Tác giả:

Hôm nay thời tiết thật mát mẻ trong lành, như báo hiệu một ngày thật tuyệt vời. Tại ngôi trường Night nằm ở gốc nhỏ của thành phố S, không gian yên ắng của lớp học, bỗng một tiếng chuông điện thoại ở cuối lớp vang lên: -Ting ting Tiếng chuông điện thoại bật lên làm Lạc Hân dật bắn mình. Cầm điện thoại lên thì thấy người gọi tới là "Mẹ". Cô vội vàng đứng dậy xin giáo viên ra ngoài nghe điện thoại. Bước ra ngoài cô vội vàng nhấc máy trả lời: -"Alo con nghe nè mẹ?" -"Con ơi! Ba con ông ấy....." Vừa nói giọng mẹ cô đầy lo lắng hoảng hốt Cô nghe thấy tiếng nức nở mẹ mình thì không khỏi bàng hoàng lo sợ. Lòng cô mách bảo một chuyện không hay sắp xảy đến -"Ba .....ba sao mẹ??" Vừa nói những giọt nước mắt bắt đầu rơi -"Ba con đang cấp cứu trong bệnh viện" Mẹ cô nói dứt câu thì tiếng khóc một lần nữa vang lên bên tai Nghe mẹ nói xong cô bần thần ngồi quỵ xuống nền. Nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên mặt Nhưng rất nhanh chóng cô đã giữ được bình tĩnh vội vàng ngồi dậy chạy nhanh vô lớp học lấy…

