"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…
Chương 159: Chương 159
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… "Vậy ư? Nhưng mà em còn đi làm cơ mà, có thể đi được không?" Nếu đi sẽ mất vài ngày đó."Không sao đâu, em tìm lãnh đạo xin nghỉ một thời gian. Lúc này vẫn chưa đến tám giờ, chị về nhà thu dọn đồ đạc trước đi, mang cho anh hai em vài bộ quần áo. Em về thôn, báo cho cha với anh cả một tiếng.""Vậy được rồi. Chú ba, làm phiền em.""Không có gì. Được rồi, cứ quyết định như thế đi, em đi xin nghỉ phép."Tô Thắng Lợi nói xong thì định quay về nghỉ phép, đúng lúc này Tô Trà cất tiếng."Chú nhỏ, cháu muốn đi cùng hai người."Nghe thấy những lời Tô Trà nói, tầm mắt của Tô Thắng Lợi nhìn về phía Tô Trà."Cháu đi làm gì, cháu cứ ở nhà đợi là được rồi. Chuyện của cha cháu, đã có chú và mẹ cháu lo rồi." Tô Thắng Lợi nói."Chú nhỏ, cháu đi cùng hai người." Tầm mắt của Tô Trà đối diện với ánh mắt của Tô Thắng Lợi, lặp lại một lần nữa.KHông biết vì sao, thế nhưng Tô Thắng Lợi đột nhiên có cảm giác, tầm mắt của cô cháu gái nhỏ này khiến chú ta khó mà nói nên lời từ chối. Khi đối diện với tầm mắt của cô, chú ta cảm thấy hình như mình đang đối diện với tầm mắt của lãnh đạo ấy."Chuyện này, chuyện này chút nữa chúng ta bàn sau. Chú đi xin nghỉ trước đã, sau đó còn phải quay về thôn một chuyến." Tô Thắng Lợi nhìn đi chỗ khác, né tránh tầm mắt của Tô Trà.Nhìn vào đôi mắt kia của Tô Trà, Tô Thắng Lợi không từ chối được.Thế nhưng trong lòng Tô Thắng Lợi vẫn không quá đồng ý chuyện cho Tô Trà đi cùng, vì dù sao cô cũng chỉ là một cô nhóc mới mười mấy tuổi đầu, đi xa như thế sẽ mệt mỏi lắm.Đợi Tô Thắng Lợi vào xin nghỉ, Vương Tú Mi dẫn Tô Trà về nhà thu đọn đồ đạc. Hai mẹ con kéo tay nhau đi trên đường."Mẹ, mẹ đừng lo lắng, người của đội vận chuyển nói với mẹ cái gì, mẹ lặp lại cho con nghe một lần đi." Tô Trà ôm lấy bả vai của mẹ già nhà mình, giọng điệu của cô dịu dàng, mang theo chút yên lòng.Nghe thấy giọng nói của con gái, Vương Tú Mi đã không còn hoang mang, lo sợ như trước nữa.Bà lập tức cất tiếng nói: "Người của đội vận chuyển tới, nói cha con đang bị giam giữ ở đồn công an thành phố K, tình huống cụ thể thế nào thì phải đợi đến bên kia mới biết được. Thế nhưng người cha con không bị thương, cần người nhà qua đó một chuyến.""Người cha con không bị thương là tốt rồi. Mẹ, mẹ đừng có sốt ruột, chờ chúng ta qua đó sẽ biết xảy ra chuyện gì ngay thôi.""Không phải, con gái, đừng nói là con cũng định đi cùng mẹ thật đấy chứ? Có chú ba con và mẹ đi là được rồi, con còn phải học hành mà.""Chuyện học hành không quan trọng bằng cha con, chờ con quay về, con lại học cũng không muộn mà." Tô Trà trả lời."Thế nhưng, con...""Mẹ, cho dù mẹ có bắt con ở nhà, con cũng không cách nào yên tâm nổi. Mẹ cho con đi cùng đi mà." Giọng điệu của To Trà mềm nhũn, mang theo chút ý vị nũng nịu.Con gái đã làm nũng luôn rồi, hơn nữa, con bé cũng thực sự lo lắng cho cha nó, Vương Tú Mi thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không lên tiếng phản đối nữa.Bên kia, Tô Thắng Lợi đến văn phòng lãnh đạo xin nghỉ vài ngày.Mặc dù lãnh đạo có chút mất hứng, thế nhưng vẫn phê duyệt đơn xin nghỉ phép của chú ta. Sau khi xin nghỉ xong, Tô Thắng Lợi lập tức đạp xe về thôn..Trong thôn, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng Tô Thắng Lợi hấp ta hấp tấp, xe đạp lao vù vù như bay.Thậm chí lời chào hỏi của bọn họ vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì Tô Thắng Lợi đã đạp xe đi xa rồi.