Trên đường núi Bàn Sơn xảy ra tai nạn, có tên côn đồ thấy Khương Lê xinh đẹp muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, công an đi ngang qua tiện tay cứu cô, còn thay Khương Lê đỡ một đao, trên cánh tay để lại một vết thương. Khương Lê dùng khăn mặt giúp công an băng bó, cảm kích nói: “Cảm ơn đồng chí. ”“Đừng khách sáo. ”Người đàn ông ngũ quan kiên nghị tuấn lãng, khuôn mặt hơi đen, từ thái dương kéo dài đến vết sẹo khóe môi, làm cho người ta không dám nhìn thẳng mắt. Tay trái không bị thương của Tần Triều bất đắc dĩ nắm lấy mi tâm, vị hôn thê nhỏ không nhận ra anh rồi. Chẳng lẽ là vì vết sẹo dịch dung trên mặt anh, râu mấy tháng không cạo, sau đó cố ý bôi đen mặt, mới dẫn đến vị hôn thê mấy năm không gặp không nhận ra sao?Chắc là vì lý do này. Tần Triều hỏi: “Một cô gái như cô đây, ngàn dặm chạy đến kinh thành làm gì?”Khương Lê vừa mới xuyên không tới đây, bây giờ cho dù mẹ ruột ở trước mặt cô, thì cô cũng không nhận ra. Cô nhớ rõ trong nguyên tác, nguyên chủ và Tần Triều đã có hôn ước từ nhỏ,…

Chương 13: 13: Tôi Sẽ Thủ Tiết Cho Anh Ấy!