Chương 57: 57: Xin Mấy Người Tha Cho Chúng Tôi

Tình Yêu Của Lục ThiếuTác giả: M.TâmTruyện Ngôn TìnhHôm nay thời tiết thật mát mẻ trong lành, như báo hiệu một ngày thật tuyệt vời. Tại ngôi trường Night nằm ở gốc nhỏ của thành phố S, không gian yên ắng của lớp học, bỗng một tiếng chuông điện thoại ở cuối lớp vang lên: -Ting ting Tiếng chuông điện thoại bật lên làm Lạc Hân dật bắn mình. Cầm điện thoại lên thì thấy người gọi tới là "Mẹ". Cô vội vàng đứng dậy xin giáo viên ra ngoài nghe điện thoại. Bước ra ngoài cô vội vàng nhấc máy trả lời: -"Alo con nghe nè mẹ?" -"Con ơi! Ba con ông ấy....." Vừa nói giọng mẹ cô đầy lo lắng hoảng hốt Cô nghe thấy tiếng nức nở mẹ mình thì không khỏi bàng hoàng lo sợ. Lòng cô mách bảo một chuyện không hay sắp xảy đến -"Ba .....ba sao mẹ??" Vừa nói những giọt nước mắt bắt đầu rơi -"Ba con đang cấp cứu trong bệnh viện" Mẹ cô nói dứt câu thì tiếng khóc một lần nữa vang lên bên tai Nghe mẹ nói xong cô bần thần ngồi quỵ xuống nền. Nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên mặt Nhưng rất nhanh chóng cô đã giữ được bình tĩnh vội vàng ngồi dậy chạy nhanh vô lớp học lấy… Sau đó cô tiếp tục bôi thuốc cho Hendy!."Thưa tên này lại gửi ảnh nữa ạ!" Thiên Dương mở điện thoại lên xem tin nhắn thì thấy một số lạ gửi tớiHắn gửi tới ảnh cô đang bôi thuốc cho HendyLục Thiên Quân đang xem tập tài liệu cũng chẳng quan tâmMấy ngày trước hắn còn gửi ảnh cô đang thân mật cùng HendyNhưng anh tin cô nên cũng chẳng quan tâmNhưng cứ một hai ngày lại gửi ảnh làm cho anh rất mệt"Chặn đi" Anh mệt mỏi xoa xoa thái dương"Chặn thì lại tìm số khác gửi tới" Thiên Dương nóiAnh im lặng một hồi dùng đôi mắt lạnh băng nhìn về xa xăm"Cứ để cho hắn gửi""Vâng ạ"!..Vài ngày sauCuối cùng Lục Thiên Quân cũng về tới nhà"Hôm nay em không đi làm à!" Lục Thiên Quân vừa mới về thấy Lạc Hân đang ngồi vẽLạc Hân quay lưng lại mặt không cảm xúc"Anh đi tắm đi em có chuyện muốn nói"Sau đó anh nhanh chóng bước vào phòng tắm.."Sao anh vừa mới về em không quan tâm anh à!" Anh dùi mình vào cổ cô, ôm chằm cô"Anh cho người đánh Hendy đúng không" Cô nhẹ giọng nóiLục Thiên Quân không hiểu cô đang nói gì"Em nói gì ai đánh ai?" Anh hỏi lại lời côCô nhanh chóng đứng dậy trước mặt anh"Vài ngày trước trên đường về Hendy bị một đám áo đen đánh bọn chúng còn bảo Hendy phải tránh xa em anh coi không phải anh thì là ai"Anh cũng đứng dậy theo"Anh không hề có.Vài ngày trước có một số lạ thường xuyên gửi ảnh của em và hắn ở cùng nhau anh chưa hỏi em bây giờ em lại đỗ tội cho anh vậy à?" Anh lớn giọng nóiThật sự anh không muốn nói như cô quá đáng chẳng tin anh"Em không quan tâm là gì em không làm gì có lỗi với anh cả còn chuyện của Hendy nếu anh đã chối bỏ thì em sẽ tự điều tra nếu là anh thì anh đừng có trách em!" Nói xong cô quay sang bước nhanh ra cửaAnh tức giận ném cả cốc nước lên tườngTừng mảnh vỡ tung tóe khắp sànAi đời vợ lại đi không tin chồng mìnhChuyện tấm hình anh đã bỏ quay bây giờ lại đỗ lỗi cho anh đi bênh người ngoàiAnh gọi điện thoại trông sắc mặt khá nghiêm trọng!.Ngày hôm sau cả hai chẳng ai nói chuyện với nhauHễ Lục Thiên Quân tới gần thì cô lại né raHôm nay còn chẳng để Lục Thiên Quân đưa cô điTại phòng triễn lãm!"Hôm nay em sao vậy?" Hendy thấy mặt cô hơi buồn nên hỏi"Em không sao thôi mình về đi cũng trễ rồi!" Cô lắc đầu tỏ ý không saoNhưng thật ra cô đang suy nghĩ về lời của Lục Thiên Quân nóiCô nửa tin nửa ngờKhông biết nên tin ai, vấn đề này khiến cô nhức đầu không thôiSau đó Hendy cùng Lạc Hân ra về"Mình đi dạo đi há lâu lắm rồi hai đứa mình cũng chưa đi cùng nhau!""Được!"Sau đó cả hai cùng nhau đi với nhauHọ trò chuyện về những kỉ niệm thời đại họcĐang vui vẻ cùng nhau thì có một đám áo đen chặn đườngBọn chúng tầm 5, 6 thằng bận toàn màu đen xì cò bị khẩu trang khiến cô không nhận diện được khuôn mặt"Tao đã cảnh cáo mày rồi mà mày còn bám theo bà chủ hôm nay là ngày tàn của mày" Một tên trong đám đứng ra quát lớnHendy vội vàng đẩy Lạc Hân vào bên lệ đường"Em tránh ra đi chúng nó nhắm vào anh"Lạc Hân ngỡ ngàng không biết nên làm gì cô liền gọi cho Thiên Dương bảo anh tớiSau vài giây cảnh cáo thì bọn chúng nhào vào tấn công Hendy liên tụcDo sức lực của Hendy quá nhỏ chỉ đành nằm im chịu trậnLạc Hân thấy cảnh này thì không khỏi xót xaNước mắt cô đầm đìa liên tục không ngừng kêu lên"Dừng lại dừng lại đi, cứu người cứu người"Nhưng vô ích chúng bây giờ chỉ đánh cho Hendy nhừ tửCô chịu hết nổi bước nhanh lại kéo lấy tay một tên trong đám"Xin mấy người đó tha cho chúng tôi đi" Cô vừa khóc vừa nức nở xinNghe cô nói thì tên này ra lệnh dừng lại"Rút"Sau đó cả đám bỏ điLạc Hân nhanh chóng ngồi xuống đỡ anh"Anh có sao không?"Người của anh toàn vết bầm máu me tùm lumĐau tới nổi Hendy chẳng nói được lời nàoCũng may xe của Thiên Dương vừa tới kịp lúc, Lục Thiên Quân cũng đi theoNghe cô gọi cả hai tức tốc chạy tới đây bỏ cả cuộc họp đang dang dởThấy cô ngồi đấy Lục Thiên Quân nhanh chóng chạy lại"Em có sao không? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Anh lo lắng hỏiNghe tiếng anh lòng cô tăng lên dữ dộiCô bây giờ tin rằng chuyện này do Lục Thiên Quân làmChứng kiến toàn bộ sự việc khiến cô tin 100%Cô giật mạnh tay xuống không cho Lục Thiên Quân nắm"Anh gây ra mà còn hỏi à.Anh khốn nạn vừa thôi chứ"Lục Thiên Quân ngỡ ngàng không hiểu cô đang nói gì"Em nói gì anh đã làm gì đâu?""Anh đánh Hendy mà còn nói không làm à.Hendy mà có chuyện gì tôi không tha cho anh đâu"Nói xong cô quay lưng đỡ Hendy dậy rồi đưa anh lên xe"Mau đưa anh ấy tới bệnh viện!" Lạc Hân ra lệh cho Thiên DươngThiên Dương đứng nảy giờ cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Sau đó cô tiếp tục bôi thuốc cho Hendy

