một vài chú thích để đọc giả dễ tưởng tượng hơn: (): chú thích về hành động đồng thời của nhân vật. [ ]:lời chú thích của tác giả, có thể là ý kiến riêng. { }:suy nghĩ của nhân vật chữ đậm nghiêng: lời dẫn CHÚ THÍCH XONG RỒI, CẢM ƠN BẠN ĐÃ CHÚ Ý CHÚ THÍCH NÀY. SỰ CHÚ Ý CỦA BẠN SẼ ĐƯỢC CHÚ Ý. GIỜ CHÚNG TA BƯỚC VÀO MẠCH TRUYỆN. ...Đại lục Woan-hoa... Từ thuở sơ khai, vốn là một hành tinh vô cùng màu mỡ, với lượng khoáng sản dồi dào, hệ sinh thái phong phú và đa dạng. Con người ở đây tận dụng tốt tài nguyên đang có mà xây dựng nền văn minh ở mảnh đất này. Một thời đại công nghệ phát triển tiên tiến, vượt trội. Nhưng tưởng chừng sẽ phát triển mạnh mẽ, thì hành tinh này lại hướng đến sự duyệt vong, do chính sự ít kỉ của con người đã không có ý thức giữ gìn, bảo vệ thiên nhiên sinh vật. Họ khai thác quá độ mà không tìm cách tái tạo, phục hồi; săn bắt rất nhiều động vật để phục vụ nhu cầu cá nhân họ, động thực vật dần ít đi và hoàn toàn tuyệt chủng. Vì thế, vùng đất này dần trở nên khô cằn,…
Chương 29: 29: Thành Viên Mới
Bảo Mẫu Ma ThúTác giả: Giấc Mơ Nhỏ NhoiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tìnhmột vài chú thích để đọc giả dễ tưởng tượng hơn: (): chú thích về hành động đồng thời của nhân vật. [ ]:lời chú thích của tác giả, có thể là ý kiến riêng. { }:suy nghĩ của nhân vật chữ đậm nghiêng: lời dẫn CHÚ THÍCH XONG RỒI, CẢM ƠN BẠN ĐÃ CHÚ Ý CHÚ THÍCH NÀY. SỰ CHÚ Ý CỦA BẠN SẼ ĐƯỢC CHÚ Ý. GIỜ CHÚNG TA BƯỚC VÀO MẠCH TRUYỆN. ...Đại lục Woan-hoa... Từ thuở sơ khai, vốn là một hành tinh vô cùng màu mỡ, với lượng khoáng sản dồi dào, hệ sinh thái phong phú và đa dạng. Con người ở đây tận dụng tốt tài nguyên đang có mà xây dựng nền văn minh ở mảnh đất này. Một thời đại công nghệ phát triển tiên tiến, vượt trội. Nhưng tưởng chừng sẽ phát triển mạnh mẽ, thì hành tinh này lại hướng đến sự duyệt vong, do chính sự ít kỉ của con người đã không có ý thức giữ gìn, bảo vệ thiên nhiên sinh vật. Họ khai thác quá độ mà không tìm cách tái tạo, phục hồi; săn bắt rất nhiều động vật để phục vụ nhu cầu cá nhân họ, động thực vật dần ít đi và hoàn toàn tuyệt chủng. Vì thế, vùng đất này dần trở nên khô cằn,… Lần này, Nhiếp Minh Nguyên được dẫn đến một vườn trúc lớn, nằm ở phía trong cùng của khuôn viên Bạch Sơn.Tiến vào sâu trong vườn, có một nhóm người đang ngồi thiền, xếp hàng rất ngay ngắn, có vẻ như họ đang tịnh tâm; trong khu vườn toàn là tre trúc, rất thanh tĩnh, hồ nước trong xanh mát bên cạnh, lay lắt vài tiếng chim hót vang, và tiếng rơi dịu nhẹ của giọt nước, thì đây đúng là một môi trường hoàn hảo để tịnh tâm.