một vài chú thích để đọc giả dễ tưởng tượng hơn: (): chú thích về hành động đồng thời của nhân vật. [ ]:lời chú thích của tác giả, có thể là ý kiến riêng. { }:suy nghĩ của nhân vật chữ đậm nghiêng: lời dẫn CHÚ THÍCH XONG RỒI, CẢM ƠN BẠN ĐÃ CHÚ Ý CHÚ THÍCH NÀY. SỰ CHÚ Ý CỦA BẠN SẼ ĐƯỢC CHÚ Ý. GIỜ CHÚNG TA BƯỚC VÀO MẠCH TRUYỆN. ...Đại lục Woan-hoa... Từ thuở sơ khai, vốn là một hành tinh vô cùng màu mỡ, với lượng khoáng sản dồi dào, hệ sinh thái phong phú và đa dạng. Con người ở đây tận dụng tốt tài nguyên đang có mà xây dựng nền văn minh ở mảnh đất này. Một thời đại công nghệ phát triển tiên tiến, vượt trội. Nhưng tưởng chừng sẽ phát triển mạnh mẽ, thì hành tinh này lại hướng đến sự duyệt vong, do chính sự ít kỉ của con người đã không có ý thức giữ gìn, bảo vệ thiên nhiên sinh vật. Họ khai thác quá độ mà không tìm cách tái tạo, phục hồi; săn bắt rất nhiều động vật để phục vụ nhu cầu cá nhân họ, động thực vật dần ít đi và hoàn toàn tuyệt chủng. Vì thế, vùng đất này dần trở nên khô cằn,…

