"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…
Chương 125: Chương 125
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Thế nhưng, vấn đề ở chỗ Tô Trà là con gái, ở phương diện thể lực cô không thể so được với Vương Cường, càng không thể đấu lại cái thân toàn thịt là thịt của Vương Cường.Tô Trà cảm thấy chỗ nào cô cũng tốt hết, chỉ có mỗi tội hay ghi thù.Nói cô hẹp hòi thì cô cũng kệ, dù sao cô ăn gì cũng được, chỉ có ăn thiệt là không.Tục ngữ có câu, nhịn nhất thời càng nghĩ càng giận, lùi một bước càng nghĩ càng thiệt. Cho nên, khi gặp chuyện, nếu không thể giải quyết một cách văn minh, thì đánh một trận rồi nói sau.Hai từ nén giận kia, không hề có trong từ điển của Tô Trà.Cho nên, nếu cô mà ở lại nhà họ Vương hai ngày, vậy thì ngại quá, đó chính là thời điểm cô phải phô bày kĩ thuật chân chính rồi,Nếu cô mà cáu lên, thì chính bản thân cô còn phải sợ cơ mà.Cũng có thể do ánh mắt của Tô Trà vô cùng dọa người, khiến cho người nhà họ Vương không dám hé răng.Thậm chí ngay cả chị dâu cả nhà họ Vương là Lý Anh Tử, khi nãy vẫn còn ồn ào, bây giờ cũng vô thức buông cái tay đang túm chặt đuôi xe đạp kia ra.Còn Vương Tú Mi lại không kiềm chế được mà bật cười, bà giả vờ lườm Tô Trà một cái, hờn dỗi đáp:"Con nói luyên thuyên cái gì đấy? Con là con gái của mẹ cơ mà, cho dù để Tô Bảo ở lại, cũng không thể để con ở lại được. Được rồi, lên xe thôi, chúng ta về nhà."Tô Bảo: kẻ vô tội nằm yên cũng dính đòn.Tầm mắt của Tô Trà đảo qua người nhà họ Vương, thấy mọi người đều không dám hé răng, cô mới hài lòng trèo lên xe đạp, ngoan ngoãn ngồi yên."Ngồi vững nhé, chúng ta đi thôi." Vương Tú Mi dặn dò một câu."Con ngồi vững rồi ạ. Bà ngoại, cậu, mợ, về sau con đến sẽ ở lại vài ngày." Tô Trà ngồi ở yên sau xe đạp, cười vẫy vẫy tay với bọn họ.Người nhà họ Vương nghe thấy những lời này của Tô Trà, không biết lý do vì sao họ khẽ giật mình, đồng thời, trong lòng cũng có một loại cảm giác không tốt cho lắm.Bọn họ, hình như bị nhắm đến rồi hay sao ấy?Hai cha con Tô Thắng Dân và Tô Bảo bị bỏ lại, lúc này đang đứng trong góc đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, hai cha con lặng lẽ đi về phía cửa, sau khi an toàn ra khỏi cửa, hai cha con nhanh chóng chạy trốn.Tô Trà ngồi ở trên xe đạp, tâm trạng cô vui vẻ khẽ ngâm nga một điệu hát, thế nhưng giai điệu mà cô đang ngâm kia có chút lạc điệu.Vương Tú Mi đang đạp xe phía trước nghe thấy tiếng ngâm khe khẽ của con gái, bèn cảm thấy, con gái thì thào cũng vô cùng êm tai rồi.Mãi đến chạng vạng, hai cha con Tô Bảo và Tô Thắng Dân mới đi bộ về đến nhà, chút thức ăn mà họ ăn được ở nhà họ Vương kia, hình như đã tiêu hóa hết rồi.Thế cho nên, vừa về đến nhà họ đã thu xếp nấu cơm tối.Khi cả gia đình chi thứ hai đang ăn cơm, thì bỗng nghe thấy tiếng đập cửa."Cốc cốc cốc."Cả nhà quay đầu nhìn qua.Vừa nhìn ra ngoài cửa thì thấy Tô Vận đứng đó với vẻ mặt u ám, mãi một lúc sau cô ta mới lúng túng cất tiếng: "Chú hai, cháu có thể hỏi chú một chút chuyện được không?" Tìm ông á?Trong lòng Tô Thắng Dân nghi ngờ, Tô Vận