"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…
Chương 72: Chương 72
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Tô Trà cầm phấn viết, trực tiếp vẽ hình vẽ lên bảng.Cô không cần dùng thước, thế nhưng đường kẻ mà cô kẻ ra lại thẳng tắp, ngay cả vẽ góc cũng không cần dùng đo độ.Đám học sinh ngồi dưới nhìn theo bóng lưng Tô Trà, nhất là khi cô vẽ góc, họ thật sự có một loại h*m m**n là được lấy đo độ lên đo xem cô vẽ có chuẩn không.Sau khi Tô Trà viết xong thì không nói nhiều lời vô nghĩa, cô trực tiếp bắt đầu giải thích.Đám học sinh ngồi dưới nghiêm túc nghe, bắt đầu từ bước đầu tiên, sau đó sử dụng công thức gì, bước tiếp theo thì chứng minh, cuối cùng cho ra đáp án.Ai mà ngờ được, cái đề bài khó nhằn hôm qua khiến họ vò đầu bứt tai suýt thì trọc đầu, nay sau khi nghe Tô Trà giảng xong, họ lại thấy nó trở nên đơn giản là thế nào nhỉ?Quả nhiên không hổ là học sinh do thầy Tống nhìn trúng, bội phục, bội phục.Giảng bài xong, Tô Trà quay về chỗ ngồi của mình. Sau đó Tống Minh cũng bắt đầu giải thích và phân tích hai câu hỏi có tỉ lệ sai nhiều nhất.Lần thi này, các học sinh đều tiến bộ hơn so với lần thi trước. Tống Minh vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng.Sau khi tan học, Tống Minh thu dọn đồ đạc rời đi với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đã vui sướng đến điên rồi.Giáo viên đi rồi, Tô Trà cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình để đi về. Ngay khi Tô Trà đang thu dọn sách vở, Trầm Nghiễm ngồi sau cô đột nhiên nói với cô."Tô Trà, thứ bảy này cậu có thời gian không?""Hử?" Tô Trà quay đầu nhìn về phía cậu ta, trong đôi mắt cô mang theo tia nghi hoặc."Thứ bảy này hai chúng ta học nhóm đi. Cậu tôi gửi mấy đề Olympic toán của Bắc Kinh qua đường bưu điện đến cho tôi. Nếu cậu có hứng thú thì thứ bảy này chúng ta cùng làm?""Gửi từ Bắc Kinh đến á?" Đôi mắt Tô Trà sáng lấp lánh.Có hứng thú chứ, chắc chắn cô sẽ có hứng thú mà.Học tập khiến cô vui vẻ, cô thích học tập nhất."Được rồi.""Vậy sáng thứ bảy sau khi tan học, chúng ta đến nhà tôi?""Được chứ." Tô Trà sảng khoái đồng ý.-----Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy.Sau khi học xong ca học buổi sáng, Tô Trà và Trầm Nghiễm đi về phía cổng trường."Tô Trà, tôi đã nói với người nhà của tôi rồi, cậu đến nhà tôi ăn cơm trưa nhé?"“Hả? Ăn ké á?""Ăn cơm ở nhà cậu ngại lắm.""Ngại ngùng gì, nhà tôi cũng không có ai đâu, chỉ có tôi và cha mẹ tôi thôi." Trầm Nghiễm mỉm cười nói."Vậy được rồi." Tô Trà cũng không rối rắm chuyện ăn ké nữa. Có cơm mà ăn là được rồi.Thế nhưng khi đi được một đoạn, Tô Trà kiếm cớ đi mua bút, bảo Trầm Nghiễm đợi mình ở ven đường.Tô Trà tự mình tìm đường. Phía trước có một cái ngõ nhỏ đi tắt, xuyên qua con đường tắt này là đến một cái ngã tư nhỏ.Tô Trà nhớ rõ chỗ đó có bày một sạp bán hoa quả. Đi đến nhà người ta ăn ké cơm, nếu mà đi tay không đến nhà thì quá không biết xấu hổ rồi.Bước chân của Tô Trà vừa đến đầu ngõ, thì âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu."Kí chủ, phía trước nguy hiểm." Vừa nghe thấy hai chữ "nguy hiểm", Tô Trà dừng chân theo phản xạ."Hệ thống, có chuyện gì xảy ra thế?""Trong ngõ nhỏ có đám người buôn người, vừa bắt được một cô gái nhỏ rồi."