!.

"Thưa tên này lại gửi ảnh nữa ạ!" Thiên Dương mở điện thoại lên xem tin nhắn thì thấy một số lạ gửi tới

Hắn gửi tới ảnh cô đang bôi thuốc cho Hendy

Lục Thiên Quân đang xem tập tài liệu cũng chẳng quan tâm

Mấy ngày trước hắn còn gửi ảnh cô đang thân mật cùng Hendy

Nhưng anh tin cô nên cũng chẳng quan tâm

Nhưng cứ một hai ngày lại gửi ảnh làm cho anh rất mệt

"Chặn đi" Anh mệt mỏi xoa xoa thái dương

"Chặn thì lại tìm số khác gửi tới" Thiên Dương nói

Anh im lặng một hồi dùng đôi mắt lạnh băng nhìn về xa xăm

"Cứ để cho hắn gửi"

"Vâng ạ"

!.

.

Vài ngày sau

Cuối cùng Lục Thiên Quân cũng về tới nhà

"Hôm nay em không đi làm à!" Lục Thiên Quân vừa mới về thấy Lạc Hân đang ngồi vẽ

Lạc Hân quay lưng lại mặt không cảm xúc

"Anh đi tắm đi em có chuyện muốn nói"

Sau đó anh nhanh chóng bước vào phòng tắm.

.

"Sao anh vừa mới về em không quan tâm anh à!" Anh dùi mình vào cổ cô, ôm chằm cô

"Anh cho người đánh Hendy đúng không" Cô nhẹ giọng nói

Lục Thiên Quân không hiểu cô đang nói gì

"Em nói gì ai đánh ai?" Anh hỏi lại lời cô

Cô nhanh chóng đứng dậy trước mặt anh

"Vài ngày trước trên đường về Hendy bị một đám áo đen đánh bọn chúng còn bảo Hendy phải tránh xa em anh coi không phải anh thì là ai"

Anh cũng đứng dậy theo

"Anh không hề có.

Vài ngày trước có một số lạ thường xuyên gửi ảnh của em và hắn ở cùng nhau anh chưa hỏi em bây giờ em lại đỗ tội cho anh vậy à?" Anh lớn giọng nói

Thật sự anh không muốn nói như cô quá đáng chẳng tin anh

"Em không quan tâm là gì em không làm gì có lỗi với anh cả còn chuyện của Hendy nếu anh đã chối bỏ thì em sẽ tự điều tra nếu là anh thì anh đừng có trách em!" Nói xong cô quay sang bước nhanh ra cửa

Anh tức giận ném cả cốc nước lên tường

Từng mảnh vỡ tung tóe khắp sàn

Ai đời vợ lại đi không tin chồng mình

Chuyện tấm hình anh đã bỏ quay bây giờ lại đỗ lỗi cho anh đi bênh người ngoài

Anh gọi điện thoại trông sắc mặt khá nghiêm trọng

!.