này tìm ông làm gì?"Có chuyện gì thì cháu cứ nói đi, chú còn đang ăn cơm đây này." Tô Thắng Dân cất tiếng đáp lại."Chú hai, chỗ này không tiện nói chuyện..."Không đợi Tô Vận nói xong, Tô Thắng Dân đã lên tiếng cắt ngang lời cô ta: "Có gì mà không tiện đâu, đều là người trong nhà cả."Nhìn thấy thái độ của Tô Thắng Dân như thế, Tô Vận mím chặt môi, lúc này mới đi vào phòng."Chú hai, cháu nghe nói có tài xế trong đội vận chuyển các chú gặp chuyện không may ạ? Chú có biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?" Vẻ mặt của Tô Vận thoạt nhìn không được tốt cho lắm, sắc mặt vô cùng tiều tụy.Nghe thấy câu hỏi của Tô Vận, Tô Thắng Dân có chút kinh ngạc nhìn Tô Vận một cái.Tô Vận này vừa nói là "nghe nói" đúng không? Nghe ai nói?Đúng vậy, đúng là có một tài xế trong đội vận chuyển của ông đã xảy ra chuyện, chiếc xe của ông ta bị cảnh sát tra xét, mà tài xế lái chiếc xe này chính là người một thời gian trước vừa tìm Tô Thắng Dân rủ ông chạy việc tư cùng mình - Lý Tân Kiến.Hàng hóa của đội vận chuyển chất trên xe thì không có vấn đề gì, thế nhưng đám hàng lậu của Lý Tân Kiến lại bị điều tra ra, sản phẩm không đủ tiêu chuẩn, đội vận chuyển đã nhận được tin tức.Bên kia thông báo rằng, hàng hóa của đội vận chuyển không có vấn đề gì, cho nên qua một thời gian nữa là có thể đến nhận lại, thế nhưng đám hàng lậu kia thì sẽ bị tiêu hủy.Cũng do Lý Tân Kiến xui xẻo, chứ không đang yên đang lành sao kiểm tra xe lại kiểm tra ra hàng hóa không đủ tiêu chuẩn cơ chứ?Tô Thắng Dân cho rằng còn một khả năng khác, đó là do lòng tham của Lý Tân Kiến, ông ta ham rẻ cho nên mới mua phải hàng nhái, kết quả vận khí không tốt cho nên mới bị bắt."Chú hai, cháu nghe nói đội vận chuyển đang giải quyết chuyện này. Chú làm trong đó, liệu có tin tức nội bộ không?" Tô Vận lại cất tiếng hỏi tiếp."Hàng lậu thì bị tiêu hủy, còn hàng hóa của đội vận chuyển thì cũng phải đợi thêm một thời gian nữa, sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa thì mới có thể đến kéo hàng về."Tô Vận vừa nghe thấy hai chữ "tiêu hủy", vẻ mặt của cô ta đã lập tức trắng bệch ra.Tô Trà ngồi yên lặng một bên quan sát vẻ mặt của Tô Vận, trong lòng cô thầm suy đoán.Chậc, chẳng lẽ Tô Vận này...Thế nhưng, vấn đề cũng nằm ở chỗ này. Nếu Tô Vận thực sự làm thế, vậy cô ta lấy đâu ra số tiền lớn đến vậy?Ồ, đúng rồi, lần trước khi ở riêng, mỗi nhà được chia năm trăm đồng.Tô Trà liếc Tô Vận một cái, trong lòng cô thầm nghĩ, Tô Vận sẽ không cầm toàn bộ tiền đi chứ?Tô Thắng Dân vừa nói xong, thì Tô Vận đã xoay người rời đi với dáng vẻ mất hồn.Đợi đến khi Tô Vận đi xa rồi, Tô Trà mới nhìn về phía ông cha già nhà mình."Cha, số hàng lậu kia tốn bao nhiêu tiền?""Tận tám trăm đồng chứ ít gì. Cha còn đang nghĩ, không biết thằng ngốc nào nhà địa chủ lại hào phóng như thế, tám trăm đồng mà bảo bỏ ra là bỏ ra ngay được. Vốn thuận tiện nhờ tài xế mua hàng cũng không có vấn đề gì, thế nhưng bỏ ra một số tiền lớn như thế mà còn không đi theo xe, không biết là do quá vô tư hay do quá ngốc nghếch nữa." Tô Thắng Dân phỉ nhổ.