Đứng đầu nhóm người, chắc hẳn là người đàn ông ngồi đối diện bọn họ.Anh ta trông thật cao to, cơ bắp săn chắc, lực lưỡng, anh đang ngồi thiền, dám chắc nếu đứng dậy anh ta cũng phải cao tận 5 thước ( ≈ 2m).Bạch Chưởng môn đi đến vỗ vai người đàn ông cao to ấy:Bạch Chưởng môn: SƯ ĐỆ! CHÚNG TA CÓ KHÁCH.Nghe thế, người đàn ông cao lớn quay đầu lại:Người đàn ông: ( thấy Nhiếp Minh Nguyên, thì mặt tươi rói, niềm nở cười) A! CẬU NHÓC ĐÂY HẲN LÀ ĐỆ TỬ MỚI NHẬN CỦA SƯ PHỤ ĐÚNG KHÔNG?Người đàn ông: ( mạnh tay đẩy Bạch Chưởng môn qua một bên như muốn hất văng người ta, vui vẻ lao tới bắt tay Nhiếp Minh Nguyên để chào hỏi, vừa bắt tay vừa vẫy lên vẫy xuống mạnh mẽ, làm như muốn ném bay cậu nhóc) NẾU ĐÚNG LÀ THẾ THÌ TA LÀ SƯ HUYNH CỦA ĐỆ ĐẤY.TỪ GIỜ TA SẼ CHIẾU CỐ CHO ĐỆ.MUỐN HỌC HỎI CÁI GÌ CỨ TÌM TA VÀ ĐẠI SƯ HUYNH NHÉ.Bạch Chưởng môn: ( lảo đảo đứng dậy sau cú hất văng của người đàn ông) CẬU TA KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA MÔN PHÁI.CÀNG KHÔNG PHẢI LÀ TIỂU SƯ ĐỆ CỦA ĐỆ ĐÂU.Người đàn ông: ( ngơ ra) ỦA VẬY HẢ? (⊙ _ ⊙) ( đột ngột thả tay ra làm Nhiếp Minh Nguyên ngã nhào ra đất)Người đàn ông: ( xấu hổ mà gãi đầu) XIN LỖI TIỂU ĐỆ.ĐƯỜNG ĐỘT QUÁ LÀM TA HIỂU NHẦM ĐỆ LÀ NGƯỜI CỦA SƯ PHỤ MANG TỚI (^_^ ;)Nhiếp Minh Nguyên từ từ đứng dậy.Đám đông phía sau thì ngơ người ra.Bạch Chưởng môn: TUY CẬU TA KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA MÔN PHÁI, NHƯNG CẬU ẤY ĐƯỢC SƯ PHỤ ĐƯA TỚI ĐÂY.Bạch Chưởng môn: ( tiến gần về phía Nhiếp Minh Nguyên, thân thiện mà cười đáp với cậu) CẬU CỨ COI NHƯ ĐÂY LÀ NHÀ CỦA MÌNH.MUỐN HỌC HỎI CÁI GÌ CỨ TÌM BỌN TA.CHÚNG TA LUÔN SẲN SÀNG CHỈ DẪN CHO CẬU.Đám đông hô to: ĐÚNG VẬY.Ở ĐÂY CẬU CỨ THOẢI MÁI ĐI.(>o.
Lần này, Nhiếp Minh Nguyên được dẫn đến một vườn trúc lớn, nằm ở phía trong cùng của khuôn viên Bạch Sơn.
Tiến vào sâu trong vườn, có một nhóm người đang ngồi thiền, xếp hàng rất ngay ngắn, có vẻ như họ đang tịnh tâm; trong khu vườn toàn là tre trúc, rất thanh tĩnh, hồ nước trong xanh mát bên cạnh, lay lắt vài tiếng chim hót vang, và tiếng rơi dịu nhẹ của giọt nước, thì đây đúng là một môi trường hoàn hảo để tịnh tâm.
Đứng đầu nhóm người, chắc hẳn là người đàn ông ngồi đối diện bọn họ.
Anh ta trông thật cao to, cơ bắp săn chắc, lực lưỡng, anh đang ngồi thiền, dám chắc nếu đứng dậy anh ta cũng phải cao tận 5 thước ( ≈ 2m).
Bạch Chưởng môn đi đến vỗ vai người đàn ông cao to ấy:
Bạch Chưởng môn: SƯ ĐỆ! CHÚNG TA CÓ KHÁCH.