Chương 31: 31: Buổi Tập Đầu Tiên Ở Bạch Thiên Sơn

Bảo Mẫu Ma ThúTác giả: Giấc Mơ Nhỏ NhoiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tìnhmột vài chú thích để đọc giả dễ tưởng tượng hơn: (): chú thích về hành động đồng thời của nhân vật. [ ]:lời chú thích của tác giả, có thể là ý kiến riêng. { }:suy nghĩ của nhân vật chữ đậm nghiêng: lời dẫn CHÚ THÍCH XONG RỒI, CẢM ƠN BẠN ĐÃ CHÚ Ý CHÚ THÍCH NÀY. SỰ CHÚ Ý CỦA BẠN SẼ ĐƯỢC CHÚ Ý. GIỜ CHÚNG TA BƯỚC VÀO MẠCH TRUYỆN. ...Đại lục Woan-hoa... Từ thuở sơ khai, vốn là một hành tinh vô cùng màu mỡ, với lượng khoáng sản dồi dào, hệ sinh thái phong phú và đa dạng. Con người ở đây tận dụng tốt tài nguyên đang có mà xây dựng nền văn minh ở mảnh đất này. Một thời đại công nghệ phát triển tiên tiến, vượt trội. Nhưng tưởng chừng sẽ phát triển mạnh mẽ, thì hành tinh này lại hướng đến sự duyệt vong, do chính sự ít kỉ của con người đã không có ý thức giữ gìn, bảo vệ thiên nhiên sinh vật. Họ khai thác quá độ mà không tìm cách tái tạo, phục hồi; săn bắt rất nhiều động vật để phục vụ nhu cầu cá nhân họ, động thực vật dần ít đi và hoàn toàn tuyệt chủng. Vì thế, vùng đất này dần trở nên khô cằn,… Nhiếp Minh Nguyên chạy nhanh đến chỗ hẹn.Cậu tiến vào một cái hang động lớn, có dòng nước từ trong chảy ra, cứ chạy thẳng về phía trước, có ánh sáng từ cuối hang động.Vừa kịp tới nơi, cậu dừng lại, trước mắt mình chính là một con thác lớn hùng vĩ, nước chảy siết, cao gấp đôi thác nước trong Cấm địa.Tại đó, Lỗ Báng và các sư huynh đã có mặt.Nhiếp Minh Nguyên đến hỏi Đại Báng ca ca, Lỗ Báng đã thấy cậu:Lỗ Báng: Ồ! CẬU ĐẾN RỒI HẢ! VỪA ĐÚNG LÚC ĐẤY!Nhiếp Minh Nguyên: XIN LỖI ĐẠI BÁNG HUYNH.ĐỆ NGỦ QUÊN MẤT.( ; •⁠﹏⁠•⁠)Lỗ Báng: ( đến gần Nhiếp Minh Nguyên, vỗ nhẹ an ủi cậu nhóc) KHÔNG SAO KHÔNG SAO.ĐỆ MỚI ĐẾN MÀ.CẦN THỜI GIAN LÀM QUEN.Lỗ Báng: ( khoác vai cậu nhóc, chỉ vào thác nước cao kia) ĐỆ THẤY SAO HẢ? HOÀNH TRÁNG LẮM ĐÚNG KHÔNG?Nhiếp Minh Nguyên: ( nhìn vào con thác, cậu không bất ngờ lắm vì từng được U Minh Thú đưa đến con thác còn cao hơn thế, nhưng cậu không muốn làm các vị đại ca ở đây mất hứng) À....!VÂNG.NÓ TRÔNG THẬT HÙNG VĨ VÀ OAI PHONG (⁠^⁠~⁠^⁠;⁠)Lỗ Báng: ( vỗ mạnh vào lưng cậu mà phấn khích) HAHA.ĐÚNG RỒI ĐÓ NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ À.