Thế nhưng, vấn đề ở chỗ Tô Trà là con gái, ở phương diện thể lực cô không thể so được với Vương Cường, càng không thể đấu lại cái thân toàn thịt là thịt của Vương Cường.
Tô Trà cảm thấy chỗ nào cô cũng tốt hết, chỉ có mỗi tội hay ghi thù.
Nói cô hẹp hòi thì cô cũng kệ, dù sao cô ăn gì cũng được, chỉ có ăn thiệt là không.
Tục ngữ có câu, nhịn nhất thời càng nghĩ càng giận, lùi một bước càng nghĩ càng thiệt. Cho nên, khi gặp chuyện, nếu không thể giải quyết một cách văn minh, thì đánh một trận rồi nói sau.
Hai từ nén giận kia, không hề có trong từ điển của Tô Trà.
Cho nên, nếu cô mà ở lại nhà họ Vương hai ngày, vậy thì ngại quá, đó chính là thời điểm cô phải phô bày kĩ thuật chân chính rồi,
Nếu cô mà cáu lên, thì chính bản thân cô còn phải sợ cơ mà.
Cũng có thể do ánh mắt của Tô Trà vô cùng dọa người, khiến cho người nhà họ Vương không dám hé răng.
Thậm chí ngay cả chị dâu cả nhà họ Vương là Lý Anh Tử, khi nãy vẫn còn ồn ào, bây giờ cũng vô thức buông cái tay đang túm chặt đuôi xe đạp kia ra.
Còn Vương Tú Mi lại không kiềm chế được mà bật cười, bà giả vờ lườm Tô Trà một cái, hờn dỗi đáp:
"Con nói luyên thuyên cái gì đấy? Con là con gái của mẹ cơ mà, cho dù để Tô Bảo ở lại, cũng không thể để con ở lại được. Được rồi, lên xe thôi, chúng ta về nhà."
Tô Bảo: kẻ vô tội nằm yên cũng dính đòn.
Tầm mắt của Tô Trà đảo qua người nhà họ Vương, thấy mọi người đều không dám hé răng, cô mới hài lòng trèo lên xe đạp, ngoan ngoãn ngồi yên.
"Ngồi vững nhé, chúng ta đi thôi." Vương Tú Mi dặn dò một câu.
"Con ngồi vững rồi ạ. Bà ngoại, cậu, mợ, về sau con đến sẽ ở lại vài ngày." Tô Trà ngồi ở yên sau xe đạp, cười vẫy vẫy tay với bọn họ.
Người nhà họ Vương nghe thấy những lời này của Tô Trà, không biết lý do vì sao họ khẽ giật mình, đồng thời, trong lòng cũng có một loại cảm giác không tốt cho lắm.
Bọn họ, hình như bị nhắm đến rồi hay sao ấy?
Hai cha con Tô Thắng Dân và Tô Bảo bị bỏ lại, lúc này đang đứng trong góc đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, hai cha con lặng lẽ đi về phía cửa, sau khi an toàn ra khỏi cửa, hai cha con nhanh chóng chạy trốn.
Tô Trà ngồi ở trên xe đạp, tâm trạng cô vui vẻ khẽ ngâm nga một điệu hát, thế nhưng giai điệu mà cô đang ngâm kia có chút lạc điệu.
Vương Tú Mi đang đạp xe phía trước nghe thấy tiếng ngâm khe khẽ của con gái, bèn cảm thấy, con gái thì thào cũng vô cùng êm tai rồi.
Mãi đến chạng vạng, hai cha con Tô Bảo và Tô Thắng Dân mới đi bộ về đến nhà, chút thức ăn mà họ ăn được ở nhà họ Vương kia, hình như đã tiêu hóa hết rồi.
Thế cho nên, vừa về đến nhà họ đã thu xếp nấu cơm tối.
Khi cả gia đình chi thứ hai đang ăn cơm, thì bỗng nghe thấy tiếng đập cửa.
"Cốc cốc cốc."
Cả nhà quay đầu nhìn qua.
Vừa nhìn ra ngoài cửa thì thấy Tô Vận đứng đó với vẻ mặt u ám, mãi một lúc sau cô ta mới lúng túng cất tiếng: "Chú hai, cháu có thể hỏi chú một chút chuyện được không?"
Tìm ông á?
Trong lòng Tô Thắng Dân nghi ngờ, Tô Vận này tìm ông làm gì?
