"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…
Chương 117: Chương 117
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Tô Trà chính là đứa con gái mà Vương Tú Mi cưng chiều trong lòng bàn tay, sao có thể chấp nhận được chuyện sau khi đưa con về nhà mẹ đẻ, lại bị cháu trai nhà anh trai bà bắt nạt cho được.Cho rằng Vương Tú Mi bà c.h.ế.t rồi đấy ư?Lúc ấy, Vương Tú Mi lập tức nổi điên lên, xông lên cướp lấy bánh trong tay cháu trai mình, sau đó hung hăng đánh cho nó vài cái.Chị dâu đến kéo bà ra, Vương Tú Mi còn đập cho chị dâu một trận.Từ đó về sau, Vương Tú Mi không còn thích về nhà mẹ đẻ nữa. Không phải mẹ già nhà bà vẫn luôn nói con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi đấy ư?Vậy bát nước hắt đi là bà sẽ không về nhà mẹ đẻ giúp gì nữa.Hơn nữa, Vương Tú Mi nghĩ thầm, dựa theo sự yêu thương vô điều kiện mà bà cụ Vương dành cho cháu trai, nói hai tháng không được ăn thịt thì có quỷ mới tin ấy."Mẹ, mẹ nhanh về đi thôi. Sắc trời hôm nay thoạt nhìn không được tốt cho lắm, nếu chút nữa trời mà mưa, mấy quả trứng gà con cho mẹ dính nước sẽ bị hỏng mất đấy.""Thế nhưng, con rể vẫn chưa về...""Mẹ, con biết mẹ nhớ thương bọn con. Đợi đến khi Thắng Dân về, con sẽ dẫn anh ấy về nhà mẹ ăn bữa cơm. Thắng Dân nhà con nói, anh ấy thích nhất ăn món thịt kho tàu mà mẹ làm đấy."Vừa nghe thấy những lời này của Vương Tú Mi, cả người bà cụ Vương đã cảm thấy không được tốt cho lắm.Bà ta đến một chuyến mà con gái mới cho được mười quả trứng gà, chỉ với ngần này trứng gà, thế mà còn đòi về nhà mẹ đẻ ăn thịt à?Mơ đi!"Tú Mi à, cái đó, mẹ thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, mẹ phải về nhà thôi. Mẹ biết con và con rể đều bận rộn, cũng không cần phải về nhà mẹ đẻ làm gì, tránh cho chậm trễ chuyện công việc." Cho nên, món thịt kho tàu kia, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.Vương Tú Mi ôi chao một cái, da mặt bà vẫn dày lắm."Mẹ, cho dù bận rộn thế nào thì chút thời gian về nhà đó bọn con cũng phải có chứ. Mẹ cứ yên tâm, vài hôm bữa bọn con sẽ về, mẹ cứ chuẩn bị thịt trước đi nhé." Vương Tú Mi vừa nói chuyện, vừa dẫn người đi về phía cửa.Bà cụ Vương đi đến gần cửa rồi, nghe thấy những lời của Vương Tú Mi cũng không nói gì nữa, chỉ chăm chăm vùi đầu đi thẳng.Về phần thịt kho tàu kia, bà ta không hề nghe thấy.Uổng công bà ta nghe được tin Tô Thắng Dân kiếm được tiền, mỗi lần quay về đều xách theo thịt, bà ta mới cố ý vác cái bộ xương già đến đây hòng muốn kiếm chút thịt về. Kết quả thịt vào đâu chẳng thấy, còn suýt chút nữa phải cúng thịt ra ngoài ấy chứ.Quả nhiên con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Con gái hướng ra ngoài, sau khi lập gia đình rồi, trong lòng không còn nhớ thương nhà mẹ đẻ nữa, chỉ chăm chăm quan tâm nhà chồng thôi.Vương Tú Mi tiễn bước mẹ già, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Thắng Dân đang xách thịt rời khỏi phòng ông bà nội Tô."Ôi chao, may mà anh trốn nhanh, nếu không thì em đã không ăn được số thịt này nữa rồi.""Ha ha ha, đó là do anh thông minh.""