"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…
Chương 33: 33: Gặp Qua Là Không Quên
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Có người đứng cạnh nghe thấy Tô Trà và Trụ Tử nói chuyện, cũng vội vàng đến gần."Tô Trà, của nhà chú thì sao.Đầu óc chú ngốc quá, cũng quên mất rồi.""Nhà chú Hữu Căn được 235 cân ạ, bán được 112 đồng 8 hào.""Ôi, Tô Trà, cháu có nhỡ rõ nhà chú không?""Còn có nhà chú nữa, chú cũng quên mất rồi."Tất cả mọi người đều chưa từng đi học, chuỗi con số kia vừa nhỡ được một lát, lát sau đã quên ngay rồi.Tuy rằng ở chỗ trưởng thôn bên kia có ghi rõ số tiền rồi, thế nhưng bây giờ vẫn muốn hỏi lại thêm một lần nữa, dù sao thì nhiều tiền như vậy, hỏi một chút đã thấy đã nghiền rồi.Nhìn thấy mọi người vây tới, Tô Trà kiên nhẫn nói cho từng người một, cô nói từ số cân cho đến số tiền, không sai một số nào cả.Dường như có một nửa trong số những người bán thóc đến hỏi Tô Trà, sau khi hỏi xong, mọi người mới phản ứng lại.Ôi trời ơi, Tô Trà nhớ rõ ràng như thế, không phải cô đều nhớ hết của tất cả mọi người đó chứ.Nghĩ vậy, có người không nhịn được cất tiếng hỏi."Tô Trà, chằng lẽ cháu nhớ hết của tất cả mọi người à?""Cái đó..." Tô Trà bị mọi người nhìn chằm chằm, hiếm khi trên gương mặt cô mới lộ ra được chút ngượng ngùng.Cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cười nói: "Trí nhớ của cháu khá tốt ạ."Cái này mà là khá tốt à?Tất cả mọi người lại đổi mới cái nhìn về trình độ của Tô Trà.Mọi người cảm thấy: Quả nhiên, Tô Trà là người thông minh, không chỉ tính toán lợi hại, mà trí nhớ của cô cũng tốt nữa.Người ta hay diễn tả bằng câu gì ấy nhỉ....!đã gặp qua là không quên được.Đúng đúng đúng, chính là đã gặp qua thì không quên được.Chuyện của Tô Trà khiến cho đám nam nữ già trẻ trong thôn bàn tán say sưa, ngay cả những người không đi đến sân đập lúa cũng biết chuyện của Tô Trà.Những người ở nhà không đến sân đập lúa tỏ vẻ bán tin bán nghi với những chuyện này.Tất nhiên Tô Vận cũng nghe nói đến chuyện này, dù sao thì hai người Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi từ chiều đến giờ đã nói đi nói lại chuyện này không dưới năm lần.Cứ nói một lần rồi một lần, nói hết lần này đến lần khác.Hơn nữa ông bà nội Tô cũng không ghét bỏ hai người lải nhải ầm ĩ.Trên bàn cơm, hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân nhắc đến chuyện này lần thứ sáu, có người không thể nhịn được nữa."Tô Trà, sao trước giờ tôi lại không biết chị thông minh như thế?".
Có người đứng cạnh nghe thấy Tô Trà và Trụ Tử nói chuyện, cũng vội vàng đến gần."Tô Trà, của nhà chú thì sao.
Đầu óc chú ngốc quá, cũng quên mất rồi.""Nhà chú Hữu Căn được 235 cân ạ, bán được 112 đồng 8 hào.""Ôi, Tô Trà, cháu có nhỡ rõ nhà chú không?""Còn có nhà chú nữa, chú cũng quên mất rồi."Tất cả mọi người đều chưa từng đi học, chuỗi con số kia vừa nhỡ được một lát, lát sau đã quên ngay rồi.
Tuy rằng ở chỗ trưởng thôn bên kia có ghi rõ số tiền rồi, thế nhưng bây giờ vẫn muốn hỏi lại thêm một lần nữa, dù sao thì nhiều tiền như vậy, hỏi một chút đã thấy đã nghiền rồi.Nhìn thấy mọi người vây tới, Tô Trà kiên nhẫn nói cho từng người một, cô nói từ số cân cho đến số tiền, không sai một số nào cả.Dường như có một nửa trong số những người bán thóc đến hỏi Tô Trà, sau khi hỏi xong, mọi người mới phản ứng lại.Ôi trời ơi, Tô Trà nhớ rõ ràng như thế, không phải cô đều nhớ hết của tất cả mọi người đó chứ.Nghĩ vậy, có người không nhịn được cất tiếng hỏi."Tô Trà, chằng lẽ cháu nhớ hết của tất cả mọi người à?""Cái đó..." Tô Trà bị mọi người nhìn chằm chằm, hiếm khi trên gương mặt cô mới lộ ra được chút ngượng ngùng.
Cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cười nói: "Trí nhớ của cháu khá tốt ạ."Cái này mà là khá tốt à?Tất cả mọi người lại đổi mới cái nhìn về trình độ của Tô Trà.Mọi người cảm thấy: Quả nhiên, Tô Trà là người thông minh, không chỉ tính toán lợi hại, mà trí nhớ của cô cũng tốt nữa.
Người ta hay diễn tả bằng câu gì ấy nhỉ....!đã gặp qua là không quên được.Đúng đúng đúng, chính là đã gặp qua thì không quên được.Chuyện của Tô Trà khiến cho đám nam nữ già trẻ trong thôn bàn tán say sưa, ngay cả những người không đi đến sân đập lúa cũng biết chuyện của Tô Trà.Những người ở nhà không đến sân đập lúa tỏ vẻ bán tin bán nghi với những chuyện này.Tất nhiên Tô Vận cũng nghe nói đến chuyện này, dù sao thì hai người Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi từ chiều đến giờ đã nói đi nói lại chuyện này không dưới năm lần.Cứ nói một lần rồi một lần, nói hết lần này đến lần khác.Hơn nữa ông bà nội Tô cũng không ghét bỏ hai người lải nhải ầm ĩ.Trên bàn cơm, hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân nhắc đến chuyện này lần thứ sáu, có người không thể nhịn được nữa."Tô Trà, sao trước giờ tôi lại không biết chị thông minh như thế?".
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Có người đứng cạnh nghe thấy Tô Trà và Trụ Tử nói chuyện, cũng vội vàng đến gần."Tô Trà, của nhà chú thì sao.Đầu óc chú ngốc quá, cũng quên mất rồi.""Nhà chú Hữu Căn được 235 cân ạ, bán được 112 đồng 8 hào.""Ôi, Tô Trà, cháu có nhỡ rõ nhà chú không?""Còn có nhà chú nữa, chú cũng quên mất rồi."Tất cả mọi người đều chưa từng đi học, chuỗi con số kia vừa nhỡ được một lát, lát sau đã quên ngay rồi.Tuy rằng ở chỗ trưởng thôn bên kia có ghi rõ số tiền rồi, thế nhưng bây giờ vẫn muốn hỏi lại thêm một lần nữa, dù sao thì nhiều tiền như vậy, hỏi một chút đã thấy đã nghiền rồi.Nhìn thấy mọi người vây tới, Tô Trà kiên nhẫn nói cho từng người một, cô nói từ số cân cho đến số tiền, không sai một số nào cả.Dường như có một nửa trong số những người bán thóc đến hỏi Tô Trà, sau khi hỏi xong, mọi người mới phản ứng lại.Ôi trời ơi, Tô Trà nhớ rõ ràng như thế, không phải cô đều nhớ hết của tất cả mọi người đó chứ.Nghĩ vậy, có người không nhịn được cất tiếng hỏi."Tô Trà, chằng lẽ cháu nhớ hết của tất cả mọi người à?""Cái đó..." Tô Trà bị mọi người nhìn chằm chằm, hiếm khi trên gương mặt cô mới lộ ra được chút ngượng ngùng.Cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cười nói: "Trí nhớ của cháu khá tốt ạ."Cái này mà là khá tốt à?Tất cả mọi người lại đổi mới cái nhìn về trình độ của Tô Trà.Mọi người cảm thấy: Quả nhiên, Tô Trà là người thông minh, không chỉ tính toán lợi hại, mà trí nhớ của cô cũng tốt nữa.Người ta hay diễn tả bằng câu gì ấy nhỉ....!đã gặp qua là không quên được.Đúng đúng đúng, chính là đã gặp qua thì không quên được.Chuyện của Tô Trà khiến cho đám nam nữ già trẻ trong thôn bàn tán say sưa, ngay cả những người không đi đến sân đập lúa cũng biết chuyện của Tô Trà.Những người ở nhà không đến sân đập lúa tỏ vẻ bán tin bán nghi với những chuyện này.Tất nhiên Tô Vận cũng nghe nói đến chuyện này, dù sao thì hai người Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi từ chiều đến giờ đã nói đi nói lại chuyện này không dưới năm lần.Cứ nói một lần rồi một lần, nói hết lần này đến lần khác.Hơn nữa ông bà nội Tô cũng không ghét bỏ hai người lải nhải ầm ĩ.Trên bàn cơm, hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân nhắc đến chuyện này lần thứ sáu, có người không thể nhịn được nữa."Tô Trà, sao trước giờ tôi lại không biết chị thông minh như thế?".