Đám buôn người?Tô Trà hoảng sợ, còn chưa đợi Tô Trà kịp chạy trốn, thì hệ thống lại lên tiếng."Không ổn rồi. Kí chủ, vừa nãy đối phương nghe thấy tiếng bước chân của cô, bà ta đang đi về phía cô đây này."Đi, đi về phía cô?Có cần phải chơi k*ch th*ch đến mức này không cơ chứ?Với tình huống trước mắt này, đoán chừng là không thể chạy được nữa. Tô Trà tỏ vẻ: đã đến lúc phải bày ra kĩ thuật diễn chân chính rồi.Hệ thống nhìn thấy Tô Trà như thế, còn tưởng rằng Tô Trà là một cao thủ giấu nghề, kiểu đại lão một quyền có thể đ.ấ.m bay tất cả ấy.Thế nhưng, ngay sau đó, khóe miệng của hệ thống điên cuồng run rẩy.Bởi vì nó nhìn thấy...Sắc mặt của Tô Trà thay đổi chỉ trong một giây, một cô gái như hoa như ngọc, đột nhiên biến thành kẻ ngốc mắt lé, miệng thì ngoác đến tận mang tai, dãi chảy ròng ròng.Hệ thống tỏ vẻ, cái quần què gì thế này?Tô Trà đang giả vờ thành kẻ ngốc tỏ vẻ: Nếu tiểu tiên nữ cô đây mà bị đám buôn người phát hiện, vậy không phải là tự dâng thức ăn đến tận cửa à?Cho nên, lúc này, cô cứ giả ngu là được rồi.Hệ thống: Kí chủ, chẳng lẽ cô không có chút gánh nặng của người đẹp à?Tô Trà tỏ vẻ: Gánh nặng? Đó là cái gì, có thể ăn không?Không chỉ có hệ thống bị dọa, đến cả đám buôn người cũng bị dáng vẻ của Tô Trà dọa sợ.Bất cứ ai cũng thế thôi, ngay khi bạn đang tỏ ra cảnh giác, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào, thế nhưng đột nhiên bạn nhìn thấy một cô gái mắt lé, miệng ngoác, dãi chảy ròng ròng thì bạn cũng sẽ bị dọa nhảy dựng lên thôi.Thật sự hù hết người mà!"Ôi chao, con nhóc này mày làm cái gì thế hả? Mày có biết suýt chút nữa mày đã dọa c.h.ế.t người rồi không? Một..." Cô gái.Mấy chữ phía sau bị mắc kẹt lại trong cổ họng, bởi vì con nhóc trước mắt kia cũng không phải là "một cô gái tốt".Cô gái nhỏ có dáng dấp trắng nõn nà, thế nhưng đôi mắt và cái miệng kia lại bị tật?Người phụ nữ nghi ngờ nhìn chằm chằm, đánh giá cô gái nhỏ trước mặt. Bà ta vào nam ra bắc, đã gặp không ít chuyện.Bà ta nhớ rõ, loại bệnh mà có miệng méo xệch, mắt lác này, gọi là bệnh bại liệt ở trẻ sơ sinh.Ở thành phố lớn cũng có người mắc bệnh này, nếu điều kiện gia đình tốt một chút còn có thể kiên trì điều trị, thế nhưng với điều kiện ở cái trấn trên nhỏ tí ti này mà nói, thì khó lắm. Chẳng trách, cô gái nhỏ lại bẩn thỉu thế này.Đáng tiếc thật đấy, làn da của cô nhóc này trắng nõn sạch sẽ, nếu là người bình thường, chắc chắn đã trở thành một mĩ nhân rồi.Bà ta mắng một câu, sau đó người phụ nữ kia phát hiện cô gái nhỏ trước mặt vậy mà hoàn toàn không để ý đến bà ta, cứ thế tiếp tục tiến về phía trước. Dường như cô không hề nghe thấy âm thanh mắng chửi của bà ta vậy."Này, con nhóc kia. Tao đang nói chuyện với mày đấy.""Mày có nghe thấy không hả?""Con nhóc kia..."Người phụ nữ cất tiếng gọi vài câu, thế nhưng cô gái nhỏ kia vẫn như cũ tự lê bước về phía trước. Lúc này người phụ nữ mới bừng hiểu ra... Hóa ra còn là một kẻ điếc nữa à?Thế nhưng người phụ nữ có chút cảnh giác, cho dù bà ta đoán cô gái nhỏ này là một kẻ điếc, có lẽ là sẽ không nghe thấy tiếng động trong ngõ nhỏ khi nãy đâu.