Đến cửa nhà, Tô Thắng Lợi cũng không còn tâm trạng nào mà dựng xe cẩn thận nữa, cứ vứt đó rồi chạy thẳng vào nhà.Trùng hợp là việc đồng áng thời gian trước cũng làm hòm hòm rồi, hôm nay ông nội Tô và gia đình Tô Thắng Hoa đều ở nhà.Nhìn thấy Tô Thắng Lợi vội vàng chạy vào, ông nội Tô đang ngồi trong sân lập tức đứng phắt dậy."Sao lại về rồi, mẹ con không về cùng con à?""Cha, bên chỗ anh hai xảy ra chuyện rồi, con về nhà báo cho mọi người một tiếng." Tô Thắng Lợi vừa nói xong thì thấy đôi mày của ông nội Tô nhíu lại, chú ta bèn vội vàng tiếp tục giải thích: "Cha, cha đừng lo lắng, thân thể anh hai không bị thương. Con đã xin đơn vị cho nghỉ vài ngày rồi, chiều nay con và chị dâu hai sẽ cùng qua đó, chắc chắn sẽ mang anh hai lành lặn về nhà."Nghe thấy người không bị thương, lúc này tâm trạng của ông nội Tô mới bình tĩnh lại.Đối với chuyện bên ngoài, ông nội Tô cũng không hiểu rõ lắm, đôi mắt của ông cụ khẽ trầm xuống, sau khi im lặng một lát mới cất tiếng hỏi."Chuyện này Tô Trà đã biết chưa?"Nghe thấy ông nội Tô đột nhiên hỏi như thế, Tô Thắng Lợi khẽ sửng sốt trong giây lát rồi mới cất tiếng đáp:"Trà Trà biết rồi, còn đòi đi cùng bọn con nữa cơ. Thế nhưng con cảm thấy một cô gái nhỏ như Tô Trà ra ngoài cũng không tện cho lắm, cho nên, con định để Tô Trà ở nhà...""Không!" Ông nội Tô lên tiếng cắt ngang lời của Tô Thắng Lợi, ông cụ quyết đoán nói: "Con dẫn Tô Trà đi cùng.""Cha, vì sao?" Tô Thắng Lợi cảm thấy không hiểu quyết định của ông cụ."Cứ làm theo lời cha nói đi thôi. Tô Trà đi qua đó, hữu dụng hơn các con nhiều." Đây chính là trực giác của ông nội Tô.Ông cụ cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng, Tô Trà có thể giải quyết tốt chuyện này nữa.Ông nội Tô cũng đã nói vậy rồi, Tô Thắng Lợi cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Ông nội Tô không muốn nói, thì cho dù chú ta có hỏi thế nào cũng vô dụng thôi.Tô Thắng Lơi vừa từ trong phòng đi ra, đúng lúc nghe thấy đoạn đối thoại của Tô Thắng Lợi và ông nội Tô.Một người hiền lành và thật thà như ông ta cũng không biết nên làm gì nữa."Thằng ba, nếu không để anh đi cùng đi. Gần đây trong nhà cũng không có việc gì cả, để anh đi cùng." Tô Thắng Hoa cất tiếng nói."Không cần đâu, anh cả. Có em, Tô Trà và chị dâu hai đi là được rồi, dù sao cũng phải để người ở lại nhà để chăm sóc nhà cửa, anh giúp bọn em chăm sóc cha mẹ với ạ, chuyện của anh hai, có em lo là được rồi."Anh hai xảy ra chuyện, chắc chắn hai ông bà cụ sẽ lo lắng, có anh cả ở nhà chăm sóc hai ông bà cụ thì mọi người cũng yên tâm hơn.Tránh cho bên phía anh hai không xảy ra chuyện gì, mà bên phía ông bà nội Tô lại xảy ra chuyện thì không hay.Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Tô Thắng Lợi lại đạp xe như bay về nhà.
