Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư đứng bên giường bệnh nhìn các bác sĩ xuyên qua xuyên lại cơ thể mình để cứu cô gái nằm trên giường. Ninh Thư cũng đang nhìn cô gái yếu ớt với khuôn mặt tái nhợt, đầu không một cọng tóc và thậm chí không có cả lông mày đang nằm yên lặng ở kia.Người không có lông mày trông buồn cười thật đấy. Tất nhiên giờ phút này Ninh Thư không bận tâm đến chuyện có lông mày hay không, giống như việc chết không đau đớn, Ninh Thư không hề cảm thấy đau đớn một chút nào hết.Đúng vậy, Ninh Thư đã chết, cô đứng bên giường bệnh và muốn chui vào cơ thể một lần nữa. Mặc dù bị bệnh tật tra tấn từng ngóc ngách cơ thể mỗi ngày nhưng cô vẫn muốn sống. Cảm giác trôi nổi khiến Ninh Thư lo sợ.Bấy giờ phòng bệnh bật toang cửa, đôi vợ chồng chạy vọt vào ôm cơ thể Ninh Thư khóc lóc là bố mẹ cô, hai người đàn ông theo sau là hai anh trai của cô. Ninh Thư vươn tay muốn ôm mẹ nhưng lại xuyên qua cả người bà.Anh cả đỡ mẹ dậy, an ủi: “Mẹ đừng quá đau lòng, em ấy được giải thoát rồi, em ấy đã đến…
Chương 412: 412: Ngọt Sâu Răng 6
Ninh Thư - Ngận Thị Kiểu TìnhTác giả: Ngận Thị Kiểu TìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngChuyển ngữ: WanhooNinh Thư đứng bên giường bệnh nhìn các bác sĩ xuyên qua xuyên lại cơ thể mình để cứu cô gái nằm trên giường. Ninh Thư cũng đang nhìn cô gái yếu ớt với khuôn mặt tái nhợt, đầu không một cọng tóc và thậm chí không có cả lông mày đang nằm yên lặng ở kia.Người không có lông mày trông buồn cười thật đấy. Tất nhiên giờ phút này Ninh Thư không bận tâm đến chuyện có lông mày hay không, giống như việc chết không đau đớn, Ninh Thư không hề cảm thấy đau đớn một chút nào hết.Đúng vậy, Ninh Thư đã chết, cô đứng bên giường bệnh và muốn chui vào cơ thể một lần nữa. Mặc dù bị bệnh tật tra tấn từng ngóc ngách cơ thể mỗi ngày nhưng cô vẫn muốn sống. Cảm giác trôi nổi khiến Ninh Thư lo sợ.Bấy giờ phòng bệnh bật toang cửa, đôi vợ chồng chạy vọt vào ôm cơ thể Ninh Thư khóc lóc là bố mẹ cô, hai người đàn ông theo sau là hai anh trai của cô. Ninh Thư vươn tay muốn ôm mẹ nhưng lại xuyên qua cả người bà.Anh cả đỡ mẹ dậy, an ủi: “Mẹ đừng quá đau lòng, em ấy được giải thoát rồi, em ấy đã đến… Chuyển ngữ: WanhooAn Noãn cứ tỏ ra đã có gì đó mà lại còn cố gắng giấu giếm, không muốn cô nhắc lại chuyện đó, muốn cả hai quên đi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.Ninh Thư day trán, nhìn An Noãn bảo: “Chúng ta không có gì hết.”“Đúng vậy, không có gì hết, cảm ơn anh.” An Noãn đỏ bừng mặt.Ninh Thư: …“Chúng ta chẳng làm gì cả.” Ninh Thư nhắc lại, “Chúng ta không ngủ với nhau, tôi đưa cô vào phòng nhưng không làm gì cô cả.”An Noãn gật vội, “Đúng vậy, không làm gì cả, anh chẳng làm gì với tôi hết.”Má ơi thốn ghê, muốn chết quá.Ninh Thư cao giọng: “Chúng ta không có gì hết.”