“ Cẩn Ngôn, anh vẫn đang trách em sao? Em là không còn cách nào khác, Tiểu Hoa cùng anh đều đã như vậy, nếu cô ấy không gả cho anh, anh muốn sao này cô ấy phải sống thế nào đây?”Tô cẩn Ngôn chỉ cảm thấy đầu rầm rầm như có sấm trong đầu, bên tai vang lên một giọng nói đáng ghét âm thanh âm âm bên tai làm hắn thấy phiền không thôi.Thời gian không biết qua bao lâu cảm giác như một thế kỷ, hắn mở mắt ra liền thấy ánh trăng tròn trịa treo trên ngọn cây, bầu trời đêm phủ đầy đom đóm cùng với những ngọn cỏ lau đong đưa cùng những cơn gió.Đương nhiên hắn sẽ tán thưởng một câu ngày tốt cảnh đẹp nếu như hắn không cảm giác được trong ngực đang ôm một người.Tô Cẩn Ngôn buông tay mình ra, lui về sau một bước, người trong trong lòng vẫn lải nhải như cũ như không cảm nhận được hành động bất thường của hắn.“ Cẩn Ngôn, em cũng không muốn rời xa anh nhưng em không thể không làm như vậy, anh có thể thông cảm cho em không? Mấy ngày nay em cảm thấy mỗi ngày đều là địa ngục, chỉ cần vừa nghĩ đến sau này em…

