Tác giả:

Trong biệt thự rộng lớn, tiếng la khóc của trẻ con huyên náo đến đinh tai nhức óc. Hơn trăm vệ sĩ quanh nhà ngày thường lạnh lùng, mặt vô biểu cảm cũng không tài nào giữ bình tĩnh nổi. Một người trong số đó duy trì động tác mở cửa xe. Mạc Phùng Chí tuổi ngoài năm mươi nhưng dáng đi thẳng tắp, ánh mắt sắc bén của ông khiến người đối diện bất giác lo sợ và kính nể. Ông vừa bước một chân lên chiếc Cadillac bọc thép, lại cảm nhận được chân trái bị một cục tròn vo quấn lấy. Mạc Phùng Chí cúi đầu xuống nhìn bé con hốc mắt đỏ ửng đang thút thít năn nỉ: “Ông nội cho Uyển Uyển đi với, Uyển Uyển hứa sẽ ngoan mà!” Ánh mắt lạnh lẽo của ông dần chuyển sang ấm áp, vừa vui vừa giận bế Mạc Uyển lên. Mạc Phùng Chí biết đứa trẻ này vẫn luôn dựa dẫm, ỷ lại vào mình. Nhưng hôm nay ông phải đi tỉnh khác vận động tranh cử, sao có thể để bảo bối Mạc gia chịu khổ. Ngón tay ông nhẹ nhàng lau khoé mắt ướt nhẹp của cô bé, dịu giọng dỗ dành: “Uyển Uyển ngoan, ở nhà với mẹ. Ngày mai ông nội về sẽ mua quà cho Uyển…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...