"Vậy ư? Nhưng mà em còn đi làm cơ mà, có thể đi được không?" Nếu đi sẽ mất vài ngày đó.
"Không sao đâu, em tìm lãnh đạo xin nghỉ một thời gian. Lúc này vẫn chưa đến tám giờ, chị về nhà thu dọn đồ đạc trước đi, mang cho anh hai em vài bộ quần áo. Em về thôn, báo cho cha với anh cả một tiếng."
"Vậy được rồi. Chú ba, làm phiền em."
"Không có gì. Được rồi, cứ quyết định như thế đi, em đi xin nghỉ phép."
Tô Thắng Lợi nói xong thì định quay về nghỉ phép, đúng lúc này Tô Trà cất tiếng.
"Chú nhỏ, cháu muốn đi cùng hai người."
Nghe thấy những lời Tô Trà nói, tầm mắt của Tô Thắng Lợi nhìn về phía Tô Trà.
"Cháu đi làm gì, cháu cứ ở nhà đợi là được rồi. Chuyện của cha cháu, đã có chú và mẹ cháu lo rồi." Tô Thắng Lợi nói.
"Chú nhỏ, cháu đi cùng hai người." Tầm mắt của Tô Trà đối diện với ánh mắt của Tô Thắng Lợi, lặp lại một lần nữa.
KHông biết vì sao, thế nhưng Tô Thắng Lợi đột nhiên có cảm giác, tầm mắt của cô cháu gái nhỏ này khiến chú ta khó mà nói nên lời từ chối. Khi đối diện với tầm mắt của cô, chú ta cảm thấy hình như mình đang đối diện với tầm mắt của lãnh đạo ấy.
"Chuyện này, chuyện này chút nữa chúng ta bàn sau. Chú đi xin nghỉ trước đã, sau đó còn phải quay về thôn một chuyến." Tô Thắng Lợi nhìn đi chỗ khác, né tránh tầm mắt của Tô Trà.
Nhìn vào đôi mắt kia của Tô Trà, Tô Thắng Lợi không từ chối được.
Thế nhưng trong lòng Tô Thắng Lợi vẫn không quá đồng ý chuyện cho Tô Trà đi cùng, vì dù sao cô cũng chỉ là một cô nhóc mới mười mấy tuổi đầu, đi xa như thế sẽ mệt mỏi lắm.
Đợi Tô Thắng Lợi vào xin nghỉ, Vương Tú Mi dẫn Tô Trà về nhà thu đọn đồ đạc. Hai mẹ con kéo tay nhau đi trên đường.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, người của đội vận chuyển nói với mẹ cái gì, mẹ lặp lại cho con nghe một lần đi." Tô Trà ôm lấy bả vai của mẹ già nhà mình, giọng điệu của cô dịu dàng, mang theo chút yên lòng.
Nghe thấy giọng nói của con gái, Vương Tú Mi đã không còn hoang mang, lo sợ như trước nữa.
Bà lập tức cất tiếng nói: "Người của đội vận chuyển tới, nói cha con đang bị giam giữ ở đồn công an thành phố K, tình huống cụ thể thế nào thì phải đợi đến bên kia mới biết được. Thế nhưng người cha con không bị thương, cần người nhà qua đó một chuyến."
"Người cha con không bị thương là tốt rồi. Mẹ, mẹ đừng có sốt ruột, chờ chúng ta qua đó sẽ biết xảy ra chuyện gì ngay thôi."
"Không phải, con gái, đừng nói là con cũng định đi cùng mẹ thật đấy chứ? Có chú ba con và mẹ đi là được rồi, con còn phải học hành mà."
"Chuyện học hành không quan trọng bằng cha con, chờ con quay về, con lại học cũng không muộn mà." Tô Trà trả lời.
"Thế nhưng, con..."
"Mẹ, cho dù mẹ có bắt con ở nhà, con cũng không cách nào yên tâm nổi. Mẹ cho con đi cùng đi mà." Giọng điệu của To Trà mềm nhũn, mang theo chút ý vị nũng nịu.
Con gái đã làm nũng luôn rồi, hơn nữa, con bé cũng thực sự lo lắng cho cha nó, Vương Tú Mi thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không lên tiếng phản đối nữa.
Bên kia, Tô Thắng Lợi đến văn phòng lãnh đạo xin nghỉ vài ngày.
