Khi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng…
Chương 37: 37: Đòi Tiền 2
Thập Niên 70 Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn NăngTác giả: Tĩnh Tự Kiêu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng… “Quần áo thì cũng vá chằng vá đụp, dù sao quần áo chỉ vá một xíu chị cả thà để đó phơi bụi chứ không chịu cho con cơ mà.Còn cả bàn chải, kem đánh răng, xà phòng rồi chậu rửa mặt nữa, đều không có gì cả, vậy mẹ bảo con xuống nông thôn kiểu gì? Đi chạy nạn sao?"Nghe cô nói như vậy, sắc mặt bà Lục đen sì.Bà ta đang định nói gì thì lại nghe Lục Hạ nói tiếp:"Con nhớ lúc ấy sau khi có thông báo xuống nông thôn, làm thanh niên trí thức là sẽ được cho phí an trí, hình như hơn hai trăm lận, nếu mẹ không rảnh thì đưa tiền cho con đi, con tự chuẩn bị."Nghe Lục Hạ đòi tiền, bà Lục bắt đầu nóng nảy:"Sao mà con tầm mắt thiển cận như vậy, nhiều tiền như vậy con giữ được sao? Mẹ có bảo là không chuẩn bị cho con đâu, không phải còn vài ngày nữa sao?Vả lại con nói thì dễ, muốn làm áo bông thì phải mua vải với bông, chúng ta làm gì có tem phiếu?Có điều mẹ nói với chị cả con rồi, tới lúc đó để con bé chọn vài bộ quần áo còn tốt đưa cho con."Lục Hạ nghe xong, trào phúng:"Cho nên nói tới nói lui chính là không định mua sắm chuẩn bị cho con chứ gì? Dưới nông thôn có hoàn cảnh như nào mọi người có phải không biết đâu.Mấy năm nay có lúc nào con được ăn no bữa, trên người không có sức lực gì, đến lúc đó có khi chẳng kiếm được mấy công điểm để đổi lương thực, khi đó số tiền này chính là phí ăn uống cho con.Con chưa tới nông thôn bao giờ, nhưng cũng biết cuộc sống ở đó là không dễ.Vả lại mùa đông lạnh như vậy, nếu bất cẩn là sẽ mất mạng, bố mẹ cầm tiền mua mạng sống của con mà có thể yên tâm sao?"Dường như bọn họ không ngờ cô con gái thứ hai luôn nghe lời lại đột nhiên có thể nói lời sắc bén như vậy, mà lại còn ăn nói khó nghe như thế.Bà Lục tức giận giơ tay chỉ vào cô, cả người run lên bần bật, nhưng bà ta chưa kịp nói gì thì ông Lục đã ném đôi đũa xuống bàn."Cho nó!"Bà Lục nghe vậy thì khựng lại, trên mặt có chút không tình nguyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ông Lục, bà ta đành vào trong phòng lấy tiền ra.Lục Hạ nhận lấy chút không khách sáo, nhưng chỉ lấy hai trăm, "Số còn lại coi như mua chăn bông của mẹ."Bà Lục tức giận muốn nói lại điều gì đó, nhưng thấy ông Lục đã đặt bát đũa xuống bàn, cuối cùng vẫn nhịn xuống.Sau một hồi ầm ĩ như vậy, những người khác ăn không nổi, nhưng Lục Hạ không quan tâm họ có vui hay không.Chính bản thân cô thì lại rất vui, và đồ ăn hôm nay rất ngon, mà lại còn không có mùi nước cọ nồi như mọi khi nữa..
“Quần áo thì cũng vá chằng vá đụp, dù sao quần áo chỉ vá một xíu chị cả thà để đó phơi bụi chứ không chịu cho con cơ mà.
Còn cả bàn chải, kem đánh răng, xà phòng rồi chậu rửa mặt nữa, đều không có gì cả, vậy mẹ bảo con xuống nông thôn kiểu gì? Đi chạy nạn sao?"Nghe cô nói như vậy, sắc mặt bà Lục đen sì.
Bà ta đang định nói gì thì lại nghe Lục Hạ nói tiếp:"Con nhớ lúc ấy sau khi có thông báo xuống nông thôn, làm thanh niên trí thức là sẽ được cho phí an trí, hình như hơn hai trăm lận, nếu mẹ không rảnh thì đưa tiền cho con đi, con tự chuẩn bị.
"Nghe Lục Hạ đòi tiền, bà Lục bắt đầu nóng nảy:"Sao mà con tầm mắt thiển cận như vậy, nhiều tiền như vậy con giữ được sao? Mẹ có bảo là không chuẩn bị cho con đâu, không phải còn vài ngày nữa sao?Vả lại con nói thì dễ, muốn làm áo bông thì phải mua vải với bông, chúng ta làm gì có tem phiếu?Có điều mẹ nói với chị cả con rồi, tới lúc đó để con bé chọn vài bộ quần áo còn tốt đưa cho con.
"Lục Hạ nghe xong, trào phúng:"Cho nên nói tới nói lui chính là không định mua sắm chuẩn bị cho con chứ gì? Dưới nông thôn có hoàn cảnh như nào mọi người có phải không biết đâu.