Được rồi, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, về phòng chúng ta thôi, em có việc muốn nói với anh." Vương Tú Mi cho ông một cái liếc mắt xem thường, sau đó quay người đi về phòng. Tô Thắng Dân hí hửng đi theo sau lưng vợ, sau khi vào phòng rồi, Tô Thắng Dân nhanh chóng đóng cửa lại, còn cảnh giác khóa trái.Bên kia, nghe thấy tiếng khóa trái cửa, bà nội Tô liếc mắt xem thường.Bà cụ liếc nhìn ông cụ Tô đang ngồi hút thuốc ở một bên, lầm bầm nói: "Nhìn vợ chồng nhà thằng hai mà xem, đứa này còn tinh ranh hơn đứa kia.""Bà đó, lại nói linh tinh cái gì thế? Riêng về điểm này thì vợ thằng hai rất tốt mà, vô cùng linh trí."Tính cách này của Vương Tú Mi, vô cùng tốt.Bọn họ đã từng được chứng kiến sự mặt dày của nhà mẹ đẻ của Vương Tú Mi rồi, thế nhưng nếu đã đụng phải Vương Tú Mi, ai cũng đừng hòng chiếm được món hời từ trong tay bà."Ông nói cũng đúng. Riêng về điểm này, vợ thằng hai còn làm tốt hơn cả vợ thằng cả."Vương Quyên rất săn sóc nhà mẹ đẻ, khi thằng em trai nhà mẹ để kết hôn, bà ta còn lén bỏ tiền ra trợ cấp.Vương Quyên trợ cấp thì cũng thôi đi, thế nhưng khi bà ta dẫn hai đứa con gái về ăn cưới, nhà mẹ đẻ không cho được một thứ gì, tùy tiện tìm vài cái cớ đã đuổi người đi.Thế nhưng Vương Tú Mi thì không như thế, bà vô cùng linh trí, trong lòng bà có rất nhiều suy tính tinh ranh.Trong phòng của chi thứ hai.Tô Thắng Dân lấy số tiền đã nhét ở lưng quần ra, tay vẫn chưa đưa ra thì Vương Tú Mi đã vội giành mất."Ôi chao, bao lâu rồi anh không tắm rửa thế hả? Ngay cả số tiền này cũng bị dính mùi nồng nặc lên ấy." Vương Tú Mi vừa ghét bỏ, bàn tay của bà vừa chuyển động nhanh như bay để đếm tiền."Ghét bỏ cái gì hả? Đây là tiền đó, đừng nói là mùi hôi, cho dù lấy ra từ gầm cầu anh cũng không chê đâu. Anh còn phải mua nhà cho con gái nữa cơ mà. Tiền là thứ tốt." Tô Thắng Dân cằn nhằn hai câu.Vương Tú Mi không thèm quan tâm đến phản ứng của Tô Thắng Dân, qua một lúc lâu, sau khi đã đếm tận ba lần, Vương Tú Mi mới có thời gian để phản ứng lại Tô Thắng Dân."Tô Thắng Dân, em có chuyện này phải nói với anh.""Chuyện gì thế, em cứ nói đi.""Là chuyện của chị dâu cứ gì. Vài ngày nay, chị ta đối xử với em khá ân cần, em đã nhìn thấu ý đồ của chị ta rồi, là muốn để cho anh cả cũng vào đội vận chuyển...""Cái gì, muốn vào đội vận chuyển á? Mơ đấy à? Đội vận chuyển nào có dễ vào như thế? Hơn nữa, lúc này đội vận chuyển không có tuyển người, không vào được đâu." Tô Thắng Dân không đợi Vương Tú Mi nói hết câu, đã vội lẩm bẩm từ chối."Em cũng đã nói như thế rồi. Để đưa anh vào được đội vận chuyển, con gái đã phải hao phí một đống công sức như thế rồi. Cho nên, nếu chị dâu cả mà tìm anh nói chuyện này, anh phải từ chối rõ ràng một chút.""Ôi chao, anh biết mà. Anh hiểu rồi."Trong lòng Tô Thắng Dân hiểu rõ nhất, nếu đội vận chuyển thật sự cần người, thì ông giới thiệu anh cả nhà mình vào đó cũng được thôi.Thế nhưng, nên biếu xén tạo quan hệ thế nào, chuyện này anh cả phải tự mình lo liệu lấy.Nhưng vấn đề là, lúc này đội vận chuyển không cần người, mà đội vận chuyển cũng đâu phải do ông mở ra, ông có thể nói cái gì đây?"Còn nữa, có lẽ nhà mẹ đẻ của em cũng đang nhớ thương chuyện này, anh nhớ kín miệng một chút cho em. Ai đến nhà vả, anh nhớ phải từ chối cho rõ ràng đấy." Vương Tú Mi nhắc nhở một câu.