Tô Trà cầm phấn viết, trực tiếp vẽ hình vẽ lên bảng.
Cô không cần dùng thước, thế nhưng đường kẻ mà cô kẻ ra lại thẳng tắp, ngay cả vẽ góc cũng không cần dùng đo độ.
Đám học sinh ngồi dưới nhìn theo bóng lưng Tô Trà, nhất là khi cô vẽ góc, họ thật sự có một loại h*m m**n là được lấy đo độ lên đo xem cô vẽ có chuẩn không.
Sau khi Tô Trà viết xong thì không nói nhiều lời vô nghĩa, cô trực tiếp bắt đầu giải thích.
Đám học sinh ngồi dưới nghiêm túc nghe, bắt đầu từ bước đầu tiên, sau đó sử dụng công thức gì, bước tiếp theo thì chứng minh, cuối cùng cho ra đáp án.
Ai mà ngờ được, cái đề bài khó nhằn hôm qua khiến họ vò đầu bứt tai suýt thì trọc đầu, nay sau khi nghe Tô Trà giảng xong, họ lại thấy nó trở nên đơn giản là thế nào nhỉ?
Quả nhiên không hổ là học sinh do thầy Tống nhìn trúng, bội phục, bội phục.
Giảng bài xong, Tô Trà quay về chỗ ngồi của mình. Sau đó Tống Minh cũng bắt đầu giải thích và phân tích hai câu hỏi có tỉ lệ sai nhiều nhất.
Lần thi này, các học sinh đều tiến bộ hơn so với lần thi trước. Tống Minh vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sau khi tan học, Tống Minh thu dọn đồ đạc rời đi với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đã vui sướng đến điên rồi.
Giáo viên đi rồi, Tô Trà cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình để đi về. Ngay khi Tô Trà đang thu dọn sách vở, Trầm Nghiễm ngồi sau cô đột nhiên nói với cô.
"Tô Trà, thứ bảy này cậu có thời gian không?"
"Hử?" Tô Trà quay đầu nhìn về phía cậu ta, trong đôi mắt cô mang theo tia nghi hoặc.
"Thứ bảy này hai chúng ta học nhóm đi. Cậu tôi gửi mấy đề Olympic toán của Bắc Kinh qua đường bưu điện đến cho tôi. Nếu cậu có hứng thú thì thứ bảy này chúng ta cùng làm?"
"Gửi từ Bắc Kinh đến á?" Đôi mắt Tô Trà sáng lấp lánh.
Có hứng thú chứ, chắc chắn cô sẽ có hứng thú mà.
Học tập khiến cô vui vẻ, cô thích học tập nhất.
"Được rồi."
"Vậy sáng thứ bảy sau khi tan học, chúng ta đến nhà tôi?"
"Được chứ." Tô Trà sảng khoái đồng ý.
-----
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy.
Sau khi học xong ca học buổi sáng, Tô Trà và Trầm Nghiễm đi về phía cổng trường.
"Tô Trà, tôi đã nói với người nhà của tôi rồi, cậu đến nhà tôi ăn cơm trưa nhé?"
“Hả? Ăn ké á?"
"Ăn cơm ở nhà cậu ngại lắm."
"Ngại ngùng gì, nhà tôi cũng không có ai đâu, chỉ có tôi và cha mẹ tôi thôi." Trầm Nghiễm mỉm cười nói.
"Vậy được rồi." Tô Trà cũng không rối rắm chuyện ăn ké nữa. Có cơm mà ăn là được rồi.
Thế nhưng khi đi được một đoạn, Tô Trà kiếm cớ đi mua bút, bảo Trầm Nghiễm đợi mình ở ven đường.
Tô Trà tự mình tìm đường. Phía trước có một cái ngõ nhỏ đi tắt, xuyên qua con đường tắt này là đến một cái ngã tư nhỏ.
Tô Trà nhớ rõ chỗ đó có bày một sạp bán hoa quả. Đi đến nhà người ta ăn ké cơm, nếu mà đi tay không đến nhà thì quá không biết xấu hổ rồi.
Bước chân của Tô Trà vừa đến đầu ngõ, thì âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu.
"Kí chủ, phía trước nguy hiểm."
Vừa nghe thấy hai chữ "nguy hiểm", Tô Trà dừng chân theo phản xạ.
"Hệ thống, có chuyện gì xảy ra thế?"
"Trong ngõ nhỏ có đám người buôn người, vừa bắt được một cô gái nhỏ rồi."
Đám buôn người?