Ngày hôm sau cả hai chẳng ai nói chuyện với nhau

Hễ Lục Thiên Quân tới gần thì cô lại né ra

Hôm nay còn chẳng để Lục Thiên Quân đưa cô đi

Tại phòng triễn lãm!

"Hôm nay em sao vậy?" Hendy thấy mặt cô hơi buồn nên hỏi

"Em không sao thôi mình về đi cũng trễ rồi!" Cô lắc đầu tỏ ý không sao

Nhưng thật ra cô đang suy nghĩ về lời của Lục Thiên Quân nói

Cô nửa tin nửa ngờ

Không biết nên tin ai, vấn đề này khiến cô nhức đầu không thôi

Sau đó Hendy cùng Lạc Hân ra về

"Mình đi dạo đi há lâu lắm rồi hai đứa mình cũng chưa đi cùng nhau!"

"Được!"

Sau đó cả hai cùng nhau đi với nhau

Họ trò chuyện về những kỉ niệm thời đại học

Đang vui vẻ cùng nhau thì có một đám áo đen chặn đường

Bọn chúng tầm 5, 6 thằng bận toàn màu đen xì cò bị khẩu trang khiến cô không nhận diện được khuôn mặt

"Tao đã cảnh cáo mày rồi mà mày còn bám theo bà chủ hôm nay là ngày tàn của mày" Một tên trong đám đứng ra quát lớn

Hendy vội vàng đẩy Lạc Hân vào bên lệ đường

"Em tránh ra đi chúng nó nhắm vào anh"

Lạc Hân ngỡ ngàng không biết nên làm gì cô liền gọi cho Thiên Dương bảo anh tới

Sau vài giây cảnh cáo thì bọn chúng nhào vào tấn công Hendy liên tục

Do sức lực của Hendy quá nhỏ chỉ đành nằm im chịu trận

Lạc Hân thấy cảnh này thì không khỏi xót xa

Nước mắt cô đầm đìa liên tục không ngừng kêu lên

"Dừng lại dừng lại đi, cứu người cứu người"

Nhưng vô ích chúng bây giờ chỉ đánh cho Hendy nhừ tử

Cô chịu hết nổi bước nhanh lại kéo lấy tay một tên trong đám

"Xin mấy người đó tha cho chúng tôi đi" Cô vừa khóc vừa nức nở xin

Nghe cô nói thì tên này ra lệnh dừng lại

"Rút"

Sau đó cả đám bỏ đi

Lạc Hân nhanh chóng ngồi xuống đỡ anh

"Anh có sao không?"

Người của anh toàn vết bầm máu me tùm lum

Đau tới nổi Hendy chẳng nói được lời nào

Cũng may xe của Thiên Dương vừa tới kịp lúc, Lục Thiên Quân cũng đi theo

Nghe cô gọi cả hai tức tốc chạy tới đây bỏ cả cuộc họp đang dang dở

Thấy cô ngồi đấy Lục Thiên Quân nhanh chóng chạy lại

"Em có sao không? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Anh lo lắng hỏi

Nghe tiếng anh lòng cô tăng lên dữ dội

Cô bây giờ tin rằng chuyện này do Lục Thiên Quân làm

Chứng kiến toàn bộ sự việc khiến cô tin 100%

Cô giật mạnh tay xuống không cho Lục Thiên Quân nắm

"Anh gây ra mà còn hỏi à.

Anh khốn nạn vừa thôi chứ"

Lục Thiên Quân ngỡ ngàng không hiểu cô đang nói gì

"Em nói gì anh đã làm gì đâu?"

"Anh đánh Hendy mà còn nói không làm à.