Tô Trà chính là đứa con gái mà Vương Tú Mi cưng chiều trong lòng bàn tay, sao có thể chấp nhận được chuyện sau khi đưa con về nhà mẹ đẻ, lại bị cháu trai nhà anh trai bà bắt nạt cho được.
Cho rằng Vương Tú Mi bà c.h.ế.t rồi đấy ư?
Lúc ấy, Vương Tú Mi lập tức nổi điên lên, xông lên cướp lấy bánh trong tay cháu trai mình, sau đó hung hăng đánh cho nó vài cái.
Chị dâu đến kéo bà ra, Vương Tú Mi còn đập cho chị dâu một trận.
Từ đó về sau, Vương Tú Mi không còn thích về nhà mẹ đẻ nữa. Không phải mẹ già nhà bà vẫn luôn nói con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi đấy ư?
Vậy bát nước hắt đi là bà sẽ không về nhà mẹ đẻ giúp gì nữa.
Hơn nữa, Vương Tú Mi nghĩ thầm, dựa theo sự yêu thương vô điều kiện mà bà cụ Vương dành cho cháu trai, nói hai tháng không được ăn thịt thì có quỷ mới tin ấy.
"Mẹ, mẹ nhanh về đi thôi. Sắc trời hôm nay thoạt nhìn không được tốt cho lắm, nếu chút nữa trời mà mưa, mấy quả trứng gà con cho mẹ dính nước sẽ bị hỏng mất đấy."
"Thế nhưng, con rể vẫn chưa về..."
"Mẹ, con biết mẹ nhớ thương bọn con. Đợi đến khi Thắng Dân về, con sẽ dẫn anh ấy về nhà mẹ ăn bữa cơm. Thắng Dân nhà con nói, anh ấy thích nhất ăn món thịt kho tàu mà mẹ làm đấy."
Vừa nghe thấy những lời này của Vương Tú Mi, cả người bà cụ Vương đã cảm thấy không được tốt cho lắm.
Bà ta đến một chuyến mà con gái mới cho được mười quả trứng gà, chỉ với ngần này trứng gà, thế mà còn đòi về nhà mẹ đẻ ăn thịt à?
Mơ đi!
"Tú Mi à, cái đó, mẹ thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, mẹ phải về nhà thôi. Mẹ biết con và con rể đều bận rộn, cũng không cần phải về nhà mẹ đẻ làm gì, tránh cho chậm trễ chuyện công việc." Cho nên, món thịt kho tàu kia, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
Vương Tú Mi ôi chao một cái, da mặt bà vẫn dày lắm.
"Mẹ, cho dù bận rộn thế nào thì chút thời gian về nhà đó bọn con cũng phải có chứ. Mẹ cứ yên tâm, vài hôm bữa bọn con sẽ về, mẹ cứ chuẩn bị thịt trước đi nhé." Vương Tú Mi vừa nói chuyện, vừa dẫn người đi về phía cửa.
Bà cụ Vương đi đến gần cửa rồi, nghe thấy những lời của Vương Tú Mi cũng không nói gì nữa, chỉ chăm chăm vùi đầu đi thẳng.
Về phần thịt kho tàu kia, bà ta không hề nghe thấy.
Uổng công bà ta nghe được tin Tô Thắng Dân kiếm được tiền, mỗi lần quay về đều xách theo thịt, bà ta mới cố ý vác cái bộ xương già đến đây hòng muốn kiếm chút thịt về. Kết quả thịt vào đâu chẳng thấy, còn suýt chút nữa phải cúng thịt ra ngoài ấy chứ.
Quả nhiên con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Con gái hướng ra ngoài, sau khi lập gia đình rồi, trong lòng không còn nhớ thương nhà mẹ đẻ nữa, chỉ chăm chăm quan tâm nhà chồng thôi.
Vương Tú Mi tiễn bước mẹ già, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Thắng Dân đang xách thịt rời khỏi phòng ông bà nội Tô.
"Ôi chao, may mà anh trốn nhanh, nếu không thì em đã không ăn được số thịt này nữa rồi."
"Ha ha ha, đó là do anh thông minh."
"Được rồi, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, về phòng chúng ta thôi, em có việc muốn nói với anh." Vương Tú Mi cho ông một cái liếc mắt xem thường, sau đó quay người đi về phòng.
Tô Thắng Dân hí hửng đi theo sau lưng vợ, sau khi vào phòng rồi, Tô Thắng Dân nhanh chóng đóng cửa lại, còn cảnh giác khóa trái.