Tô Trà hoảng sợ, còn chưa đợi Tô Trà kịp chạy trốn, thì hệ thống lại lên tiếng.
"Không ổn rồi. Kí chủ, vừa nãy đối phương nghe thấy tiếng bước chân của cô, bà ta đang đi về phía cô đây này."
Đi, đi về phía cô?
Có cần phải chơi k*ch th*ch đến mức này không cơ chứ?
Với tình huống trước mắt này, đoán chừng là không thể chạy được nữa. Tô Trà tỏ vẻ: đã đến lúc phải bày ra kĩ thuật diễn chân chính rồi.
Hệ thống nhìn thấy Tô Trà như thế, còn tưởng rằng Tô Trà là một cao thủ giấu nghề, kiểu đại lão một quyền có thể đ.ấ.m bay tất cả ấy.
Thế nhưng, ngay sau đó, khóe miệng của hệ thống điên cuồng run rẩy.
Bởi vì nó nhìn thấy...
Sắc mặt của Tô Trà thay đổi chỉ trong một giây, một cô gái như hoa như ngọc, đột nhiên biến thành kẻ ngốc mắt lé, miệng thì ngoác đến tận mang tai, dãi chảy ròng ròng.
Hệ thống tỏ vẻ, cái quần què gì thế này?
Tô Trà đang giả vờ thành kẻ ngốc tỏ vẻ: Nếu tiểu tiên nữ cô đây mà bị đám buôn người phát hiện, vậy không phải là tự dâng thức ăn đến tận cửa à?
Cho nên, lúc này, cô cứ giả ngu là được rồi.
Hệ thống: Kí chủ, chẳng lẽ cô không có chút gánh nặng của người đẹp à?
Tô Trà tỏ vẻ: Gánh nặng? Đó là cái gì, có thể ăn không?
Không chỉ có hệ thống bị dọa, đến cả đám buôn người cũng bị dáng vẻ của Tô Trà dọa sợ.
Bất cứ ai cũng thế thôi, ngay khi bạn đang tỏ ra cảnh giác, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào, thế nhưng đột nhiên bạn nhìn thấy một cô gái mắt lé, miệng ngoác, dãi chảy ròng ròng thì bạn cũng sẽ bị dọa nhảy dựng lên thôi.
Thật sự hù hết người mà!
"Ôi chao, con nhóc này mày làm cái gì thế hả? Mày có biết suýt chút nữa mày đã dọa c.h.ế.t người rồi không? Một..." Cô gái.
Mấy chữ phía sau bị mắc kẹt lại trong cổ họng, bởi vì con nhóc trước mắt kia cũng không phải là "một cô gái tốt".
Cô gái nhỏ có dáng dấp trắng nõn nà, thế nhưng đôi mắt và cái miệng kia lại bị tật?
Người phụ nữ nghi ngờ nhìn chằm chằm, đánh giá cô gái nhỏ trước mặt. Bà ta vào nam ra bắc, đã gặp không ít chuyện.
Bà ta nhớ rõ, loại bệnh mà có miệng méo xệch, mắt lác này, gọi là bệnh bại liệt ở trẻ sơ sinh.
Ở thành phố lớn cũng có người mắc bệnh này, nếu điều kiện gia đình tốt một chút còn có thể kiên trì điều trị, thế nhưng với điều kiện ở cái trấn trên nhỏ tí ti này mà nói, thì khó lắm. Chẳng trách, cô gái nhỏ lại bẩn thỉu thế này.
Đáng tiếc thật đấy, làn da của cô nhóc này trắng nõn sạch sẽ, nếu là người bình thường, chắc chắn đã trở thành một mĩ nhân rồi.
Bà ta mắng một câu, sau đó người phụ nữ kia phát hiện cô gái nhỏ trước mặt vậy mà hoàn toàn không để ý đến bà ta, cứ thế tiếp tục tiến về phía trước. Dường như cô không hề nghe thấy âm thanh mắng chửi của bà ta vậy.
"Này, con nhóc kia. Tao đang nói chuyện với mày đấy."
"Mày có nghe thấy không hả?"
"Con nhóc kia..."
Người phụ nữ cất tiếng gọi vài câu, thế nhưng cô gái nhỏ kia vẫn như cũ tự lê bước về phía trước. Lúc này người phụ nữ mới bừng hiểu ra... Hóa ra còn là một kẻ điếc nữa à?
Thế nhưng người phụ nữ có chút cảnh giác, cho dù bà ta đoán cô gái nhỏ này là một kẻ điếc, có lẽ là sẽ không nghe thấy tiếng động trong ngõ nhỏ khi nãy đâu.