Chương 8: 8: Gặp Trên Đường

Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại VănTác giả: Ngã Hữu Miêu Liễu Nhĩ Hữu YêuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“ Cẩn Ngôn, anh vẫn đang trách em sao? Em là không còn cách nào khác, Tiểu Hoa cùng anh đều đã như vậy, nếu cô ấy không gả cho anh, anh muốn sao này cô ấy phải sống thế nào đây?”Tô cẩn Ngôn chỉ cảm thấy đầu rầm rầm như có sấm trong đầu, bên tai vang lên một giọng nói đáng ghét âm thanh âm âm bên tai làm hắn thấy phiền không thôi.Thời gian không biết qua bao lâu cảm giác như một thế kỷ, hắn mở mắt ra liền thấy ánh trăng tròn trịa treo trên ngọn cây, bầu trời đêm phủ đầy đom đóm cùng với những ngọn cỏ lau đong đưa cùng những cơn gió.Đương nhiên hắn sẽ tán thưởng một câu ngày tốt cảnh đẹp nếu như hắn không cảm giác được trong ngực đang ôm một người.Tô Cẩn Ngôn buông tay mình ra, lui về sau một bước, người trong trong lòng vẫn lải nhải như cũ như không cảm nhận được hành động bất thường của hắn.“ Cẩn Ngôn, em cũng không muốn rời xa anh nhưng em không thể không làm như vậy, anh có thể thông cảm cho em không? Mấy ngày nay em cảm thấy mỗi ngày đều là địa ngục, chỉ cần vừa nghĩ đến sau này em… Nhưng cô ta như thế nào cũng nghĩ không ra, chỉ vài ngày trước một Tô Cẩn Ngôn trong mắt chỉ có nàng bây giờ lại có thể thốt ra những lời như vậy.Một cảm giác khủng hoảng như mọi thứ đã thoát khỏi sự kiểm soát đã bao trùm cô ta, nước mắt liền theo hốc mắt mà chảy ra.“Cẩn Ngôn, anh là đang trách em không gả cho anh sao? Nhưng anh và Tiểu Hoa đã như vậy rồi? Em ấy nếu như không gả cho anh được thì chỉ còn có con đường chết.Em ấy mỗi ngày đều ở trước mặt em khóc, em chỉ có thể đau lòng mà nhường anh cho em ấy.Anh nghĩ em là cam tâm tình nguyện sao? Từ Tử Kiều em cả đời yêu nhất chính là anh Tô Cẩn Ngôn, đem anh nhường cho Tiểu Hoa em đau giống như bị cắt da cắt thịt vậy.Nhưng em có thể làm sao bây giờ? Em không có cách nào trách em ấy, em biết em ấy cũng không muốn như vậy, cho nên chỉ đành ủy khuất em, ủy khuất anh mà thôi.”Ở trước mặt một Tô Cẩn Ngôn không hề yêu cô ta, Từ Tử Kiều vẫn muốn cố gắng khơi gợi sự thương xót của anh làm cho Tô Cẩn Ngôn lại trở nên đau lòng cho nàng.Dù sao, trong quá khứ chỉ cần cô ta giả vờ đáng thương yếu đuối một chút thì Tô Cẩn Ngôn liền sẽ trở nên luống cuống tay chân.Trong lúc giả vờ đáng thương cô ta vẫn không quên ngầm ý nói xấu Từ Tiểu Hoa trước mặt Tô Cẩn Ngôn.Tô Cẩn Ngôn không hề muốn xem Từ Kiều Kiều diễn kịch, anh chỉ cảm thấy mỗi giây mỗi phút đối diện cô ta ở đây đều trở nên thật lãng phí thời gian, con người cô ta cho dù ai nói gì cũng sẽ không hiểu.Cái gì mà yêu anh nhất? Cái gì mà ủy khuất chính mình, cái gì mà ủy khuất anh.Nếu không phải đã sớm biết sự thật thì đúng là sẽ bị