Mấy năm nay có lúc nào con được ăn no bữa, trên người không có sức lực gì, đến lúc đó có khi chẳng kiếm được mấy công điểm để đổi lương thực, khi đó số tiền này chính là phí ăn uống cho con.
Con chưa tới nông thôn bao giờ, nhưng cũng biết cuộc sống ở đó là không dễ.
Vả lại mùa đông lạnh như vậy, nếu bất cẩn là sẽ mất mạng, bố mẹ cầm tiền mua mạng sống của con mà có thể yên tâm sao?"Dường như bọn họ không ngờ cô con gái thứ hai luôn nghe lời lại đột nhiên có thể nói lời sắc bén như vậy, mà lại còn ăn nói khó nghe như thế.
Bà Lục tức giận giơ tay chỉ vào cô, cả người run lên bần bật, nhưng bà ta chưa kịp nói gì thì ông Lục đã ném đôi đũa xuống bàn.
"Cho nó!"Bà Lục nghe vậy thì khựng lại, trên mặt có chút không tình nguyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ông Lục, bà ta đành vào trong phòng lấy tiền ra.
Lục Hạ nhận lấy chút không khách sáo, nhưng chỉ lấy hai trăm, "Số còn lại coi như mua chăn bông của mẹ.
"Bà Lục tức giận muốn nói lại điều gì đó, nhưng thấy ông Lục đã đặt bát đũa xuống bàn, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Sau một hồi ầm ĩ như vậy, những người khác ăn không nổi, nhưng Lục Hạ không quan tâm họ có vui hay không.
Chính bản thân cô thì lại rất vui, và đồ ăn hôm nay rất ngon, mà lại còn không có mùi nước cọ nồi như mọi khi nữa.
.
Thập Niên 70 Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn NăngTác giả: Tĩnh Tự Kiêu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng… “Quần áo thì cũng vá chằng vá đụp, dù sao quần áo chỉ vá một xíu chị cả thà để đó phơi bụi chứ không chịu cho con cơ mà.Còn cả bàn chải, kem đánh răng, xà phòng rồi chậu rửa mặt nữa, đều không có gì cả, vậy mẹ bảo con xuống nông thôn kiểu gì? Đi chạy nạn sao?"Nghe cô nói như vậy, sắc mặt bà Lục đen sì.Bà ta đang định nói gì thì lại nghe Lục Hạ nói tiếp:"Con nhớ lúc ấy sau khi có thông báo xuống nông thôn, làm thanh niên trí thức là sẽ được cho phí an trí, hình như hơn hai trăm lận, nếu mẹ không rảnh thì đưa tiền cho con đi, con tự chuẩn bị."Nghe Lục Hạ đòi tiền, bà Lục bắt đầu nóng nảy:"Sao mà con tầm mắt thiển cận như vậy, nhiều tiền như vậy con giữ được sao? Mẹ có bảo là không chuẩn bị cho con đâu, không phải còn vài ngày nữa sao?Vả lại con nói thì dễ, muốn làm áo bông thì phải mua vải với bông, chúng ta làm gì có tem phiếu?Có điều mẹ nói với chị cả con rồi, tới lúc đó để con bé chọn vài bộ quần áo còn tốt đưa cho con."Lục Hạ nghe xong, trào phúng:"Cho nên nói tới nói lui chính là không định mua sắm chuẩn bị cho con chứ gì? Dưới nông thôn có hoàn cảnh như nào mọi người có phải không biết đâu.Mấy năm nay có lúc nào con được ăn no bữa, trên người không có sức lực gì, đến lúc đó có khi chẳng kiếm được mấy công điểm để đổi lương thực, khi đó số tiền này chính là phí ăn uống cho con.Con chưa tới nông thôn bao giờ, nhưng cũng biết cuộc sống ở đó là không dễ.Vả lại mùa đông lạnh như vậy, nếu bất cẩn là sẽ mất mạng, bố mẹ cầm tiền mua mạng sống của con mà có thể yên tâm sao?"Dường như bọn họ không ngờ cô con gái thứ hai luôn nghe lời lại đột nhiên có thể nói lời sắc bén như vậy, mà lại còn ăn nói khó nghe như thế.Bà Lục tức giận giơ tay chỉ vào cô, cả người run lên bần bật, nhưng bà ta chưa kịp nói gì thì ông Lục đã ném đôi đũa xuống bàn."Cho nó!"Bà Lục nghe vậy thì khựng lại, trên mặt có chút không tình nguyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ông Lục, bà ta đành vào trong phòng lấy tiền ra.Lục Hạ nhận lấy chút không khách sáo, nhưng chỉ lấy hai trăm, "Số còn lại coi như mua chăn bông của mẹ."Bà Lục tức giận muốn nói lại điều gì đó, nhưng thấy ông Lục đã đặt bát đũa xuống bàn, cuối cùng vẫn nhịn xuống.Sau một hồi ầm ĩ như vậy, những người khác ăn không nổi, nhưng Lục Hạ không quan tâm họ có vui hay không.Chính bản thân cô thì lại rất vui, và đồ ăn hôm nay rất ngon, mà lại còn không có mùi nước cọ nồi như mọi khi nữa..