"Có chuyện gì thì cháu cứ nói đi, chú còn đang ăn cơm đây này." Tô Thắng Dân cất tiếng đáp lại.
"Chú hai, chỗ này không tiện nói chuyện..."
Không đợi Tô Vận nói xong, Tô Thắng Dân đã lên tiếng cắt ngang lời cô ta: "Có gì mà không tiện đâu, đều là người trong nhà cả."
Nhìn thấy thái độ của Tô Thắng Dân như thế, Tô Vận mím chặt môi, lúc này mới đi vào phòng.
"Chú hai, cháu nghe nói có tài xế trong đội vận chuyển các chú gặp chuyện không may ạ? Chú có biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?" Vẻ mặt của Tô Vận thoạt nhìn không được tốt cho lắm, sắc mặt vô cùng tiều tụy.
Nghe thấy câu hỏi của Tô Vận, Tô Thắng Dân có chút kinh ngạc nhìn Tô Vận một cái.
Tô Vận này vừa nói là "nghe nói" đúng không? Nghe ai nói?
Đúng vậy, đúng là có một tài xế trong đội vận chuyển của ông đã xảy ra chuyện, chiếc xe của ông ta bị cảnh sát tra xét, mà tài xế lái chiếc xe này chính là người một thời gian trước vừa tìm Tô Thắng Dân rủ ông chạy việc tư cùng mình - Lý Tân Kiến.
Hàng hóa của đội vận chuyển chất trên xe thì không có vấn đề gì, thế nhưng đám hàng lậu của Lý Tân Kiến lại bị điều tra ra, sản phẩm không đủ tiêu chuẩn, đội vận chuyển đã nhận được tin tức.
Bên kia thông báo rằng, hàng hóa của đội vận chuyển không có vấn đề gì, cho nên qua một thời gian nữa là có thể đến nhận lại, thế nhưng đám hàng lậu kia thì sẽ bị tiêu hủy.
Cũng do Lý Tân Kiến xui xẻo, chứ không đang yên đang lành sao kiểm tra xe lại kiểm tra ra hàng hóa không đủ tiêu chuẩn cơ chứ?
Tô Thắng Dân cho rằng còn một khả năng khác, đó là do lòng tham của Lý Tân Kiến, ông ta ham rẻ cho nên mới mua phải hàng nhái, kết quả vận khí không tốt cho nên mới bị bắt.
"Chú hai, cháu nghe nói đội vận chuyển đang giải quyết chuyện này. Chú làm trong đó, liệu có tin tức nội bộ không?" Tô Vận lại cất tiếng hỏi tiếp.
"Hàng lậu thì bị tiêu hủy, còn hàng hóa của đội vận chuyển thì cũng phải đợi thêm một thời gian nữa, sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa thì mới có thể đến kéo hàng về."
Tô Vận vừa nghe thấy hai chữ "tiêu hủy", vẻ mặt của cô ta đã lập tức trắng bệch ra.
Tô Trà ngồi yên lặng một bên quan sát vẻ mặt của Tô Vận, trong lòng cô thầm suy đoán.
Chậc, chẳng lẽ Tô Vận này...
Thế nhưng, vấn đề cũng nằm ở chỗ này. Nếu Tô Vận thực sự làm thế, vậy cô ta lấy đâu ra số tiền lớn đến vậy?
Ồ, đúng rồi, lần trước khi ở riêng, mỗi nhà được chia năm trăm đồng.
Tô Trà liếc Tô Vận một cái, trong lòng cô thầm nghĩ, Tô Vận sẽ không cầm toàn bộ tiền đi chứ?
Tô Thắng Dân vừa nói xong, thì Tô Vận đã xoay người rời đi với dáng vẻ mất hồn.
Đợi đến khi Tô Vận đi xa rồi, Tô Trà mới nhìn về phía ông cha già nhà mình.
"Cha, số hàng lậu kia tốn bao nhiêu tiền?"
"Tận tám trăm đồng chứ ít gì. Cha còn đang nghĩ, không biết thằng ngốc nào nhà địa chủ lại hào phóng như thế, tám trăm đồng mà bảo bỏ ra là bỏ ra ngay được. Vốn thuận tiện nhờ tài xế mua hàng cũng không có vấn đề gì, thế nhưng bỏ ra một số tiền lớn như thế mà còn không đi theo xe, không biết là do quá vô tư hay do quá ngốc nghếch nữa." Tô Thắng Dân phỉ nhổ.
