Khi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng…
Chương 46: 46: Cuộc Đời Nguyên Thân
Thập Niên 70 Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn NăngTác giả: Tĩnh Tự Kiêu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng… Chờ tới mùa đông anh ta bị lạnh sinh bệnh, cuối cùng không vượt qua được mà qua đời.Còn nữ chính thì rơi nước mắt thổn thức, rồi cùng nam chính giúp thu xếp hậu sự cho anh ta.Nhờ vậy mà lúc trở về thủ đô, bọn họ đã nhận được trợ giúp của nhà họ Giang, sự nghiệp cũng thuận lợi không ít.Có thể nói, nhân vật chính mỗi khi làm một việc gì đều sẽ không uổng công.Nghĩ tới đây, Lục Hạ lại liếc mắt nhìn Giang Quân Mạc một cái, nghĩ đến người có khuôn mặt đẹp trai rạng ngời như thế này cứ ra đi như vậy thì thật đáng tiếc.Giang Quân Mạc dường như thấy được tầm mắt của cô, cũng nhìn lại.Lục Hạ không biết anh ta có nhận ra cô không, nhưng cô làm bộ không biết anh, dù sao chuyện ở công viên hôm đó cũng rất xấu hổ.Vì thế cô gật đầu, anh ta cũng gật đầu đáp lại.Sau đó Lục Hạ tiếp tục cúi đầu suy nghĩ.Bây giờ cô chỉ cầu nguyện rằng mình sẽ không được phân về cùng một thôn với bọn họ, vì ai ai cũng biết, nơi nào có nhân vật chính thì nơi đó không thể thiếu tai nạn rủi ro được.Cô không muốn gây chuyện, chỉ muốn yên ổn vượt qua mấy năm này.Chỉ có điều cô đột nhiên có dự cảm không tốt, giờ phút này cô cùng hai vị nhân vật trong sách ngồi cùng một chỗ, có khi nào sau này cũng bị phân về cùng một thôn không.Lục Hạ cẩn thận nhớ lại.Cô không nhớ rõ tên của những nhân vật không phải là nhân vật chính trong cuốn sách cô, nhưng dường như có chút ấn tượng.Trong trí nhớ, nam nữ chính cùng nhau xuống nông thôn, tình tiết quả thật có một nữ sinh e thẹn, hướng nội.Người này hình như là lúc ở trên xe từng ăn cơm của nam chính cho, cho nên nảy sinh ra hảo cảm với anh ta.Về sau khi xuống nông thôn, cô ấy lại được nam chính trợ giúp và chăm sóc, nên cũng dần dần thích anh ta.Nhưng tính cách cô ấy hướng nội, thích cũng không dám nói, chỉ yên lặng giúp anh ta làm việc.Nhưng dù sao cô ấy còn trẻ, nên cũng nhanh chóng bị nữ chính phát hiện.Sau đó còn chưa đợi nữ chính có động tác gì, cô ấy đã bị một tay lưu manh vô lại trong thôn quấn lấy, thanh danh trở nên xấu đi.Vả lại, ở nông thôn thì mấy thứ như lời đồn lan truyền rất nhanh, lời nói đáng sợ, không lâu sau cô ấy đã biến thành nữ thanh niên trí thức tác phong không đứng đắn trong miệng người khác.Mà cọng rơm cuối cùng đè sập cô ấy chính là nam chính cùng nữ chính chính thức bên nhau.Cuộc sống của cô ấy mất đi ánh nắng mặt trời, cuối cùng vì không muốn kết hôn với tên lưu manh kia mà cô ấy đã nhảy sông tự sát..
Chờ tới mùa đông anh ta bị lạnh sinh bệnh, cuối cùng không vượt qua được mà qua đời.
Còn nữ chính thì rơi nước mắt thổn thức, rồi cùng nam chính giúp thu xếp hậu sự cho anh ta.
Nhờ vậy mà lúc trở về thủ đô, bọn họ đã nhận được trợ giúp của nhà họ Giang, sự nghiệp cũng thuận lợi không ít.
Có thể nói, nhân vật chính mỗi khi làm một việc gì đều sẽ không uổng công.
Nghĩ tới đây, Lục Hạ lại liếc mắt nhìn Giang Quân Mạc một cái, nghĩ đến người có khuôn mặt đẹp trai rạng ngời như thế này cứ ra đi như vậy thì thật đáng tiếc.
Giang Quân Mạc dường như thấy được tầm mắt của cô, cũng nhìn lại.
Lục Hạ không biết anh ta có nhận ra cô không, nhưng cô làm bộ không biết anh, dù sao chuyện ở công viên hôm đó cũng rất xấu hổ.
Vì thế cô gật đầu, anh ta cũng gật đầu đáp lại.
Sau đó Lục Hạ tiếp tục cúi đầu suy nghĩ.
Bây giờ cô chỉ cầu nguyện rằng mình sẽ không được phân về cùng một thôn với bọn họ, vì ai ai cũng biết, nơi nào có nhân vật chính thì nơi đó không thể thiếu tai nạn rủi ro được.
Cô không muốn gây chuyện, chỉ muốn yên ổn vượt qua mấy năm này.
Chỉ có điều cô đột nhiên có dự cảm không tốt, giờ phút này cô cùng hai vị nhân vật trong sách ngồi cùng một chỗ, có khi nào sau này cũng bị phân về cùng một thôn không.