Niên Đại Văn Thiên Kim Ở Góa Trong Đại ViệnTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrên đường núi Bàn Sơn xảy ra tai nạn, có tên côn đồ thấy Khương Lê xinh đẹp muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, công an đi ngang qua tiện tay cứu cô, còn thay Khương Lê đỡ một đao, trên cánh tay để lại một vết thương. Khương Lê dùng khăn mặt giúp công an băng bó, cảm kích nói: “Cảm ơn đồng chí. ”“Đừng khách sáo. ”Người đàn ông ngũ quan kiên nghị tuấn lãng, khuôn mặt hơi đen, từ thái dương kéo dài đến vết sẹo khóe môi, làm cho người ta không dám nhìn thẳng mắt. Tay trái không bị thương của Tần Triều bất đắc dĩ nắm lấy mi tâm, vị hôn thê nhỏ không nhận ra anh rồi. Chẳng lẽ là vì vết sẹo dịch dung trên mặt anh, râu mấy tháng không cạo, sau đó cố ý bôi đen mặt, mới dẫn đến vị hôn thê mấy năm không gặp không nhận ra sao?Chắc là vì lý do này. Tần Triều hỏi: “Một cô gái như cô đây, ngàn dặm chạy đến kinh thành làm gì?”Khương Lê vừa mới xuyên không tới đây, bây giờ cho dù mẹ ruột ở trước mặt cô, thì cô cũng không nhận ra. Cô nhớ rõ trong nguyên tác, nguyên chủ và Tần Triều đã có hôn ước từ nhỏ,… Khương Lê suy đoán Tần đội trưởng hẳn là đuổi trộm vào ngõ nghèo, chưa kịp đi ra, cô và Lộ Dần Văn liền cãi nhau, vậy cuối cùng cô nói gả cho Tần Triều ghê tởm Lộ Dần Văn, Tần đội trưởng cũng nghe được.Tần đội trưởng là cấp trên trực tiếp của Tần Triều, Khương Lê cảm thấy cần phải giải thích với anh một chút, “Vừa rồi cãi nhau với Lộ Dần Văn thôi, những lời tôi nói đều là trong lúc tức giận.”Thân phận Tần Triều lúc này là Tần Nguyên sau khi dịch dung, tới tìm Khương Lê là muốn hỏi chuyện ngày đó bắt cóc con tin, anh hỏi: “Cô giải thích trước, vì sao lại biết trước nguyên nhân cái chết của Tần Triều?”Nếu như không phải Khương Lê nhắc nhở một câu, một đao sau lưng ngày đó có thể đâm xuyên qua anh, Tần Triều lúc ấy cũng bị dọa mồ hôi lạnh.Khương Lê giải thích là nằm mơ, nhìn thấy chi tiết trong mộng, còn nói trước kia cô đã mơ được hai lần, “Tần đội trưởng không tin, có thể đi hỏi ba mẹ Tần Triều.”Tần Triều không thể không tin, nếu không phải trên đường vừa vặn đụng phải Khương Lê về thành sớm, thì anh thật sự sẽ chết.Khương Lê nhớ rõ trong nguyên tác, Tần Triều trong hồi ức của người khác, là chết vào ngày cô về thành sớm, vô luận như thế nào cô cũng không kịp cứu Tần Triều, nhưng tin tức về cái chết của Tần Triều, trong nguyên tác, là mấy tháng sau mới được thông báo người nhà, cho nên Khương Lê phải tính chênh lệch thời gian này, trước khi tin tức Tần Triều tử trận ruyền nói cho người nhà, trước tiên xác định quan hệ.Cô và Tần đội trưởng một lần nữa xác nhận, hỏi: “Tần đội trưởng, Tần Triều nhà tôi là sống hay chết, anh đừng gạt tôi, tôi nói thủ tiết cho anh ấy thì nhất định sẽ làm được.”Tần Triều thật sự nhịn không được, “Nhà cô?”Khương Lê từ trong túi lấy thiệp mời đã chuẩn bị từ trước đưa qua, mời Tần đội trưởng vào ngày 16 đến yến tiệc đính hôn uống một ly rượu mừng, “Định hôn, chết cũng là của nhà tôi, nếu anh ấy chết, tôi muốn thủ tiết cho anh ấy, hy vọng Tần đội trưởng có thể thành toàn.”Tần Triều mượn đèn đường mờ nhạt, lật qua lật lại nhìn thiệp mời viết tên mình, khuôn mặt vốn bôi đen, giờ phút này càng tối hơn.Anh nói: “Tiệc đính hôn này của cô thiếu vị hôn phu, hình như không thích hợp nhỉ?”Anh nói như vậy, trong lòng Khương Lê xác định nội dung nguyên tác, Tần Triều đúng là đã chết, Khương Lê nói không có gì không thích hợp, tâm ý cô đã quyết, “Nếu Tần Triều đã chết, thì tôi sẽ thủ tiết.”Tần Triều theo bản năng xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng đừng, cho dù Tần Triều chết, anh ấy cũng hy vọng cô có thể vui vẻ tái giá.”Khương Lê trợn to hai mắt, cái này còn có thể tính là đồng nghiệp sao, à đúng, anh là người mới tới, chưa chắc đã có tình huynh đệ với Tần Triều.Chịu ảnh hưởng của từ trường kỳ quái trong nguyên tác, cô dần dần sinh ra oán khí với Tần đội trưởng chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, muốn cãi nhau với anh, cô là người rất có thể khống chế cảm xúc, không có khả năng thật sự cãi nhau..

Khương Lê suy đoán Tần đội trưởng hẳn là đuổi trộm vào ngõ nghèo, chưa kịp đi ra, cô và Lộ Dần Văn liền cãi nhau, vậy cuối cùng cô nói gả cho Tần Triều ghê tởm Lộ Dần Văn, Tần đội trưởng cũng nghe được.

Tần đội trưởng là cấp trên trực tiếp của Tần Triều, Khương Lê cảm thấy cần phải giải thích với anh một chút, “Vừa rồi cãi nhau với Lộ Dần Văn thôi, những lời tôi nói đều là trong lúc tức giận.

”Thân phận Tần Triều lúc này là Tần Nguyên sau khi dịch dung, tới tìm Khương Lê là muốn hỏi chuyện ngày đó bắt cóc con tin, anh hỏi: “Cô giải thích trước, vì sao lại biết trước nguyên nhân cái chết của Tần Triều?”Nếu như không phải Khương Lê nhắc nhở một câu, một đao sau lưng ngày đó có thể đâm xuyên qua anh, Tần Triều lúc ấy cũng bị dọa mồ hôi lạnh.

Khương Lê giải thích là nằm mơ, nhìn thấy chi tiết trong mộng, còn nói trước kia cô đã mơ được hai lần, “Tần đội trưởng không tin, có thể đi hỏi ba mẹ Tần Triều.