Bên kia, nghe thấy tiếng khóa trái cửa, bà nội Tô liếc mắt xem thường.
Bà cụ liếc nhìn ông cụ Tô đang ngồi hút thuốc ở một bên, lầm bầm nói: "Nhìn vợ chồng nhà thằng hai mà xem, đứa này còn tinh ranh hơn đứa kia."
"Bà đó, lại nói linh tinh cái gì thế? Riêng về điểm này thì vợ thằng hai rất tốt mà, vô cùng linh trí."
Tính cách này của Vương Tú Mi, vô cùng tốt.
Bọn họ đã từng được chứng kiến sự mặt dày của nhà mẹ đẻ của Vương Tú Mi rồi, thế nhưng nếu đã đụng phải Vương Tú Mi, ai cũng đừng hòng chiếm được món hời từ trong tay bà.
"Ông nói cũng đúng. Riêng về điểm này, vợ thằng hai còn làm tốt hơn cả vợ thằng cả."
Vương Quyên rất săn sóc nhà mẹ đẻ, khi thằng em trai nhà mẹ để kết hôn, bà ta còn lén bỏ tiền ra trợ cấp.
Vương Quyên trợ cấp thì cũng thôi đi, thế nhưng khi bà ta dẫn hai đứa con gái về ăn cưới, nhà mẹ đẻ không cho được một thứ gì, tùy tiện tìm vài cái cớ đã đuổi người đi.
Thế nhưng Vương Tú Mi thì không như thế, bà vô cùng linh trí, trong lòng bà có rất nhiều suy tính tinh ranh.
Trong phòng của chi thứ hai.
Tô Thắng Dân lấy số tiền đã nhét ở lưng quần ra, tay vẫn chưa đưa ra thì Vương Tú Mi đã vội giành mất.
"Ôi chao, bao lâu rồi anh không tắm rửa thế hả? Ngay cả số tiền này cũng bị dính mùi nồng nặc lên ấy." Vương Tú Mi vừa ghét bỏ, bàn tay của bà vừa chuyển động nhanh như bay để đếm tiền.
"Ghét bỏ cái gì hả? Đây là tiền đó, đừng nói là mùi hôi, cho dù lấy ra từ gầm cầu anh cũng không chê đâu. Anh còn phải mua nhà cho con gái nữa cơ mà. Tiền là thứ tốt." Tô Thắng Dân cằn nhằn hai câu.
Vương Tú Mi không thèm quan tâm đến phản ứng của Tô Thắng Dân, qua một lúc lâu, sau khi đã đếm tận ba lần, Vương Tú Mi mới có thời gian để phản ứng lại Tô Thắng Dân.
"Tô Thắng Dân, em có chuyện này phải nói với anh."
"Chuyện gì thế, em cứ nói đi."
"Là chuyện của chị dâu cứ gì. Vài ngày nay, chị ta đối xử với em khá ân cần, em đã nhìn thấu ý đồ của chị ta rồi, là muốn để cho anh cả cũng vào đội vận chuyển..."
"Cái gì, muốn vào đội vận chuyển á? Mơ đấy à? Đội vận chuyển nào có dễ vào như thế? Hơn nữa, lúc này đội vận chuyển không có tuyển người, không vào được đâu." Tô Thắng Dân không đợi Vương Tú Mi nói hết câu, đã vội lẩm bẩm từ chối.
"Em cũng đã nói như thế rồi. Để đưa anh vào được đội vận chuyển, con gái đã phải hao phí một đống công sức như thế rồi. Cho nên, nếu chị dâu cả mà tìm anh nói chuyện này, anh phải từ chối rõ ràng một chút."
"Ôi chao, anh biết mà. Anh hiểu rồi."
Trong lòng Tô Thắng Dân hiểu rõ nhất, nếu đội vận chuyển thật sự cần người, thì ông giới thiệu anh cả nhà mình vào đó cũng được thôi.
Thế nhưng, nên biếu xén tạo quan hệ thế nào, chuyện này anh cả phải tự mình lo liệu lấy.
Nhưng vấn đề là, lúc này đội vận chuyển không cần người, mà đội vận chuyển cũng đâu phải do ông mở ra, ông có thể nói cái gì đây?
"Còn nữa, có lẽ nhà mẹ đẻ của em cũng đang nhớ thương chuyện này, anh nhớ kín miệng một chút cho em. Ai đến nhà vả, anh nhớ phải từ chối cho rõ ràng đấy." Vương Tú Mi nhắc nhở một câu.