Hendy mà có chuyện gì tôi không tha cho anh đâu"

Nói xong cô quay lưng đỡ Hendy dậy rồi đưa anh lên xe

"Mau đưa anh ấy tới bệnh viện!" Lạc Hân ra lệh cho Thiên Dương

Thiên Dương đứng nảy giờ cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Tình Yêu Của Lục ThiếuTác giả: M.TâmTruyện Ngôn TìnhHôm nay thời tiết thật mát mẻ trong lành, như báo hiệu một ngày thật tuyệt vời. Tại ngôi trường Night nằm ở gốc nhỏ của thành phố S, không gian yên ắng của lớp học, bỗng một tiếng chuông điện thoại ở cuối lớp vang lên: -Ting ting Tiếng chuông điện thoại bật lên làm Lạc Hân dật bắn mình. Cầm điện thoại lên thì thấy người gọi tới là "Mẹ". Cô vội vàng đứng dậy xin giáo viên ra ngoài nghe điện thoại. Bước ra ngoài cô vội vàng nhấc máy trả lời: -"Alo con nghe nè mẹ?" -"Con ơi! Ba con ông ấy....." Vừa nói giọng mẹ cô đầy lo lắng hoảng hốt Cô nghe thấy tiếng nức nở mẹ mình thì không khỏi bàng hoàng lo sợ. Lòng cô mách bảo một chuyện không hay sắp xảy đến -"Ba .....ba sao mẹ??" Vừa nói những giọt nước mắt bắt đầu rơi -"Ba con đang cấp cứu trong bệnh viện" Mẹ cô nói dứt câu thì tiếng khóc một lần nữa vang lên bên tai Nghe mẹ nói xong cô bần thần ngồi quỵ xuống nền. Nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên mặt Nhưng rất nhanh chóng cô đã giữ được bình tĩnh vội vàng ngồi dậy chạy nhanh vô lớp học lấy… Sau đó cô tiếp tục bôi thuốc cho Hendy!."Thưa tên này lại gửi ảnh nữa ạ!" Thiên Dương mở điện thoại lên xem tin nhắn thì thấy một số lạ gửi tớiHắn gửi tới ảnh cô đang bôi thuốc cho HendyLục Thiên Quân đang xem tập tài liệu cũng chẳng quan tâmMấy ngày trước hắn còn gửi ảnh cô đang thân mật cùng HendyNhưng anh tin cô nên cũng chẳng quan tâmNhưng cứ một hai ngày lại gửi ảnh làm cho anh rất mệt"Chặn đi" Anh mệt mỏi xoa xoa thái dương"Chặn thì lại tìm số khác gửi tới" Thiên Dương nóiAnh im lặng một hồi dùng đôi mắt lạnh băng nhìn về xa xăm"Cứ để cho hắn gửi""Vâng ạ"!..Vài ngày sauCuối cùng Lục Thiên Quân cũng về tới nhà"Hôm nay em không đi làm à!" Lục Thiên Quân vừa mới về thấy Lạc Hân đang ngồi vẽLạc Hân quay lưng lại mặt không cảm xúc"Anh đi tắm đi em có chuyện muốn nói"Sau đó anh nhanh chóng bước vào phòng tắm.."Sao anh vừa mới về em không quan tâm anh à!" Anh dùi mình vào cổ cô, ôm chằm cô"Anh cho người đánh Hendy đúng không" Cô nhẹ giọng nóiLục Thiên Quân không hiểu cô đang nói gì"Em nói gì ai đánh ai?" Anh hỏi lại lời côCô nhanh chóng đứng dậy trước mặt anh"Vài ngày trước trên đường về Hendy bị một đám áo đen đánh bọn chúng còn bảo Hendy phải tránh xa em anh coi không phải anh thì là ai"Anh cũng đứng dậy theo"Anh không hề có.Vài ngày trước có một số lạ thường xuyên gửi ảnh của em và hắn ở cùng nhau anh chưa hỏi em bây giờ em lại đỗ tội cho anh vậy à?" Anh lớn giọng nóiThật sự anh không muốn nói như cô quá đáng chẳng tin anh"Em không quan tâm là gì em không làm gì có lỗi với anh cả còn chuyện của Hendy nếu anh đã chối bỏ thì em sẽ tự điều tra nếu