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Tô Trà cầm phấn viết, trực tiếp vẽ hình vẽ lên bảng.Cô không cần dùng thước, thế nhưng đường kẻ mà cô kẻ ra lại thẳng tắp, ngay cả vẽ góc cũng không cần dùng đo độ.Đám học sinh ngồi dưới nhìn theo bóng lưng Tô Trà, nhất là khi cô vẽ góc, họ thật sự có một loại h*m m**n là được lấy đo độ lên đo xem cô vẽ có chuẩn không.Sau khi Tô Trà viết xong thì không nói nhiều lời vô nghĩa, cô trực tiếp bắt đầu giải thích.Đám học sinh ngồi dưới nghiêm túc nghe, bắt đầu từ bước đầu tiên, sau đó sử dụng công thức gì, bước tiếp theo thì chứng minh, cuối cùng cho ra đáp án.Ai mà ngờ được, cái đề bài khó nhằn hôm qua khiến họ vò đầu bứt tai suýt thì trọc đầu, nay sau khi nghe Tô Trà giảng xong, họ lại thấy nó trở nên đơn giản là thế nào nhỉ?Quả nhiên không hổ là học sinh do thầy Tống nhìn trúng, bội phục, bội phục.Giảng bài xong, Tô Trà quay về chỗ ngồi của mình. Sau đó Tống Minh cũng bắt đầu giải thích và phân tích hai câu hỏi có tỉ lệ sai nhiều nhất.Lần thi này, các học sinh đều tiến bộ hơn so với lần thi trước. Tống Minh vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng.Sau khi tan học, Tống Minh thu dọn đồ đạc rời đi với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đã vui sướng đến điên rồi.Giáo viên đi rồi, Tô Trà cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình để đi về. Ngay khi Tô Trà đang thu dọn sách vở, Trầm Nghiễm ngồi sau cô đột nhiên nói với cô."Tô Trà, thứ bảy này cậu có thời gian không?""Hử?" Tô Trà quay đầu nhìn về phía cậu ta, trong đôi mắt cô mang theo tia nghi hoặc."Thứ bảy này hai chúng ta học nhóm đi. Cậu tôi gửi mấy đề Olympic toán của Bắc Kinh qua đường bưu điện đến cho tôi. Nếu cậu có hứng thú thì thứ bảy này chúng ta cùng làm?""Gửi từ Bắc Kinh đến á?" Đôi mắt Tô Trà sáng lấp lánh.Có hứng thú chứ, chắc chắn cô sẽ có hứng thú mà.Học tập khiến cô vui vẻ, cô thích học tập nhất."Được rồi.""Vậy sáng thứ bảy sau khi tan học, chúng ta đến nhà tôi?""Được chứ." Tô Trà sảng khoái đồng ý.-----Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy.Sau khi học xong ca học buổi sáng, Tô Trà và Trầm Nghiễm đi về phía cổng trường."Tô Trà, tôi đã nói với người nhà của tôi rồi, cậu đến nhà tôi ăn cơm trưa nhé?"“Hả? Ăn ké á?""Ăn cơm ở nhà cậu ngại lắm.""Ngại ngùng gì, nhà tôi cũng không có ai đâu, chỉ có tôi và cha mẹ tôi thôi." Trầm Nghiễm mỉm cười nói."Vậy được rồi." Tô Trà cũng không rối rắm chuyện ăn ké nữa. Có cơm mà ăn là được rồi.Thế nhưng khi đi được một đoạn, Tô Trà kiếm cớ đi mua bút, bảo Trầm Nghiễm đợi mình ở ven đường.Tô Trà tự mình tìm đường. Phía trước có một cái ngõ nhỏ đi tắt, xuyên qua con đường tắt này là đến một cái ngã tư nhỏ.Tô Trà nhớ rõ chỗ đó có bày một sạp bán hoa quả. Đi đến nhà người ta ăn ké cơm, nếu mà đi tay không đến nhà thì quá không biết xấu hổ rồi.Bước chân của Tô Trà vừa đến đầu ngõ, thì âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu."Kí chủ, phía trước nguy hiểm." Vừa nghe thấy hai chữ "nguy hiểm", Tô Trà dừng chân theo phản xạ."Hệ thống, có chuyện gì xảy ra thế?""Trong ngõ nhỏ có đám người buôn người, vừa bắt được một cô gái nhỏ rồi."