“Đúng.”“Tôi nói thật đấy.”“Đúng.”“…”Ninh Thư: …Tại sao cứ cảm thấy không tài nào thông não được nhỉ, Ninh Thư phát điên mất thôi.Ninh Thư gần như muốn hét lên, “Đã làm gì mà cô không có cảm giác gì à? Quần áo cô vẫn mặc trên người cô, người cô không có bất cứ dấu vết nào, tại sao cô lại cho rằng chúng ta đã có gì đó chứ?”Đừng có giỡn nữa được không?An Noãn chau mày, phải rồi, phá trinh sẽ đau lắm nhưng cô không có cảm giác gì cả, lẽ nào không có gì ư?An Noãn nhìn anh đẹp trai, im lặng bĩu môi, cô thấy xấu hổ quá.“Tôi ra ngoài trước đây chủ tịch.” An Noãn cảm thấy căn phòng này nóng ghê, người cô đổ đầy mồ hôi dinh dính rồi.Ninh Thư phẩy tay bảo cô ta đi nhanh chút.Ninh Thư không biết phải làm gì với An Noãn nữa, cốt truyện cứ kéo cô và An Noãn lại gần nhau làm cô bức bối vô cùng.Cứ bơ cô ta vậy, cô không ngủ với An Noãn nên không cần có trách nhiệm với cô ta, cứ vậy đi.Nếu là Cung Lạc thật, có lẽ anh ta sẽ thích nữ chính bởi gặp nhau suốt ngày thế này.Nhưng cô thì không có chuyện đó, cô sẽ không yêu con gái.Nhưng mà, nhưng mà…Ai mà biết được cốt truyện mạnh này có khiến cô thích con gái không chứ.Buồn nôn ghê.Có dự cảm đi chết đến nơi rồi.“Chủ tịch, đây là tài liệu cần anh ký tên.” An Noãn mới ra ngoài không lâu, Tống Ngưng lại vào chứng minh mình còn sống.Ninh Thư nhìn Tống Ngưng xinh đẹp tuyệt trần thì đau mông lắm luôn.Ninh Thư đón lấy tài liệu trong tay Tống Ngưng, nhưng Tống Ngưng giữ tài liệu không chịu buông ra.Ninh Thư giật mấy lần mà Tống Ngưng vẫn không buông nên cô cũng chẳng cần nữa.Gì vậy trời, cô vẫn bị một cô gái tán tỉnh nữa này, đừng có trêu nhau nữa được không.Tống Ngưng thấy Ninh Thư không cần thì bĩu môi, chẳng có tình thú gì cả, cô hỏi Ninh Thư: “Ban nãy anh nói gì với cô thư ký bé nhỏ kia mà lâu vậy, em ghen đấy.”Ninh Thư: …Mệt không thiết sống nữa.Ninh Thư chỉ nhìn Tống Ngưng chứ không trả lời.Tống Ngưng thay đổi nhanh bất ngờ, nghiêm túc hệt như một cô gái mạnh mẽ.Dáng vẻ ấy khiến người khác cảm thấy cô thật yểu điệu, khiến đàn ông muốn chinh phục.Ninh Thư bảo: “Em không thiếu chút tiền lương này, đừng phá ở đây nữa.”Tống Ngưng nghiêm túc: “Cung Lạc, em muốn có nhiều cơ hội ở bên anh để làm anh thích em.Nếu không thể vậy em sẽ từ bỏ, chúng ta huỷ hôn.Như thế tốt cho cả anh và em.”Ninh Thư khá ngạc nhiên khi cô em này thẳng thắn như vậy, cô hỏi: “Thế em định ở đây bao lâu?”Tống Ngưng nhún vai, “Một thời gian đấy, em cần đủ thời gian mới xác định được anh có thích em không.”Má nó thốn, phiền ghê luôn.Một cô gái đã nhức đầu rồi, giờ thêm Tống Ngưng quậy ở đây nữa muốn điên mất.Cô không chịu nổi việc được gái xinh vây quanh thế này đâu.Ninh Thư gọi thư ký trưởng vào bảo: “An Noãn không phù hợp với công việc này, không nhận.”Thư ký trưởng giật mình rồi hỏi: “Chủ tịch