”Tần Triều không thể không tin, nếu không phải trên đường vừa vặn đụng phải Khương Lê về thành sớm, thì anh thật sự sẽ chết.

Khương Lê nhớ rõ trong nguyên tác, Tần Triều trong hồi ức của người khác, là chết vào ngày cô về thành sớm, vô luận như thế nào cô cũng không kịp cứu Tần Triều, nhưng tin tức về cái chết của Tần Triều, trong nguyên tác, là mấy tháng sau mới được thông báo người nhà, cho nên Khương Lê phải tính chênh lệch thời gian này, trước khi tin tức Tần Triều tử trận ruyền nói cho người nhà, trước tiên xác định quan hệ.

Cô và Tần đội trưởng một lần nữa xác nhận, hỏi: “Tần đội trưởng, Tần Triều nhà tôi là sống hay chết, anh đừng gạt tôi, tôi nói thủ tiết cho anh ấy thì nhất định sẽ làm được.

”Tần Triều thật sự nhịn không được, “Nhà cô?”Khương Lê từ trong túi lấy thiệp mời đã chuẩn bị từ trước đưa qua, mời Tần đội trưởng vào ngày 16 đến yến tiệc đính hôn uống một ly rượu mừng, “Định hôn, chết cũng là của nhà tôi, nếu anh ấy chết, tôi muốn thủ tiết cho anh ấy, hy vọng Tần đội trưởng có thể thành toàn.

”Tần Triều mượn đèn đường mờ nhạt, lật qua lật lại nhìn thiệp mời viết tên mình, khuôn mặt vốn bôi đen, giờ phút này càng tối hơn.

Anh nói: “Tiệc đính hôn này của cô thiếu vị hôn phu, hình như không thích hợp nhỉ?”Anh nói như vậy, trong lòng Khương Lê xác định nội dung nguyên tác, Tần Triều đúng là đã chết, Khương Lê nói không có gì không thích hợp, tâm ý cô đã quyết, “Nếu Tần Triều đã chết, thì tôi sẽ thủ tiết.

”Tần Triều theo bản năng xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng đừng, cho dù Tần Triều chết, anh ấy cũng hy vọng cô có thể vui vẻ tái giá.

”Khương Lê trợn to hai mắt, cái này còn có thể tính là đồng nghiệp sao, à đúng, anh là người mới tới, chưa chắc đã có tình huynh đệ với Tần Triều.

Chịu ảnh hưởng của từ trường kỳ quái trong nguyên tác, cô dần dần sinh ra oán khí với Tần đội trưởng chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, muốn cãi nhau với anh, cô là người rất có thể khống chế cảm xúc, không có khả năng thật sự cãi nhau.

.

