Khi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng…

Chương 42: 42: Rời Đi 2

Thập Niên 70 Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn NăngTác giả: Tĩnh Tự Kiêu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng… Sau khi mọi thứ đều được đóng gói xong xuôi, cô thay một bộ quần áo mới mua.Ban đầu cô định mặc quần áo cũ một chút, giả vờ nghèo một chút, ngồi xe cũng có thể khiêm tốn một chút.Nhưng cô lại nghĩ mình mang theo không ít đồ tốt, sau khi xuống nông thôn có lẽ khả năng cao sẽ ở cùng các thanh niên tri thức khác, thể nào cũng bị nhìn thấy một hai.Nếu tỏ ra quá nghèo, những người khác sẽ bắt đầu cảm thấy tò mò nguồn gốc của đồ vật, còn không bằng ngay từ đầu biểu hiện dư dả một chút, dù sao cụ thể như thế nào thì đâu ai biết.Hơn nữa quần áo cô mặc dù là đồ mới, nhưng cũng là kiểu bình thường nhất, rất phổ biến, cũng không quá cao cấp, thế này vừa vặn.Sau đó cô lại mang theo đồng hồ đeo tay, lấy mấy cái bánh bao từ không gian ra làm cơm trưa, lại lấy ra mấy cái ra để nguội rồi lại cho vào trong không gian, giữ lại ăn trên xe.Sau khi thu dọn xong xuôi, Lục Hạ mỗi tay xách túi vải lớn rời khỏi ngôi nhà nguyên thân đã ở mười mấy năm.Bởi vì đang là buổi chiều, lúc này mặt trời bên ngoài lên cao, nắng khá gắt, cho nên cô một mạch ra khỏi sân khu nhà cũng không gặp được ai.Sau khi ra khỏi nhà, cô lên thẳng xe công cộng.Lúc đến ga xe lửa, từ xa cô đã thấy người phụ trách thanh niên trí thức đang cầm cờ hô to."Thanh niên trí thức xuống nông thôn tới đây nhận vé xe!"Lục Hạ vội vàng đi qua, cho cô ta xem phiếu thông báo xuống nông thôn của mình là nhận được vé xe.Nơi này chắc là nhà ga đầu tiên, còn nửa giờ khởi hành nhưng xe lửa đã tới.Trên sân ga đều là người đến đưa tiễn, ai nấy đều lưu luyến không rời, một mình Lục Hạ túi lớn túi nhỏ đến đây ngược lại rất kỳ quái.Nhưng cô cũng không để ý, đi tìm đúng toa hành khách rồi lên xe.Sau khi lên xe, Lục Hạ cầm vé đi tìm chỗ ngồi của mình.Đó là một chỗ ngồi bốn người, nhưng lúc này mới chỉ có một mình cô.Cô cố gắng nâng hành lý để lên giá trước.Cũng may gần đây uống nước linh tuyền nên sức lực cô lớn hơn không ít, cộng thêm túi vải nhìn bên ngoài thì to, nhưng bên trong không có đồ nặng, cho nên cô mới đặt lên được.Những người khác trong toa xe lại không biết điều đó.Trong toa xe lúc này đã có không ít người, có người nhìn thấy một cô bé như cô mà khí lực lớn như vậy, đều hơi kinh ngạc, còn tới nói chuyện với cô.Tán gẫu vài câu mới phát hiện tất cả mọi người đều là thanh niên trí thức, phỏng chừng cả toa xe này đều vậy, cho nên thái độ cũng thân thiết hơn..

Sau khi mọi thứ đều được đóng gói xong xuôi, cô thay một bộ quần áo mới mua.

Ban đầu cô định mặc quần áo cũ một chút, giả vờ nghèo một chút, ngồi xe cũng có thể khiêm tốn một chút.

Nhưng cô lại nghĩ mình mang theo không ít đồ tốt, sau khi xuống nông thôn có lẽ khả năng cao sẽ ở cùng các thanh niên tri thức khác, thể nào cũng bị nhìn thấy một hai.

Nếu tỏ ra quá nghèo, những người khác sẽ bắt đầu cảm thấy tò mò nguồn gốc của đồ vật, còn không bằng ngay từ đầu biểu hiện dư dả một chút, dù sao cụ thể như thế nào thì đâu ai biết.

Hơn nữa quần áo cô mặc dù là đồ mới, nhưng cũng là kiểu bình thường nhất, rất phổ biến, cũng không quá cao cấp, thế này vừa vặn.

Sau đó cô lại mang theo đồng hồ đeo tay, lấy mấy cái bánh bao từ không gian ra làm cơm trưa, lại lấy ra mấy cái ra để nguội rồi lại cho vào trong không gian, giữ lại ăn trên xe.

Sau khi thu dọn xong xuôi, Lục Hạ mỗi tay xách túi vải lớn rời khỏi ngôi nhà nguyên thân đã ở mười mấy năm.

Bởi vì đang là buổi chiều, lúc này mặt trời bên ngoài lên cao, nắng khá gắt, cho nên cô một mạch ra khỏi sân khu nhà cũng không gặp được ai.

Sau khi ra khỏi nhà, cô lên thẳng xe công cộng.