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Tô Trà chính là đứa con gái mà Vương Tú Mi cưng chiều trong lòng bàn tay, sao có thể chấp nhận được chuyện sau khi đưa con về nhà mẹ đẻ, lại bị cháu trai nhà anh trai bà bắt nạt cho được.Cho rằng Vương Tú Mi bà c.h.ế.t rồi đấy ư?Lúc ấy, Vương Tú Mi lập tức nổi điên lên, xông lên cướp lấy bánh trong tay cháu trai mình, sau đó hung hăng đánh cho nó vài cái.Chị dâu đến kéo bà ra, Vương Tú Mi còn đập cho chị dâu một trận.Từ đó về sau, Vương Tú Mi không còn thích về nhà mẹ đẻ nữa. Không phải mẹ già nhà bà vẫn luôn nói con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi đấy ư?Vậy bát nước hắt đi là bà sẽ không về nhà mẹ đẻ giúp gì nữa.Hơn nữa, Vương Tú Mi nghĩ thầm, dựa theo sự yêu thương vô điều kiện mà bà cụ Vương dành cho cháu trai, nói hai tháng không được ăn thịt thì có quỷ mới tin ấy."Mẹ, mẹ nhanh về đi thôi. Sắc trời hôm nay thoạt nhìn không được tốt cho lắm, nếu chút nữa trời mà mưa, mấy quả trứng gà con cho mẹ dính nước sẽ bị hỏng mất đấy.""Thế nhưng, con rể vẫn chưa về...""Mẹ, con biết mẹ nhớ thương bọn con. Đợi đến khi Thắng Dân về, con sẽ dẫn anh ấy về nhà mẹ ăn bữa cơm. Thắng Dân nhà con nói, anh ấy thích nhất ăn món thịt kho tàu mà mẹ làm đấy."Vừa nghe thấy những lời này của Vương Tú Mi, cả người bà cụ Vương đã cảm thấy không được tốt cho lắm.Bà ta đến một chuyến mà con gái mới cho được mười quả trứng gà, chỉ với ngần này trứng gà, thế mà còn đòi về nhà mẹ đẻ ăn thịt à?Mơ đi!"Tú Mi à, cái đó, mẹ thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, mẹ phải về nhà thôi. Mẹ biết con và con rể đều bận rộn, cũng không cần phải về nhà mẹ đẻ làm gì, tránh cho chậm trễ chuyện công việc." Cho nên, món thịt kho tàu kia, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.Vương Tú Mi ôi chao một cái, da mặt bà vẫn dày lắm."Mẹ, cho dù bận rộn thế nào thì chút thời gian về nhà đó bọn con cũng phải có chứ. Mẹ cứ yên tâm, vài hôm bữa bọn con sẽ về, mẹ cứ chuẩn bị thịt trước đi nhé." Vương Tú Mi vừa nói chuyện, vừa dẫn người đi về phía cửa.Bà cụ Vương đi đến gần cửa rồi, nghe thấy những lời của Vương Tú Mi cũng không nói gì nữa, chỉ chăm chăm vùi đầu đi thẳng.Về phần thịt kho tàu kia, bà ta không hề nghe thấy.Uổng công bà ta nghe được tin Tô Thắng Dân kiếm được tiền, mỗi lần quay về đều xách theo thịt, bà ta mới cố ý vác cái bộ xương già đến đây hòng muốn kiếm chút thịt về. Kết quả thịt vào đâu chẳng thấy, còn suýt chút nữa phải cúng thịt ra ngoài ấy chứ.Quả nhiên con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Con gái hướng ra ngoài, sau khi lập gia đình rồi, trong lòng không còn nhớ thương nhà mẹ đẻ nữa, chỉ chăm chăm quan tâm nhà chồng thôi.Vương Tú Mi tiễn bước mẹ già, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Thắng Dân đang xách thịt rời khỏi phòng ông bà nội Tô."Ôi chao, may mà anh trốn nhanh, nếu không thì em đã không ăn được số thịt này nữa rồi.""Ha ha ha, đó là do anh thông minh.""