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Thế nhưng, vấn đề ở chỗ Tô Trà là con gái, ở phương diện thể lực cô không thể so được với Vương Cường, càng không thể đấu lại cái thân toàn thịt là thịt của Vương Cường.Tô Trà cảm thấy chỗ nào cô cũng tốt hết, chỉ có mỗi tội hay ghi thù.Nói cô hẹp hòi thì cô cũng kệ, dù sao cô ăn gì cũng được, chỉ có ăn thiệt là không.Tục ngữ có câu, nhịn nhất thời càng nghĩ càng giận, lùi một bước càng nghĩ càng thiệt. Cho nên, khi gặp chuyện, nếu không thể giải quyết một cách văn minh, thì đánh một trận rồi nói sau.Hai từ nén giận kia, không hề có trong từ điển của Tô Trà.Cho nên, nếu cô mà ở lại nhà họ Vương hai ngày, vậy thì ngại quá, đó chính là thời điểm cô phải phô bày kĩ thuật chân chính rồi,Nếu cô mà cáu lên, thì chính bản thân cô còn phải sợ cơ mà.Cũng có thể do ánh mắt của Tô Trà vô cùng dọa người, khiến cho người nhà họ Vương không dám hé răng.Thậm chí ngay cả chị dâu cả nhà họ Vương là Lý Anh Tử, khi nãy vẫn còn ồn ào, bây giờ cũng vô thức buông cái tay đang túm chặt đuôi xe đạp kia ra.Còn Vương Tú Mi lại không kiềm chế được mà bật cười, bà giả vờ lườm Tô Trà một cái, hờn dỗi đáp:"Con nói luyên thuyên cái gì đấy? Con là con gái của mẹ cơ mà, cho dù để Tô Bảo ở lại, cũng không thể để con ở lại được. Được rồi, lên xe thôi, chúng ta về nhà."Tô Bảo: kẻ vô tội nằm yên cũng dính đòn.Tầm mắt của Tô Trà đảo qua người nhà họ Vương, thấy mọi người đều không dám hé răng, cô mới hài lòng trèo lên xe đạp, ngoan ngoãn ngồi yên."Ngồi vững nhé, chúng ta đi thôi." Vương Tú Mi dặn dò một câu."Con ngồi vững rồi ạ. Bà ngoại, cậu, mợ, về sau con đến sẽ ở lại vài ngày." Tô Trà ngồi ở yên sau xe đạp, cười vẫy vẫy tay với bọn họ.Người nhà họ Vương nghe thấy những lời này của Tô Trà, không biết lý do vì sao họ khẽ giật mình, đồng thời, trong lòng cũng có một loại cảm giác không tốt cho lắm.Bọn họ, hình như bị nhắm đến rồi hay sao ấy?Hai cha con Tô Thắng Dân và Tô Bảo bị bỏ lại, lúc này đang đứng trong góc đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, hai cha con lặng lẽ đi về phía cửa, sau khi an toàn ra khỏi cửa, hai cha con nhanh chóng chạy trốn.Tô Trà ngồi ở trên xe đạp, tâm trạng cô vui vẻ khẽ ngâm nga một điệu hát, thế nhưng giai điệu mà cô đang ngâm kia có chút lạc điệu.Vương Tú Mi đang đạp xe phía trước nghe thấy tiếng ngâm khe khẽ của con gái, bèn cảm thấy, con gái thì thào cũng vô cùng êm tai rồi.Mãi đến chạng vạng, hai cha con Tô Bảo và Tô Thắng Dân mới đi bộ về đến nhà, chút thức ăn mà họ ăn được ở nhà họ Vương kia, hình như đã tiêu hóa hết rồi.Thế cho nên, vừa về đến nhà họ đã thu xếp nấu cơm tối.Khi cả gia đình chi thứ hai đang ăn cơm, thì bỗng nghe thấy tiếng đập cửa."Cốc cốc cốc."Cả nhà quay đầu nhìn qua.Vừa nhìn ra ngoài cửa thì thấy Tô Vận đứng đó với vẻ mặt u ám, mãi một lúc sau cô ta mới lúng túng cất tiếng: "Chú hai, cháu có thể hỏi chú một chút chuyện được không?" Tìm ông á?Trong lòng Tô Thắng Dân nghi ngờ, Tô Vận này tìm ông làm gì?"Có chuyện gì thì cháu