- Không được! Ken, buông ra!

Hắn bây giờ căn bản là không còn nghe thấy được lời nói của cô nữa, chỉ hành động theo bản năng và sự k*ch th*ch của thuốc trong người mình mà thôi.

Cố Mỹ Uyên hét lớn khi hắn có dấu hiệu muốn thật sự xâm nhập vào cơ thể cô:

- Người đâu!

Hai người vệ sĩ lúc nãy nghe tiếng hét của chủ nhân nên liền mơ cửa chạy vào.

Thấy hai người đang giằng co ở trên giường hai tên đó không biết nên làm gì cho đúng nữa?! Rõ ràng cô ấy mang người đàn ông này đến đây là vì muốn ngủ cùng với hắn mà?! Cố Mỹ Uyên thì tức giận vì hai tên đó vẫn đứng như trời trồng nhìn cô mà quát:

- Mau cứu tôi nhanh!!

Nghe vậy hai tên đó mới liền hiểu ra vấn đề mà chạy đến túm lấy hắn.

Nhưng do thể lực của hắn vốn đã không tầm thường, nay còn cộng thêm tác dụng của thuốc nên dù có bị lôi ra thì hắn vẫn cựa quậy rồi quay trở lại tìm cô.

Thấy vậy một tên vệ sĩ đã ra tay đánh vào huyệt ở sau cổ hắn một cái *bụp* hắn liền ngã lăn ra và bất tỉnh!

Lúc này Cố Mỹ Uyên mới thở phào nhẹ nhõm! Cô không ngờ anh trai cô lại muốn để cô biến giả thành thật như vậy! Mặc dù cô muốn dùng thủ đoạn này để khiến hắn bắt buột phải ở bên cạnh cô, nhưng cô cũng không thể để bản thân chịu thiệt được.

Cô phải chừa lại đường lui cho chính mình! Nghĩ rồi cô lại bảo hai tên vệ sĩ lôi hắn lại lên giường rồi ra ngoài tiếp tục canh cửa.

Lần này cô đã đặt một cái máy quay ở phía bên cạnh, để lưu giữ lại khoảnh khắc này.

Sau này cô sẽ cần dùng đến nó!

Sau đó Cố Mỹ Uyên leo lên giường và c** đ* của hắn ra...sau đó là c** đ* của mình! Nhưng cô vẫn để lại nội y và thay ra một chiếc đầm ngủ màu trắng mỏng manh khác rồi quay qua ôm hắn ngủ!

Hai người cứ như vậy mà nằm ngủ tới sáng! Khi hắn đã hết thuốc và từ từ mở mắt dậy, thì liền cảm nhận được có vật gì đó đang đè nặng lên cánh tay của mình.

Hắn khó chịu quay qua nhìn thì đập vào mắt hắn chính là gương mặt của Cố Mỹ Uyên đang ngủ say...trên người cô chỉ còn lại lớp áo mỏng manh! Rồi khi quay qua mình thì bản thân hắn đã không còn mảnh vải che thân nữa rồi! Hắn bắt đầu ngạc nhiên đến ngỡ ngàng...Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên nhất chính là những chuyện của tối hôm qua...hắn đã không còn nhớ được nữa! Vì sao hắn lại ở đây? Vì sao lại có cô ta ở đây với hắn? Hai người đã làm gì? Hắn không thể nhớ nỗi gì cả.

Ken liền ngồi bật dậy và rút tay ra làm Cố Mỹ Uyên cũng giật mình thức giấc.

Cô mơ màng rồi nhìn hắn mỉm cười nói:

- Anh dậy rồi sao?

Hắn không nhìn cô giọng nói cực kì băng lãnh hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Anh không nhớ gì sao?

- Tôi...tôi không nhớ được gì cả!

Lần này đến lượt Cố Mỹ Uyên ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.

Thuốc mà anh trai đưa cho cô còn khiến hắn mất trí nhớ về chuyện trước đó nữa sao? Vậy là coi như anh đã giúp cô xoá sạch những chứng cứ còn lại rồi! Tốt lắm, nếu vậy thì cô sẽ không phụ công sức của anh đâu! Cô quay qua nhìn hắn dịu dàng đáp:

- Hôm qua anh ở bữa tiệc đã uống say và cứ đòi quấn lấy em, nên em buộc phải đưa anh về, nhưng trên đường về anh lại bị nôn khan và bảo rằng mình đau bụng nên bảo em ghé vào đây cho anh nghỉ ngơi đã.

Sau đó...sau đó thì...chúng ta đã quấn quýt nhau cả đêm!

Cô vờ ngại ngùng, nhưng mỗi lời nói của cô đều như cây kim đâm vào tim hắn vậy.

Hắn đã làm gì thế này? Người trong lòng hắn đâu phải cô?! Hắn làm như vậy rồi nếu Ryn biết được sẽ nghĩ hắn như thế nào đây? Nghĩ rồi hắn vò đầu bức tóc như đang tự trách bản thân mình! Cảm giác của hắn bây giờ rất tồi tệ!

