Ngọn nến sinh mệnh thắp bên đầu giường vụt tắt lịm, khói bay lên, mùi khét lan khắp căn phòng. Thầy lang đưa tay sờ lên mũi người nằm trên giường, thở dài hô lên. “Cụ bà đã đi rồi!” Nghe được lời này của ông thầy lang, tất cả con cháu họ Kiều và gia nhân đồng loạt khóc thương. Cụ bà Kiều phủ mắc một chứng bệnh khó chữa, toàn thân kiệt quệ, cả người héo úa như cây cỏ không có nước, da dẻ bủng beo vàng vọt, các cơ xương cũng cứng lại không thể cử động được. Suốt khoảng thời gian nửa năm đó, hầu như chỉ nằm trên giường bệnh, cho tới lúc chết đi cũng chẳng dặn dò được con cháu câu nào, đưa cặp mắt trũng sâu vô hồn nhìn đứa cháu gái mình thương yêu nhất, hai hàng lệ chảy xuống, đem theo tất cả những nỗi niềm không kịp nói về với liệt tổ liệt tông. Kiều gia chìm vào thương tiếc tột độ. Trong màn đêm u tịch chỉ còn tiếng khóc than thê thiết, bên ngoài vẳng lên tiếng chim lợn nỉ non như muốn câu hồn người chết cùng theo về âm ty địa phủ. Chúng đậu trên mái nhà, trên tán cây hoè, trên cả bờ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...