"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…

Chương 176: Chương 176

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… "Cái đó, Tô Trà ơi, không phải cháu vẫn phải đi học ư? Cháu làm gì có thời gian rảnh mà nuôi lợn. Công việc chăn nuôi này, tốn không ít sức lực đâu đó." Trưởng thôn có lòng tốt nhắc nhở."Không có việc gì đâu ạ. Cháu và mẹ cháu đã bàn bạc với nhau xong hết rồi, nếu cháu có thời gian thì sẽ về đây, còn không có thời gian thì mẹ cháu sẽ đến giúp đỡ dọn dẹp. Ban đầu cháu cũng không định nuôi nhiều, chỉ khoảng ba mươi con thôi ạ."Ba mươi con cũng không tính là quá nhiều, nhất là sau khi nghe thấy Vương Tú Mi sẽ đến giúp đỡ, trưởng thôn mới dịu xuống.Nếu bởi vì chuyện tuyên truyền khuyến khích chăn nuôi, mà để một sinh viên được cử đi học không có ý định học nữa, trưởng thôn sẽ tức c.h.ế.t mất.Trong cái thôn này, Tô Trà chính là người đầu tiên được cử đến Bắc Kinh học đại học.Nếu vì chuyện tuyên truyền mà hại Tô Trà bỏ học để nuôi lợn, ông nội Tô bên kia chắc chắn sẽ đập c.h.ế.t ông ta cho xem."Mảnh đất đằng sau nhà cháu cũng phải kí hợp đồng nhận thầu. Mảnh đó cũng không quá to, giá không đắt, bao giờ cháu rảnh thì đến tìm ông kí hợp đồng nhá.""Bây giờ cháu rảnh lắm ạ." Tô Trà nói, trước khi đến đây, cô còn cố ý cầm theo tiền.Nếu đã muốn đến đây rồi, tất nhiên là phải chuẩn bị tốt mọi chuyện rồi mới đi chứ.Nghe thấy Tô Trà nói vậy, trưởng thôn cũng lập tức lấy hợp đồng ra. Tô Trà giao tiền, sau đó cầm hợp đồng về nhà.Chuyện Tô Trà đến nhà trưởng thôn, tất nhiên là không thể giấu được những người dân khác trong thôn rồi.Tất cả mọi người đều nhìn thấy, cho nên chân trước Tô Trà vừa rời đi, chân sau đã có người chạy đến nhà trưởng thôn để tìm hiểu tin tức rồi.Thế nhưng Tô Trà lại không chú ý đến những chuyện này.Cô quay về nhà cũ, tìm ông nội Tô, nhờ ông cụ tìm người trong thôn xây giúp một chuồng lợn.Hơn nữa Tô Trà cũng đã vẽ sẵn bản thiết kế chuồng lợn rồi, bản thiết kế có ghi cụ thể kích thước của máng lợn, bên trong còn có rãnh nước để tiện bề dọn dẹp, hơn nữa còn có những ngăn nhỏ cho từng con lợn.Bản thiết kế không những vẽ cụ thể mà còn được đánh dấu rõ ràng, rành mạch."Trà Trà, bản thiết kế này là cháu tự vẽ à?" Thoạt nhìn cũng không tệ lắm đâu, nhất là mất cái kí hiệu này, vô cùng rõ ràng, vừa nhìn đã hiểu."Đúng vậy ạ. Ông nội, cháu đành phiền ông tìm người giúp cháu nhé, chuyện này ông nội am hiểu hơn cháu, làm phiền ông ạ.""Không có gì cả, chiều nay ông sẽ tìm người ngay." Lúc này việc đồng áng cũng thong thả hơn trước rồi, đến xây chuồng lợn có thể kiếm thêm được vài đồng, ai mà không vui cơ chứ. Lại nói, việc xây chuồng lợn này cũng không nặng nhọc, chỉ mấy vài ngày là có thể xây xong.Nói là vài ngày, thế nhưng thực tế thì chỉ cần bốn ngày đã xây dựng xong rồi.Chuồng lợn không cần chăm chút hay tốn nhiều công sức như xây nhà cho người ở, cho nên công việc xây chuồng vô cùng nhanh chóng.Đợi chuồng lợn được xây xong, Tô và Vương Tú Mi bắt đầu tìm mua lợn con.Lợn con vô cùng khó mua.Tuy nói một con lợn nái có thể sinh rất nhiều con trong một lần sinh, thế nhưng thời điểm này không có nhiều lợn nái đẻ như thế, cho nên, hai mẹ con phải chạy ngược chạy xuôi mới có thể gom đủ ba mươi con lợn con.Những con lợn con được thả vào chuồng mới, con nào con nấy tràn đầy sức sống.Mấy ngày gần đây Tô Trà đọc sách để tìm hiểu thêm kiến thức về lợn, Vương Tú Mi cũng cùng học tập. Cho nên sau hai ngày nuôi, con nào con nấy đều ăn uống ngon lành.Vì khoảng thời gian này, Tô Trà quá mải mê với chuyện nuôi lợn, cho nên hai người Trầm Nghiễm và Cận Tùng đều không nhìn thấy được bóng dáng cô đâu.Mắt thấy sắp đến ngày khai giảng rồi, Cận Tùng cố ý chạy từ trên thành phố xuống thị trấn để tìm Trầm Nghiễm, định rủ cậu ta cùng đi tìm Tô Trà.Hai người đến nhà Tô Trà nhưng không thấy người, sau khi hỏi Tô Bảo mới biết được, Tô Trà đã về thôn rồi.Người về thôn rồi, mà hai người đều đã đến đây, không gặp được người thì sao mà quay về được.Cho nên một tiếng sau, Trầm Nghiễm và Cận Tùng cũng tìm đến thôn nhà Tô Trà.Trong thôn đột nhiên xuất hiện hai thằng nhóc lạ mặt, cho nên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.Sau khi họ phát hiện ra hai thằng nhóc này đi về phía nhà họ Tô, trong lòng mọi người thầm phỏng đoán, có lẽ đó là bạn bè của Tô Trà.Tô Trà đi học ở trấn trên, bạn bè mà cô nhóc kia quen biết cũng không giống con cái nhà nông bọn họ, dáng dấp trắng trẻo, vô cùng tuấn tú."Tô Trà, Tô Trà ơi. Cậu có ở đây không?"Cách một cánh cổng, Tô Trà đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền từ bên ngoài vào.Cô cầm quyển sách đứng dậy, mở cổng ra, thì thấy hai cậu bạn của mình đứng ở ngoài.Đôi mày cô khẽ nhướng lên, mỉm cười cất tiếng hỏi: "Sao hai cậu lại đến đây?""Tìm cậu chứ sao nữa. Cậu nói cậu xem, trong khoảng thời gian này cậu bận rộn cái gì thế hả? Chúng tôi không thấy bóng dáng của cậu đâu hết. Bên phía thầy Tương cũng nói là cậu bận, rốt cuộc cậu bận cái gì thế?" Cận Tùng vừa mở miệng đã cằn nhằn, tầm mắt cậu ta đột nhiên tập trung vào quyển sách trên tay Tô Trà."Hừ, tôi còn đang thắc mắc là cậu bận cái gì mà bận lắm thế, hóa ra là lén bọn này học tập à? Cậu đọc sách gì đây?"Nghe mấy câu nói ngu ngơ của Cận Tùng, trong lòng Tô Trà khẽ trợn tròn mắt, cô xoay bìa sách ra cho đám bọn họ nhìn.Cận Tùng ngẩng đầu lên, sau khi tầm mắt nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách thì trợn tròn lên."Chăm sóc lợn nái sau sinh ?" Âm thanh của Cận Tùng cũng thay đổi, vẻ mặt hiện rõ vẻ khó tin.Cậu ta giật mình ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Tô Trà.Tô Trà cũng ngước mắt nhìn lên, khi đối diện với đôi mắt kinh ngạc khiếp sợ của Cận Tùng, cô bình tĩnh gật đầu rồi chậm rãi nói: "Đúng vậy, cậu có hứng thú không? Nếu có thì tôi cho cậu mượn học hỏi đó.""Không, không cần." Đầu óc của Cận Tùng kịp thời phản ứng lại.Mà ngay cả Trầm Nghiễm đứng cạnh, cũng đã bị quyển sách trên tay Tô Trà khiến cho chấn động.Mấy quyển sách như "Chăm sau lợn nái sau sinh" này, cho dù nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp với Tô Trà.Một cô gái đàng hoàng, đọc loại sách này làm gì không biết."Khụ khụ, gần đây nhà tôi nuôi một đám lợn con, tôi cũng chỉ đang chuẩn bị trước mà thôi, biết đâu tương lai lại cần dùng." Tô Trà bình tĩnh giải thích."Nhà cậu nuôi lợn con á? Có thể cho chúng tôi vào xem không, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, bọn tôi tới cũng chỉ để tìm cậu chơi thôi ấy mà." Vừa nghe thấy có lợn con, trong đầu Cận Tùng bỗng lóe lên suy nghĩ gì đó..

"Cái đó, Tô Trà ơi, không phải cháu vẫn phải đi học ư? Cháu làm gì có thời gian rảnh mà nuôi lợn. Công việc chăn nuôi này, tốn không ít sức lực đâu đó." Trưởng thôn có lòng tốt nhắc nhở.

"Không có việc gì đâu ạ. Cháu và mẹ cháu đã bàn bạc với nhau xong hết rồi, nếu cháu có thời gian thì sẽ về đây, còn không có thời gian thì mẹ cháu sẽ đến giúp đỡ dọn dẹp. Ban đầu cháu cũng không định nuôi nhiều, chỉ khoảng ba mươi con thôi ạ."

Ba mươi con cũng không tính là quá nhiều, nhất là sau khi nghe thấy Vương Tú Mi sẽ đến giúp đỡ, trưởng thôn mới dịu xuống.

Nếu bởi vì chuyện tuyên truyền khuyến khích chăn nuôi, mà để một sinh viên được cử đi học không có ý định học nữa, trưởng thôn sẽ tức c.h.ế.t mất.

Trong cái thôn này, Tô Trà chính là người đầu tiên được cử đến Bắc Kinh học đại học.

Nếu vì chuyện tuyên truyền mà hại Tô Trà bỏ học để nuôi lợn, ông nội Tô bên kia chắc chắn sẽ đập c.h.ế.t ông ta cho xem.

"Mảnh đất đằng sau nhà cháu cũng phải kí hợp đồng nhận thầu. Mảnh đó cũng không quá to, giá không đắt, bao giờ cháu rảnh thì đến tìm ông kí hợp đồng nhá."

"Bây giờ cháu rảnh lắm ạ." Tô Trà nói, trước khi đến đây, cô còn cố ý cầm theo tiền.

Nếu đã muốn đến đây rồi, tất nhiên là phải chuẩn bị tốt mọi chuyện rồi mới đi chứ.

Nghe thấy Tô Trà nói vậy, trưởng thôn cũng lập tức lấy hợp đồng ra. Tô Trà giao tiền, sau đó cầm hợp đồng về nhà.

Chuyện Tô Trà đến nhà trưởng thôn, tất nhiên là không thể giấu được những người dân khác trong thôn rồi.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, cho nên chân trước Tô Trà vừa rời đi, chân sau đã có người chạy đến nhà trưởng thôn để tìm hiểu tin tức rồi.

Thế nhưng Tô Trà lại không chú ý đến những chuyện này.

Cô quay về nhà cũ, tìm ông nội Tô, nhờ ông cụ tìm người trong thôn xây giúp một chuồng lợn.

Hơn nữa Tô Trà cũng đã vẽ sẵn bản thiết kế chuồng lợn rồi, bản thiết kế có ghi cụ thể kích thước của máng lợn, bên trong còn có rãnh nước để tiện bề dọn dẹp, hơn nữa còn có những ngăn nhỏ cho từng con lợn.

Bản thiết kế không những vẽ cụ thể mà còn được đánh dấu rõ ràng, rành mạch.

"Trà Trà, bản thiết kế này là cháu tự vẽ à?" Thoạt nhìn cũng không tệ lắm đâu, nhất là mất cái kí hiệu này, vô cùng rõ ràng, vừa nhìn đã hiểu.

"Đúng vậy ạ. Ông nội, cháu đành phiền ông tìm người giúp cháu nhé, chuyện này ông nội am hiểu hơn cháu, làm phiền ông ạ."

"Không có gì cả, chiều nay ông sẽ tìm người ngay." Lúc này việc đồng áng cũng thong thả hơn trước rồi, đến xây chuồng lợn có thể kiếm thêm được vài đồng, ai mà không vui cơ chứ. Lại nói, việc xây chuồng lợn này cũng không nặng nhọc, chỉ mấy vài ngày là có thể xây xong.

Nói là vài ngày, thế nhưng thực tế thì chỉ cần bốn ngày đã xây dựng xong rồi.

Chuồng lợn không cần chăm chút hay tốn nhiều công sức như xây nhà cho người ở, cho nên công việc xây chuồng vô cùng nhanh chóng.

Đợi chuồng lợn được xây xong, Tô và Vương Tú Mi bắt đầu tìm mua lợn con.

Lợn con vô cùng khó mua.

Tuy nói một con lợn nái có thể sinh rất nhiều con trong một lần sinh, thế nhưng thời điểm này không có nhiều lợn nái đẻ như thế, cho nên, hai mẹ con phải chạy ngược chạy xuôi mới có thể gom đủ ba mươi con lợn con.

Những con lợn con được thả vào chuồng mới, con nào con nấy tràn đầy sức sống.

Mấy ngày gần đây Tô Trà đọc sách để tìm hiểu thêm kiến thức về lợn, Vương Tú Mi cũng cùng học tập.

 

Cho nên sau hai ngày nuôi, con nào con nấy đều ăn uống ngon lành.

Vì khoảng thời gian này, Tô Trà quá mải mê với chuyện nuôi lợn, cho nên hai người Trầm Nghiễm và Cận Tùng đều không nhìn thấy được bóng dáng cô đâu.

Mắt thấy sắp đến ngày khai giảng rồi, Cận Tùng cố ý chạy từ trên thành phố xuống thị trấn để tìm Trầm Nghiễm, định rủ cậu ta cùng đi tìm Tô Trà.

Hai người đến nhà Tô Trà nhưng không thấy người, sau khi hỏi Tô Bảo mới biết được, Tô Trà đã về thôn rồi.

Người về thôn rồi, mà hai người đều đã đến đây, không gặp được người thì sao mà quay về được.

Cho nên một tiếng sau, Trầm Nghiễm và Cận Tùng cũng tìm đến thôn nhà Tô Trà.

Trong thôn đột nhiên xuất hiện hai thằng nhóc lạ mặt, cho nên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Sau khi họ phát hiện ra hai thằng nhóc này đi về phía nhà họ Tô, trong lòng mọi người thầm phỏng đoán, có lẽ đó là bạn bè của Tô Trà.

Tô Trà đi học ở trấn trên, bạn bè mà cô nhóc kia quen biết cũng không giống con cái nhà nông bọn họ, dáng dấp trắng trẻo, vô cùng tuấn tú.

"Tô Trà, Tô Trà ơi. Cậu có ở đây không?"

Cách một cánh cổng, Tô Trà đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền từ bên ngoài vào.

Cô cầm quyển sách đứng dậy, mở cổng ra, thì thấy hai cậu bạn của mình đứng ở ngoài.

Đôi mày cô khẽ nhướng lên, mỉm cười cất tiếng hỏi: "Sao hai cậu lại đến đây?"

"Tìm cậu chứ sao nữa. Cậu nói cậu xem, trong khoảng thời gian này cậu bận rộn cái gì thế hả? Chúng tôi không thấy bóng dáng của cậu đâu hết. Bên phía thầy Tương cũng nói là cậu bận, rốt cuộc cậu bận cái gì thế?" Cận Tùng vừa mở miệng đã cằn nhằn, tầm mắt cậu ta đột nhiên tập trung vào quyển sách trên tay Tô Trà.

"Hừ, tôi còn đang thắc mắc là cậu bận cái gì mà bận lắm thế, hóa ra là lén bọn này học tập à? Cậu đọc sách gì đây?"

Nghe mấy câu nói ngu ngơ của Cận Tùng, trong lòng Tô Trà khẽ trợn tròn mắt, cô xoay bìa sách ra cho đám bọn họ nhìn.

Cận Tùng ngẩng đầu lên, sau khi tầm mắt nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách thì trợn tròn lên.

"Chăm sóc lợn nái sau sinh ?" Âm thanh của Cận Tùng cũng thay đổi, vẻ mặt hiện rõ vẻ khó tin.

Cậu ta giật mình ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Tô Trà.

Tô Trà cũng ngước mắt nhìn lên, khi đối diện với đôi mắt kinh ngạc khiếp sợ của Cận Tùng, cô bình tĩnh gật đầu rồi chậm rãi nói: "Đúng vậy, cậu có hứng thú không? Nếu có thì tôi cho cậu mượn học hỏi đó."

"Không, không cần." Đầu óc của Cận Tùng kịp thời phản ứng lại.

Mà ngay cả Trầm Nghiễm đứng cạnh, cũng đã bị quyển sách trên tay Tô Trà khiến cho chấn động.

Mấy quyển sách như "Chăm sau lợn nái sau sinh" này, cho dù nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp với Tô Trà.

Một cô gái đàng hoàng, đọc loại sách này làm gì không biết.

"Khụ khụ, gần đây nhà tôi nuôi một đám lợn con, tôi cũng chỉ đang chuẩn bị trước mà thôi, biết đâu tương lai lại cần dùng." Tô Trà bình tĩnh giải thích.

"Nhà cậu nuôi lợn con á? Có thể cho chúng tôi vào xem không, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, bọn tôi tới cũng chỉ để tìm cậu chơi thôi ấy mà." Vừa nghe thấy có lợn con, trong đầu Cận Tùng bỗng lóe lên suy nghĩ gì đó.

.

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… "Cái đó, Tô Trà ơi, không phải cháu vẫn phải đi học ư? Cháu làm gì có thời gian rảnh mà nuôi lợn. Công việc chăn nuôi này, tốn không ít sức lực đâu đó." Trưởng thôn có lòng tốt nhắc nhở."Không có việc gì đâu ạ. Cháu và mẹ cháu đã bàn bạc với nhau xong hết rồi, nếu cháu có thời gian thì sẽ về đây, còn không có thời gian thì mẹ cháu sẽ đến giúp đỡ dọn dẹp. Ban đầu cháu cũng không định nuôi nhiều, chỉ khoảng ba mươi con thôi ạ."Ba mươi con cũng không tính là quá nhiều, nhất là sau khi nghe thấy Vương Tú Mi sẽ đến giúp đỡ, trưởng thôn mới dịu xuống.Nếu bởi vì chuyện tuyên truyền khuyến khích chăn nuôi, mà để một sinh viên được cử đi học không có ý định học nữa, trưởng thôn sẽ tức c.h.ế.t mất.Trong cái thôn này, Tô Trà chính là người đầu tiên được cử đến Bắc Kinh học đại học.Nếu vì chuyện tuyên truyền mà hại Tô Trà bỏ học để nuôi lợn, ông nội Tô bên kia chắc chắn sẽ đập c.h.ế.t ông ta cho xem."Mảnh đất đằng sau nhà cháu cũng phải kí hợp đồng nhận thầu. Mảnh đó cũng không quá to, giá không đắt, bao giờ cháu rảnh thì đến tìm ông kí hợp đồng nhá.""Bây giờ cháu rảnh lắm ạ." Tô Trà nói, trước khi đến đây, cô còn cố ý cầm theo tiền.Nếu đã muốn đến đây rồi, tất nhiên là phải chuẩn bị tốt mọi chuyện rồi mới đi chứ.Nghe thấy Tô Trà nói vậy, trưởng thôn cũng lập tức lấy hợp đồng ra. Tô Trà giao tiền, sau đó cầm hợp đồng về nhà.Chuyện Tô Trà đến nhà trưởng thôn, tất nhiên là không thể giấu được những người dân khác trong thôn rồi.Tất cả mọi người đều nhìn thấy, cho nên chân trước Tô Trà vừa rời đi, chân sau đã có người chạy đến nhà trưởng thôn để tìm hiểu tin tức rồi.Thế nhưng Tô Trà lại không chú ý đến những chuyện này.Cô quay về nhà cũ, tìm ông nội Tô, nhờ ông cụ tìm người trong thôn xây giúp một chuồng lợn.Hơn nữa Tô Trà cũng đã vẽ sẵn bản thiết kế chuồng lợn rồi, bản thiết kế có ghi cụ thể kích thước của máng lợn, bên trong còn có rãnh nước để tiện bề dọn dẹp, hơn nữa còn có những ngăn nhỏ cho từng con lợn.Bản thiết kế không những vẽ cụ thể mà còn được đánh dấu rõ ràng, rành mạch."Trà Trà, bản thiết kế này là cháu tự vẽ à?" Thoạt nhìn cũng không tệ lắm đâu, nhất là mất cái kí hiệu này, vô cùng rõ ràng, vừa nhìn đã hiểu."Đúng vậy ạ. Ông nội, cháu đành phiền ông tìm người giúp cháu nhé, chuyện này ông nội am hiểu hơn cháu, làm phiền ông ạ.""Không có gì cả, chiều nay ông sẽ tìm người ngay." Lúc này việc đồng áng cũng thong thả hơn trước rồi, đến xây chuồng lợn có thể kiếm thêm được vài đồng, ai mà không vui cơ chứ. Lại nói, việc xây chuồng lợn này cũng không nặng nhọc, chỉ mấy vài ngày là có thể xây xong.Nói là vài ngày, thế nhưng thực tế thì chỉ cần bốn ngày đã xây dựng xong rồi.Chuồng lợn không cần chăm chút hay tốn nhiều công sức như xây nhà cho người ở, cho nên công việc xây chuồng vô cùng nhanh chóng.Đợi chuồng lợn được xây xong, Tô và Vương Tú Mi bắt đầu tìm mua lợn con.Lợn con vô cùng khó mua.Tuy nói một con lợn nái có thể sinh rất nhiều con trong một lần sinh, thế nhưng thời điểm này không có nhiều lợn nái đẻ như thế, cho nên, hai mẹ con phải chạy ngược chạy xuôi mới có thể gom đủ ba mươi con lợn con.Những con lợn con được thả vào chuồng mới, con nào con nấy tràn đầy sức sống.Mấy ngày gần đây Tô Trà đọc sách để tìm hiểu thêm kiến thức về lợn, Vương Tú Mi cũng cùng học tập. Cho nên sau hai ngày nuôi, con nào con nấy đều ăn uống ngon lành.Vì khoảng thời gian này, Tô Trà quá mải mê với chuyện nuôi lợn, cho nên hai người Trầm Nghiễm và Cận Tùng đều không nhìn thấy được bóng dáng cô đâu.Mắt thấy sắp đến ngày khai giảng rồi, Cận Tùng cố ý chạy từ trên thành phố xuống thị trấn để tìm Trầm Nghiễm, định rủ cậu ta cùng đi tìm Tô Trà.Hai người đến nhà Tô Trà nhưng không thấy người, sau khi hỏi Tô Bảo mới biết được, Tô Trà đã về thôn rồi.Người về thôn rồi, mà hai người đều đã đến đây, không gặp được người thì sao mà quay về được.Cho nên một tiếng sau, Trầm Nghiễm và Cận Tùng cũng tìm đến thôn nhà Tô Trà.Trong thôn đột nhiên xuất hiện hai thằng nhóc lạ mặt, cho nên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.Sau khi họ phát hiện ra hai thằng nhóc này đi về phía nhà họ Tô, trong lòng mọi người thầm phỏng đoán, có lẽ đó là bạn bè của Tô Trà.Tô Trà đi học ở trấn trên, bạn bè mà cô nhóc kia quen biết cũng không giống con cái nhà nông bọn họ, dáng dấp trắng trẻo, vô cùng tuấn tú."Tô Trà, Tô Trà ơi. Cậu có ở đây không?"Cách một cánh cổng, Tô Trà đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền từ bên ngoài vào.Cô cầm quyển sách đứng dậy, mở cổng ra, thì thấy hai cậu bạn của mình đứng ở ngoài.Đôi mày cô khẽ nhướng lên, mỉm cười cất tiếng hỏi: "Sao hai cậu lại đến đây?""Tìm cậu chứ sao nữa. Cậu nói cậu xem, trong khoảng thời gian này cậu bận rộn cái gì thế hả? Chúng tôi không thấy bóng dáng của cậu đâu hết. Bên phía thầy Tương cũng nói là cậu bận, rốt cuộc cậu bận cái gì thế?" Cận Tùng vừa mở miệng đã cằn nhằn, tầm mắt cậu ta đột nhiên tập trung vào quyển sách trên tay Tô Trà."Hừ, tôi còn đang thắc mắc là cậu bận cái gì mà bận lắm thế, hóa ra là lén bọn này học tập à? Cậu đọc sách gì đây?"Nghe mấy câu nói ngu ngơ của Cận Tùng, trong lòng Tô Trà khẽ trợn tròn mắt, cô xoay bìa sách ra cho đám bọn họ nhìn.Cận Tùng ngẩng đầu lên, sau khi tầm mắt nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách thì trợn tròn lên."Chăm sóc lợn nái sau sinh ?" Âm thanh của Cận Tùng cũng thay đổi, vẻ mặt hiện rõ vẻ khó tin.Cậu ta giật mình ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Tô Trà.Tô Trà cũng ngước mắt nhìn lên, khi đối diện với đôi mắt kinh ngạc khiếp sợ của Cận Tùng, cô bình tĩnh gật đầu rồi chậm rãi nói: "Đúng vậy, cậu có hứng thú không? Nếu có thì tôi cho cậu mượn học hỏi đó.""Không, không cần." Đầu óc của Cận Tùng kịp thời phản ứng lại.Mà ngay cả Trầm Nghiễm đứng cạnh, cũng đã bị quyển sách trên tay Tô Trà khiến cho chấn động.Mấy quyển sách như "Chăm sau lợn nái sau sinh" này, cho dù nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp với Tô Trà.Một cô gái đàng hoàng, đọc loại sách này làm gì không biết."Khụ khụ, gần đây nhà tôi nuôi một đám lợn con, tôi cũng chỉ đang chuẩn bị trước mà thôi, biết đâu tương lai lại cần dùng." Tô Trà bình tĩnh giải thích."Nhà cậu nuôi lợn con á? Có thể cho chúng tôi vào xem không, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, bọn tôi tới cũng chỉ để tìm cậu chơi thôi ấy mà." Vừa nghe thấy có lợn con, trong đầu Cận Tùng bỗng lóe lên suy nghĩ gì đó..

Chương 176: Chương 176