Hắn liền bật dậy thay lại quần áo chỉn chu rồi nói:

- Tôi đi trước đây cô tự lo đi!

Nói xong hắn liền mở cửa ra thì thấy hai tên vệ sĩ đứng canh bên ngoài.

Hắn nhìn hai tên đó có chút kì lạ nhưng rồi cũng quay ra và tranh thủ đi mất.

Hắn phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, hắn không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, vì nơi đây đã chứa đựng bí mật mà hắn không bao giờ muốn nhắc đến.

Nhưng ra khỏi khách sạn hắn gọi điện cho người đến đón thì mới phát hiện ra...nơi này không giống đường về nhà hắn...mà hình như là vùng ngoại ô! Kì lạ thật...sao cô ta lại đi đường này để đưa hắn về? Hay thực chất là cô ta cố tình làm thế?

Chết tiệt thật!! Ngay lúc này thì hắn lại không nhớ được gì về tối hôm qua cả! Nhưng hắn đã đoán được trong chuyện lần này, nhất định còn có uẩn khúc! Bất lực nên hắn đành gửi định vị cho người của mình.

5 phút sau một chiếc xe đen bóng chạy đến, đây chính là tai mắt của hắn đang nằm vùng ở khu này đến đón hắn! Lần này hắn sẽ về bang!