Nghe thế, người đàn ông cao lớn quay đầu lại:
Người đàn ông: ( thấy Nhiếp Minh Nguyên, thì mặt tươi rói, niềm nở cười) A! CẬU NHÓC ĐÂY HẲN LÀ ĐỆ TỬ MỚI NHẬN CỦA SƯ PHỤ ĐÚNG KHÔNG?
Người đàn ông: ( mạnh tay đẩy Bạch Chưởng môn qua một bên như muốn hất văng người ta, vui vẻ lao tới bắt tay Nhiếp Minh Nguyên để chào hỏi, vừa bắt tay vừa vẫy lên vẫy xuống mạnh mẽ, làm như muốn ném bay cậu nhóc) NẾU ĐÚNG LÀ THẾ THÌ TA LÀ SƯ HUYNH CỦA ĐỆ ĐẤY.
TỪ GIỜ TA SẼ CHIẾU CỐ CHO ĐỆ.
MUỐN HỌC HỎI CÁI GÌ CỨ TÌM TA VÀ ĐẠI SƯ HUYNH NHÉ.
Bạch Chưởng môn: ( lảo đảo đứng dậy sau cú hất văng của người đàn ông) CẬU TA KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA MÔN PHÁI.
CÀNG KHÔNG PHẢI LÀ TIỂU SƯ ĐỆ CỦA ĐỆ ĐÂU.
Người đàn ông: ( ngơ ra) ỦA VẬY HẢ? (⊙ _ ⊙) ( đột ngột thả tay ra làm Nhiếp Minh Nguyên ngã nhào ra đất)
Người đàn ông: ( xấu hổ mà gãi đầu) XIN LỖI TIỂU ĐỆ.
ĐƯỜNG ĐỘT QUÁ LÀM TA HIỂU NHẦM ĐỆ LÀ NGƯỜI CỦA SƯ PHỤ MANG TỚI (^_^ ;)
Nhiếp Minh Nguyên từ từ đứng dậy.
Đám đông phía sau thì ngơ người ra.
Bạch Chưởng môn: TUY CẬU TA KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA MÔN PHÁI, NHƯNG CẬU ẤY ĐƯỢC SƯ PHỤ ĐƯA TỚI ĐÂY.
Bạch Chưởng môn: ( tiến gần về phía Nhiếp Minh Nguyên, thân thiện mà cười đáp với cậu) CẬU CỨ COI NHƯ ĐÂY LÀ NHÀ CỦA MÌNH.
MUỐN HỌC HỎI CÁI GÌ CỨ TÌM BỌN TA.
CHÚNG TA LUÔN SẲN SÀNG CHỈ DẪN CHO CẬU.
Đám đông hô to: ĐÚNG VẬY.
Ở ĐÂY CẬU CỨ THOẢI MÁI ĐI.
(>o.
Bảo Mẫu Ma ThúTác giả: Giấc Mơ Nhỏ NhoiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tìnhmột vài chú thích để đọc giả dễ tưởng tượng hơn: (): chú thích về hành động đồng thời của nhân vật. [ ]:lời chú thích của tác giả, có thể là ý kiến riêng. { }:suy nghĩ của nhân vật chữ đậm nghiêng: lời dẫn CHÚ THÍCH XONG RỒI, CẢM ƠN BẠN ĐÃ CHÚ Ý CHÚ THÍCH NÀY. SỰ CHÚ Ý CỦA BẠN SẼ ĐƯỢC CHÚ Ý. GIỜ CHÚNG TA BƯỚC VÀO MẠCH TRUYỆN. ...Đại lục Woan-hoa... Từ thuở sơ khai, vốn là một hành tinh vô cùng màu mỡ, với lượng khoáng sản dồi dào, hệ sinh thái phong phú và đa dạng. Con người ở đây tận dụng tốt tài nguyên đang có mà xây dựng nền văn minh ở mảnh đất này. Một thời đại công nghệ phát triển tiên tiến, vượt trội. Nhưng tưởng chừng sẽ phát triển mạnh mẽ, thì hành tinh này lại hướng đến sự duyệt vong, do chính sự ít kỉ của con người đã không có ý thức giữ gìn, bảo vệ thiên nhiên sinh vật. Họ khai thác