ĐÂY LÀ CON THÁC HÙNG VĨ NHẤT MÀ TA BIẾT ĐẤY.Lỗ Báng: GIỜ CHÚNG TA SẼ TẬP LUYỆN VỚI CON THÁC NÀY ĐẤY.Nhiếp Minh Nguyên: (⁠;⁠;⁠;⁠・⁠_⁠・⁠)Lỗ Báng: ĐỆ NHÌN LÊN CAO ĐI.THẤY NHỮNG BẬC ĐÁ ĐÓ KHÔNG.Nhiếp Minh Nguyên nhìn kĩ lại, đúng là có những bậc đá nhô ra khỏi dòng nước, vừa đủ chỗ để một người ngồi.Có tất thảy là 25 bậc, xếp rất đều, một cách ngẫu nhiên, từ đỉnh thác tới chân, dưới chân thác cũng có bệ đá cho người ngồi.Lỗ Báng phổ biến bài tập lần này cho cậu và mọi người:Lỗ Báng: NHƯ MỌI KHI THÔI.LÊN TRÊN BỆ ĐÁ VÀ NGỒI THIỀN TRÊN ĐÓ TRONG 1 CANH GIỜ.CẢM THẤY SỨC MÌNH VỪA VỚI LỰC NƯỚC CỠ NÀO THÌ VÀO CHỖ ĐÓ.MỌI NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC QUÁ SỨC ĐÂU ĐẤY.Lỗ Báng hướng dẫn cho cậu nhóc cụ thể hơn: NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ.TA NÓI CÁI NÀY.SỨC ÉP CỦA CON THÁC NÀY RẤT MẠNH.SỨC NƯỚC CỦA NÓ TĂNG DỰA TRÊN ĐỘ CAO.CÀNG XUỐNG DƯỚI, SỨC ÉP CÀNG MẠNH, MẠNH NHẤT LÀ NGAY CHÂN THÁC NÀY.( chỉ vào bệ đá dưới chân thác)Lỗ Báng khuyên nhủ: ĐỆ HÃY LƯỢNG SỨC CỦA BẢN THÂN MÀ CHỌN CHO MÌNH MỘT CHỖ ĐỂ LUYỆN TẬP ĐI.ĐỪNG CỐ ÉP QUÁ ĐẤY.Nhiếp Minh Nguyên: ( tự tin trả lời) ĐỆ BIẾT RỒI (⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠ ( rồi đến gần thác nước)Những ngày cậu còn ở trong rừng tập huấn với U Minh Thú và các loài yêu thú khác nhau, Nhiếp Minh Nguyên đã trải qua rất nhiều loại bài tập cực kì nặng kí và khó khăn.Bài tập chịu sức ép từ thác nước này với cậu cũng không khác gì mấy.Nhưng! Khi nhìn thấy mọi người khó khăn trải qua bài huấn, có rất nhiều người đã bỏ ra rất nhiều thời gian, kiên trì để vượt qua các mức độ của bài tập này.Họ đã thật sự cố gắng, chăm chỉ và kiên trì.Cậu đang lo cho thể diện của mọi con người ở dãy núi Bạch Thiên Sơn này.Nếu như cậu chọn ngay mức độ khó nhất là chân thác nước và thành công vượt qua, thì sợ rằng các vị sư huynh sẽ nghi ngờ nhân sinh, và thực lực của bản thân họ.Nhiếp Minh Nguyên đắn đo một hồi, rồi cậu quyết định chọn ở mức trung bình.Cậu nhắm vào bậc đá nằm ngay trung tâm thác nước, nó vẫn đang trống chỗ.Khác với mọi người là họ dùng khinh công hoặc phi hành để đến chỗ tập, thì Minh Nguyên nhà ta lại nhanh nhảu bật nhảy lên những thềm đá trên thác để đến vị trí mình muốn, vì bản thân cậu nhóc vẫn chưa biết cách sử dụng linh lực.Mọi người vô cùng ngạc nhiên về thể chất của Nhiếp Minh Nguyên.Lỗ Báng nhìn thấy sức mạnh thể chất của cậu nhóc, thì rất cảm thán, Anh cảm nhận được cậu rất có tiềm năng, nên muốn bồi dưỡng cậu.Ở ngay cạnh cửa hang, Bạch Miên và Hồng Ngọc đã nhìn thấy tất cả.Thấy tiềm năng của cậu nhóc, Bạch Miên vô cùng thích thú:Bạch Chưởng môn: ( vuốt cằm) RẤT CÓ TIỀM NĂNG, NHÂN TÀI HIẾM CÓ NHƯ VẬY, ĐÁNG ĐỂ BẠCH SƠN BỒI DƯỠNG.Nghe Bạch Chưởng môn khen ngợi Nhiếp Minh Nguyên, Hồng Ngọc lại có chút bất mãn:Hồng Ngọc: HỨ! CHẲNG QUA THỂ CHẤT HƠN NGƯỜI CHÚT THÔI....!Nhiếp Minh Nguyên an vị vào chỗ ngồi, nhận sức ép của con thác chảy siết.Cậu nhóc nhà ta đã bắt đầu buổi tập của mình............................Còn tiếp....