không hài lòng với chỗ nào của An Noãn chăng? Năng lực của Tiểu An khá, cũng đã qua sàng lọc rất nhiều, việc pha trà rót nước vẫn có thể làm tốt.”Không hài lòng chỗ nào à? Ninh Thư quá quắt: “Tôi không thích cô ta.”Thư ký trưởng: …Ninh Thư đang đọc tài liệu bỗng nhiên cửa phòng mở tung, tiếng động hơi to chút.Ninh Thư nhìn ra cửa thì thấy An Noãn đang hùng hổ xông đến chỗ cô, hỏi thẳng: “Chủ tịch, hôm nay là ngày đầu tôi đi làm, tôi đã phạm lỗi gì? Anh không được đuổi tôi vô lý như thế!”Răng trắng của An Noãn cắn môi, nhìn Ninh Thư cực nghiêm túc, “Chủ tịch, tôi cần lý do bị đuổi việc.”Ninh Thư nói: “Không cần lý do, cô bị sa thải.”An Noãn tức ra mặt, “Ở đâu ra cái kiểu độc đoán như thế, tôi không phạm lỗi, anh như vậy là không công bằng với tôi.”Ninh Thư hết nói nổi với dáng vẻ nghiêm túc của An Noãn, “Tôi không muốn cô làm thư ký của tôi.”“Có phải anh…” An Noãn cắn môi, “Có phải anh để ý chuyện tối qua không?”An Noãn xua tay ngay tắp lự, “Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, anh cứ coi như không có gì cả đi.Tôi chỉ muốn làm việc chăm chỉ thôi.Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu.”“Nói gì?” Ninh Thư không tin nổi An Noãn.“Tôi sẽ không nói chuyện tôi tưởng anh là trai bao, rồi chuyện xảy ra ở khách sạn tối qua nữa.Tôi cần công việc này, xin chủ tịch hãy thương tôi.” An Noãn nhìn Ninh Thư đầy thiết tha.Ninh Thư muốn đập đầu vào tường quá, không biết nên nói gì luôn.Cô cứ tưởng đã nói rõ với cô ta rồi, nhưng có vẻ như là An Noãn vẫn chưa hiểu, vẫn tưởng cô và cô ta có cái gì đó.Ninh Thư cười khẩy, chỉ nhìn An Noãn bằng ánh mắt sắc lạnh chứ không nói chuyện.An Noãn bị ánh mắt của Ninh Thư làm cho sợ hãi đến co rúm người lại, cô ta lấy dũng cảm, nói: “Anh không được đuổi việc tôi, nếu không tôi sẽ tung chuyện đó ra ngoài ánh sáng.”“Tung chuyện gì ra ngoài ánh sáng cơ?” Ninh Thư tò mò, cô có điểm yếu trong tay An Noãn à? Làm gì có!An Noãn nói với Ninh Thư: “Anh hứa không giận tôi mới nói.”“Thế đừng nói nữa, ra ngoài đến Phòng Tài vụ nhận lương rồi đi đi.” Ninh Thư không muốn phí lời với cô ta, càng không muốn ma sát ra tia lửa tình ái, dù có muốn ma sát cũng ma sát không nổi.An Noãn nghẹn họng, hít sâu rồi bảo: “Nếu anh ghét tôi bởi chuyện tối qua vậy tôi xin lỗi anh, nhưng tôi thật sự cần công việc này.”Bị trai đểu cắm sừng, cô bỏ công ty trai đểu làm rồi nên cần rất nhiều thời gian mới tìm được công việc mới.Không có công việc này thì cô sẽ phải cạp đất mà ăn một thời gian mất.An Noãn nhìn Ninh Thư, đánh cược: “Nếu anh đuổi việc tôi, tôi sẽ nói chuyện tối đến anh làm trai bao cho quán bar cho truyền thông biết.”Ninh Thư: …Lối tư duy này thật khiến người ta khâm phục.Cô bị An Noãn tưởng là trai bao, giờ lại biến cô thành trai bao thật để nói cho truyền thông biết đó à..
