"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…
Chương 36: 36: Hâm Mộ
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Trong thôn, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ có hai ba sinh viên đại học, cao đẳng, nếu nhà họ lập tức xuất hiện hai sinh viên, vậy thì vô cùng nổi bật rồi còn gì.Nghĩ thế, ánh mắt mà ông nội Tô nhìn Tô Trà vô thức mềm mại thêm vài phần.Lén nhìn thấy ánh mắt vừa lòng của ông nội Tô đối với Tô Trà, Tô Vận vô thức siết chặt chiếc đũa trong tay, khớp xương của cô ta trắng bệch, có thể thấy cô ta dùng rất nhiều sức.Rõ ràng dựa vào ưu thế của đời trước, năm tám tuổi, cô ta cứu được ông nội Tô bị té ngã gãy chân ở trong núi, sau đó trong phương diện học tập cũng trở thành niềm kiêu hãnh của cả gia đình.Lúc này Tô Trà lại xuất hiện, hình như lực chú ý của ông nội Tô đã bị dời đi một chút rồi.Điều này khiến cho lòng Tô Vận vô cùng khó chịu, cô ta cảm thấy những thứ vốn thuộc về mình bây giờ lại bị cướp đoạt.Có thứ gì đó dường như đang lén thay đổi, mà Tô Vận lại cảm thấy mình bất lực không làm được gì.Đợi ăn cơm tối xong, Vương Tú Mi lại moi vài viên kẹo đưa cho Tô Trà, lúc đưa còn cố ý dặn dò: "Đừng có cho cha con nữa, một người đàn ông lớn như cha con còn ăn kẹo cái gì.Có nghe thấy lời mẹ nói không?""Con nghe rồi ạ, con nghe rồi ạ." Tô Trà mềm mại trả lời.Tô Bảo ngồi cạnh nhìn thấy mấy viên kẹo trong tay chị gái thì liều mạng nuốt nước bọt, thế nhưng lại nhịn xuống không chìa tay xin chị, mà quay đầu nhìn về phía Vương Tú Mi đòi ăn kẹo."Mẹ, con cũng muốn ăn kẹo."Nhìn thấy con trai thèm nhỏ dãi, Vương Tú Mi đưa một viên kẹo cho cậu bé: "Đây, cho con viên cuối cùng đấy.Cơ thể của chị gái con không khỏe, phải ăn kẹo, nếu con mà ăn hết là chị gái con không còn gì ăn nữa đâu.""Vâng ạ." Tô Bảo nhận lấy viên kẹo, vội vàng bóc vỏ ra nhét vào miệng mình.Sau đó cậu bé nhìn chị gái với vẻ mặt hâm mộ: "Chị, em hâm mộ chị vô cùng.""Hả? Có phải con hâm mộ chị gái con thông minh không? Nếu con cũng muốn được thông minh như chị gái con, con nên chăm chỉ học tập.Con xem chuyện hôm nay mà chị con làm đi, người trong cái thôn này có ai mà không khen con bé một câu đâu." Vương Tú Mi lấy chuyện hôm nay ra để giáo dục Tô Bảo.Kết quả, Tô Bảo vừa mở miệng đã phá vỡ ảo tưởng của Vương Tú Mi."Không, không, không ạ.Con hâm mộ chị gái bị căn bệnh có thể được ăn kẹo cơ mà." Gương mặt Tô Bảo hiện rõ vẻ sùng bái, cậu bé cười ha ha cất tiếng: "Nếu con cũng bị căn bệnh này thì tốt quá, đến lúc đó con phải ăn mười viên, không, hai mươi viên kẹo.".
Trong thôn, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ có hai ba sinh viên đại học, cao đẳng, nếu nhà họ lập tức xuất hiện hai sinh viên, vậy thì vô cùng nổi bật rồi còn gì.Nghĩ thế, ánh mắt mà ông nội Tô nhìn Tô Trà vô thức mềm mại thêm vài phần.Lén nhìn thấy ánh mắt vừa lòng của ông nội Tô đối với Tô Trà, Tô Vận vô thức siết chặt chiếc đũa trong tay, khớp xương của cô ta trắng bệch, có thể thấy cô ta dùng rất nhiều sức.Rõ ràng dựa vào ưu thế của đời trước, năm tám tuổi, cô ta cứu được ông nội Tô bị té ngã gãy chân ở trong núi, sau đó trong phương diện học tập cũng trở thành niềm kiêu hãnh của cả gia đình.Lúc này Tô Trà lại xuất hiện, hình như lực chú ý của ông nội Tô đã bị dời đi một chút rồi.Điều này khiến cho lòng Tô Vận vô cùng khó chịu, cô ta cảm thấy những thứ vốn thuộc về mình bây giờ lại bị cướp đoạt.Có thứ gì đó dường như đang lén thay đổi, mà Tô Vận lại cảm thấy mình bất lực không làm được gì.Đợi ăn cơm tối xong, Vương Tú Mi lại moi vài viên kẹo đưa cho Tô Trà, lúc đưa còn cố ý dặn dò: "Đừng có cho cha con nữa, một người đàn ông lớn như cha con còn ăn kẹo cái gì.