Được rồi, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, về phòng chúng ta thôi, em có việc muốn nói với anh." Vương Tú Mi cho ông một cái liếc mắt xem thường, sau đó quay người đi về phòng. Tô Thắng Dân hí hửng đi theo sau lưng vợ, sau khi vào phòng rồi, Tô Thắng Dân nhanh chóng đóng cửa lại, còn cảnh giác khóa trái.Bên kia, nghe thấy tiếng khóa trái cửa, bà nội Tô liếc mắt xem thường.Bà cụ liếc nhìn ông cụ Tô đang ngồi hút thuốc ở một bên, lầm bầm nói: "Nhìn vợ chồng nhà thằng hai mà xem, đứa này còn tinh ranh hơn đứa kia.""Bà đó, lại nói linh tinh cái gì thế? Riêng về điểm này thì vợ thằng hai rất tốt mà, vô cùng linh trí."Tính cách này của Vương Tú Mi, vô cùng tốt.Bọn họ đã từng được chứng kiến sự mặt dày của nhà mẹ đẻ của Vương Tú Mi rồi, thế nhưng nếu đã đụng phải Vương Tú Mi, ai cũng đừng hòng chiếm được món hời từ trong tay bà."Ông nói cũng đúng. Riêng về điểm này, vợ thằng hai còn làm tốt hơn cả vợ thằng cả."Vương Quyên rất săn sóc nhà mẹ đẻ, khi thằng em trai nhà mẹ để kết hôn, bà ta còn lén bỏ tiền ra trợ cấp.Vương Quyên trợ cấp thì cũng thôi đi, thế nhưng khi bà ta dẫn hai đứa con gái về ăn cưới, nhà mẹ đẻ không cho được một thứ gì, tùy tiện tìm vài cái cớ đã đuổi người đi.Thế nhưng Vương Tú Mi thì không như thế, bà vô cùng linh trí, trong lòng bà có rất nhiều suy tính tinh ranh.Trong phòng của chi thứ hai.Tô Thắng Dân lấy số tiền đã nhét ở lưng quần ra, tay vẫn chưa đưa ra thì Vương Tú Mi đã vội giành mất."Ôi chao, bao lâu rồi anh không tắm rửa thế hả? Ngay cả số tiền này cũng bị dính mùi nồng nặc lên ấy." Vương Tú Mi vừa ghét bỏ, bàn tay của bà vừa chuyển động nhanh như bay để đếm tiền."Ghét bỏ cái gì hả? Đây là tiền đó, đừng nói là mùi hôi, cho dù lấy ra từ gầm cầu anh cũng không chê đâu. Anh còn phải mua nhà cho con gái nữa cơ mà. Tiền là thứ tốt." Tô Thắng Dân cằn nhằn hai câu.Vương Tú Mi không thèm quan tâm đến phản ứng của Tô Thắng Dân, qua một lúc lâu, sau khi đã đếm tận ba lần, Vương Tú Mi mới có thời gian để phản ứng lại Tô Thắng Dân."Tô Thắng Dân, em có chuyện này phải nói với anh.""Chuyện gì thế, em cứ nói đi.""Là chuyện của chị dâu cứ gì. Vài ngày nay, chị ta đối xử với em khá ân cần, em đã nhìn thấu ý đồ của chị ta rồi, là muốn để cho anh cả cũng vào đội vận chuyển...""Cái gì, muốn vào đội vận chuyển á? Mơ đấy à? Đội vận chuyển nào có dễ vào như thế? Hơn nữa, lúc này đội vận chuyển không có tuyển người, không vào được đâu." Tô Thắng Dân không đợi Vương Tú Mi nói hết câu, đã vội lẩm bẩm từ chối."Em cũng đã nói như thế rồi. Để đưa anh vào được đội vận chuyển, con gái đã phải hao phí một đống công sức như thế rồi. Cho nên, nếu chị dâu cả mà tìm anh nói chuyện này, anh phải từ chối rõ ràng một chút.""Ôi chao, anh biết mà. Anh hiểu rồi."Trong lòng Tô Thắng Dân hiểu rõ nhất, nếu đội vận chuyển thật sự cần người, thì ông giới thiệu anh cả nhà mình vào đó cũng được thôi.Thế nhưng, nên biếu xén tạo quan hệ thế nào, chuyện này anh cả phải tự mình lo liệu lấy.Nhưng vấn đề là, lúc này đội vận chuyển không cần người, mà đội vận chuyển cũng đâu phải do ông mở ra, ông có thể nói cái gì đây?"Còn nữa, có lẽ nhà mẹ đẻ của em cũng đang nhớ thương chuyện này, anh nhớ kín miệng một chút cho em. Ai đến nhà vả, anh nhớ phải từ chối cho rõ ràng đấy." Vương Tú Mi nhắc nhở một câu.