cứ nói đi, chú còn đang ăn cơm đây này." Tô Thắng Dân cất tiếng đáp lại."Chú hai, chỗ này không tiện nói chuyện..."Không đợi Tô Vận nói xong, Tô Thắng Dân đã lên tiếng cắt ngang lời cô ta: "Có gì mà không tiện đâu, đều là người trong nhà cả."Nhìn thấy thái độ của Tô Thắng Dân như thế, Tô Vận mím chặt môi, lúc này mới đi vào phòng."Chú hai, cháu nghe nói có tài xế trong đội vận chuyển các chú gặp chuyện không may ạ? Chú có biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?" Vẻ mặt của Tô Vận thoạt nhìn không được tốt cho lắm, sắc mặt vô cùng tiều tụy.Nghe thấy câu hỏi của Tô Vận, Tô Thắng Dân có chút kinh ngạc nhìn Tô Vận một cái.Tô Vận này vừa nói là "nghe nói" đúng không? Nghe ai nói?Đúng vậy, đúng là có một tài xế trong đội vận chuyển của ông đã xảy ra chuyện, chiếc xe của ông ta bị cảnh sát tra xét, mà tài xế lái chiếc xe này chính là người một thời gian trước vừa tìm Tô Thắng Dân rủ ông chạy việc tư cùng mình - Lý Tân Kiến.Hàng hóa của đội vận chuyển chất trên xe thì không có vấn đề gì, thế nhưng đám hàng lậu của Lý Tân Kiến lại bị điều tra ra, sản phẩm không đủ tiêu chuẩn, đội vận chuyển đã nhận được tin tức.Bên kia thông báo rằng, hàng hóa của đội vận chuyển không có vấn đề gì, cho nên qua một thời gian nữa là có thể đến nhận lại, thế nhưng đám hàng lậu kia thì sẽ bị tiêu hủy.Cũng do Lý Tân Kiến xui xẻo, chứ không đang yên đang lành sao kiểm tra xe lại kiểm tra ra hàng hóa không đủ tiêu chuẩn cơ chứ?Tô Thắng Dân cho rằng còn một khả năng khác, đó là do lòng tham của Lý Tân Kiến, ông ta ham rẻ cho nên mới mua phải hàng nhái, kết quả vận khí không tốt cho nên mới bị bắt."Chú hai, cháu nghe nói đội vận chuyển đang giải quyết chuyện này. Chú làm trong đó, liệu có tin tức nội bộ không?" Tô Vận lại cất tiếng hỏi tiếp."Hàng lậu thì bị tiêu hủy, còn hàng hóa của đội vận chuyển thì cũng phải đợi thêm một thời gian nữa, sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa thì mới có thể đến kéo hàng về."Tô Vận vừa nghe thấy hai chữ "tiêu hủy", vẻ mặt của cô ta đã lập tức trắng bệch ra.Tô Trà ngồi yên lặng một bên quan sát vẻ mặt của Tô Vận, trong lòng cô thầm suy đoán.Chậc, chẳng lẽ Tô Vận này...Thế nhưng, vấn đề cũng nằm ở chỗ này. Nếu Tô Vận thực sự làm thế, vậy cô ta lấy đâu ra số tiền lớn đến vậy?Ồ, đúng rồi, lần trước khi ở riêng, mỗi nhà được chia năm trăm đồng.Tô Trà liếc Tô Vận một cái, trong lòng cô thầm nghĩ, Tô Vận sẽ không cầm toàn bộ tiền đi chứ?Tô Thắng Dân vừa nói xong, thì Tô Vận đã xoay người rời đi với dáng vẻ mất hồn.Đợi đến khi Tô Vận đi xa rồi, Tô Trà mới nhìn về phía ông cha già nhà mình."Cha, số hàng lậu kia tốn bao nhiêu tiền?""Tận tám trăm đồng chứ ít gì. Cha còn đang nghĩ, không biết thằng ngốc nào nhà địa chủ lại hào phóng như thế, tám trăm đồng mà bảo bỏ ra là bỏ ra ngay được. Vốn thuận tiện nhờ tài xế mua hàng cũng không có vấn đề gì, thế nhưng bỏ ra một số tiền lớn như thế mà còn không đi theo xe, không biết là do quá vô tư hay do quá ngốc nghếch nữa." Tô Thắng Dân phỉ nhổ.