Có nghe thấy lời mẹ nói không?""Con nghe rồi ạ, con nghe rồi ạ." Tô Trà mềm mại trả lời.Tô Bảo ngồi cạnh nhìn thấy mấy viên kẹo trong tay chị gái thì liều mạng nuốt nước bọt, thế nhưng lại nhịn xuống không chìa tay xin chị, mà quay đầu nhìn về phía Vương Tú Mi đòi ăn kẹo."Mẹ, con cũng muốn ăn kẹo."Nhìn thấy con trai thèm nhỏ dãi, Vương Tú Mi đưa một viên kẹo cho cậu bé: "Đây, cho con viên cuối cùng đấy.
Cơ thể của chị gái con không khỏe, phải ăn kẹo, nếu con mà ăn hết là chị gái con không còn gì ăn nữa đâu.""Vâng ạ." Tô Bảo nhận lấy viên kẹo, vội vàng bóc vỏ ra nhét vào miệng mình.
Sau đó cậu bé nhìn chị gái với vẻ mặt hâm mộ: "Chị, em hâm mộ chị vô cùng.""Hả? Có phải con hâm mộ chị gái con thông minh không? Nếu con cũng muốn được thông minh như chị gái con, con nên chăm chỉ học tập.
Con xem chuyện hôm nay mà chị con làm đi, người trong cái thôn này có ai mà không khen con bé một câu đâu." Vương Tú Mi lấy chuyện hôm nay ra để giáo dục Tô Bảo.Kết quả, Tô Bảo vừa mở miệng đã phá vỡ ảo tưởng của Vương Tú Mi."Không, không, không ạ.
Con hâm mộ chị gái bị căn bệnh có thể được ăn kẹo cơ mà." Gương mặt Tô Bảo hiện rõ vẻ sùng bái, cậu bé cười ha ha cất tiếng: "Nếu con cũng bị căn bệnh này thì tốt quá, đến lúc đó con phải ăn mười viên, không, hai mươi viên kẹo.".
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Trong thôn, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ có hai ba sinh viên đại học, cao đẳng, nếu nhà họ lập tức xuất hiện hai sinh viên, vậy thì vô cùng nổi bật rồi còn gì.Nghĩ thế, ánh mắt mà ông nội Tô nhìn Tô Trà vô thức mềm mại thêm vài phần.Lén nhìn thấy ánh mắt vừa lòng của ông nội Tô đối với Tô Trà, Tô Vận vô thức siết chặt chiếc đũa trong tay, khớp xương của cô ta trắng bệch, có thể thấy cô ta dùng rất nhiều sức.Rõ ràng dựa vào ưu thế của đời trước, năm tám tuổi, cô ta cứu được ông nội Tô bị té ngã gãy chân ở trong núi, sau đó trong phương diện học tập cũng trở thành niềm kiêu hãnh của cả gia đình.Lúc này Tô Trà lại xuất hiện, hình như lực chú ý của ông nội Tô đã bị dời đi một chút rồi.Điều này khiến cho lòng Tô Vận vô cùng khó chịu, cô ta cảm thấy những thứ vốn thuộc về mình bây giờ lại bị cướp đoạt.Có thứ gì đó dường như đang lén thay đổi, mà Tô Vận lại cảm thấy mình bất lực không làm được gì.Đợi ăn cơm tối xong, Vương Tú Mi lại moi vài viên kẹo đưa cho Tô Trà, lúc đưa còn cố ý dặn dò: "Đừng có cho cha con nữa, một người đàn ông lớn như cha con còn ăn kẹo cái gì.Có nghe thấy lời mẹ nói không?""Con nghe rồi ạ, con nghe rồi ạ." Tô Trà mềm mại trả lời.Tô Bảo ngồi cạnh nhìn thấy mấy viên kẹo trong tay chị gái thì liều mạng nuốt nước bọt, thế nhưng lại nhịn xuống không chìa tay xin chị, mà quay đầu nhìn về phía Vương Tú Mi đòi ăn kẹo."Mẹ, con cũng muốn ăn kẹo."Nhìn thấy con trai thèm nhỏ dãi, Vương Tú Mi đưa một viên kẹo cho cậu bé: "Đây, cho con viên cuối cùng đấy.Cơ thể của chị gái con không khỏe, phải ăn kẹo, nếu con mà ăn hết là chị gái con không còn gì ăn nữa đâu.""Vâng ạ." Tô Bảo nhận lấy viên kẹo, vội vàng bóc vỏ ra nhét vào miệng mình.Sau đó cậu bé nhìn chị gái với vẻ mặt hâm mộ: "Chị, em hâm mộ chị vô cùng.""Hả? Có phải con hâm mộ chị gái con thông minh không? Nếu con cũng muốn được thông minh như chị gái con, con nên chăm chỉ học tập.Con xem chuyện hôm nay mà chị con làm đi, người trong cái thôn này có ai mà không khen con bé một câu đâu." Vương Tú Mi lấy chuyện hôm nay ra để giáo dục Tô Bảo.Kết quả, Tô Bảo vừa mở miệng đã phá vỡ ảo tưởng của Vương Tú Mi."Không, không, không ạ.Con hâm mộ chị gái bị căn bệnh có thể được ăn kẹo cơ mà." Gương mặt Tô Bảo hiện rõ vẻ sùng bái, cậu bé cười ha ha cất tiếng: "Nếu con cũng bị căn bệnh này thì tốt quá, đến lúc đó con phải ăn mười viên, không, hai mươi viên kẹo.".