Khi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng…

Chương 10: 10: Nhà

Thập Niên 70 Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn NăngTác giả: Tĩnh Tự Kiêu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng… Lục Hạ của thế kỷ 21 hồi trước cũng khá gầy, sau này có không gian, ăn rau củ và uống nước linh tuyền trong này thời gian dài nên dần cũng có da có thịt, làn da cũng trở nên trắng nõn, thành một tiểu mỹ nhân.Số người theo đuổi cô là không ít, có điều trong lòng cô chỉ nghĩ tới chuyện kiếm tiền mà thôi.Cho nên lúc này Lục Hạ không lo lắng lắm, dù sao cũng dưỡng lại được như trước, huống hồ nguyên thân còn chưa tới 18 tuổi.Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô quay lại tìm quần áo của nguyên thân, mặc một bộ đồ bị Lục Xuân mặc chán không cần nữa rồi bước ra khỏi phòng.Lúc này trong phòng khách không có ai, đoán chừng bọn họ đều biết tâm trạng cô không tốt, cho nên cố ý chừa cho cô chút không gian riêng để cô suy nghĩ cẩn thận.Lục Hạ nhìn quanh nhà.Nhà bọn họ không lớn, chỉ chừng năm mươi mét vuông, là do xưởng dệt phân cho.Đây là một tòa nhà ngang, đám công nhân và nhân viên xưởng dệt đều sinh sống ở đây cả.Nhà Lục Hạ nằm ở tầng hai, tuy diện tích chỉ năm mươi mét vuông, nhưng đã không phải là nhỏ.Lúc này chưa có diện tích phần phụ gì hết, năm mươi mét vuông là đúng năm mươi mét vuông.Có điều nhà họ Lục nhiều con, sáu người ở cùng một nhà nên khá chật chội.Nhà này có hai phòng ngủ một phòng khách.Bố mẹ ở một phòng, ba đứa con gái ở một phòng khác, còn phòng khách thì ngăn một ô ra cho con trai út ở.Tuy cảm thấy như vậy thì có lỗi với cậu con trai vàng bạc, nhưng ông bà Lục biết rằng con gái sớm muộn gì cũng gả cho nhà người ta, căn phòng còn lại sớm muộn gì cũng để cho con trai, nên mới bố trí như vậy.Mà phần còn lại của phòng khách cũng rất nhỏ, chỉ bày một chiếc bàn, chính là nhà ăn.Về phần nhà bếp rồi phòng vệ sinh thì đều ở ngoài, tầng nào cũng có.Bên trái cầu thang là nhà bếp, bên phải là nhà vệ sinh.Nhà ngang của thời này đều có cấu tạo như thế hết.Mỗi lần ra ngoài đi vệ sinh hoặc nấu nướng thì đều gặp được hàng xóm, nhà mình mà làm chút món ngon là y rằng cả tầng đều biết, không có chút riêng tư nào.Cho nên nhà bình thường thì đều để sẵn một bếp lò nhỏ trong nhà, như vậy có thể làm vài món đơn giản ngay trong nhà mình luôn.Sau khi xem xong cấu tạo của căn nhà, lúc này Lục Hạ mới nhìn thấy trên bàn ăn phòng khách có để lại cơm cho cô.Đây đúng là lần đầu tiên trong cuộc đời!Đoán chừng bọn họ chơi trò tát một cái thì cho chút ngon ngọt, tưởng rằng tốt với cô một chút để cô cam tâm tình nguyện tặng công việc cho Lục Xuân, sau đó vui vẻ phấn chấn xuống nông thôn ấy mà..

Lục Hạ của thế kỷ 21 hồi trước cũng khá gầy, sau này có không gian, ăn rau củ và uống nước linh tuyền trong này thời gian dài nên dần cũng có da có thịt, làn da cũng trở nên trắng nõn, thành một tiểu mỹ nhân.

Số người theo đuổi cô là không ít, có điều trong lòng cô chỉ nghĩ tới chuyện kiếm tiền mà thôi.

Cho nên lúc này Lục Hạ không lo lắng lắm, dù sao cũng dưỡng lại được như trước, huống hồ nguyên thân còn chưa tới 18 tuổi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô quay lại tìm quần áo của nguyên thân, mặc một bộ đồ bị Lục Xuân mặc chán không cần nữa rồi bước ra khỏi phòng.

Lúc này trong phòng khách không có ai, đoán chừng bọn họ đều biết tâm trạng cô không tốt, cho nên cố ý chừa cho cô chút không gian riêng để cô suy nghĩ cẩn thận.

Lục Hạ nhìn quanh nhà.

Nhà bọn họ không lớn, chỉ chừng năm mươi mét vuông, là do xưởng dệt phân cho.

Đây là một tòa nhà ngang, đám công nhân và nhân viên xưởng dệt đều sinh sống ở đây cả.

Nhà Lục Hạ nằm ở tầng hai, tuy diện tích chỉ năm mươi mét vuông, nhưng đã không phải là nhỏ.

Lúc này chưa có diện tích phần phụ gì hết, năm mươi mét vuông là đúng năm mươi mét vuông.

Có điều nhà họ Lục nhiều con, sáu người ở cùng một nhà nên khá chật chội.

Nhà này có hai phòng ngủ một phòng khách.