Đám buôn người?Tô Trà hoảng sợ, còn chưa đợi Tô Trà kịp chạy trốn, thì hệ thống lại lên tiếng."Không ổn rồi. Kí chủ, vừa nãy đối phương nghe thấy tiếng bước chân của cô, bà ta đang đi về phía cô đây này."Đi, đi về phía cô?Có cần phải chơi k*ch th*ch đến mức này không cơ chứ?Với tình huống trước mắt này, đoán chừng là không thể chạy được nữa. Tô Trà tỏ vẻ: đã đến lúc phải bày ra kĩ thuật diễn chân chính rồi.Hệ thống nhìn thấy Tô Trà như thế, còn tưởng rằng Tô Trà là một cao thủ giấu nghề, kiểu đại lão một quyền có thể đ.ấ.m bay tất cả ấy.Thế nhưng, ngay sau đó, khóe miệng của hệ thống điên cuồng run rẩy.Bởi vì nó nhìn thấy...Sắc mặt của Tô Trà thay đổi chỉ trong một giây, một cô gái như hoa như ngọc, đột nhiên biến thành kẻ ngốc mắt lé, miệng thì ngoác đến tận mang tai, dãi chảy ròng ròng.Hệ thống tỏ vẻ, cái quần què gì thế này?Tô Trà đang giả vờ thành kẻ ngốc tỏ vẻ: Nếu tiểu tiên nữ cô đây mà bị đám buôn người phát hiện, vậy không phải là tự dâng thức ăn đến tận cửa à?Cho nên, lúc này, cô cứ giả ngu là được rồi.Hệ thống: Kí chủ, chẳng lẽ cô không có chút gánh nặng của người đẹp à?Tô Trà tỏ vẻ: Gánh nặng? Đó là cái gì, có thể ăn không?Không chỉ có hệ thống bị dọa, đến cả đám buôn người cũng bị dáng vẻ của Tô Trà dọa sợ.Bất cứ ai cũng thế thôi, ngay khi bạn đang tỏ ra cảnh giác, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào, thế nhưng đột nhiên bạn nhìn thấy một cô gái mắt lé, miệng ngoác, dãi chảy ròng ròng thì bạn cũng sẽ bị dọa nhảy dựng lên thôi.Thật sự hù hết người mà!"Ôi chao, con nhóc này mày làm cái gì thế hả? Mày có biết suýt chút nữa mày đã dọa c.h.ế.t người rồi không? Một..." Cô gái.Mấy chữ phía sau bị mắc kẹt lại trong cổ họng, bởi vì con nhóc trước mắt kia cũng không phải là "một cô gái tốt".Cô gái nhỏ có dáng dấp trắng nõn nà, thế nhưng đôi mắt và cái miệng kia lại bị tật?Người phụ nữ nghi ngờ nhìn chằm chằm, đánh giá cô gái nhỏ trước mặt. Bà ta vào nam ra bắc, đã gặp không ít chuyện.Bà ta nhớ rõ, loại bệnh mà có miệng méo xệch, mắt lác này, gọi là bệnh bại liệt ở trẻ sơ sinh.Ở thành phố lớn cũng có người mắc bệnh này, nếu điều kiện gia đình tốt một chút còn có thể kiên trì điều trị, thế nhưng với điều kiện ở cái trấn trên nhỏ tí ti này mà nói, thì khó lắm. Chẳng trách, cô gái nhỏ lại bẩn thỉu thế này.Đáng tiếc thật đấy, làn da của cô nhóc này trắng nõn sạch sẽ, nếu là người bình thường, chắc chắn đã trở thành một mĩ nhân rồi.Bà ta mắng một câu, sau đó người phụ nữ kia phát hiện cô gái nhỏ trước mặt vậy mà hoàn toàn không để ý đến bà ta, cứ thế tiếp tục tiến về phía trước. Dường như cô không hề nghe thấy âm thanh mắng chửi của bà ta vậy."Này, con nhóc kia. Tao đang nói chuyện với mày đấy.""Mày có nghe thấy không hả?""Con nhóc kia..."Người phụ nữ cất tiếng gọi vài câu, thế nhưng cô gái nhỏ kia vẫn như cũ tự lê bước về phía trước. Lúc này người phụ nữ mới bừng hiểu ra... Hóa ra còn là một kẻ điếc nữa à?Thế nhưng người phụ nữ có chút cảnh giác, cho dù bà ta đoán cô gái nhỏ này là một kẻ điếc, có lẽ là sẽ không nghe thấy tiếng động trong ngõ nhỏ khi nãy đâu.