Nguyên Sơ đứng trong bóng tối, yên lặng nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt. “Hoắc Doãn, xin lỗi, tôi không thể trở về cùng anh được.” Cách sơn động mấy chục mét, một người thanh niên chừng hai mươi tuổi nét mặt u buồn nhìn người đàn ông đang ngăn cản dị thú. “Quý Minh, tại sao?” Người đàn ông cả người đẫm máu, cổ họng khô khốc tức giận hỏi. “Đất nước của chúng ta đã hết hi vọng rồi.” Quý Minh đau buồn nói. “Lãng phí thời gian tìm cách cứu chữa, còn không bằng tìm con đường khác để đi.” “Tìm con đường khác?” Hoắc Doãn dùng hết sức lực của mình, giống như một bức tường đồng vách sắt ngăn chặn trước mặt dị thú, ngăn cản nó tiến lên, “Con đường khác mà anh nói chính là phản bội đất nước của mình?” “Tôi không có phản bội!” Quý Minh quát lớn, “Tôi chỉ lựa chọn một con đường phù hợp với mình mà thôi.” Hoắc Doãn nhếch môi giễu cợt, vết máu đỏ tươi chảy xuống trán và khóe mắt, đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự thất vọng và đau khổ sâu sắc. “Quý Minh, đừng nói nhảm nữa, mau đi thôi.” Một người đàn ông tóc…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...