Khi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng…
Chương 26: 26: Nghiệm Hàng
Thập Niên 70 Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn NăngTác giả: Tĩnh Tự Kiêu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng… Lời này rất hợp ý Lục Hạ.Cô cũng biết ban ngày không tiện, nhưng đành chịu thôi, ai bảo buổi tối cô không ra ngoài được chứ.Sắp phải đi rồi, cô không thể thay đổi quá nhiều, nếu bị người nhà họ Lục phát hiện thì sẽ không ổn.Nên cô nói thẳng: "Được, em nghe đại ca, bên em chủ yếu mấy người giao hàng chờ sốt ruột, thu tiền hàng xong bọn họ còn phải đi nơi khác, không thể chờ tới tối."Đại ca nghe xong thì nhìn cô một cái với ánh mắt đầy thâm ý, sau đó quay đầu nói với người phía sau: "Bắt đầu đi."Nghe đại ca ra lệnh, đoàn người lập tức lấy những chiếc bao tải mà bọn họ chuẩn bị từ trước rồi bắt đầu nghiệm hàng.Vả lại vì sợ gian lận nên bọn họ cũng kiểm tra kỹ càng cả đáy túi.Điều này khiến Lục Hạ vui vẻ, bởi vì bọn họ đổ thẳng lương thực vào trong bao mà bọn họ mang tới, như vậy bản thân bao tải đựng gạo ban đầu sẽ để lại cho cô.Lục Hạ vui vẻ không thôi, lúc trước cô còn sầu lo vì trong không gian cô chỉ có chừng trăm cái bao tải, nếu dùng hết rồi thì đi đâu mua cho được, nay làm thế này khiến cô tiết kiệm được không ít.Còn bên này, đại ca nhìn chất lượng túi gạo đầu tiên, cuối cùng hài lòng gật đầu.Số lương thực này đúng là hiếm có khó tìm, hôm qua anh ta đã hưởng qua chút lương thực do người kia mang về, quả thực là chất lượng cao, vị cũng ngon.Nấu cháo mà còn nếm ra vị ngọt, cao hơn gạo bán trên thị trường hiện giờ phải mấy đẳng cấp, thậm chí so với gạo đặc cung mà anh ta từng thấy thì còn ngon hơn nhiều.Mà sở dĩ gọi là đặc cung, đó là vì số lượng cực kỳ ít, nên mới cung cấp riêng cho lãnh đạo.Bây giờ chỗ cô nàng này có thể lấy ra được nhiều lương thực còn ngon hơn cả hàng đặc cung, không khỏi làm cho anh ta tò mò lai lịch của thứ này.Có điều cũng chỉ là tò mò mà thôi.Anh ta là người làm ăn, biết cái gì nên hỏi cái gì không.Huống hồ ban nãy anh ta nghe ý của Lục Hạ thì còn có người đang chờ cô, đoán chừng là ở quanh đây.Không thì cũng không yên tâm để một đứa con gái là cô ra giao dịch, mà một lần còn mang nhiều thứ tốt như vậy, hẳn là có chỗ dựa nào đấy.Cho nên anh ta chỉ giao dịch xong là tốt rồi, dù sao nếu đống lương thực này đều có chất lượng cao như vậy, đoán chừng sẽ mang về cho anh ta không ít lợi ích.Nghĩ tới đây, đại ca không kìm được dò hỏi Lục Hạ: "Này em gái, trong tay còn hàng không?".
Lời này rất hợp ý Lục Hạ.
Cô cũng biết ban ngày không tiện, nhưng đành chịu thôi, ai bảo buổi tối cô không ra ngoài được chứ.
Sắp phải đi rồi, cô không thể thay đổi quá nhiều, nếu bị người nhà họ Lục phát hiện thì sẽ không ổn.
Nên cô nói thẳng: "Được, em nghe đại ca, bên em chủ yếu mấy người giao hàng chờ sốt ruột, thu tiền hàng xong bọn họ còn phải đi nơi khác, không thể chờ tới tối.
"Đại ca nghe xong thì nhìn cô một cái với ánh mắt đầy thâm ý, sau đó quay đầu nói với người phía sau: "Bắt đầu đi.
"Nghe đại ca ra lệnh, đoàn người lập tức lấy những chiếc bao tải mà bọn họ chuẩn bị từ trước rồi bắt đầu nghiệm hàng.
Vả lại vì sợ gian lận nên bọn họ cũng kiểm tra kỹ càng cả đáy túi.
Điều này khiến Lục Hạ vui vẻ, bởi vì bọn họ đổ thẳng lương thực vào trong bao mà bọn họ mang tới, như vậy bản thân bao tải đựng gạo ban đầu sẽ để lại cho cô.
Lục Hạ vui vẻ không thôi, lúc trước cô còn sầu lo vì trong không gian cô chỉ có chừng trăm cái bao tải, nếu dùng hết rồi thì đi đâu mua cho được, nay làm thế này khiến cô tiết kiệm được không ít.
