"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…

Chương 49: 49: Bài Thi

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Ngày cuối cùng của khóa học phụ đạo.Trong căn phòng không lớn cho lắm, Tô Trà đứng trên bục giảng, nhìn gương mặt háo hức chờ kiểm tra của mấy đứa bé ngồi bên dưới, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.Tám đứa bé bây giờ khác hoàn toàn khi chúng vừa tới lớp của cô.Tô Trà nhớ rõ, khi đó mấy đứa đứa nào cũng sợ cô, dù sao thì cô chính là hổ cái trong miệng chúng mà.Thế nhưng sau vài ngày chung đụng, bọn nhỏ mới dần thân thiết với cô hơn.Sau khi phát đề, đám trẻ đều nghiêm túc làm bài, không châu đầu ghé tai thảo luận, cũng không có nhìn đông nhìn tây.Nửa tháng qua, Tô Trà đã rèn luyện một thói quen tốt cho đám trẻ.Thứ nhất là đi học không được phép làm những chuyện không liên quan đến việc học hành, càng không được phép nhìn ngó nhìn nghiêng quấy rối các bạn khác.Cho nên, bây giờ mới có thành quả thế này.Bài thi được làm trong một tiếng rưỡi.Tuy rằng ở thời đại này, các giáo viên trong trường đều chỉ dạy cho học sinh những kiến thức về toán học cơ bản, thế nhưng mười mấy ngày qua, Tô Trà vẫn thường rút ra một chút thời gian để giảng cho tám đứa bé một chút về toán Olympic.Chẳng hạn như tìm ra quy luật và điền số thích hợp vào dãy số; ma trận vuông rỗng và ma trận vuông đặc,...Nếu có thể, cô sẽ cố gắng dạy nhiều thứ hơn, tám đứa bé cũng có thể học thêm nhiều thêm một chút, điều này sẽ có lợi cho chúng.Trong hai đời, đây là lần đầu tiên Tô Trà đảm nhận công tác giáo dục, cô cảm thấy khá có hứng thú.Tô Trà từng dặn đám trẻ rằng cô không cho phép bỏ trống bất cứ bài nào.Cho dù không biết chắc đáp án nào là đúng, thì cũng phải điền một cái đáp án mà bản thân cho rằng nó thích hợp nhất vào.Nhỡ đâu mèo mù vớ cá rán thì sao, chuyện này không ai nói chắc được.Một giờ rưỡi nhanh chóng trôi qua, bọn trẻ nộp bài thi, Tô Trà trực tiếp chấm điểm luôn.Đám trẻ đều vây quanh Tô Trà, vẻ mặt căng thẳng chờ cô chấm bài.Có đứa bé nhìn thấy cô chấm đến bài mình, nó vô thức nín thở, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào ngòi bút của cô.Bài thi thứ nhất là của Tô Bảo, trang đầu tiên cậu bé sai mất hai ý, trừ bốn điểm.Trang thứ hai sau một bài toán, trừ năm điểm.Trang thứ ba đúng hết, nhưng ở trang thứ tư, cậu bé bị sai hai câu hỏi ứng dụng, mỗi câu năm điểm, cho nên trang thứ tư bị trừ mười điểm..

Ngày cuối cùng của khóa học phụ đạo.Trong căn phòng không lớn cho lắm, Tô Trà đứng trên bục giảng, nhìn gương mặt háo hức chờ kiểm tra của mấy đứa bé ngồi bên dưới, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.Tám đứa bé bây giờ khác hoàn toàn khi chúng vừa tới lớp của cô.

Tô Trà nhớ rõ, khi đó mấy đứa đứa nào cũng sợ cô, dù sao thì cô chính là hổ cái trong miệng chúng mà.Thế nhưng sau vài ngày chung đụng, bọn nhỏ mới dần thân thiết với cô hơn.Sau khi phát đề, đám trẻ đều nghiêm túc làm bài, không châu đầu ghé tai thảo luận, cũng không có nhìn đông nhìn tây.Nửa tháng qua, Tô Trà đã rèn luyện một thói quen tốt cho đám trẻ.

Thứ nhất là đi học không được phép làm những chuyện không liên quan đến việc học hành, càng không được phép nhìn ngó nhìn nghiêng quấy rối các bạn khác.Cho nên, bây giờ mới có thành quả thế này.Bài thi được làm trong một tiếng rưỡi.