Chuyển ngữ: WanhooAn Noãn cứ tỏ ra đã có gì đó mà lại còn cố gắng giấu giếm, không muốn cô nhắc lại chuyện đó, muốn cả hai quên đi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.Ninh Thư day trán, nhìn An Noãn bảo: “Chúng ta không có gì hết.”“Đúng vậy, không có gì hết, cảm ơn anh.” An Noãn đỏ bừng mặt.Ninh Thư: …“Chúng ta chẳng làm gì cả.” Ninh Thư nhắc lại, “Chúng ta không ngủ với nhau, tôi đưa cô vào phòng nhưng không làm gì cô cả.”An Noãn gật vội, “Đúng vậy, không làm gì cả, anh chẳng làm gì với tôi hết.”Má ơi thốn ghê, muốn chết quá.Ninh Thư cao giọng: “Chúng ta không có gì hết.”“Đúng.”“Tôi nói thật đấy.”“Đúng.”“…”Ninh Thư: …Tại sao cứ cảm thấy không tài nào thông não được nhỉ, Ninh Thư phát điên mất thôi.Ninh Thư gần như muốn hét lên, “Đã làm gì mà cô không có cảm giác gì à? Quần áo cô vẫn mặc trên người cô, người cô không có bất cứ dấu vết nào, tại sao cô lại cho rằng chúng ta đã có gì đó chứ?”Đừng có giỡn nữa được không?An Noãn chau mày, phải rồi, phá trinh sẽ đau lắm nhưng cô không có cảm giác gì cả, lẽ nào không có gì ư?An Noãn nhìn anh đẹp trai, im lặng bĩu môi, cô thấy xấu hổ quá.“Tôi ra ngoài trước đây chủ tịch.” An Noãn cảm thấy căn phòng này nóng ghê, người cô đổ đầy mồ hôi dinh dính rồi.Ninh Thư phẩy tay bảo cô ta đi nhanh chút.Ninh Thư không biết phải làm gì với An Noãn nữa, cốt truyện cứ kéo cô và An Noãn lại gần nhau làm cô bức bối vô cùng.Cứ bơ cô ta vậy, cô không ngủ với An Noãn nên không cần có trách nhiệm với cô ta, cứ vậy đi.Nếu là Cung Lạc thật, có lẽ anh ta sẽ thích nữ chính bởi gặp nhau suốt ngày thế này.
Nhưng cô thì không có chuyện đó, cô sẽ không yêu con gái.Nhưng mà, nhưng mà…Ai mà biết được cốt truyện mạnh này có khiến cô thích con gái không chứ.Buồn nôn ghê.Có dự cảm đi chết đến nơi rồi.“Chủ tịch, đây là tài liệu cần anh ký tên.” An Noãn mới ra ngoài không lâu, Tống Ngưng lại vào chứng minh mình còn sống.Ninh Thư nhìn Tống Ngưng xinh đẹp tuyệt trần thì đau mông lắm luôn.
Ninh Thư đón lấy tài liệu trong tay Tống Ngưng, nhưng Tống Ngưng giữ tài liệu không chịu buông ra.
Ninh Thư giật mấy lần mà Tống Ngưng vẫn không buông nên cô cũng chẳng cần nữa.Gì vậy trời, cô vẫn bị một cô gái tán tỉnh nữa này, đừng có trêu nhau nữa được không.Tống Ngưng thấy Ninh Thư không cần thì bĩu môi, chẳng có tình thú gì cả, cô hỏi Ninh Thư: “Ban nãy anh nói gì với cô thư ký bé nhỏ kia mà lâu vậy, em ghen đấy.”Ninh Thư: …Mệt không thiết sống nữa.Ninh Thư chỉ nhìn Tống Ngưng chứ không trả lời.Tống Ngưng thay đổi nhanh bất ngờ, nghiêm túc hệt như một cô gái mạnh mẽ.Dáng vẻ ấy khiến người khác cảm thấy cô thật yểu điệu, khiến đàn ông muốn chinh phục.Ninh Thư bảo: “Em không thiếu chút tiền lương này, đừng phá ở đây nữa.”Tống Ngưng nghiêm túc: “Cung Lạc, em muốn có nhiều cơ hội ở bên anh để làm anh thích em.