Mặc dù lãnh đạo có chút mất hứng, thế nhưng vẫn phê duyệt đơn xin nghỉ phép của chú ta.
Sau khi xin nghỉ xong, Tô Thắng Lợi lập tức đạp xe về thôn.
.
Trong thôn, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng Tô Thắng Lợi hấp ta hấp tấp, xe đạp lao vù vù như bay.
Thậm chí lời chào hỏi của bọn họ vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì Tô Thắng Lợi đã đạp xe đi xa rồi.
Đến cửa nhà, Tô Thắng Lợi cũng không còn tâm trạng nào mà dựng xe cẩn thận nữa, cứ vứt đó rồi chạy thẳng vào nhà.
Trùng hợp là việc đồng áng thời gian trước cũng làm hòm hòm rồi, hôm nay ông nội Tô và gia đình Tô Thắng Hoa đều ở nhà.
Nhìn thấy Tô Thắng Lợi vội vàng chạy vào, ông nội Tô đang ngồi trong sân lập tức đứng phắt dậy.
"Sao lại về rồi, mẹ con không về cùng con à?"
"Cha, bên chỗ anh hai xảy ra chuyện rồi, con về nhà báo cho mọi người một tiếng." Tô Thắng Lợi vừa nói xong thì thấy đôi mày của ông nội Tô nhíu lại, chú ta bèn vội vàng tiếp tục giải thích: "Cha, cha đừng lo lắng, thân thể anh hai không bị thương. Con đã xin đơn vị cho nghỉ vài ngày rồi, chiều nay con và chị dâu hai sẽ cùng qua đó, chắc chắn sẽ mang anh hai lành lặn về nhà."
Nghe thấy người không bị thương, lúc này tâm trạng của ông nội Tô mới bình tĩnh lại.
Đối với chuyện bên ngoài, ông nội Tô cũng không hiểu rõ lắm, đôi mắt của ông cụ khẽ trầm xuống, sau khi im lặng một lát mới cất tiếng hỏi.
"Chuyện này Tô Trà đã biết chưa?"
Nghe thấy ông nội Tô đột nhiên hỏi như thế, Tô Thắng Lợi khẽ sửng sốt trong giây lát rồi mới cất tiếng đáp:
"Trà Trà biết rồi, còn đòi đi cùng bọn con nữa cơ. Thế nhưng con cảm thấy một cô gái nhỏ như Tô Trà ra ngoài cũng không tện cho lắm, cho nên, con định để Tô Trà ở nhà..."
"Không!" Ông nội Tô lên tiếng cắt ngang lời của Tô Thắng Lợi, ông cụ quyết đoán nói: "Con dẫn Tô Trà đi cùng."
"Cha, vì sao?" Tô Thắng Lợi cảm thấy không hiểu quyết định của ông cụ.
"Cứ làm theo lời cha nói đi thôi. Tô Trà đi qua đó, hữu dụng hơn các con nhiều." Đây chính là trực giác của ông nội Tô.
Ông cụ cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng, Tô Trà có thể giải quyết tốt chuyện này nữa.
Ông nội Tô cũng đã nói vậy rồi, Tô Thắng Lợi cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Ông nội Tô không muốn nói, thì cho dù chú ta có hỏi thế nào cũng vô dụng thôi.
Tô Thắng Lơi vừa từ trong phòng đi ra, đúng lúc nghe thấy đoạn đối thoại của Tô Thắng Lợi và ông nội Tô.
Một người hiền lành và thật thà như ông ta cũng không biết nên làm gì nữa.
"Thằng ba, nếu không để anh đi cùng đi. Gần đây trong nhà cũng không có việc gì cả, để anh đi cùng." Tô Thắng Hoa cất tiếng nói.
"Không cần đâu, anh cả. Có em, Tô Trà và chị dâu hai đi là được rồi, dù sao cũng phải để người ở lại nhà để chăm sóc nhà cửa, anh giúp bọn em chăm sóc cha mẹ với ạ, chuyện của anh hai, có em lo là được rồi."
Anh hai xảy ra chuyện, chắc chắn hai ông bà cụ sẽ lo lắng, có anh cả ở nhà chăm sóc hai ông bà cụ thì mọi người cũng yên tâm hơn.
Tránh cho bên phía anh hai không xảy ra chuyện gì, mà bên phía ông bà nội Tô lại xảy ra chuyện thì không hay.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Tô Thắng Lợi lại đạp xe như bay về nhà.