Nhiếp Minh Nguyên chạy nhanh đến chỗ hẹn.

Cậu tiến vào một cái hang động lớn, có dòng nước từ trong chảy ra, cứ chạy thẳng về phía trước, có ánh sáng từ cuối hang động.

Vừa kịp tới nơi, cậu dừng lại, trước mắt mình chính là một con thác lớn hùng vĩ, nước chảy siết, cao gấp đôi thác nước trong Cấm địa.

Tại đó, Lỗ Báng và các sư huynh đã có mặt.

Nhiếp Minh Nguyên đến hỏi Đại Báng ca ca, Lỗ Báng đã thấy cậu:

Lỗ Báng: Ồ! CẬU ĐẾN RỒI HẢ! VỪA ĐÚNG LÚC ĐẤY!

Nhiếp Minh Nguyên: XIN LỖI ĐẠI BÁNG HUYNH.

ĐỆ NGỦ QUÊN MẤT.

( ; •⁠﹏⁠•⁠)

Lỗ Báng: ( đến gần Nhiếp Minh Nguyên, vỗ nhẹ an ủi cậu nhóc) KHÔNG SAO KHÔNG SAO.

ĐỆ MỚI ĐẾN MÀ.

CẦN THỜI GIAN LÀM QUEN.

Lỗ Báng: ( khoác vai cậu nhóc, chỉ vào thác nước cao kia) ĐỆ THẤY SAO HẢ? HOÀNH TRÁNG LẮM ĐÚNG KHÔNG?

Nhiếp Minh Nguyên: ( nhìn vào con thác, cậu không bất ngờ lắm vì từng được U Minh Thú đưa đến con thác còn cao hơn thế, nhưng cậu không muốn làm các vị đại ca ở đây mất hứng) À....!VÂNG.

NÓ TRÔNG THẬT HÙNG VĨ VÀ OAI PHONG (⁠^⁠~⁠^⁠;⁠)

Lỗ Báng: ( vỗ mạnh vào lưng cậu mà phấn khích) HAHA.

ĐÚNG RỒI ĐÓ NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ À.

ĐÂY LÀ CON THÁC HÙNG VĨ NHẤT MÀ TA BIẾT ĐẤY.

Lỗ Báng: GIỜ CHÚNG TA SẼ TẬP LUYỆN VỚI CON THÁC NÀY ĐẤY.

Nhiếp Minh Nguyên: (⁠;⁠;⁠;⁠・⁠_⁠・⁠)

Lỗ Báng: ĐỆ NHÌN LÊN CAO ĐI.

THẤY NHỮNG BẬC ĐÁ ĐÓ KHÔNG.

Nhiếp Minh Nguyên nhìn kĩ lại, đúng là có những bậc đá nhô ra khỏi dòng nước, vừa đủ chỗ để một người ngồi.