Bố mẹ ở một phòng, ba đứa con gái ở một phòng khác, còn phòng khách thì ngăn một ô ra cho con trai út ở.

Tuy cảm thấy như vậy thì có lỗi với cậu con trai vàng bạc, nhưng ông bà Lục biết rằng con gái sớm muộn gì cũng gả cho nhà người ta, căn phòng còn lại sớm muộn gì cũng để cho con trai, nên mới bố trí như vậy.

Mà phần còn lại của phòng khách cũng rất nhỏ, chỉ bày một chiếc bàn, chính là nhà ăn.

Về phần nhà bếp rồi phòng vệ sinh thì đều ở ngoài, tầng nào cũng có.

Bên trái cầu thang là nhà bếp, bên phải là nhà vệ sinh.

Nhà ngang của thời này đều có cấu tạo như thế hết.

Mỗi lần ra ngoài đi vệ sinh hoặc nấu nướng thì đều gặp được hàng xóm, nhà mình mà làm chút món ngon là y rằng cả tầng đều biết, không có chút riêng tư nào.

Cho nên nhà bình thường thì đều để sẵn một bếp lò nhỏ trong nhà, như vậy có thể làm vài món đơn giản ngay trong nhà mình luôn.

Sau khi xem xong cấu tạo của căn nhà, lúc này Lục Hạ mới nhìn thấy trên bàn ăn phòng khách có để lại cơm cho cô.

Đây đúng là lần đầu tiên trong cuộc đời!Đoán chừng bọn họ chơi trò tát một cái thì cho chút ngon ngọt, tưởng rằng tốt với cô một chút để cô cam tâm tình nguyện tặng công việc cho Lục Xuân, sau đó vui vẻ phấn chấn xuống nông thôn ấy mà.

.

Thập Niên 70 Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn NăngTác giả: Tĩnh Tự Kiêu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng… Lục Hạ của thế kỷ 21 hồi trước cũng khá gầy, sau này có không gian, ăn rau củ và uống nước linh tuyền trong này thời gian dài nên dần cũng có da có thịt, làn da cũng trở nên trắng nõn, thành một tiểu mỹ nhân.Số người theo đuổi cô là không ít, có điều trong lòng cô chỉ nghĩ tới chuyện kiếm tiền mà thôi.Cho nên lúc này Lục Hạ không lo lắng lắm, dù sao cũng dưỡng lại được như trước, huống hồ nguyên thân còn chưa tới 18 tuổi.Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô quay lại tìm quần áo của nguyên thân, mặc một bộ đồ bị Lục Xuân mặc chán không cần nữa rồi bước ra khỏi phòng.Lúc này trong phòng khách không có ai, đoán chừng bọn họ đều biết tâm trạng cô không tốt, cho nên cố ý chừa cho cô chút không gian riêng để cô suy nghĩ cẩn thận.Lục Hạ nhìn quanh nhà.Nhà bọn họ không lớn, chỉ chừng năm mươi mét vuông, là do xưởng dệt phân cho.Đây là một tòa nhà ngang, đám công nhân và nhân viên xưởng dệt đều sinh sống ở đây cả.Nhà Lục Hạ nằm ở tầng hai, tuy diện tích chỉ năm mươi mét vuông, nhưng đã không phải là nhỏ.Lúc này chưa có diện tích phần phụ gì hết, năm mươi mét vuông là đúng năm mươi mét vuông.Có điều nhà họ Lục nhiều con, sáu người ở cùng một nhà nên khá chật chội.Nhà này có hai phòng ngủ một phòng khách.Bố mẹ ở một phòng, ba đứa con gái ở một phòng khác, còn phòng khách thì ngăn một ô ra cho con trai út ở.Tuy cảm thấy như vậy thì có lỗi với cậu con trai vàng bạc, nhưng ông bà Lục biết rằng con gái sớm muộn gì cũng gả cho nhà người ta, căn phòng còn lại sớm muộn gì cũng để cho con trai, nên mới bố trí như vậy.Mà phần còn lại của phòng khách cũng rất nhỏ, chỉ bày một chiếc bàn, chính là nhà ăn.Về phần nhà bếp rồi phòng vệ sinh thì đều ở ngoài, tầng nào cũng có.Bên trái cầu thang là nhà bếp, bên phải là nhà vệ sinh.Nhà ngang của thời này đều có cấu tạo như thế hết.Mỗi lần ra ngoài đi vệ sinh hoặc nấu nướng thì đều gặp được hàng xóm, nhà mình mà làm chút món ngon là y rằng cả tầng đều biết, không có chút riêng tư nào.Cho nên nhà bình thường thì đều để sẵn một bếp lò nhỏ trong nhà, như vậy có thể làm vài món đơn giản ngay trong nhà mình luôn.Sau khi xem xong cấu tạo của căn nhà, lúc này Lục Hạ mới nhìn thấy trên bàn ăn phòng khách có để lại cơm cho cô.Đây đúng là lần đầu tiên trong cuộc đời!Đoán chừng bọn họ chơi trò tát một cái thì cho chút ngon ngọt, tưởng rằng tốt với cô một chút để cô cam tâm tình nguyện tặng công việc cho Lục Xuân, sau đó vui vẻ phấn chấn xuống nông thôn ấy mà..

Chương 10: 10: Nhà