Nếu không thể vậy em sẽ từ bỏ, chúng ta huỷ hôn.
Như thế tốt cho cả anh và em.”Ninh Thư khá ngạc nhiên khi cô em này thẳng thắn như vậy, cô hỏi: “Thế em định ở đây bao lâu?”Tống Ngưng nhún vai, “Một thời gian đấy, em cần đủ thời gian mới xác định được anh có thích em không.”Má nó thốn, phiền ghê luôn.
Một cô gái đã nhức đầu rồi, giờ thêm Tống Ngưng quậy ở đây nữa muốn điên mất.Cô không chịu nổi việc được gái xinh vây quanh thế này đâu.Ninh Thư gọi thư ký trưởng vào bảo: “An Noãn không phù hợp với công việc này, không nhận.”Thư ký trưởng giật mình rồi hỏi: “Chủ tịch không hài lòng với chỗ nào của An Noãn chăng? Năng lực của Tiểu An khá, cũng đã qua sàng lọc rất nhiều, việc pha trà rót nước vẫn có thể làm tốt.”Không hài lòng chỗ nào à? Ninh Thư quá quắt: “Tôi không thích cô ta.”Thư ký trưởng: …Ninh Thư đang đọc tài liệu bỗng nhiên cửa phòng mở tung, tiếng động hơi to chút.
Ninh Thư nhìn ra cửa thì thấy An Noãn đang hùng hổ xông đến chỗ cô, hỏi thẳng: “Chủ tịch, hôm nay là ngày đầu tôi đi làm, tôi đã phạm lỗi gì? Anh không được đuổi tôi vô lý như thế!”Răng trắng của An Noãn cắn môi, nhìn Ninh Thư cực nghiêm túc, “Chủ tịch, tôi cần lý do bị đuổi việc.”Ninh Thư nói: “Không cần lý do, cô bị sa thải.”An Noãn tức ra mặt, “Ở đâu ra cái kiểu độc đoán như thế, tôi không phạm lỗi, anh như vậy là không công bằng với tôi.”Ninh Thư hết nói nổi với dáng vẻ nghiêm túc của An Noãn, “Tôi không muốn cô làm thư ký của tôi.”“Có phải anh…” An Noãn cắn môi, “Có phải anh để ý chuyện tối qua không?”An Noãn xua tay ngay tắp lự, “Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, anh cứ coi như không có gì cả đi.
Tôi chỉ muốn làm việc chăm chỉ thôi.
Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu.”“Nói gì?” Ninh Thư không tin nổi An Noãn.“Tôi sẽ không nói chuyện tôi tưởng anh là trai bao, rồi chuyện xảy ra ở khách sạn tối qua nữa.
Tôi cần công việc này, xin chủ tịch hãy thương tôi.” An Noãn nhìn Ninh Thư đầy thiết tha.Ninh Thư muốn đập đầu vào tường quá, không biết nên nói gì luôn.Cô cứ tưởng đã nói rõ với cô ta rồi, nhưng có vẻ như là An Noãn vẫn chưa hiểu, vẫn tưởng cô và cô ta có cái gì đó.Ninh Thư cười khẩy, chỉ nhìn An Noãn bằng ánh mắt sắc lạnh chứ không nói chuyện.An Noãn bị ánh mắt của Ninh Thư làm cho sợ hãi đến co rúm người lại, cô ta lấy dũng cảm, nói: “Anh không được đuổi việc tôi, nếu không tôi sẽ tung chuyện đó ra ngoài ánh sáng.”“Tung chuyện gì ra ngoài ánh sáng cơ?” Ninh Thư tò mò, cô có điểm yếu trong tay An Noãn à? Làm gì có!An Noãn nói với Ninh Thư: “Anh hứa không giận tôi mới nói.”“Thế đừng nói nữa, ra ngoài đến Phòng Tài vụ nhận lương rồi đi đi.” Ninh Thư không muốn phí lời với cô ta, càng không muốn ma sát ra tia lửa tình ái, dù có muốn ma sát cũng ma sát không nổi.An Noãn nghẹn họng, hít sâu rồi bảo: “Nếu anh ghét tôi bởi chuyện tối qua vậy tôi xin lỗi anh, nhưng tôi thật sự cần công việc này.”Bị trai đểu cắm sừng, cô bỏ công ty trai đểu làm rồi nên cần rất nhiều thời gian mới tìm được công việc mới.