Này Oan Gia!! Tôi Không Bị NgốcTác giả: Ry TrầnTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcVào một ngày đẹp trời, trong một ngôi biệt thự to lớn và hoành tráng có một cô bé khoảng 5 tuổi đang ngồi chơi búp bê. Trong bếp là người mẹ đang nấu cơm. Lúc đó cũng đã xế trưa nên người cha và anh trai cũng vừa mới đi học và đi làm về cùng nói: - Anh/Con về rồi! Người mẹ và cô bé nghe thấy tiếng thì liền tắt bếp và bỏ đồ chơi lại mà chạy ra phòng khách: - Anh đi làm về có mệt không? Người phụ nữ dịu dàng hỏi. - À...Cũng hơi mệt nhưng không sao đâu em à!Người đàn ông dịu dàng mỉm cười trả lời vợ của mình. - Vậy anh lên phòng thay đồ rồi rửa mặt cho khoẻ, sau đó xuống ăn cơm nhé! Người phụ nữ ôn tồn nói. Người cha mỉm cười gật đầu rồi đi lên lầu. Người mẹ liền quay sang người con trai dịu dàng bảo: - Con cũng vậy nhé? Người con trai chỉ lãnh đạm không nói gì và đi lên lầu. Cô bé thấy vậy cũng chạy với theo anh mình lên lầu và nói: - Anh hai chờ em với, anh có mua bánh cho em không? Người anh nghe vậy thì mới quay đầu lại và đáp: -Không! Rồi tiếp tục lên lầu. Cô bé thấy vậy liền phùng… Chết tiệt!! Anh trai cô đã đưa cho cô thứ gì vậy chứ? Còn đang nghĩ ngợi thì hắn đã không còn bình tĩnh nữa mà bắt đầu tấn công cô! Hắn giữ chặt hai tay cô lại mà vùi đầu vào cổ cô.Cố Mỹ Uyên bắt đầu cảm thấy hoảng loạn nên liền chống cự! Cô hét lớn:- Không được! Ken, buông ra!Hắn bây giờ căn bản là không còn nghe thấy được lời nói của cô nữa, chỉ hành động theo bản năng và sự k*ch th*ch của thuốc trong người mình mà thôi.Cố Mỹ Uyên hét lớn khi hắn có dấu hiệu muốn thật sự xâm nhập vào cơ thể cô:- Người đâu!Hai người vệ sĩ lúc nãy nghe tiếng hét của chủ nhân nên liền mơ cửa chạy vào.Thấy hai người đang giằng co ở trên giường hai tên đó không biết nên làm gì cho đúng nữa?! Rõ ràng cô ấy mang người đàn ông này đến đây là vì muốn ngủ cùng với hắn mà?! Cố Mỹ Uyên thì tức giận vì hai tên đó vẫn đứng như trời trồng nhìn cô mà quát:- Mau cứu tôi nhanh!!Nghe vậy hai tên đó mới liền hiểu ra vấn đề mà chạy đến túm lấy hắn.Nhưng do thể lực của hắn vốn đã không tầm thường, nay còn cộng thêm tác dụng của thuốc nên dù có bị lôi ra thì hắn vẫn cựa quậy rồi quay trở lại tìm cô.Thấy vậy một tên vệ sĩ đã ra tay đánh vào huyệt ở sau cổ hắn một cái *bụp* hắn liền ngã lăn ra và bất tỉnh!Lúc này Cố Mỹ Uyên mới thở phào nhẹ nhõm! Cô không ngờ anh trai cô lại muốn để cô biến giả thành thật như vậy! Mặc dù cô muốn dùng thủ đoạn này để khiến hắn bắt buột phải ở bên cạnh cô, nhưng cô cũng không thể để bản thân chịu thiệt được.Cô phải chừa lại đường lui cho chính mình! Nghĩ rồi cô lại bảo hai tên vệ sĩ lôi hắn lại lên giường rồi ra ngoài tiếp tục canh cửa.Lần này cô đã đặt một cái máy quay ở phía bên cạnh, để lưu giữ lại khoảnh khắc này.Sau này cô sẽ cần dùng đến nó!Sau đó Cố Mỹ Uyên leo lên giường và c** đ* của hắn ra...sau đó là c** đ* của mình! Nhưng cô vẫn để lại nội y và thay ra một chiếc đầm ngủ màu trắng mỏng manh khác rồi quay qua ôm hắn ngủ!Hai người cứ như vậy mà nằm ngủ tới sáng! Khi hắn đã hết thuốc và từ từ mở mắt dậy, thì liền cảm nhận được có vật gì đó đang đè nặng lên cánh tay của mình.Hắn khó chịu quay qua nhìn thì đập vào mắt hắn chính là gương mặt của Cố Mỹ Uyên đang ngủ say...trên người cô chỉ còn lại lớp áo mỏng manh! Rồi khi quay qua mình thì bản thân hắn đã không còn mảnh vải che thân nữa rồi! Hắn bắt đầu ngạc nhiên đến ngỡ ngàng...Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên nhất chính là những chuyện của tối hôm qua...hắn đã không còn nhớ được nữa! Vì sao hắn lại ở đây? Vì sao lại có cô ta ở đây với hắn? Hai người đã làm gì? Hắn không thể nhớ nỗi gì cả.Ken liền ngồi bật dậy và rút tay ra làm Cố Mỹ Uyên cũng giật mình thức giấc.Cô mơ màng rồi nhìn hắn mỉm cười nói:- Anh dậy rồi sao?Hắn không nhìn cô giọng nói cực kì băng lãnh hỏi:- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?- Anh không nhớ gì sao?- Tôi...tôi không nhớ được gì cả!Lần này đến lượt Cố Mỹ Uyên ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.Thuốc mà anh trai đưa cho cô còn khiến hắn mất trí nhớ về chuyện trước đó nữa sao? Vậy là coi như anh đã giúp cô xoá sạch những chứng cứ còn lại rồi! Tốt lắm, nếu vậy thì cô sẽ không phụ công sức của anh đâu! Cô quay qua nhìn hắn dịu dàng đáp:- Hôm qua anh ở bữa tiệc đã uống say và cứ đòi quấn lấy em, nên em buộc phải đưa anh về, nhưng trên đường về anh lại bị nôn khan và bảo rằng mình đau bụng nên bảo em ghé vào đây cho anh nghỉ ngơi đã.Sau đó...sau đó thì...chúng ta đã quấn quýt nhau cả đêm!Cô vờ ngại ngùng, nhưng mỗi lời nói của cô đều như cây kim đâm vào tim hắn vậy.Hắn đã làm gì thế này? Người trong lòng hắn đâu phải cô?! Hắn làm như vậy rồi nếu Ryn biết được sẽ nghĩ hắn như thế nào đây? Nghĩ rồi hắn vò đầu bức tóc như đang tự trách bản thân mình! Cảm giác của hắn bây giờ rất tồi tệ!Hắn liền bật dậy thay lại quần áo chỉn chu rồi nói:- Tôi đi trước đây cô tự lo đi!Nói xong hắn liền mở cửa ra thì thấy hai tên vệ sĩ đứng canh bên ngoài.Hắn nhìn hai tên đó có chút kì lạ nhưng rồi cũng quay ra và tranh thủ đi mất.Hắn phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, hắn không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, vì nơi đây đã chứa đựng bí mật mà hắn không bao giờ muốn nhắc đến.Nhưng ra khỏi khách sạn hắn gọi điện cho người đến đón thì mới phát hiện ra...nơi này không giống đường về nhà hắn...mà hình như là vùng ngoại ô! Kì lạ thật...sao cô ta lại đi đường này để đưa hắn về? Hay thực chất là cô ta cố tình làm thế?Chết tiệt thật!! Ngay lúc này thì hắn lại không nhớ được gì về tối hôm qua cả! Nhưng hắn đã đoán được trong chuyện lần này, nhất định còn có uẩn khúc! Bất lực nên hắn đành gửi định vị cho người của mình.5 phút sau một chiếc xe đen bóng chạy đến, đây chính là tai mắt của hắn đang nằm vùng ở khu này đến đón hắn! Lần này hắn sẽ về bang!

Chương 57: 57: Ken Trở Lại!