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… "Vậy ư? Nhưng mà em còn đi làm cơ mà, có thể đi được không?" Nếu đi sẽ mất vài ngày đó."Không sao đâu, em tìm lãnh đạo xin nghỉ một thời gian. Lúc này vẫn chưa đến tám giờ, chị về nhà thu dọn đồ đạc trước đi, mang cho anh hai em vài bộ quần áo. Em về thôn, báo cho cha với anh cả một tiếng.""Vậy được rồi. Chú ba, làm phiền em.""Không có gì. Được rồi, cứ quyết định như thế đi, em đi xin nghỉ phép."Tô Thắng Lợi nói xong thì định quay về nghỉ phép, đúng lúc này Tô Trà cất tiếng."Chú nhỏ, cháu muốn đi cùng hai người."Nghe thấy những lời Tô Trà nói, tầm mắt của Tô Thắng Lợi nhìn về phía Tô Trà."Cháu đi làm gì, cháu cứ ở nhà đợi là được rồi. Chuyện của cha cháu, đã có chú và mẹ cháu lo rồi." Tô Thắng Lợi nói."Chú nhỏ, cháu đi cùng hai người." Tầm mắt của Tô Trà đối diện với ánh mắt của Tô Thắng Lợi, lặp lại một lần nữa.KHông biết vì sao, thế nhưng Tô Thắng Lợi đột nhiên có cảm giác, tầm mắt của cô cháu gái nhỏ này khiến chú ta khó mà nói nên lời từ chối. Khi đối diện với tầm mắt của cô, chú ta cảm thấy hình như mình đang đối diện với tầm mắt của lãnh đạo ấy."Chuyện này, chuyện này chút nữa chúng ta bàn sau. Chú đi xin nghỉ trước đã, sau đó còn phải quay về thôn một chuyến." Tô Thắng Lợi nhìn đi chỗ khác, né tránh tầm mắt của Tô Trà.Nhìn vào đôi mắt kia của Tô Trà, Tô Thắng Lợi không từ chối được.Thế nhưng trong lòng Tô Thắng Lợi vẫn không quá đồng ý chuyện cho Tô Trà đi cùng, vì dù sao cô cũng chỉ là một cô nhóc mới mười mấy tuổi đầu, đi xa như thế sẽ mệt mỏi lắm.Đợi Tô Thắng Lợi vào xin nghỉ, Vương Tú Mi dẫn Tô Trà về nhà thu đọn đồ đạc. Hai mẹ con kéo tay nhau đi trên đường."Mẹ, mẹ đừng lo lắng, người của đội vận chuyển nói với mẹ cái gì, mẹ lặp lại cho con nghe một lần đi." Tô Trà ôm lấy bả vai của mẹ già nhà mình, giọng điệu của cô dịu dàng, mang theo chút yên lòng.Nghe thấy giọng nói của con gái, Vương Tú Mi đã không còn hoang mang, lo sợ như trước nữa.Bà lập tức cất tiếng nói: "Người của đội vận chuyển tới, nói cha con đang bị giam giữ ở đồn công an thành phố K, tình huống cụ thể thế nào thì phải đợi đến bên kia mới biết được. Thế nhưng người cha con không bị thương, cần người nhà qua đó một chuyến.""Người cha con không bị thương là tốt rồi. Mẹ, mẹ đừng có sốt ruột, chờ chúng ta qua đó sẽ biết xảy ra chuyện gì ngay thôi.""Không phải, con gái, đừng nói là con cũng định đi cùng mẹ thật đấy chứ? Có chú ba con và mẹ đi là được rồi, con còn phải học hành mà.""Chuyện học hành không quan trọng bằng cha con, chờ con quay về, con lại học cũng không muộn mà." Tô Trà trả lời."Thế nhưng, con...""Mẹ, cho dù mẹ có bắt con ở nhà, con cũng không cách nào yên tâm nổi. Mẹ cho con đi cùng đi mà." Giọng điệu của To Trà mềm nhũn, mang theo chút ý vị nũng nịu.Con gái đã làm nũng luôn rồi, hơn nữa, con bé cũng thực sự lo lắng cho cha nó, Vương Tú Mi thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không lên tiếng phản đối nữa.Bên kia, Tô Thắng Lợi đến văn phòng lãnh đạo xin nghỉ vài ngày.Mặc dù lãnh đạo có chút mất hứng, thế nhưng vẫn phê duyệt đơn xin nghỉ phép của chú ta. Sau khi xin nghỉ xong, Tô Thắng Lợi lập tức đạp xe về thôn..Trong thôn, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng Tô Thắng Lợi hấp ta hấp tấp, xe đạp lao vù vù như bay.Thậm chí lời chào hỏi của bọn họ vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì Tô Thắng Lợi đã đạp xe đi xa rồi.