Không có công việc này thì cô sẽ phải cạp đất mà ăn một thời gian mất.An Noãn nhìn Ninh Thư, đánh cược: “Nếu anh đuổi việc tôi, tôi sẽ nói chuyện tối đến anh làm trai bao cho quán bar cho truyền thông biết.”Ninh Thư: …Lối tư duy này thật khiến người ta khâm phục.Cô bị An Noãn tưởng là trai bao, giờ lại biến cô thành trai bao thật để nói cho truyền thông biết đó à..
Ninh Thư - Ngận Thị Kiểu TìnhTác giả: Ngận Thị Kiểu TìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngChuyển ngữ: WanhooNinh Thư đứng bên giường bệnh nhìn các bác sĩ xuyên qua xuyên lại cơ thể mình để cứu cô gái nằm trên giường. Ninh Thư cũng đang nhìn cô gái yếu ớt với khuôn mặt tái nhợt, đầu không một cọng tóc và thậm chí không có cả lông mày đang nằm yên lặng ở kia.Người không có lông mày trông buồn cười thật đấy. Tất nhiên giờ phút này Ninh Thư không bận tâm đến chuyện có lông mày hay không, giống như việc chết không đau đớn, Ninh Thư không hề cảm thấy đau đớn một chút nào hết.Đúng vậy, Ninh Thư đã chết, cô đứng bên giường bệnh và muốn chui vào cơ thể một lần nữa. Mặc dù bị bệnh tật tra tấn từng ngóc ngách cơ thể mỗi ngày nhưng cô vẫn muốn sống. Cảm giác trôi nổi khiến Ninh Thư lo sợ.Bấy giờ phòng bệnh bật toang cửa, đôi vợ chồng chạy vọt vào ôm cơ thể Ninh Thư khóc lóc là bố mẹ cô, hai người đàn ông theo sau là hai anh trai của cô. Ninh Thư vươn tay muốn ôm mẹ nhưng lại xuyên qua cả người bà.Anh cả đỡ mẹ dậy, an ủi: “Mẹ đừng quá đau lòng, em ấy được giải thoát rồi, em ấy đã đến… Chuyển ngữ: WanhooAn Noãn cứ tỏ ra đã có gì đó mà lại còn cố gắng giấu giếm, không muốn cô nhắc lại chuyện đó, muốn cả hai quên đi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.Ninh Thư day trán, nhìn An Noãn bảo: “Chúng ta không có gì hết.”“Đúng vậy, không có gì hết, cảm ơn anh.” An Noãn đỏ bừng mặt.Ninh Thư: …“Chúng ta chẳng làm gì cả.” Ninh Thư nhắc lại, “Chúng ta không ngủ với nhau, tôi đưa cô vào phòng nhưng không làm gì cô cả.”An Noãn gật vội, “Đúng vậy, không làm gì cả, anh chẳng làm gì với tôi hết.”Má ơi thốn ghê, muốn chết quá.Ninh Thư cao giọng: “Chúng ta không có gì hết.”“Đúng.”“Tôi nói thật đấy.”“Đúng.”“…”Ninh Thư: …Tại sao cứ cảm thấy không tài nào thông não được nhỉ, Ninh Thư phát điên mất thôi.Ninh Thư gần như muốn hét lên, “Đã làm gì mà cô không có cảm giác gì à? Quần áo cô vẫn mặc trên người cô, người cô không có bất cứ dấu vết nào, tại sao cô lại cho rằng chúng ta đã có gì đó chứ?”Đừng có giỡn nữa được không?An Noãn chau mày, phải rồi, phá trinh sẽ đau lắm nhưng cô không có cảm giác gì cả, lẽ nào không có gì ư?An Noãn nhìn anh đẹp trai, im lặng bĩu môi, cô thấy xấu hổ quá.