Có tất thảy là 25 bậc, xếp rất đều, một cách ngẫu nhiên, từ đỉnh thác tới chân, dưới chân thác cũng có bệ đá cho người ngồi.

Lỗ Báng phổ biến bài tập lần này cho cậu và mọi người:

Lỗ Báng: NHƯ MỌI KHI THÔI.

LÊN TRÊN BỆ ĐÁ VÀ NGỒI THIỀN TRÊN ĐÓ TRONG 1 CANH GIỜ.

CẢM THẤY SỨC MÌNH VỪA VỚI LỰC NƯỚC CỠ NÀO THÌ VÀO CHỖ ĐÓ.

MỌI NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC QUÁ SỨC ĐÂU ĐẤY.

Lỗ Báng hướng dẫn cho cậu nhóc cụ thể hơn: NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ.

TA NÓI CÁI NÀY.

SỨC ÉP CỦA CON THÁC NÀY RẤT MẠNH.

SỨC NƯỚC CỦA NÓ TĂNG DỰA TRÊN ĐỘ CAO.

CÀNG XUỐNG DƯỚI, SỨC ÉP CÀNG MẠNH, MẠNH NHẤT LÀ NGAY CHÂN THÁC NÀY.

( chỉ vào bệ đá dưới chân thác)

Lỗ Báng khuyên nhủ: ĐỆ HÃY LƯỢNG SỨC CỦA BẢN THÂN MÀ CHỌN CHO MÌNH MỘT CHỖ ĐỂ LUYỆN TẬP ĐI.

ĐỪNG CỐ ÉP QUÁ ĐẤY.

Nhiếp Minh Nguyên: ( tự tin trả lời) ĐỆ BIẾT RỒI (⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠ ( rồi đến gần thác nước)

Những ngày cậu còn ở trong rừng tập huấn với U Minh Thú và các loài yêu thú khác nhau, Nhiếp Minh Nguyên đã trải qua rất nhiều loại bài tập cực kì nặng kí và khó khăn.

Bài tập chịu sức ép từ thác nước này với cậu cũng không khác gì mấy.

Nhưng! Khi nhìn thấy mọi người khó khăn trải qua bài huấn, có rất nhiều người đã bỏ ra rất nhiều thời gian, kiên trì để vượt qua các mức độ của bài tập này.

Họ đã thật sự cố gắng, chăm chỉ và kiên trì.

Cậu đang lo cho thể diện của mọi con người ở dãy núi Bạch Thiên Sơn này.

Nếu như cậu chọn ngay mức độ khó nhất là chân thác nước và thành công vượt qua, thì sợ rằng các vị sư huynh sẽ nghi ngờ nhân sinh, và thực lực của bản thân họ.

Nhiếp Minh Nguyên đắn đo một hồi, rồi cậu quyết định chọn ở mức trung bình.

Cậu nhắm vào bậc đá nằm ngay trung tâm thác nước, nó vẫn đang trống chỗ.

Khác với mọi người là họ dùng khinh công hoặc phi hành để đến chỗ tập, thì Minh Nguyên nhà ta lại nhanh nhảu bật nhảy lên những thềm đá trên thác để đến vị trí mình muốn, vì bản thân cậu nhóc vẫn chưa biết cách sử dụng linh lực.

Mọi người vô cùng ngạc nhiên về thể chất của Nhiếp Minh Nguyên.

Lỗ Báng nhìn thấy sức mạnh thể chất của cậu nhóc, thì rất cảm thán, Anh cảm nhận được cậu rất có tiềm năng, nên muốn bồi dưỡng cậu.

Ở ngay cạnh cửa hang, Bạch Miên và Hồng Ngọc đã nhìn thấy tất cả.

Thấy tiềm năng của cậu nhóc, Bạch Miên vô cùng thích thú:

Bạch Chưởng môn: ( vuốt cằm) RẤT CÓ TIỀM NĂNG, NHÂN TÀI HIẾM CÓ NHƯ VẬY, ĐÁNG ĐỂ BẠCH SƠN BỒI DƯỠNG.

Nghe Bạch Chưởng môn khen ngợi Nhiếp Minh Nguyên, Hồng Ngọc lại có chút bất mãn:

Hồng Ngọc: HỨ! CHẲNG QUA THỂ CHẤT HƠN NGƯỜI CHÚT THÔI.

...!Nhiếp Minh Nguyên an vị vào chỗ ngồi, nhận sức ép của con thác chảy siết.

Cậu nhóc nhà ta đã bắt đầu buổi tập của mình....

.......

.......

.......

...Còn tiếp....