Lục Hạ cẩn thận nhớ lại.
Cô không nhớ rõ tên của những nhân vật không phải là nhân vật chính trong cuốn sách cô, nhưng dường như có chút ấn tượng.
Trong trí nhớ, nam nữ chính cùng nhau xuống nông thôn, tình tiết quả thật có một nữ sinh e thẹn, hướng nội.
Người này hình như là lúc ở trên xe từng ăn cơm của nam chính cho, cho nên nảy sinh ra hảo cảm với anh ta.
Về sau khi xuống nông thôn, cô ấy lại được nam chính trợ giúp và chăm sóc, nên cũng dần dần thích anh ta.
Nhưng tính cách cô ấy hướng nội, thích cũng không dám nói, chỉ yên lặng giúp anh ta làm việc.
Nhưng dù sao cô ấy còn trẻ, nên cũng nhanh chóng bị nữ chính phát hiện.
Sau đó còn chưa đợi nữ chính có động tác gì, cô ấy đã bị một tay lưu manh vô lại trong thôn quấn lấy, thanh danh trở nên xấu đi.
Vả lại, ở nông thôn thì mấy thứ như lời đồn lan truyền rất nhanh, lời nói đáng sợ, không lâu sau cô ấy đã biến thành nữ thanh niên trí thức tác phong không đứng đắn trong miệng người khác.
Mà cọng rơm cuối cùng đè sập cô ấy chính là nam chính cùng nữ chính chính thức bên nhau.
Cuộc sống của cô ấy mất đi ánh nắng mặt trời, cuối cùng vì không muốn kết hôn với tên lưu manh kia mà cô ấy đã nhảy sông tự sát.
.
Thập Niên 70 Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn NăngTác giả: Tĩnh Tự Kiêu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngKhi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi. Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài. Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội. Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô. Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng. Còn bên này là giường của cô. Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng. Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô. Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om. Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng… Chờ tới mùa đông anh ta bị lạnh sinh bệnh, cuối cùng không vượt qua được mà qua đời.Còn nữ chính thì rơi nước mắt thổn thức, rồi cùng nam chính giúp thu xếp hậu sự cho anh ta.Nhờ vậy mà lúc trở về thủ đô, bọn họ đã nhận được trợ giúp của nhà họ Giang, sự nghiệp cũng thuận lợi không ít.Có thể nói, nhân vật chính mỗi khi làm một việc gì đều sẽ không uổng công.Nghĩ tới đây, Lục Hạ lại liếc mắt nhìn Giang Quân Mạc một cái, nghĩ đến người có khuôn mặt đẹp trai rạng ngời như thế này cứ ra đi như vậy thì thật đáng tiếc.Giang Quân Mạc dường như thấy được tầm mắt của cô, cũng nhìn lại.Lục Hạ không biết anh ta có nhận ra cô không, nhưng cô làm bộ không biết anh, dù sao chuyện ở công viên hôm đó cũng rất xấu hổ.Vì thế cô gật đầu, anh ta cũng gật đầu đáp lại.Sau đó Lục Hạ tiếp tục cúi đầu suy nghĩ.Bây giờ cô chỉ cầu nguyện rằng mình sẽ không được phân về cùng một thôn với bọn họ, vì ai ai cũng biết, nơi nào có nhân vật chính thì nơi đó không thể thiếu tai nạn rủi ro được.Cô không muốn gây chuyện, chỉ muốn yên ổn vượt qua mấy năm này.Chỉ có điều cô đột nhiên có dự cảm không tốt, giờ phút này cô cùng hai vị nhân vật trong sách ngồi cùng một chỗ, có khi nào sau này cũng bị phân về cùng một thôn không.Lục Hạ cẩn thận nhớ lại.Cô không nhớ rõ tên của những nhân vật không phải là nhân vật chính trong cuốn sách cô, nhưng dường như có chút ấn tượng.Trong trí nhớ, nam nữ chính cùng nhau xuống nông thôn, tình tiết quả thật có một nữ sinh e thẹn, hướng nội.Người này hình như là lúc ở trên xe từng ăn cơm của nam chính cho, cho nên nảy sinh ra hảo cảm với anh ta.Về sau khi xuống nông thôn, cô ấy lại được nam chính trợ giúp và chăm sóc, nên cũng dần dần thích anh ta.Nhưng tính cách cô ấy hướng nội, thích cũng không dám nói, chỉ yên lặng giúp anh ta làm việc.Nhưng dù sao cô ấy còn trẻ, nên cũng nhanh chóng bị nữ chính phát hiện.Sau đó còn chưa đợi nữ chính có động tác gì, cô ấy đã bị một tay lưu manh vô lại trong thôn quấn lấy, thanh danh trở nên xấu đi.Vả lại, ở nông thôn thì mấy thứ như lời đồn lan truyền rất nhanh, lời nói đáng sợ, không lâu sau cô ấy đã biến thành nữ thanh niên trí thức tác phong không đứng đắn trong miệng người khác.Mà cọng rơm cuối cùng đè sập cô ấy chính là nam chính cùng nữ chính chính thức bên nhau.Cuộc sống của cô ấy mất đi ánh nắng mặt trời, cuối cùng vì không muốn kết hôn với tên lưu manh kia mà cô ấy đã nhảy sông tự sát..