là anh thì anh đừng có trách em!" Nói xong cô quay sang bước nhanh ra cửaAnh tức giận ném cả cốc nước lên tườngTừng mảnh vỡ tung tóe khắp sànAi đời vợ lại đi không tin chồng mìnhChuyện tấm hình anh đã bỏ quay bây giờ lại đỗ lỗi cho anh đi bênh người ngoàiAnh gọi điện thoại trông sắc mặt khá nghiêm trọng!.Ngày hôm sau cả hai chẳng ai nói chuyện với nhauHễ Lục Thiên Quân tới gần thì cô lại né raHôm nay còn chẳng để Lục Thiên Quân đưa cô điTại phòng triễn lãm!"Hôm nay em sao vậy?" Hendy thấy mặt cô hơi buồn nên hỏi"Em không sao thôi mình về đi cũng trễ rồi!" Cô lắc đầu tỏ ý không saoNhưng thật ra cô đang suy nghĩ về lời của Lục Thiên Quân nóiCô nửa tin nửa ngờKhông biết nên tin ai, vấn đề này khiến cô nhức đầu không thôiSau đó Hendy cùng Lạc Hân ra về"Mình đi dạo đi há lâu lắm rồi hai đứa mình cũng chưa đi cùng nhau!""Được!"Sau đó cả hai cùng nhau đi với nhauHọ trò chuyện về những kỉ niệm thời đại họcĐang vui vẻ cùng nhau thì có một đám áo đen chặn đườngBọn chúng tầm 5, 6 thằng bận toàn màu đen xì cò bị khẩu trang khiến cô không nhận diện được khuôn mặt"Tao đã cảnh cáo mày rồi mà mày còn bám theo bà chủ hôm nay là ngày tàn của mày" Một tên trong đám đứng ra quát lớnHendy vội vàng đẩy Lạc Hân vào bên lệ đường"Em tránh ra đi chúng nó nhắm vào anh"Lạc Hân ngỡ ngàng không biết nên làm gì cô liền gọi cho Thiên Dương bảo anh tớiSau vài giây cảnh cáo thì bọn chúng nhào vào tấn công Hendy liên tụcDo sức lực của Hendy quá nhỏ chỉ đành nằm im chịu trậnLạc Hân thấy cảnh này thì không khỏi xót xaNước mắt cô đầm đìa liên tục không ngừng kêu lên"Dừng lại dừng lại đi, cứu người cứu người"Nhưng vô ích chúng bây giờ chỉ đánh cho Hendy nhừ tửCô chịu hết nổi bước nhanh lại kéo lấy tay một tên trong đám"Xin mấy người đó tha cho chúng tôi đi" Cô vừa khóc vừa nức nở xinNghe cô nói thì tên này ra lệnh dừng lại"Rút"Sau đó cả đám bỏ điLạc Hân nhanh chóng ngồi xuống đỡ anh"Anh có sao không?"Người của anh toàn vết bầm máu me tùm lumĐau tới nổi Hendy chẳng nói được lời nàoCũng may xe của Thiên Dương vừa tới kịp lúc, Lục Thiên Quân cũng đi theoNghe cô gọi cả hai tức tốc chạy tới đây bỏ cả cuộc họp đang dang dởThấy cô ngồi đấy Lục Thiên Quân nhanh chóng chạy lại"Em có sao không? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Anh lo lắng hỏiNghe tiếng anh lòng cô tăng lên dữ dộiCô bây giờ tin rằng chuyện này do Lục Thiên Quân làmChứng kiến toàn bộ sự việc khiến cô tin 100%Cô giật mạnh tay xuống không cho Lục Thiên Quân nắm"Anh gây ra mà còn hỏi à.Anh khốn nạn vừa thôi chứ"Lục Thiên Quân ngỡ ngàng không hiểu cô đang nói gì"Em nói gì anh đã làm gì đâu?""Anh đánh Hendy mà còn nói không làm à.Hendy mà có chuyện gì tôi không tha cho anh đâu"Nói xong cô quay lưng đỡ Hendy dậy rồi đưa anh lên xe"Mau đưa anh ấy tới bệnh viện!" Lạc Hân ra lệh cho Thiên DươngThiên Dương đứng nảy giờ cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Chương 57: 57: Xin Mấy Người Tha Cho Chúng Tôi