cô ta lừa mà.Cô ta đang nghĩ mình đang hát kịch sao.Sắc mặt Tô Cẩn Ngôn khó coi giống như đang ăn phân, anh cảm thấy lại đứng cùng một chỗ với cô ta sớm muộn gì cũng bị những lời nói của cô ta ghê tởm đến chết.Vì thế, anh không nói lời nào cũng không nghe cô ta nói mà quay đầu bỏ đi.Từ Kiều Kiều nóng nảy, kéo tay Tô Cẩn Ngôn lại:”Cẩn ngôn, anh là đang trách em đúng không, trách em đem anh nhường cho Tiểu Hoa.Cho nên anh là đang giận em đúng không?”Tô Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy cánh tay mình khó chịu như có hàng ngàn con kiến đang bò lên.Anh một phên kéo cánh tay của Từ Kiều Kiều ra: “Tôi không có tức giận với cô, cũng không trách cô.Nếu tôi đã cưới Tiểu Hoa vậy thì sau này sẽ sống tốt với em ấy cả đời.Trừ Tiểu Hoa ra những người khác có liên quan gì đến tôi? Duyên phận của tôi và cô vào lúc cô đem tôi nhường cho Tiểu Hoa thì đã kết thúc rồi.Hy vọng cô chúc phúc cho tôi cùng Tiểu Hoa, về sau đừng đến tìm tôi nữa.”Từ Kiều Kiều trợn mắt há mồm, bộ dáng giả bộ quấn quýt si mê đều không diễn nổi nữa.Tô Cẩn Ngôn đây là làm sao, như nào mà mới qua một đêm mà đã thay đổi nhiều như vậy?Vốn cô ta muốn lợi dụng sự áy náy Tô Cẩn Ngôn đối với mình, muốn Tô Cẩn Ngôn nhường lại vị trí giáo viên ở công xã lại cho mình.Trọng sinh trở về, cô ta cảm thấy muốn kiếp này trải qua cuộc sống tốt đẹp thì phải gả cho một người vừa có tiền lại vừa có quyền.Nhưng cô ta cũng hiểu được những người như vậy sẽ không tùy tiện dạng người nào cũng cưới.Cho nên cô ta cần tạo cho mình một vẻ ngoài hoàn hảo một công việc tốt, cho nên cô ta nhắm vào công việc của Tô Cẩn Ngôn.Vốn là cảm thấy đã nắm chắc phần công việc này dễ như trở bàn tay.Lợi dụng tình cảm cùng với sự áy náy của Tô Cẩn Ngôn đối với cô ta, anh nhất định sẽ cam tâm tình nguyện dâng công việc này cho cô ta.Nhưng cô ta không nghĩ tới một Tô Cẩn Ngôn hôm qua còn cố gắng lấy lòng cô ta hôm nay lại có thể lạnh lùng với cô ta như vậy.Thái độ của Tô Cẩn Ngôn đã khơi dậy lửa giận của cô ta.Vốn cô ta cũng không phải tiểu bạch hoa thật sự, lần này làm sau có thể nhịn được.Vốn bời vì tính kế Tô Cẩn Ngôn và Tiều Hoa mà cô ta có chút áy náy nhưng hiển nhiên thái độ vừa rồi của Tô Cẩn Ngôn đã làm cho chút áy náy đó của cô ta nhanh chóng biến mất.Nghĩ đến bộ dạng đáng thương vừa rồi của cô ta bị Tô Cẩn Ngôn lạnh nhạt trong nháy mắt cô ta cảm giác như mình bị làm nhục.Nàng vừa vội vừa tức, cảm giác mặt mũi của cô ta đã bị Tô Cẩn Ngôn quăng xuống đất vừa chà lại vừa đạp.Cô ta cắn môi, lại xấu hổ muốn chết căm hận nhìn Tô Cẩn Ngôn: “Tô Cẩn Ngôn, anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận!”Tô Cẩn Ngôn mới mặc kệ Từ Kiều Kiều la mắng tức giận như thế nào ở phía sau, anh sẽ hối hận sao? Không, nhất định là anh sẽ không hối hận..