Đến cửa nhà, Tô Thắng Lợi cũng không còn tâm trạng nào mà dựng xe cẩn thận nữa, cứ vứt đó rồi chạy thẳng vào nhà.Trùng hợp là việc đồng áng thời gian trước cũng làm hòm hòm rồi, hôm nay ông nội Tô và gia đình Tô Thắng Hoa đều ở nhà.Nhìn thấy Tô Thắng Lợi vội vàng chạy vào, ông nội Tô đang ngồi trong sân lập tức đứng phắt dậy."Sao lại về rồi, mẹ con không về cùng con à?""Cha, bên chỗ anh hai xảy ra chuyện rồi, con về nhà báo cho mọi người một tiếng." Tô Thắng Lợi vừa nói xong thì thấy đôi mày của ông nội Tô nhíu lại, chú ta bèn vội vàng tiếp tục giải thích: "Cha, cha đừng lo lắng, thân thể anh hai không bị thương. Con đã xin đơn vị cho nghỉ vài ngày rồi, chiều nay con và chị dâu hai sẽ cùng qua đó, chắc chắn sẽ mang anh hai lành lặn về nhà."Nghe thấy người không bị thương, lúc này tâm trạng của ông nội Tô mới bình tĩnh lại.Đối với chuyện bên ngoài, ông nội Tô cũng không hiểu rõ lắm, đôi mắt của ông cụ khẽ trầm xuống, sau khi im lặng một lát mới cất tiếng hỏi."Chuyện này Tô Trà đã biết chưa?"Nghe thấy ông nội Tô đột nhiên hỏi như thế, Tô Thắng Lợi khẽ sửng sốt trong giây lát rồi mới cất tiếng đáp:"Trà Trà biết rồi, còn đòi đi cùng bọn con nữa cơ. Thế nhưng con cảm thấy một cô gái nhỏ như Tô Trà ra ngoài cũng không tện cho lắm, cho nên, con định để Tô Trà ở nhà...""Không!" Ông nội Tô lên tiếng cắt ngang lời của Tô Thắng Lợi, ông cụ quyết đoán nói: "Con dẫn Tô Trà đi cùng.""Cha, vì sao?" Tô Thắng Lợi cảm thấy không hiểu quyết định của ông cụ."Cứ làm theo lời cha nói đi thôi. Tô Trà đi qua đó, hữu dụng hơn các con nhiều." Đây chính là trực giác của ông nội Tô.Ông cụ cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng, Tô Trà có thể giải quyết tốt chuyện này nữa.Ông nội Tô cũng đã nói vậy rồi, Tô Thắng Lợi cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Ông nội Tô không muốn nói, thì cho dù chú ta có hỏi thế nào cũng vô dụng thôi.Tô Thắng Lơi vừa từ trong phòng đi ra, đúng lúc nghe thấy đoạn đối thoại của Tô Thắng Lợi và ông nội Tô.Một người hiền lành và thật thà như ông ta cũng không biết nên làm gì nữa."Thằng ba, nếu không để anh đi cùng đi. Gần đây trong nhà cũng không có việc gì cả, để anh đi cùng." Tô Thắng Hoa cất tiếng nói."Không cần đâu, anh cả. Có em, Tô Trà và chị dâu hai đi là được rồi, dù sao cũng phải để người ở lại nhà để chăm sóc nhà cửa, anh giúp bọn em chăm sóc cha mẹ với ạ, chuyện của anh hai, có em lo là được rồi."Anh hai xảy ra chuyện, chắc chắn hai ông bà cụ sẽ lo lắng, có anh cả ở nhà chăm sóc hai ông bà cụ thì mọi người cũng yên tâm hơn.Tránh cho bên phía anh hai không xảy ra chuyện gì, mà bên phía ông bà nội Tô lại xảy ra chuyện thì không hay.Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Tô Thắng Lợi lại đạp xe như bay về nhà.