“Tôi ra ngoài trước đây chủ tịch.” An Noãn cảm thấy căn phòng này nóng ghê, người cô đổ đầy mồ hôi dinh dính rồi.Ninh Thư phẩy tay bảo cô ta đi nhanh chút.Ninh Thư không biết phải làm gì với An Noãn nữa, cốt truyện cứ kéo cô và An Noãn lại gần nhau làm cô bức bối vô cùng.Cứ bơ cô ta vậy, cô không ngủ với An Noãn nên không cần có trách nhiệm với cô ta, cứ vậy đi.Nếu là Cung Lạc thật, có lẽ anh ta sẽ thích nữ chính bởi gặp nhau suốt ngày thế này.Nhưng cô thì không có chuyện đó, cô sẽ không yêu con gái.Nhưng mà, nhưng mà…Ai mà biết được cốt truyện mạnh này có khiến cô thích con gái không chứ.Buồn nôn ghê.Có dự cảm đi chết đến nơi rồi.“Chủ tịch, đây là tài liệu cần anh ký tên.” An Noãn mới ra ngoài không lâu, Tống Ngưng lại vào chứng minh mình còn sống.Ninh Thư nhìn Tống Ngưng xinh đẹp tuyệt trần thì đau mông lắm luôn.Ninh Thư đón lấy tài liệu trong tay Tống Ngưng, nhưng Tống Ngưng giữ tài liệu không chịu buông ra.Ninh Thư giật mấy lần mà Tống Ngưng vẫn không buông nên cô cũng chẳng cần nữa.Gì vậy trời, cô vẫn bị một cô gái tán tỉnh nữa này, đừng có trêu nhau nữa được không.Tống Ngưng thấy Ninh Thư không cần thì bĩu môi, chẳng có tình thú gì cả, cô hỏi Ninh Thư: “Ban nãy anh nói gì với cô thư ký bé nhỏ kia mà lâu vậy, em ghen đấy.”Ninh Thư: …Mệt không thiết sống nữa.Ninh Thư chỉ nhìn Tống Ngưng chứ không trả lời.Tống Ngưng thay đổi nhanh bất ngờ, nghiêm túc hệt như một cô gái mạnh mẽ.Dáng vẻ ấy khiến người khác cảm thấy cô thật yểu điệu, khiến đàn ông muốn chinh phục.Ninh Thư bảo: “Em không thiếu chút tiền lương này, đừng phá ở đây nữa.”Tống Ngưng nghiêm túc: “Cung Lạc, em muốn có nhiều cơ hội ở bên anh để làm anh thích em.Nếu không thể vậy em sẽ từ bỏ, chúng ta huỷ hôn.Như thế tốt cho cả anh và em.”Ninh Thư khá ngạc nhiên khi cô em này thẳng thắn như vậy, cô hỏi: “Thế em định ở đây bao lâu?”Tống Ngưng nhún vai, “Một thời gian đấy, em cần đủ thời gian mới xác định được anh có thích em không.”Má nó thốn, phiền ghê luôn.Một cô gái đã nhức đầu rồi, giờ thêm Tống Ngưng quậy ở đây nữa muốn điên mất.Cô không chịu nổi việc được gái xinh vây quanh thế này đâu.Ninh Thư gọi thư ký trưởng vào bảo: “An Noãn không phù hợp với công việc này, không nhận.”Thư ký trưởng giật mình rồi hỏi: “Chủ tịch không hài lòng với chỗ nào của An Noãn chăng? Năng lực của Tiểu An khá, cũng đã qua sàng lọc rất nhiều, việc pha trà rót nước vẫn có thể làm tốt.”Không hài lòng chỗ nào à? Ninh Thư quá quắt: “Tôi không thích cô ta.”Thư ký trưởng: …Ninh Thư đang đọc tài liệu bỗng nhiên cửa phòng mở tung, tiếng động hơi to chút.Ninh Thư nhìn ra cửa thì thấy An Noãn đang hùng hổ xông đến chỗ cô, hỏi thẳng: “Chủ tịch, hôm nay là ngày đầu tôi đi làm, tôi đã phạm lỗi gì? Anh không được đuổi tôi vô lý như thế!”Răng trắng của An Noãn cắn môi, nhìn Ninh Thư cực nghiêm túc, “Chủ tịch, tôi cần lý do bị đuổi việc.”Ninh Thư nói: “Không cần lý do, cô bị sa thải.”An Noãn tức ra mặt, “Ở đâu ra cái kiểu độc đoán như thế, tôi không phạm lỗi, anh như vậy là không công bằng với tôi.”Ninh Thư hết nói nổi với dáng vẻ nghiêm túc của An Noãn, “Tôi không muốn cô làm thư ký của tôi.”“Có phải anh…” An Noãn cắn môi, “Có phải anh để ý chuyện tối qua không?”An Noãn xua tay ngay tắp lự, “Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, anh cứ coi như không có gì cả đi.Tôi chỉ muốn làm việc chăm chỉ thôi.Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu.”“Nói gì?” Ninh Thư không tin nổi An Noãn.“Tôi sẽ không nói chuyện tôi tưởng anh là trai bao, rồi chuyện xảy ra ở khách sạn tối qua nữa.Tôi cần công việc này, xin chủ tịch hãy thương tôi.” An Noãn nhìn Ninh Thư đầy thiết tha.Ninh Thư muốn đập đầu vào tường quá, không biết nên nói gì luôn.Cô cứ tưởng đã nói rõ với cô ta rồi, nhưng có vẻ như là An Noãn vẫn chưa hiểu, vẫn tưởng cô và cô ta có cái gì đó.Ninh Thư cười khẩy, chỉ nhìn An Noãn bằng ánh mắt sắc lạnh chứ không nói chuyện.An Noãn bị ánh mắt của Ninh Thư làm cho sợ hãi đến co rúm người lại, cô ta lấy dũng cảm, nói: “Anh không được đuổi việc tôi, nếu không tôi sẽ tung chuyện đó ra ngoài ánh sáng.”“Tung chuyện gì ra ngoài ánh sáng cơ?” Ninh Thư tò mò, cô có điểm yếu trong tay An Noãn à? Làm gì có!An Noãn nói với Ninh Thư: “Anh hứa không giận tôi mới nói.”“Thế đừng nói nữa, ra ngoài đến Phòng Tài vụ nhận lương rồi đi đi.” Ninh Thư không muốn phí lời với cô ta, càng không muốn ma sát ra tia lửa tình ái, dù có muốn ma sát cũng ma sát không nổi.An Noãn nghẹn họng, hít sâu rồi bảo: “Nếu anh ghét tôi bởi chuyện tối qua vậy tôi xin lỗi anh, nhưng tôi thật sự cần công việc này.”Bị trai đểu cắm sừng, cô bỏ công ty trai đểu làm rồi nên cần rất nhiều thời gian mới tìm được công việc mới.Không có công việc này thì cô sẽ phải cạp đất mà ăn một thời gian mất.An Noãn nhìn Ninh Thư, đánh cược: “Nếu anh đuổi việc tôi, tôi sẽ nói chuyện tối đến anh làm trai bao cho quán bar cho truyền thông biết.”Ninh Thư: …Lối tư duy này thật khiến người ta khâm phục.Cô bị An Noãn tưởng là trai bao, giờ lại biến cô thành trai bao thật để nói cho truyền thông biết đó à..