Nhưng cô ta như thế nào cũng nghĩ không ra, chỉ vài ngày trước một Tô Cẩn Ngôn trong mắt chỉ có nàng bây giờ lại có thể thốt ra những lời như vậy.

Một cảm giác khủng hoảng như mọi thứ đã thoát khỏi sự kiểm soát đã bao trùm cô ta, nước mắt liền theo hốc mắt mà chảy ra.“Cẩn Ngôn, anh là đang trách em không gả cho anh sao? Nhưng anh và Tiểu Hoa đã như vậy rồi? Em ấy nếu như không gả cho anh được thì chỉ còn có con đường chết.

Em ấy mỗi ngày đều ở trước mặt em khóc, em chỉ có thể đau lòng mà nhường anh cho em ấy.Anh nghĩ em là cam tâm tình nguyện sao? Từ Tử Kiều em cả đời yêu nhất chính là anh Tô Cẩn Ngôn, đem anh nhường cho Tiểu Hoa em đau giống như bị cắt da cắt thịt vậy.Nhưng em có thể làm sao bây giờ? Em không có cách nào trách em ấy, em biết em ấy cũng không muốn như vậy, cho nên chỉ đành ủy khuất em, ủy khuất anh mà thôi.”Ở trước mặt một Tô Cẩn Ngôn không hề yêu cô ta, Từ Tử Kiều vẫn muốn cố gắng khơi gợi sự thương xót của anh làm cho Tô Cẩn Ngôn lại trở nên đau lòng cho nàng.

Dù sao, trong quá khứ chỉ cần cô ta giả vờ đáng thương yếu đuối một chút thì Tô Cẩn Ngôn liền sẽ trở nên luống cuống tay chân.Trong lúc giả vờ đáng thương cô ta vẫn không quên ngầm ý nói xấu Từ Tiểu Hoa trước mặt Tô Cẩn Ngôn.Tô Cẩn Ngôn không hề muốn xem Từ Kiều Kiều diễn kịch, anh chỉ cảm thấy mỗi giây mỗi phút đối diện cô ta ở đây đều trở nên thật lãng phí thời gian, con người cô ta cho dù ai nói gì cũng sẽ không hiểu.Cái gì mà yêu anh nhất? Cái gì mà ủy khuất chính mình, cái gì mà ủy khuất anh.

Nếu không phải đã sớm biết sự thật thì đúng là sẽ bị cô ta lừa mà.