Niên Đại Văn Thiên Kim Ở Góa Trong Đại ViệnTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrên đường núi Bàn Sơn xảy ra tai nạn, có tên côn đồ thấy Khương Lê xinh đẹp muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, công an đi ngang qua tiện tay cứu cô, còn thay Khương Lê đỡ một đao, trên cánh tay để lại một vết thương. Khương Lê dùng khăn mặt giúp công an băng bó, cảm kích nói: “Cảm ơn đồng chí. ”“Đừng khách sáo. ”Người đàn ông ngũ quan kiên nghị tuấn lãng, khuôn mặt hơi đen, từ thái dương kéo dài đến vết sẹo khóe môi, làm cho người ta không dám nhìn thẳng mắt. Tay trái không bị thương của Tần Triều bất đắc dĩ nắm lấy mi tâm, vị hôn thê nhỏ không nhận ra anh rồi. Chẳng lẽ là vì vết sẹo dịch dung trên mặt anh, râu mấy tháng không cạo, sau đó cố ý bôi đen mặt, mới dẫn đến vị hôn thê mấy năm không gặp không nhận ra sao?Chắc là vì lý do này. Tần Triều hỏi: “Một cô gái như cô đây, ngàn dặm chạy đến kinh thành làm gì?”Khương Lê vừa mới xuyên không tới đây, bây giờ cho dù mẹ ruột ở trước mặt cô, thì cô cũng không nhận ra. Cô nhớ rõ trong nguyên tác, nguyên chủ và Tần Triều đã có hôn ước từ nhỏ,… Khương Lê suy đoán Tần đội trưởng hẳn là đuổi trộm vào ngõ nghèo, chưa kịp đi ra, cô và Lộ Dần Văn liền cãi nhau, vậy cuối cùng cô nói gả cho Tần Triều ghê tởm Lộ Dần Văn, Tần đội trưởng cũng nghe được.Tần đội trưởng là cấp trên trực tiếp của Tần Triều, Khương Lê cảm thấy cần phải giải thích với anh một chút, “Vừa rồi cãi nhau với Lộ Dần Văn thôi, những lời tôi nói đều là trong lúc tức giận.”Thân phận Tần Triều lúc này là Tần Nguyên sau khi dịch dung, tới tìm Khương Lê là muốn hỏi chuyện ngày đó bắt cóc con tin, anh hỏi: “Cô giải thích trước, vì sao lại biết trước nguyên nhân cái chết của Tần Triều?”Nếu như không phải Khương Lê nhắc nhở một câu, một đao sau lưng ngày đó có thể đâm xuyên qua anh, Tần Triều lúc ấy cũng bị dọa mồ hôi lạnh.Khương Lê giải thích là nằm mơ, nhìn thấy chi tiết trong mộng, còn nói trước kia cô đã mơ được hai lần, “Tần đội trưởng không tin, có thể đi hỏi ba mẹ Tần Triều.”Tần Triều không thể không tin, nếu không phải trên đường vừa vặn đụng phải Khương Lê về thành sớm, thì anh thật sự sẽ chết.Khương Lê nhớ rõ trong nguyên tác, Tần Triều trong hồi ức của người khác, là chết vào ngày cô về thành sớm, vô luận như thế nào cô cũng không kịp cứu Tần Triều, nhưng tin tức về cái chết của Tần Triều, trong nguyên tác, là mấy tháng sau mới được thông báo người nhà, cho nên Khương Lê phải tính chênh lệch thời gian này, trước khi tin tức Tần Triều tử trận ruyền nói cho người nhà, trước tiên xác định quan hệ.Cô và Tần đội trưởng một lần nữa xác nhận, hỏi: “Tần đội trưởng, Tần Triều nhà tôi là sống hay chết, anh đừng gạt tôi, tôi nói thủ tiết cho anh ấy thì nhất định sẽ làm được.”Tần Triều thật sự nhịn không được, “Nhà cô?”Khương Lê từ trong túi lấy thiệp mời đã chuẩn bị từ trước đưa qua, mời Tần đội trưởng vào ngày 16 đến yến tiệc đính hôn uống một ly rượu mừng, “Định hôn, chết cũng là của nhà tôi, nếu anh ấy chết, tôi muốn thủ tiết cho anh ấy, hy vọng Tần đội trưởng có thể thành toàn.”Tần Triều mượn đèn đường mờ nhạt, lật qua lật lại nhìn thiệp mời viết tên mình, khuôn mặt vốn bôi đen, giờ phút này càng tối hơn.Anh nói: “Tiệc đính hôn này của cô thiếu vị hôn phu, hình như không thích hợp nhỉ?”Anh nói như vậy, trong lòng Khương Lê xác định nội dung nguyên tác, Tần Triều đúng là đã chết, Khương Lê nói không có gì không thích hợp, tâm ý cô đã quyết, “Nếu Tần Triều đã chết, thì tôi sẽ thủ tiết.”Tần Triều theo bản năng xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng đừng, cho dù Tần Triều chết, anh ấy cũng hy vọng cô có thể vui vẻ tái giá.”Khương Lê trợn to hai mắt, cái này còn có thể tính là đồng nghiệp sao, à đúng, anh là người mới tới, chưa chắc đã có tình huynh đệ với Tần Triều.Chịu ảnh hưởng của từ trường kỳ quái trong nguyên tác, cô dần dần sinh ra oán khí với Tần đội trưởng chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, muốn cãi nhau với anh, cô là người rất có thể khống chế cảm xúc, không có khả năng thật sự cãi nhau..

Chương 13: 13: Tôi Sẽ Thủ Tiết Cho Anh Ấy!