Lúc đến ga xe lửa, từ xa cô đã thấy người phụ trách thanh niên trí thức đang cầm cờ hô to.

"Thanh niên trí thức xuống nông thôn tới đây nhận vé xe!"Lục Hạ vội vàng đi qua, cho cô ta xem phiếu thông báo xuống nông thôn của mình là nhận được vé xe.

Nơi này chắc là nhà ga đầu tiên, còn nửa giờ khởi hành nhưng xe lửa đã tới.

Trên sân ga đều là người đến đưa tiễn, ai nấy đều lưu luyến không rời, một mình Lục Hạ túi lớn túi nhỏ đến đây ngược lại rất kỳ quái.

Nhưng cô cũng không để ý, đi tìm đúng toa hành khách rồi lên xe.

Sau khi lên xe, Lục Hạ cầm vé đi tìm chỗ ngồi của mình.

Đó là một chỗ ngồi bốn người, nhưng lúc này mới chỉ có một mình cô.

Cô cố gắng nâng hành lý để lên giá trước.

Cũng may gần đây uống nước linh tuyền nên sức lực cô lớn hơn không ít, cộng thêm túi vải nhìn bên ngoài thì to, nhưng bên trong không có đồ nặng, cho nên cô mới đặt lên được.

Những người khác trong toa xe lại không biết điều đó.

Trong toa xe lúc này đã có không ít người, có người nhìn thấy một cô bé như cô mà khí lực lớn như vậy, đều hơi kinh ngạc, còn tới nói chuyện với cô.

Tán gẫu vài câu mới phát hiện tất cả mọi người đều là thanh niên trí thức, phỏng chừng cả toa xe này đều vậy, cho nên thái độ cũng thân thiết hơn.

.

Thập Niên 70 Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn NăngTác giả: Tĩnh Tự Kiêu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng… Sau khi mọi thứ đều được đóng gói xong xuôi, cô thay một bộ quần áo mới mua.Ban đầu cô định mặc quần áo cũ một chút, giả vờ nghèo một chút, ngồi xe cũng có thể khiêm tốn một chút.Nhưng cô lại nghĩ mình mang theo không ít đồ tốt, sau khi xuống nông thôn có lẽ khả năng cao sẽ ở cùng các thanh niên tri thức khác, thể nào cũng bị nhìn thấy một hai.Nếu tỏ ra quá nghèo, những người khác sẽ bắt đầu cảm thấy tò mò nguồn gốc của đồ vật, còn không bằng ngay từ đầu biểu hiện dư dả một chút, dù sao cụ thể như thế nào thì đâu ai biết.Hơn nữa quần áo cô mặc dù là đồ mới, nhưng cũng là kiểu bình thường nhất, rất phổ biến, cũng không quá cao cấp, thế này vừa vặn.Sau đó cô lại mang theo đồng hồ đeo tay, lấy mấy cái bánh bao từ không gian ra làm cơm trưa, lại lấy ra mấy cái ra để nguội rồi lại cho vào trong không gian, giữ lại ăn trên xe.Sau khi thu dọn xong xuôi, Lục Hạ mỗi tay xách túi vải lớn rời khỏi ngôi nhà nguyên thân đã ở mười mấy năm.Bởi vì đang là buổi chiều, lúc này mặt trời bên ngoài lên cao, nắng khá gắt, cho nên cô một mạch ra khỏi sân khu nhà cũng không gặp được ai.Sau khi ra khỏi nhà, cô lên thẳng xe công cộng.Lúc đến ga xe lửa, từ xa cô đã thấy người phụ trách thanh niên trí thức đang cầm cờ hô to."Thanh niên trí thức xuống nông thôn tới đây nhận vé xe!"Lục Hạ vội vàng đi qua, cho cô ta xem phiếu thông báo xuống nông thôn của mình là nhận được vé xe.Nơi này chắc là nhà ga đầu tiên, còn nửa giờ khởi hành nhưng xe lửa đã tới.Trên sân ga đều là người đến đưa tiễn, ai nấy đều lưu luyến không rời, một mình Lục Hạ túi lớn túi nhỏ đến đây ngược lại rất kỳ quái.Nhưng cô cũng không để ý, đi tìm đúng toa hành khách rồi lên xe.Sau khi lên xe, Lục Hạ cầm vé đi tìm chỗ ngồi của mình.Đó là một chỗ ngồi bốn người, nhưng lúc này mới chỉ có một mình cô.Cô cố gắng nâng hành lý để lên giá trước.Cũng may gần đây uống nước linh tuyền nên sức lực cô lớn hơn không ít, cộng thêm túi vải nhìn bên ngoài thì to, nhưng bên trong không có đồ nặng, cho nên cô mới đặt lên được.Những người khác trong toa xe lại không biết điều đó.Trong toa xe lúc này đã có không ít người, có người nhìn thấy một cô bé như cô mà khí lực lớn như vậy, đều hơi kinh ngạc, còn tới nói chuyện với cô.Tán gẫu vài câu mới phát hiện tất cả mọi người đều là thanh niên trí thức, phỏng chừng cả toa xe này đều vậy, cho nên thái độ cũng thân thiết hơn..

Chương 42: 42: Rời Đi 2