quá độ mà không tìm cách tái tạo, phục hồi; săn bắt rất nhiều động vật để phục vụ nhu cầu cá nhân họ, động thực vật dần ít đi và hoàn toàn tuyệt chủng. Vì thế, vùng đất này dần trở nên khô cằn,… Lần này, Nhiếp Minh Nguyên được dẫn đến một vườn trúc lớn, nằm ở phía trong cùng của khuôn viên Bạch Sơn.Tiến vào sâu trong vườn, có một nhóm người đang ngồi thiền, xếp hàng rất ngay ngắn, có vẻ như họ đang tịnh tâm; trong khu vườn toàn là tre trúc, rất thanh tĩnh, hồ nước trong xanh mát bên cạnh, lay lắt vài tiếng chim hót vang, và tiếng rơi dịu nhẹ của giọt nước, thì đây đúng là một môi trường hoàn hảo để tịnh tâm.Đứng đầu nhóm người, chắc hẳn là người đàn ông ngồi đối diện bọn họ.Anh ta trông thật cao to, cơ bắp săn chắc, lực lưỡng, anh đang ngồi thiền, dám chắc nếu đứng dậy anh ta cũng phải cao tận 5 thước ( ≈ 2m).Bạch Chưởng môn đi đến vỗ vai người đàn ông cao to ấy:Bạch Chưởng môn: SƯ ĐỆ! CHÚNG TA CÓ KHÁCH.Nghe thế, người đàn ông cao lớn quay đầu lại:Người đàn ông: ( thấy Nhiếp Minh Nguyên, thì mặt tươi rói, niềm nở cười) A! CẬU NHÓC ĐÂY HẲN LÀ ĐỆ TỬ MỚI NHẬN CỦA SƯ PHỤ ĐÚNG KHÔNG?Người đàn ông: ( mạnh tay đẩy Bạch Chưởng môn qua một bên như muốn hất văng người ta, vui vẻ lao tới bắt tay Nhiếp Minh Nguyên để chào hỏi, vừa bắt tay vừa vẫy lên vẫy xuống mạnh mẽ, làm như muốn ném bay cậu nhóc) NẾU ĐÚNG LÀ THẾ THÌ TA LÀ SƯ HUYNH CỦA ĐỆ ĐẤY.TỪ GIỜ TA SẼ CHIẾU CỐ CHO ĐỆ.MUỐN HỌC HỎI CÁI GÌ CỨ TÌM TA VÀ ĐẠI SƯ HUYNH NHÉ.Bạch Chưởng môn: ( lảo đảo đứng dậy sau cú hất văng của người đàn ông) CẬU TA KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA MÔN PHÁI.CÀNG KHÔNG PHẢI LÀ TIỂU SƯ ĐỆ CỦA ĐỆ ĐÂU.Người đàn ông: ( ngơ ra) ỦA VẬY HẢ? (⊙ _ ⊙) ( đột ngột thả tay ra làm Nhiếp Minh Nguyên ngã nhào ra đất)Người đàn ông: ( xấu hổ mà gãi đầu) XIN LỖI TIỂU ĐỆ.ĐƯỜNG ĐỘT QUÁ LÀM TA HIỂU NHẦM ĐỆ LÀ NGƯỜI CỦA SƯ PHỤ MANG TỚI (^_^ ;)Nhiếp Minh Nguyên từ từ đứng dậy.Đám đông phía sau thì ngơ người ra.Bạch Chưởng môn: TUY CẬU TA KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA MÔN PHÁI, NHƯNG CẬU ẤY ĐƯỢC SƯ PHỤ ĐƯA TỚI ĐÂY.Bạch Chưởng môn: ( tiến gần về phía Nhiếp Minh Nguyên, thân thiện mà cười đáp với cậu) CẬU CỨ COI NHƯ ĐÂY LÀ NHÀ CỦA MÌNH.MUỐN HỌC HỎI CÁI GÌ CỨ TÌM BỌN TA.CHÚNG TA LUÔN SẲN SÀNG CHỈ DẪN CHO CẬU.Đám đông hô to: ĐÚNG VẬY.Ở ĐÂY CẬU CỨ THOẢI MÁI ĐI.(>o.