Cô ta đang nghĩ mình đang hát kịch sao.Sắc mặt Tô Cẩn Ngôn khó coi giống như đang ăn phân, anh cảm thấy lại đứng cùng một chỗ với cô ta sớm muộn gì cũng bị những lời nói của cô ta ghê tởm đến chết.

Vì thế, anh không nói lời nào cũng không nghe cô ta nói mà quay đầu bỏ đi.Từ Kiều Kiều nóng nảy, kéo tay Tô Cẩn Ngôn lại:”Cẩn ngôn, anh là đang trách em đúng không, trách em đem anh nhường cho Tiểu Hoa.

Cho nên anh là đang giận em đúng không?”Tô Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy cánh tay mình khó chịu như có hàng ngàn con kiến đang bò lên.Anh một phên kéo cánh tay của Từ Kiều Kiều ra: “Tôi không có tức giận với cô, cũng không trách cô.

Nếu tôi đã cưới Tiểu Hoa vậy thì sau này sẽ sống tốt với em ấy cả đời.

Trừ Tiểu Hoa ra những người khác có liên quan gì đến tôi? Duyên phận của tôi và cô vào lúc cô đem tôi nhường cho Tiểu Hoa thì đã kết thúc rồi.

Hy vọng cô chúc phúc cho tôi cùng Tiểu Hoa, về sau đừng đến tìm tôi nữa.”Từ Kiều Kiều trợn mắt há mồm, bộ dáng giả bộ quấn quýt si mê đều không diễn nổi nữa.

Tô Cẩn Ngôn đây là làm sao, như nào mà mới qua một đêm mà đã thay đổi nhiều như vậy?Vốn cô ta muốn lợi dụng sự áy náy Tô Cẩn Ngôn đối với mình, muốn Tô Cẩn Ngôn nhường lại vị trí giáo viên ở công xã lại cho mình.Trọng sinh trở về, cô ta cảm thấy muốn kiếp này trải qua cuộc sống tốt đẹp thì phải gả cho một người vừa có tiền lại vừa có quyền.

Nhưng cô ta cũng hiểu được những người như vậy sẽ không tùy tiện dạng người nào cũng cưới.

Cho nên cô ta cần tạo cho mình một vẻ ngoài hoàn hảo một công việc tốt, cho nên cô ta nhắm vào công việc của Tô Cẩn Ngôn.Vốn là cảm thấy đã nắm chắc phần công việc này dễ như trở bàn tay.

Lợi dụng tình cảm cùng với sự áy náy của Tô Cẩn Ngôn đối với cô ta, anh nhất định sẽ cam tâm tình nguyện dâng công việc này cho cô ta.

Nhưng cô ta không nghĩ tới một Tô Cẩn Ngôn hôm qua còn cố gắng lấy lòng cô ta hôm nay lại có thể lạnh lùng với cô ta như vậy.Thái độ của Tô Cẩn Ngôn đã khơi dậy lửa giận của cô ta.

Vốn cô ta cũng không phải tiểu bạch hoa thật sự, lần này làm sau có thể nhịn được.Vốn bời vì tính kế Tô Cẩn Ngôn và Tiều Hoa mà cô ta có chút áy náy nhưng hiển nhiên thái độ vừa rồi của Tô Cẩn Ngôn đã làm cho chút áy náy đó của cô ta nhanh chóng biến mất.Nghĩ đến bộ dạng đáng thương vừa rồi của cô ta bị Tô Cẩn Ngôn lạnh nhạt trong nháy mắt cô ta cảm giác như mình bị làm nhục.

Nàng vừa vội vừa tức, cảm giác mặt mũi của cô ta đã bị Tô Cẩn Ngôn quăng xuống đất vừa chà lại vừa đạp.Cô ta cắn môi, lại xấu hổ muốn chết căm hận nhìn Tô Cẩn Ngôn: “Tô Cẩn Ngôn, anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận!”Tô Cẩn Ngôn mới mặc kệ Từ Kiều Kiều la mắng tức giận như thế nào ở phía sau, anh sẽ hối hận sao? Không, nhất định là anh sẽ không hối hận..

Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại VănTác giả: Ngã Hữu Miêu Liễu Nhĩ Hữu YêuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“ Cẩn Ngôn, anh vẫn đang trách em sao? Em là không còn cách nào khác, Tiểu Hoa cùng anh đều đã như vậy, nếu cô ấy không gả cho anh, anh muốn sao này cô ấy phải sống thế nào đây?”Tô cẩn Ngôn chỉ cảm thấy đầu rầm rầm như có sấm trong đầu, bên tai vang lên một giọng nói đáng ghét âm thanh âm âm bên tai làm hắn thấy phiền không thôi.Thời gian không biết qua bao lâu cảm giác như một thế kỷ, hắn mở mắt ra liền thấy ánh trăng tròn trịa treo trên ngọn cây, bầu trời đêm phủ đầy đom đóm cùng với những ngọn cỏ lau đong đưa cùng những cơn gió.Đương nhiên hắn sẽ tán thưởng một câu ngày tốt cảnh đẹp nếu như hắn không cảm giác được trong ngực đang ôm một người.Tô Cẩn Ngôn buông tay mình ra, lui về sau một bước, người trong trong lòng vẫn lải nhải như cũ như không cảm nhận được hành động bất thường của hắn.“ Cẩn Ngôn, em cũng không muốn rời xa anh nhưng em không thể không làm như vậy, anh có thể thông cảm cho em không? Mấy ngày nay em cảm thấy mỗi ngày đều là địa ngục, chỉ cần vừa nghĩ đến sau này em… Nhưng cô ta như thế nào cũng nghĩ không ra, chỉ vài ngày trước một Tô Cẩn Ngôn trong mắt chỉ có nàng bây giờ lại có thể thốt ra những lời như vậy.Một cảm giác khủng hoảng như mọi thứ đã thoát khỏi sự kiểm soát đã bao trùm cô ta, nước mắt liền theo hốc mắt mà chảy ra.“Cẩn Ngôn, anh là đang trách em không gả cho anh sao? Nhưng anh và Tiểu Hoa đã như vậy rồi? Em ấy nếu như không gả cho anh được thì chỉ còn có con đường chết.Em ấy mỗi ngày đều ở trước mặt em khóc, em chỉ có thể đau lòng mà nhường anh cho em ấy.Anh nghĩ em là cam tâm tình nguyện sao? Từ Tử Kiều em cả đời yêu nhất chính là anh Tô Cẩn Ngôn, đem anh nhường cho Tiểu Hoa em đau giống như bị cắt da cắt thịt vậy.Nhưng em có thể làm sao bây giờ? Em không có cách nào trách em ấy, em biết em ấy cũng không muốn như vậy, cho nên chỉ đành ủy khuất em, ủy khuất anh mà thôi.”Ở trước mặt một Tô Cẩn Ngôn không hề yêu cô ta, Từ Tử Kiều vẫn muốn cố gắng khơi gợi sự thương xót của anh làm cho Tô Cẩn Ngôn lại trở nên đau lòng cho nàng.Dù sao, trong quá khứ chỉ cần cô ta giả vờ đáng thương yếu đuối một chút thì Tô Cẩn Ngôn liền sẽ trở nên luống cuống tay chân.Trong lúc giả vờ đáng thương cô ta vẫn không quên ngầm ý nói xấu Từ Tiểu Hoa trước mặt Tô Cẩn Ngôn.Tô Cẩn Ngôn không hề muốn xem Từ Kiều Kiều diễn kịch, anh chỉ cảm thấy mỗi giây mỗi phút đối diện cô ta ở đây đều trở nên thật lãng phí thời gian, con người cô ta cho dù ai nói gì cũng sẽ không hiểu.Cái gì mà yêu anh nhất? Cái gì mà ủy khuất chính mình, cái gì mà ủy khuất anh.Nếu không phải đã sớm biết sự thật thì đúng là sẽ bị cô ta lừa mà.Cô ta đang nghĩ mình đang hát kịch sao.Sắc mặt Tô Cẩn Ngôn khó coi giống như đang ăn phân, anh cảm thấy lại đứng cùng một chỗ với cô ta sớm muộn gì cũng bị những lời nói của cô ta ghê tởm đến chết.Vì thế, anh không nói lời nào cũng không nghe cô ta nói mà quay đầu bỏ đi.Từ Kiều Kiều nóng nảy, kéo tay Tô Cẩn Ngôn lại:”Cẩn ngôn, anh là đang trách em đúng không, trách em đem anh nhường cho Tiểu Hoa.Cho nên anh là đang giận em đúng không?”Tô Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy cánh tay mình khó chịu như có hàng ngàn con kiến đang bò lên.Anh một phên kéo cánh tay của Từ Kiều Kiều ra: “Tôi không có tức giận với cô, cũng không trách cô.Nếu tôi đã cưới Tiểu Hoa vậy thì sau này sẽ sống tốt với em ấy cả đời.Trừ Tiểu Hoa ra những người khác có liên quan gì đến tôi? Duyên phận của tôi và cô vào lúc cô đem tôi nhường cho Tiểu Hoa thì đã kết thúc rồi.Hy vọng cô chúc phúc cho tôi cùng Tiểu Hoa, về sau đừng đến tìm tôi nữa.”Từ Kiều Kiều trợn mắt há mồm, bộ dáng giả bộ quấn quýt si mê đều không diễn nổi nữa.Tô Cẩn Ngôn đây là làm sao, như nào mà mới qua một đêm mà đã thay đổi nhiều như vậy?Vốn cô ta muốn lợi dụng sự áy náy Tô Cẩn Ngôn đối với mình, muốn Tô Cẩn Ngôn nhường lại vị trí giáo viên ở công xã lại cho mình.Trọng sinh trở về, cô ta cảm thấy muốn kiếp này trải qua cuộc sống tốt đẹp thì phải gả cho một người vừa có tiền lại vừa có quyền.Nhưng cô ta cũng hiểu được những người như vậy sẽ không tùy tiện dạng người nào cũng cưới.Cho nên cô ta cần tạo cho mình một vẻ ngoài hoàn hảo một công việc tốt, cho nên cô ta nhắm vào công việc của Tô Cẩn Ngôn.Vốn là cảm thấy đã nắm chắc phần công việc này dễ như trở bàn tay.Lợi dụng tình cảm cùng với sự áy náy của Tô Cẩn Ngôn đối với cô ta, anh nhất định sẽ cam tâm tình nguyện dâng công việc này cho cô ta.Nhưng cô ta không nghĩ tới một Tô Cẩn Ngôn hôm qua còn cố gắng lấy lòng cô ta hôm nay lại có thể lạnh lùng với cô ta như vậy.Thái độ của Tô Cẩn Ngôn đã khơi dậy lửa giận của cô ta.Vốn cô ta cũng không phải tiểu bạch hoa thật sự, lần này làm sau có thể nhịn được.Vốn bời vì tính kế Tô Cẩn Ngôn và Tiều Hoa mà cô ta có chút áy náy nhưng hiển nhiên thái độ vừa rồi của Tô Cẩn Ngôn đã làm cho chút áy náy đó của cô ta nhanh chóng biến mất.Nghĩ đến bộ dạng đáng thương vừa rồi của cô ta bị Tô Cẩn Ngôn lạnh nhạt trong nháy mắt cô ta cảm giác như mình bị làm nhục.Nàng vừa vội vừa tức, cảm giác mặt mũi của cô ta đã bị Tô Cẩn Ngôn quăng xuống đất vừa chà lại vừa đạp.Cô ta cắn môi, lại xấu hổ muốn chết căm hận nhìn Tô Cẩn Ngôn: “Tô Cẩn Ngôn, anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận!”Tô Cẩn Ngôn mới mặc kệ Từ Kiều Kiều la mắng tức giận như thế nào ở phía sau, anh sẽ hối hận sao? Không, nhất định là anh sẽ không hối hận..

Chương 8: 8: Gặp Trên Đường