Bảo Mẫu Ma ThúTác giả: Giấc Mơ Nhỏ NhoiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tìnhmột vài chú thích để đọc giả dễ tưởng tượng hơn: (): chú thích về hành động đồng thời của nhân vật. [ ]:lời chú thích của tác giả, có thể là ý kiến riêng. { }:suy nghĩ của nhân vật chữ đậm nghiêng: lời dẫn CHÚ THÍCH XONG RỒI, CẢM ƠN BẠN ĐÃ CHÚ Ý CHÚ THÍCH NÀY. SỰ CHÚ Ý CỦA BẠN SẼ ĐƯỢC CHÚ Ý. GIỜ CHÚNG TA BƯỚC VÀO MẠCH TRUYỆN. ...Đại lục Woan-hoa... Từ thuở sơ khai, vốn là một hành tinh vô cùng màu mỡ, với lượng khoáng sản dồi dào, hệ sinh thái phong phú và đa dạng. Con người ở đây tận dụng tốt tài nguyên đang có mà xây dựng nền văn minh ở mảnh đất này. Một thời đại công nghệ phát triển tiên tiến, vượt trội. Nhưng tưởng chừng sẽ phát triển mạnh mẽ, thì hành tinh này lại hướng đến sự duyệt vong, do chính sự ít kỉ của con người đã không có ý thức giữ gìn, bảo vệ thiên nhiên sinh vật. Họ khai thác quá độ mà không tìm cách tái tạo, phục hồi; săn bắt rất nhiều động vật để phục vụ nhu cầu cá nhân họ, động thực vật dần ít đi và hoàn toàn tuyệt chủng. Vì thế, vùng đất này dần trở nên khô cằn,… Nhiếp Minh Nguyên chạy nhanh đến chỗ hẹn.Cậu tiến vào một cái hang động lớn, có dòng nước từ trong chảy ra, cứ chạy thẳng về phía trước, có ánh sáng từ cuối hang động.Vừa kịp tới nơi, cậu dừng lại, trước mắt mình chính là một con thác lớn hùng vĩ, nước chảy siết, cao gấp đôi thác nước trong Cấm địa.Tại đó, Lỗ Báng và các sư huynh đã có mặt.Nhiếp Minh Nguyên đến hỏi Đại Báng ca ca, Lỗ Báng đã thấy cậu:Lỗ Báng: Ồ! CẬU ĐẾN RỒI HẢ! VỪA ĐÚNG LÚC ĐẤY!Nhiếp Minh Nguyên: XIN LỖI ĐẠI BÁNG HUYNH.ĐỆ NGỦ QUÊN MẤT.( ; •⁠﹏⁠•⁠)Lỗ Báng: ( đến gần Nhiếp Minh Nguyên, vỗ nhẹ an ủi cậu nhóc) KHÔNG SAO KHÔNG SAO.ĐỆ MỚI ĐẾN MÀ.CẦN THỜI GIAN LÀM QUEN.Lỗ Báng: ( khoác vai cậu nhóc, chỉ vào thác nước cao kia) ĐỆ THẤY SAO HẢ? HOÀNH TRÁNG LẮM ĐÚNG KHÔNG?Nhiếp Minh Nguyên: ( nhìn vào con thác, cậu không bất ngờ lắm vì từng được U Minh Thú đưa đến con thác còn cao hơn thế, nhưng cậu không muốn làm các vị đại ca ở đây mất hứng) À....!VÂNG.NÓ TRÔNG THẬT HÙNG VĨ VÀ OAI PHONG (⁠^⁠~⁠^⁠;⁠)Lỗ Báng: ( vỗ mạnh vào lưng cậu mà phấn khích) HAHA.ĐÚNG RỒI ĐÓ NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ À.ĐÂY LÀ CON THÁC HÙNG VĨ NHẤT MÀ TA BIẾT ĐẤY.Lỗ Báng: GIỜ CHÚNG TA SẼ TẬP LUYỆN VỚI CON THÁC NÀY ĐẤY.Nhiếp Minh Nguyên: (⁠;⁠;⁠;⁠・⁠_⁠・⁠)Lỗ Báng: ĐỆ NHÌN LÊN CAO ĐI.THẤY NHỮNG BẬC ĐÁ ĐÓ KHÔNG.Nhiếp Minh Nguyên nhìn kĩ lại, đúng là có những bậc đá nhô ra khỏi dòng nước, vừa đủ chỗ để một người ngồi.Có tất thảy là 25 bậc, xếp rất đều, một cách ngẫu nhiên, từ đỉnh thác tới chân, dưới chân thác cũng có bệ đá cho người ngồi.Lỗ Báng phổ biến bài tập lần này cho cậu và mọi người:Lỗ Báng: NHƯ MỌI KHI THÔI.LÊN TRÊN BỆ ĐÁ VÀ NGỒI THIỀN TRÊN ĐÓ TRONG 1 CANH GIỜ.CẢM THẤY SỨC MÌNH VỪA VỚI LỰC NƯỚC CỠ NÀO THÌ VÀO CHỖ ĐÓ.MỌI NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC QUÁ SỨC ĐÂU ĐẤY.Lỗ Báng hướng dẫn cho cậu nhóc cụ thể hơn: NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ.TA NÓI CÁI NÀY.SỨC ÉP CỦA CON THÁC NÀY RẤT MẠNH.SỨC NƯỚC CỦA NÓ TĂNG DỰA TRÊN ĐỘ CAO.CÀNG XUỐNG DƯỚI, SỨC ÉP CÀNG MẠNH, MẠNH NHẤT LÀ NGAY CHÂN THÁC NÀY.( chỉ vào bệ đá dưới chân thác)Lỗ Báng khuyên nhủ: ĐỆ HÃY LƯỢNG SỨC CỦA BẢN THÂN MÀ CHỌN CHO MÌNH MỘT CHỖ ĐỂ LUYỆN TẬP ĐI.ĐỪNG CỐ ÉP QUÁ ĐẤY.Nhiếp Minh Nguyên: ( tự tin trả lời) ĐỆ BIẾT RỒI (⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠ ( rồi đến gần thác nước)Những ngày cậu còn ở trong rừng tập huấn với U Minh Thú và các loài yêu thú khác nhau, Nhiếp Minh Nguyên đã trải qua rất nhiều loại bài tập cực kì nặng kí và khó khăn.Bài tập chịu sức ép từ thác nước này với cậu cũng không khác gì mấy.Nhưng! Khi nhìn thấy mọi người khó khăn trải qua bài huấn, có rất nhiều người đã bỏ ra rất nhiều thời gian, kiên trì để vượt qua các mức độ của bài tập này.Họ đã thật sự cố gắng, chăm chỉ và kiên trì.Cậu đang lo cho thể diện của mọi con người ở dãy núi Bạch Thiên Sơn này.Nếu như cậu chọn ngay mức độ khó nhất là chân thác nước và thành công vượt qua, thì sợ rằng các vị sư huynh sẽ nghi ngờ nhân sinh, và thực lực của bản thân họ.Nhiếp Minh Nguyên đắn đo một hồi, rồi cậu quyết định chọn ở mức trung bình.Cậu nhắm vào bậc đá nằm ngay trung tâm thác nước, nó vẫn đang trống chỗ.Khác với mọi người là họ dùng khinh công hoặc phi hành để đến chỗ tập, thì Minh Nguyên nhà ta lại nhanh nhảu bật nhảy lên những thềm đá trên thác để đến vị trí mình muốn, vì bản thân cậu nhóc vẫn chưa biết cách sử dụng linh lực.Mọi người vô cùng ngạc nhiên về thể chất của Nhiếp Minh Nguyên.Lỗ Báng nhìn thấy sức mạnh thể chất của cậu nhóc, thì rất cảm thán, Anh cảm nhận được cậu rất có tiềm năng, nên muốn bồi dưỡng cậu.Ở ngay cạnh cửa hang, Bạch Miên và Hồng Ngọc đã nhìn thấy tất cả.Thấy tiềm năng của cậu nhóc, Bạch Miên vô cùng thích thú:Bạch Chưởng môn: ( vuốt cằm) RẤT CÓ TIỀM NĂNG, NHÂN TÀI HIẾM CÓ NHƯ VẬY, ĐÁNG ĐỂ BẠCH SƠN BỒI DƯỠNG.Nghe Bạch Chưởng môn khen ngợi Nhiếp Minh Nguyên, Hồng Ngọc lại có chút bất mãn:Hồng Ngọc: HỨ! CHẲNG QUA THỂ CHẤT HƠN NGƯỜI CHÚT THÔI....!Nhiếp Minh Nguyên an vị vào chỗ ngồi, nhận sức ép của con thác chảy siết.Cậu nhóc nhà ta đã bắt đầu buổi tập của mình............................Còn tiếp....

Chương 31: 31: Buổi Tập Đầu Tiên Ở Bạch Thiên Sơn