Tuy rằng ở thời đại này, các giáo viên trong trường đều chỉ dạy cho học sinh những kiến thức về toán học cơ bản, thế nhưng mười mấy ngày qua, Tô Trà vẫn thường rút ra một chút thời gian để giảng cho tám đứa bé một chút về toán Olympic.Chẳng hạn như tìm ra quy luật và điền số thích hợp vào dãy số; ma trận vuông rỗng và ma trận vuông đặc,...Nếu có thể, cô sẽ cố gắng dạy nhiều thứ hơn, tám đứa bé cũng có thể học thêm nhiều thêm một chút, điều này sẽ có lợi cho chúng.Trong hai đời, đây là lần đầu tiên Tô Trà đảm nhận công tác giáo dục, cô cảm thấy khá có hứng thú.Tô Trà từng dặn đám trẻ rằng cô không cho phép bỏ trống bất cứ bài nào.

Cho dù không biết chắc đáp án nào là đúng, thì cũng phải điền một cái đáp án mà bản thân cho rằng nó thích hợp nhất vào.Nhỡ đâu mèo mù vớ cá rán thì sao, chuyện này không ai nói chắc được.Một giờ rưỡi nhanh chóng trôi qua, bọn trẻ nộp bài thi, Tô Trà trực tiếp chấm điểm luôn.

Đám trẻ đều vây quanh Tô Trà, vẻ mặt căng thẳng chờ cô chấm bài.Có đứa bé nhìn thấy cô chấm đến bài mình, nó vô thức nín thở, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào ngòi bút của cô.Bài thi thứ nhất là của Tô Bảo, trang đầu tiên cậu bé sai mất hai ý, trừ bốn điểm.Trang thứ hai sau một bài toán, trừ năm điểm.Trang thứ ba đúng hết, nhưng ở trang thứ tư, cậu bé bị sai hai câu hỏi ứng dụng, mỗi câu năm điểm, cho nên trang thứ tư bị trừ mười điểm..

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Ngày cuối cùng của khóa học phụ đạo.Trong căn phòng không lớn cho lắm, Tô Trà đứng trên bục giảng, nhìn gương mặt háo hức chờ kiểm tra của mấy đứa bé ngồi bên dưới, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.Tám đứa bé bây giờ khác hoàn toàn khi chúng vừa tới lớp của cô.Tô Trà nhớ rõ, khi đó mấy đứa đứa nào cũng sợ cô, dù sao thì cô chính là hổ cái trong miệng chúng mà.Thế nhưng sau vài ngày chung đụng, bọn nhỏ mới dần thân thiết với cô hơn.Sau khi phát đề, đám trẻ đều nghiêm túc làm bài, không châu đầu ghé tai thảo luận, cũng không có nhìn đông nhìn tây.Nửa tháng qua, Tô Trà đã rèn luyện một thói quen tốt cho đám trẻ.Thứ nhất là đi học không được phép làm những chuyện không liên quan đến việc học hành, càng không được phép nhìn ngó nhìn nghiêng quấy rối các bạn khác.Cho nên, bây giờ mới có thành quả thế này.Bài thi được làm trong một tiếng rưỡi.Tuy rằng ở thời đại này, các giáo viên trong trường đều chỉ dạy cho học sinh những kiến thức về toán học cơ bản, thế nhưng mười mấy ngày qua, Tô Trà vẫn thường rút ra một chút thời gian để giảng cho tám đứa bé một chút về toán Olympic.Chẳng hạn như tìm ra quy luật và điền số thích hợp vào dãy số; ma trận vuông rỗng và ma trận vuông đặc,...Nếu có thể, cô sẽ cố gắng dạy nhiều thứ hơn, tám đứa bé cũng có thể học thêm nhiều thêm một chút, điều này sẽ có lợi cho chúng.Trong hai đời, đây là lần đầu tiên Tô Trà đảm nhận công tác giáo dục, cô cảm thấy khá có hứng thú.Tô Trà từng dặn đám trẻ rằng cô không cho phép bỏ trống bất cứ bài nào.Cho dù không biết chắc đáp án nào là đúng, thì cũng phải điền một cái đáp án mà bản thân cho rằng nó thích hợp nhất vào.Nhỡ đâu mèo mù vớ cá rán thì sao, chuyện này không ai nói chắc được.Một giờ rưỡi nhanh chóng trôi qua, bọn trẻ nộp bài thi, Tô Trà trực tiếp chấm điểm luôn.Đám trẻ đều vây quanh Tô Trà, vẻ mặt căng thẳng chờ cô chấm bài.Có đứa bé nhìn thấy cô chấm đến bài mình, nó vô thức nín thở, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào ngòi bút của cô.Bài thi thứ nhất là của Tô Bảo, trang đầu tiên cậu bé sai mất hai ý, trừ bốn điểm.Trang thứ hai sau một bài toán, trừ năm điểm.Trang thứ ba đúng hết, nhưng ở trang thứ tư, cậu bé bị sai hai câu hỏi ứng dụng, mỗi câu năm điểm, cho nên trang thứ tư bị trừ mười điểm..

Chương 49: 49: Bài Thi