Còn bên này, đại ca nhìn chất lượng túi gạo đầu tiên, cuối cùng hài lòng gật đầu.
Số lương thực này đúng là hiếm có khó tìm, hôm qua anh ta đã hưởng qua chút lương thực do người kia mang về, quả thực là chất lượng cao, vị cũng ngon.
Nấu cháo mà còn nếm ra vị ngọt, cao hơn gạo bán trên thị trường hiện giờ phải mấy đẳng cấp, thậm chí so với gạo đặc cung mà anh ta từng thấy thì còn ngon hơn nhiều.
Mà sở dĩ gọi là đặc cung, đó là vì số lượng cực kỳ ít, nên mới cung cấp riêng cho lãnh đạo.
Bây giờ chỗ cô nàng này có thể lấy ra được nhiều lương thực còn ngon hơn cả hàng đặc cung, không khỏi làm cho anh ta tò mò lai lịch của thứ này.
Có điều cũng chỉ là tò mò mà thôi.
Anh ta là người làm ăn, biết cái gì nên hỏi cái gì không.
Huống hồ ban nãy anh ta nghe ý của Lục Hạ thì còn có người đang chờ cô, đoán chừng là ở quanh đây.
Không thì cũng không yên tâm để một đứa con gái là cô ra giao dịch, mà một lần còn mang nhiều thứ tốt như vậy, hẳn là có chỗ dựa nào đấy.
Cho nên anh ta chỉ giao dịch xong là tốt rồi, dù sao nếu đống lương thực này đều có chất lượng cao như vậy, đoán chừng sẽ mang về cho anh ta không ít lợi ích.
Nghĩ tới đây, đại ca không kìm được dò hỏi Lục Hạ: "Này em gái, trong tay còn hàng không?".
Thập Niên 70 Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn NăngTác giả: Tĩnh Tự Kiêu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng… Lời này rất hợp ý Lục Hạ.Cô cũng biết ban ngày không tiện, nhưng đành chịu thôi, ai bảo buổi tối cô không ra ngoài được chứ.Sắp phải đi rồi, cô không thể thay đổi quá nhiều, nếu bị người nhà họ Lục phát hiện thì sẽ không ổn.Nên cô nói thẳng: "Được, em nghe đại ca, bên em chủ yếu mấy người giao hàng chờ sốt ruột, thu tiền hàng xong bọn họ còn phải đi nơi khác, không thể chờ tới tối."Đại ca nghe xong thì nhìn cô một cái với ánh mắt đầy thâm ý, sau đó quay đầu nói với người phía sau: "Bắt đầu đi."Nghe đại ca ra lệnh, đoàn người lập tức lấy những chiếc bao tải mà bọn họ chuẩn bị từ trước rồi bắt đầu nghiệm hàng.Vả lại vì sợ gian lận nên bọn họ cũng kiểm tra kỹ càng cả đáy túi.Điều này khiến Lục Hạ vui vẻ, bởi vì bọn họ đổ thẳng lương thực vào trong bao mà bọn họ mang tới, như vậy bản thân bao tải đựng gạo ban đầu sẽ để lại cho cô.Lục Hạ vui vẻ không thôi, lúc trước cô còn sầu lo vì trong không gian cô chỉ có chừng trăm cái bao tải, nếu dùng hết rồi thì đi đâu mua cho được, nay làm thế này khiến cô tiết kiệm được không ít.Còn bên này, đại ca nhìn chất lượng túi gạo đầu tiên, cuối cùng hài lòng gật đầu.Số lương thực này đúng là hiếm có khó tìm, hôm qua anh ta đã hưởng qua chút lương thực do người kia mang về, quả thực là chất lượng cao, vị cũng ngon.Nấu cháo mà còn nếm ra vị ngọt, cao hơn gạo bán trên thị trường hiện giờ phải mấy đẳng cấp, thậm chí so với gạo đặc cung mà anh ta từng thấy thì còn ngon hơn nhiều.Mà sở dĩ gọi là đặc cung, đó là vì số lượng cực kỳ ít, nên mới cung cấp riêng cho lãnh đạo.Bây giờ chỗ cô nàng này có thể lấy ra được nhiều lương thực còn ngon hơn cả hàng đặc cung, không khỏi làm cho anh ta tò mò lai lịch của thứ này.Có điều cũng chỉ là tò mò mà thôi.Anh ta là người làm ăn, biết cái gì nên hỏi cái gì không.Huống hồ ban nãy anh ta nghe ý của Lục Hạ thì còn có người đang chờ cô, đoán chừng là ở quanh đây.Không thì cũng không yên tâm để một đứa con gái là cô ra giao dịch, mà một lần còn mang nhiều thứ tốt như vậy, hẳn là có chỗ dựa nào đấy.Cho nên anh ta chỉ giao dịch xong là tốt rồi, dù sao nếu đống lương thực này đều có chất lượng cao như vậy, đoán chừng sẽ mang về cho anh ta không ít lợi ích.Nghĩ tới đây, đại ca không kìm được dò hỏi Lục Hạ: "Này em gái, trong tay còn hàng không?".