"Con đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Học cũng học xong rồi còn chưa về nước đi?" Đây là nội dung không thể thiếu trong mỗi cuộc trò chuyện của Thuý An và mẹ kể từ khi cô tốt nghiệp. "Mẹ, con ở đây cũng không sao mà. Tết năm nào con cũng về đó thôi. Mẹ dùng hết kem dưỡng da chưa để con gửi về nữa nhé?" cô mềm giọng dỗ ngọt. Dạo này ở Việt Nam đang nắng nóng, cô không dám chọc cho mẹ giận thêm. Nếu không tiếp theo sẽ là một màn khóc lóc tủi thân của mẹ vì tuổi già mà không có cháu bế thì càng nhức đầu hơn. "Đừng có đánh trống lảng! Tôi không cần dưỡng da, tôi cần có cháu bế. Chị có về không thì bảo?" mẹ cô thấy cô nói sang chủ đề khác thì giận đến nỗi thay đổi cả xưng hô. Lúc bình thường là mẹ - con nhưng khi bà giận lên nhất định sẽ xưng chị - tôi. "Ơ kìa mẹ, thế con anh Ngọc không phải cháu mẹ thì cháu bà hàng xóm ạ?" Thuý An có một người anh trai tên là Ngọc. Anh trai cô đã lập gia đình từ sớm, một vợ hai con, gia đình tiêu chuẩn của xã hội. Lúc trước hai đứa nhóc còn nhỏ hay ở nhà với ông…
Tác giả: