"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…
Chương 411: Chương 411
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Phản ứng của anh khá rõ ràng, Phó Hành Khanh không cần phải chào Lý Bạch Lộ, anh cũng biết cô ta đang nghĩ gì.Không chào hỏi, chính là cách xử lý thích hợp nhất.Sau đó, Lý Bạch Lộ nhìn họ quay người rời đi.Từ lúc họ gặp nhau cho đến khi họ rời đi, Phó Hành Khanh thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta lần thứ hai.Khi Lý Bạch Lộ nhìn bóng dáng của họ dần biến mất, cô ta không khỏi cảm thấy ghen tị.Cô ta đã thích Phó Hành Khanh rất nhiều năm, nhưng cuối cùng anh lại trở thành của người khác.Sự không cam lòng, ghen tị, oán giận dâng lên trong lòng Lý Bạch Lộ.Từ lần đầu nhìn thấy Tô Trà, cô ta đã có cảm giác thù địch với cô.Giờ đây, trực giác của cô ta đã chứng minh mình nghĩ là đúng."Bạch Lộ, cậu muốn thử cái này không?"Đột nhiên, một người bạn đến gần, đưa Lý Bạch Lộ thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của cô ta.Nhìn thấy xiên thịt trong tay bạn mình, trên mặt Lý Bách Lộ nở một nụ cười ôn hòa nhẹ giọng đáp: "Tôi không đói, cậu thích thì cứ ăn thêm cũng được."Thời điểm này, tất cả sự chú ý của Lý Bạch Lộ dường như đã bị cuốn theo Phó Hành Khanh khi anh rời đi.Ở phía bên kia, đương sự là Phó Hành Khanh và Tô Trà đã ngồi xuống một nhà hàng.Vì họ đã ăn khá nhiều nên khi Phó Hành Khanh gọi món, Tô Trà nhắc anh đừng gọi quá nhiều.Hai người gọi ba món rau xào."Ăn nữa đi, vị cũng khá ngon."Trên bàn ăn, anh gắp thức ăn cho cô."Ừm, anh cũng nên ăn nhiều hơn." Tô Trà gật đầu trả lời.Bữa cơm này, hai người ăn với nhau rất ngon miệng.Như đã thỏa thuận trước đó, Tô Trà là người đãi bữa này, vì vậy cô chủ động đi trả tiền.Cô rất hài lòng khi thấy Phó Hành Khanh ban đầu còn đề nghị trả tiền, nhưng khi cô nói lại thì anh không cố chấp nữa.Tô Trà không thích việc luôn để người khác trả tiền, cô cũng không thích chia đều hóa đơn. Trong một mối quan hệ, đây được gọi là có qua có lại.Trong quan điểm sống của Tô Trà, không có định nghĩa nào là người đàn ông luôn phải trả tiền khi đi chơi với một người phụ nữ.Dù sao Tô Trà cũng không phải là không có tiền, sao cứ phải để đối phương trả?Cô luôn tin rằng tình cảm của đàn ông dành cho người mình yêu không nhất thiết phải thể hiện qua tài chính.Hơn nữa, cho dù một người đàn ông sẵn sàng chi tiền cho bạn, điều đó cũng không có nghĩa là anh ta thích bạn.Những người đàn ông không thiếu tiền có thể chỉ muốn vui vẻ qua đường với bạn mà thôi, bạn sẽ thua nếu nghiêm túc trong mối quan hệ như vậy.Đối với phụ nữ cũng vậy.Bất kể là giới tính nào, độc lập tài chính luôn là điều quan trọng.Sau bữa ăn, Tô Trà nhờ Trương Huy chở Phó Hành Khanh về nhà.Đúng, bạn nghe không nhầm đâu.Tô Trà là người đưa Phó Hành Khanh về nhà.Vì hôm nay anh không lái xe, nên cô đưa anh về khu nhà cũng không có vấn đề gì.Khi xe của Tô Trà dừng ở lối vào, tình cờ từ xa có người nhìn thấy Phó Hành Khanh bước ra khỏi xe của cô.Tuy nhiên, người đó không nhìn thấy Tô Trà trong xe, chỉ nghe thấy Phó Hành Khanh nói chuyện với cô. Người này nhận ra giọng nói đang nói với Phó Hành Khanh là của một cô gái.Sau ngày hôm đó, sự việc Phó Hành Khanh được một người phụ nữ lái xe đưa về đã lan truyền trong khắp khu nhà ở. Mấy thím, mấy bà trong xóm liên tục bàn tán về chuyện này.Ngay cả những người đàn ông cũng nghe được về nó.Người đầu tiên đến chế giễu Phó Hành Khanh là người bạn thời thơ ấu của anh- Tần Mạt."Ha ha ha, Phó Hành Khanh, tôi nghe nói có một người phụ nữ đã đưa cậu về? Sao cậu lại là người ăn mềm không ăn cứng thế, quá đỉnh.""Nào, nói cho tôi biết hôm nay tiến triển như thế nào đi?”Trong phòng của Phó Hành Khanh, Tần Mạt thản nhiên ngồi trên ghế của anh với nụ cười khẩy trên khuôn mặt.Vốn dĩ anh ta muốn nằm trên giường của Phó Hành Khanh, nhưng Phó Hành Khanh đã ngăn lại rồi bắt anh ta ra ngoài. Anh thậm chí còn chỉnh lại chiếc giường lộn xộn, không để lại một nếp nhăn nào.Nghe lời nói của người bạn thời thơ ấu, Phó Hành Khanh vẫn bình tĩnh.Thấy anh không có phản ứng, Tần Mạt lại mở miệng: "Nghe nói Tô Trà sợ tới mức ngã vào lòng cậu? Này, ôm viên ngọc ấm áp trong lòng, cảm giác thế nào vậy Phó Hành Khanh?"Mặc dù mọi chuyện không diễn ra chính xác như anh ta tưởng tượng, nhưng Phó Hành Khanh không khỏi cong khóe môi khi nhớ lại cảnh Tô Trà dựa vào vai mình rồi ngủ say."Này, cười cái gì? Mau nói cho tôi biết đi.""Cút đi, tôi chỉ là xem một bộ phim lãng mạn mà thôi." Phó Hành Khanh trả lời với giọng hơi tức giận."Phim tình cảm cũng hay, cảm động mà. Tôi nói cho cậu biết, các cô gái thường đa sầu đa cảm, chỉ cần cô ấy cảm động là cậu có thể ôm vào lòng rồi!"Phó Hành Khanh lên tiếng: "Cô ấy ngủ gật."Tần Mạt: “...”Ơ, anh ta đang nghe lầm sao?Thực sự có cô gái lại ngủ gật khi xem phim sao?Nói thật, Tần Mạt sống hơn hai mươi năm, trải qua rất nhiều mối tình, đến rạp chiếu phim vô số lần. Anh ta cũng từng thấy đàn ông ngủ gật trong rạp chiếu phim, nhưng chưa bao giờ nghe nói có phụ nữ ngủ gật.Chỉ có thể nói rằng, Tô Trà lại một lần nữa đã phá vỡ hình tượng của cô trong đầu Tần MạtAnh ta nên nói gì? Anh ta có nên khen ngợi Tô Trà không?Tần Mạt còn trêu chọc Phó Hành Khanh thêm mấy câu, kết quả là bị anh đuổi ra ngoài.Tin tức về việc Phó Hành Khanh được một người phụ nữ đưa về tận nhà cũng đã truyền đến tai của ông nội anh.Khoảng bảy giờ, ông nội về nhà.Vừa vào cửa thì ông đã treo mũ lên giá rồi đi đến phòng bếp, thấy vợ mình đang nấu nướng.“Khụ khụ!” Ông hắng giọng hai tiếng.Nghe thấy âm thanh, bà cụ quay đầu lại thì thấy một ông già đang xụ mặt đứng ở cửa phòng bếp."Về nhà rồi thì đi rửa tay đi, chút nữa chúng ta ăn cơm." Bà nói.Ông cụ đi vài bước vào trong, mở vòi nước rửa tay, hỏi: "Nghe nói Phó Hành Khanh được một cô gái đưa về? Cô gái đó có đến nhà chúng ta không?""A, ha ha, nhắc tới chuyện này thì tôi phải nói, đứa nhỏ này thật sự... Ra ngoài không bắt xe, còn để cô gái đi cùng đưa về, thật là... " Không còn gì để nói.Bà cụ cũng đã nghe về sự việc lúc chiều. Bà thậm chí còn gọi điện thoại riêng cho Phó Kiều Kiều để hỏi.Có trời mới biết Phó Kiều Kiều đã cười to đến mức nào khi nghe thấy hành vi buồn cười của anh trai mình ở đầu bên kia điện thoại.Cô ấy nói chuyện điện thoại với bà khoảng mười phút, không ngừng phàn nàn về Phó Hành Khanh.Sau đó, bà cụ còn nói lại vài lời phàn nàn của Phó Kiều Kiều cho ông cụ, khiến ông phải bật cười.Ông chưa từng thấy Tô Trà nên không thể không hỏi."Còn cô gái đó thì sao? Bà đã gặp con bé chưa?" Ông cũng muốn hỏi về vấn đề cá nhân của Phó Hành Khanh.
Phản ứng của anh khá rõ ràng, Phó Hành Khanh không cần phải chào Lý Bạch Lộ, anh cũng biết cô ta đang nghĩ gì.
Không chào hỏi, chính là cách xử lý thích hợp nhất.
Sau đó, Lý Bạch Lộ nhìn họ quay người rời đi.
Từ lúc họ gặp nhau cho đến khi họ rời đi, Phó Hành Khanh thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta lần thứ hai.
Khi Lý Bạch Lộ nhìn bóng dáng của họ dần biến mất, cô ta không khỏi cảm thấy ghen tị.
Cô ta đã thích Phó Hành Khanh rất nhiều năm, nhưng cuối cùng anh lại trở thành của người khác.
Sự không cam lòng, ghen tị, oán giận dâng lên trong lòng Lý Bạch Lộ.
Từ lần đầu nhìn thấy Tô Trà, cô ta đã có cảm giác thù địch với cô.
Giờ đây, trực giác của cô ta đã chứng minh mình nghĩ là đúng.
"Bạch Lộ, cậu muốn thử cái này không?"
Đột nhiên, một người bạn đến gần, đưa Lý Bạch Lộ thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của cô ta.
Nhìn thấy xiên thịt trong tay bạn mình, trên mặt Lý Bách Lộ nở một nụ cười ôn hòa nhẹ giọng đáp: "Tôi không đói, cậu thích thì cứ ăn thêm cũng được."
Thời điểm này, tất cả sự chú ý của Lý Bạch Lộ dường như đã bị cuốn theo Phó Hành Khanh khi anh rời đi.
Ở phía bên kia, đương sự là Phó Hành Khanh và Tô Trà đã ngồi xuống một nhà hàng.
Vì họ đã ăn khá nhiều nên khi Phó Hành Khanh gọi món, Tô Trà nhắc anh đừng gọi quá nhiều.
Hai người gọi ba món rau xào.
"Ăn nữa đi, vị cũng khá ngon."
Trên bàn ăn, anh gắp thức ăn cho cô.
"Ừm, anh cũng nên ăn nhiều hơn." Tô Trà gật đầu trả lời.
Bữa cơm này, hai người ăn với nhau rất ngon miệng.
Như đã thỏa thuận trước đó, Tô Trà là người đãi bữa này, vì vậy cô chủ động đi trả tiền.
Cô rất hài lòng khi thấy Phó Hành Khanh ban đầu còn đề nghị trả tiền, nhưng khi cô nói lại thì anh không cố chấp nữa.
Tô Trà không thích việc luôn để người khác trả tiền, cô cũng không thích chia đều hóa đơn. Trong một mối quan hệ, đây được gọi là có qua có lại.
Trong quan điểm sống của Tô Trà, không có định nghĩa nào là người đàn ông luôn phải trả tiền khi đi chơi với một người phụ nữ.
Dù sao Tô Trà cũng không phải là không có tiền, sao cứ phải để đối phương trả?
Cô luôn tin rằng tình cảm của đàn ông dành cho người mình yêu không nhất thiết phải thể hiện qua tài chính.
Hơn nữa, cho dù một người đàn ông sẵn sàng chi tiền cho bạn, điều đó cũng không có nghĩa là anh ta thích bạn.
Những người đàn ông không thiếu tiền có thể chỉ muốn vui vẻ qua đường với bạn mà thôi, bạn sẽ thua nếu nghiêm túc trong mối quan hệ như vậy.
Đối với phụ nữ cũng vậy.
Bất kể là giới tính nào, độc lập tài chính luôn là điều quan trọng.
Sau bữa ăn, Tô Trà nhờ Trương Huy chở Phó Hành Khanh về nhà.
Đúng, bạn nghe không nhầm đâu.
Tô Trà là người đưa Phó Hành Khanh về nhà.
Vì hôm nay anh không lái xe, nên cô đưa anh về khu nhà cũng không có vấn đề gì.
Khi xe của Tô Trà dừng ở lối vào, tình cờ từ xa có người nhìn thấy Phó Hành Khanh bước ra khỏi xe của cô.
Tuy nhiên, người đó không nhìn thấy Tô Trà trong xe, chỉ nghe thấy Phó Hành Khanh nói chuyện với cô.
Người này nhận ra giọng nói đang nói với Phó Hành Khanh là của một cô gái.
Sau ngày hôm đó, sự việc Phó Hành Khanh được một người phụ nữ lái xe đưa về đã lan truyền trong khắp khu nhà ở. Mấy thím, mấy bà trong xóm liên tục bàn tán về chuyện này.
Ngay cả những người đàn ông cũng nghe được về nó.
Người đầu tiên đến chế giễu Phó Hành Khanh là người bạn thời thơ ấu của anh- Tần Mạt.
"Ha ha ha, Phó Hành Khanh, tôi nghe nói có một người phụ nữ đã đưa cậu về? Sao cậu lại là người ăn mềm không ăn cứng thế, quá đỉnh."
"Nào, nói cho tôi biết hôm nay tiến triển như thế nào đi?”
Trong phòng của Phó Hành Khanh, Tần Mạt thản nhiên ngồi trên ghế của anh với nụ cười khẩy trên khuôn mặt.
Vốn dĩ anh ta muốn nằm trên giường của Phó Hành Khanh, nhưng Phó Hành Khanh đã ngăn lại rồi bắt anh ta ra ngoài. Anh thậm chí còn chỉnh lại chiếc giường lộn xộn, không để lại một nếp nhăn nào.
Nghe lời nói của người bạn thời thơ ấu, Phó Hành Khanh vẫn bình tĩnh.
Thấy anh không có phản ứng, Tần Mạt lại mở miệng: "Nghe nói Tô Trà sợ tới mức ngã vào lòng cậu? Này, ôm viên ngọc ấm áp trong lòng, cảm giác thế nào vậy Phó Hành Khanh?"
Mặc dù mọi chuyện không diễn ra chính xác như anh ta tưởng tượng, nhưng Phó Hành Khanh không khỏi cong khóe môi khi nhớ lại cảnh Tô Trà dựa vào vai mình rồi ngủ say.
"Này, cười cái gì? Mau nói cho tôi biết đi."
"Cút đi, tôi chỉ là xem một bộ phim lãng mạn mà thôi." Phó Hành Khanh trả lời với giọng hơi tức giận.
"Phim tình cảm cũng hay, cảm động mà. Tôi nói cho cậu biết, các cô gái thường đa sầu đa cảm, chỉ cần cô ấy cảm động là cậu có thể ôm vào lòng rồi!"
Phó Hành Khanh lên tiếng: "Cô ấy ngủ gật."
Tần Mạt: “...”
Ơ, anh ta đang nghe lầm sao?
Thực sự có cô gái lại ngủ gật khi xem phim sao?
Nói thật, Tần Mạt sống hơn hai mươi năm, trải qua rất nhiều mối tình, đến rạp chiếu phim vô số lần. Anh ta cũng từng thấy đàn ông ngủ gật trong rạp chiếu phim, nhưng chưa bao giờ nghe nói có phụ nữ ngủ gật.
Chỉ có thể nói rằng, Tô Trà lại một lần nữa đã phá vỡ hình tượng của cô trong đầu Tần Mạt
Anh ta nên nói gì? Anh ta có nên khen ngợi Tô Trà không?
Tần Mạt còn trêu chọc Phó Hành Khanh thêm mấy câu, kết quả là bị anh đuổi ra ngoài.
Tin tức về việc Phó Hành Khanh được một người phụ nữ đưa về tận nhà cũng đã truyền đến tai của ông nội anh.
Khoảng bảy giờ, ông nội về nhà.
Vừa vào cửa thì ông đã treo mũ lên giá rồi đi đến phòng bếp, thấy vợ mình đang nấu nướng.
“Khụ khụ!” Ông hắng giọng hai tiếng.
Nghe thấy âm thanh, bà cụ quay đầu lại thì thấy một ông già đang xụ mặt đứng ở cửa phòng bếp.
"Về nhà rồi thì đi rửa tay đi, chút nữa chúng ta ăn cơm." Bà nói.
Ông cụ đi vài bước vào trong, mở vòi nước rửa tay, hỏi: "Nghe nói Phó Hành Khanh được một cô gái đưa về? Cô gái đó có đến nhà chúng ta không?"
"A, ha ha, nhắc tới chuyện này thì tôi phải nói, đứa nhỏ này thật sự... Ra ngoài không bắt xe, còn để cô gái đi cùng đưa về, thật là... " Không còn gì để nói.
Bà cụ cũng đã nghe về sự việc lúc chiều. Bà thậm chí còn gọi điện thoại riêng cho Phó Kiều Kiều để hỏi.
Có trời mới biết Phó Kiều Kiều đã cười to đến mức nào khi nghe thấy hành vi buồn cười của anh trai mình ở đầu bên kia điện thoại.
Cô ấy nói chuyện điện thoại với bà khoảng mười phút, không ngừng phàn nàn về Phó Hành Khanh.
Sau đó, bà cụ còn nói lại vài lời phàn nàn của Phó Kiều Kiều cho ông cụ, khiến ông phải bật cười.
Ông chưa từng thấy Tô Trà nên không thể không hỏi.
"Còn cô gái đó thì sao? Bà đã gặp con bé chưa?" Ông cũng muốn hỏi về vấn đề cá nhân của Phó Hành Khanh.
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Phản ứng của anh khá rõ ràng, Phó Hành Khanh không cần phải chào Lý Bạch Lộ, anh cũng biết cô ta đang nghĩ gì.Không chào hỏi, chính là cách xử lý thích hợp nhất.Sau đó, Lý Bạch Lộ nhìn họ quay người rời đi.Từ lúc họ gặp nhau cho đến khi họ rời đi, Phó Hành Khanh thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta lần thứ hai.Khi Lý Bạch Lộ nhìn bóng dáng của họ dần biến mất, cô ta không khỏi cảm thấy ghen tị.Cô ta đã thích Phó Hành Khanh rất nhiều năm, nhưng cuối cùng anh lại trở thành của người khác.Sự không cam lòng, ghen tị, oán giận dâng lên trong lòng Lý Bạch Lộ.Từ lần đầu nhìn thấy Tô Trà, cô ta đã có cảm giác thù địch với cô.Giờ đây, trực giác của cô ta đã chứng minh mình nghĩ là đúng."Bạch Lộ, cậu muốn thử cái này không?"Đột nhiên, một người bạn đến gần, đưa Lý Bạch Lộ thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của cô ta.Nhìn thấy xiên thịt trong tay bạn mình, trên mặt Lý Bách Lộ nở một nụ cười ôn hòa nhẹ giọng đáp: "Tôi không đói, cậu thích thì cứ ăn thêm cũng được."Thời điểm này, tất cả sự chú ý của Lý Bạch Lộ dường như đã bị cuốn theo Phó Hành Khanh khi anh rời đi.Ở phía bên kia, đương sự là Phó Hành Khanh và Tô Trà đã ngồi xuống một nhà hàng.Vì họ đã ăn khá nhiều nên khi Phó Hành Khanh gọi món, Tô Trà nhắc anh đừng gọi quá nhiều.Hai người gọi ba món rau xào."Ăn nữa đi, vị cũng khá ngon."Trên bàn ăn, anh gắp thức ăn cho cô."Ừm, anh cũng nên ăn nhiều hơn." Tô Trà gật đầu trả lời.Bữa cơm này, hai người ăn với nhau rất ngon miệng.Như đã thỏa thuận trước đó, Tô Trà là người đãi bữa này, vì vậy cô chủ động đi trả tiền.Cô rất hài lòng khi thấy Phó Hành Khanh ban đầu còn đề nghị trả tiền, nhưng khi cô nói lại thì anh không cố chấp nữa.Tô Trà không thích việc luôn để người khác trả tiền, cô cũng không thích chia đều hóa đơn. Trong một mối quan hệ, đây được gọi là có qua có lại.Trong quan điểm sống của Tô Trà, không có định nghĩa nào là người đàn ông luôn phải trả tiền khi đi chơi với một người phụ nữ.Dù sao Tô Trà cũng không phải là không có tiền, sao cứ phải để đối phương trả?Cô luôn tin rằng tình cảm của đàn ông dành cho người mình yêu không nhất thiết phải thể hiện qua tài chính.Hơn nữa, cho dù một người đàn ông sẵn sàng chi tiền cho bạn, điều đó cũng không có nghĩa là anh ta thích bạn.Những người đàn ông không thiếu tiền có thể chỉ muốn vui vẻ qua đường với bạn mà thôi, bạn sẽ thua nếu nghiêm túc trong mối quan hệ như vậy.Đối với phụ nữ cũng vậy.Bất kể là giới tính nào, độc lập tài chính luôn là điều quan trọng.Sau bữa ăn, Tô Trà nhờ Trương Huy chở Phó Hành Khanh về nhà.Đúng, bạn nghe không nhầm đâu.Tô Trà là người đưa Phó Hành Khanh về nhà.Vì hôm nay anh không lái xe, nên cô đưa anh về khu nhà cũng không có vấn đề gì.Khi xe của Tô Trà dừng ở lối vào, tình cờ từ xa có người nhìn thấy Phó Hành Khanh bước ra khỏi xe của cô.Tuy nhiên, người đó không nhìn thấy Tô Trà trong xe, chỉ nghe thấy Phó Hành Khanh nói chuyện với cô. Người này nhận ra giọng nói đang nói với Phó Hành Khanh là của một cô gái.Sau ngày hôm đó, sự việc Phó Hành Khanh được một người phụ nữ lái xe đưa về đã lan truyền trong khắp khu nhà ở. Mấy thím, mấy bà trong xóm liên tục bàn tán về chuyện này.Ngay cả những người đàn ông cũng nghe được về nó.Người đầu tiên đến chế giễu Phó Hành Khanh là người bạn thời thơ ấu của anh- Tần Mạt."Ha ha ha, Phó Hành Khanh, tôi nghe nói có một người phụ nữ đã đưa cậu về? Sao cậu lại là người ăn mềm không ăn cứng thế, quá đỉnh.""Nào, nói cho tôi biết hôm nay tiến triển như thế nào đi?”Trong phòng của Phó Hành Khanh, Tần Mạt thản nhiên ngồi trên ghế của anh với nụ cười khẩy trên khuôn mặt.Vốn dĩ anh ta muốn nằm trên giường của Phó Hành Khanh, nhưng Phó Hành Khanh đã ngăn lại rồi bắt anh ta ra ngoài. Anh thậm chí còn chỉnh lại chiếc giường lộn xộn, không để lại một nếp nhăn nào.Nghe lời nói của người bạn thời thơ ấu, Phó Hành Khanh vẫn bình tĩnh.Thấy anh không có phản ứng, Tần Mạt lại mở miệng: "Nghe nói Tô Trà sợ tới mức ngã vào lòng cậu? Này, ôm viên ngọc ấm áp trong lòng, cảm giác thế nào vậy Phó Hành Khanh?"Mặc dù mọi chuyện không diễn ra chính xác như anh ta tưởng tượng, nhưng Phó Hành Khanh không khỏi cong khóe môi khi nhớ lại cảnh Tô Trà dựa vào vai mình rồi ngủ say."Này, cười cái gì? Mau nói cho tôi biết đi.""Cút đi, tôi chỉ là xem một bộ phim lãng mạn mà thôi." Phó Hành Khanh trả lời với giọng hơi tức giận."Phim tình cảm cũng hay, cảm động mà. Tôi nói cho cậu biết, các cô gái thường đa sầu đa cảm, chỉ cần cô ấy cảm động là cậu có thể ôm vào lòng rồi!"Phó Hành Khanh lên tiếng: "Cô ấy ngủ gật."Tần Mạt: “...”Ơ, anh ta đang nghe lầm sao?Thực sự có cô gái lại ngủ gật khi xem phim sao?Nói thật, Tần Mạt sống hơn hai mươi năm, trải qua rất nhiều mối tình, đến rạp chiếu phim vô số lần. Anh ta cũng từng thấy đàn ông ngủ gật trong rạp chiếu phim, nhưng chưa bao giờ nghe nói có phụ nữ ngủ gật.Chỉ có thể nói rằng, Tô Trà lại một lần nữa đã phá vỡ hình tượng của cô trong đầu Tần MạtAnh ta nên nói gì? Anh ta có nên khen ngợi Tô Trà không?Tần Mạt còn trêu chọc Phó Hành Khanh thêm mấy câu, kết quả là bị anh đuổi ra ngoài.Tin tức về việc Phó Hành Khanh được một người phụ nữ đưa về tận nhà cũng đã truyền đến tai của ông nội anh.Khoảng bảy giờ, ông nội về nhà.Vừa vào cửa thì ông đã treo mũ lên giá rồi đi đến phòng bếp, thấy vợ mình đang nấu nướng.“Khụ khụ!” Ông hắng giọng hai tiếng.Nghe thấy âm thanh, bà cụ quay đầu lại thì thấy một ông già đang xụ mặt đứng ở cửa phòng bếp."Về nhà rồi thì đi rửa tay đi, chút nữa chúng ta ăn cơm." Bà nói.Ông cụ đi vài bước vào trong, mở vòi nước rửa tay, hỏi: "Nghe nói Phó Hành Khanh được một cô gái đưa về? Cô gái đó có đến nhà chúng ta không?""A, ha ha, nhắc tới chuyện này thì tôi phải nói, đứa nhỏ này thật sự... Ra ngoài không bắt xe, còn để cô gái đi cùng đưa về, thật là... " Không còn gì để nói.Bà cụ cũng đã nghe về sự việc lúc chiều. Bà thậm chí còn gọi điện thoại riêng cho Phó Kiều Kiều để hỏi.Có trời mới biết Phó Kiều Kiều đã cười to đến mức nào khi nghe thấy hành vi buồn cười của anh trai mình ở đầu bên kia điện thoại.Cô ấy nói chuyện điện thoại với bà khoảng mười phút, không ngừng phàn nàn về Phó Hành Khanh.Sau đó, bà cụ còn nói lại vài lời phàn nàn của Phó Kiều Kiều cho ông cụ, khiến ông phải bật cười.Ông chưa từng thấy Tô Trà nên không thể không hỏi."Còn cô gái đó thì sao? Bà đã gặp con bé chưa?" Ông cũng muốn hỏi về vấn đề cá nhân của Phó Hành Khanh.