Tác giả:

*Nỗi đau này ai hiểu cho cô nhân sinh này do cô nắm lấy nói mình một tay che trời không phải nói quá vậy mà*... Cơn đau cơn đau từ trong cơ thể đang lan truyền khắp thể xác này nó khiếp cô thật bất lực giống như cô đang trở về điểm xuất phát của mình " Một kẻ vô dụng ".Chẳng lẽ cứ như vậy mà đi sao....THẬT KHÔNG CAN TÂM... "Nếu như có một cơ hội ta nguyện không gặp người..." ...----------------... Lời vừa dứt, xung quanh cô đã trở nên trôi nổi, vô định. Cơ thể cô đầu có cảm giác nhẹ bâng... "Có lẽ, đi thật sự là sự kết thúc của cô!" Trong không gian đen khịt này...sẽ thật sự có một nơi cô thuộc về đúng chứ! Một tia sáng chợt lóe lên, nó ôm trọn cô sự ấm áp của nó khiến cô cảm thấy thật bình yên làm sao. " Như thế này cũng rất tốt..." Không hiểu sao lúc đầu cô lại cố chấp như thế nữa, một kiếp người có mấy chứ...!có lặp đi lặp lại thì vốn dĩ nó cũng chỉ trong "một kiếp" mà thôi... .......... ......... ........ ....... Ánh sáng ấm áp đó, làm cô thật buồn ngủ.. cô ngủ rồi có tỉnh dậy nữa…

Chương 34: 34: Học Cách Dỗ Người Yêu

Hãy Giải Thoát Cho Nhau Đi!Tác giả: Hoa Du NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng*Nỗi đau này ai hiểu cho cô nhân sinh này do cô nắm lấy nói mình một tay che trời không phải nói quá vậy mà*... Cơn đau cơn đau từ trong cơ thể đang lan truyền khắp thể xác này nó khiếp cô thật bất lực giống như cô đang trở về điểm xuất phát của mình " Một kẻ vô dụng ".Chẳng lẽ cứ như vậy mà đi sao....THẬT KHÔNG CAN TÂM... "Nếu như có một cơ hội ta nguyện không gặp người..." ...----------------... Lời vừa dứt, xung quanh cô đã trở nên trôi nổi, vô định. Cơ thể cô đầu có cảm giác nhẹ bâng... "Có lẽ, đi thật sự là sự kết thúc của cô!" Trong không gian đen khịt này...sẽ thật sự có một nơi cô thuộc về đúng chứ! Một tia sáng chợt lóe lên, nó ôm trọn cô sự ấm áp của nó khiến cô cảm thấy thật bình yên làm sao. " Như thế này cũng rất tốt..." Không hiểu sao lúc đầu cô lại cố chấp như thế nữa, một kiếp người có mấy chứ...!có lặp đi lặp lại thì vốn dĩ nó cũng chỉ trong "một kiếp" mà thôi... .......... ......... ........ ....... Ánh sáng ấm áp đó, làm cô thật buồn ngủ.. cô ngủ rồi có tỉnh dậy nữa… Tin tức lan nhanh nhưng cũng rất nhanh chìm xuống thay vào đó người trong hai giới hắc đạo và bạch đó tự biết đến một điều.." Ngoài sáng không nên đυ.ng vào Hoa tộc...Trong tối không nên đυ.ng đến Hắc gia ".................................Vài ngày sau đó......Thất Nguyệt Y theo công việc hằng ngày trực tiếp xử lý mấy cái hợp đồng lớn trong phòng làm việc của mình...Nhanh chóng kí một bản hợp đồng bên Ý, rồi đưa cho thư kí Linh kế bên...- Đây...chuyển xuống bên hành chính đi!- Vâng!Nhận được công việc cô thư kí cũng nhanh chóng đi ra. Giờ đây Thất Nguyệt Y mới dám bỏ vẻ cao lãnh của bản thân đi.Trực tiếp ngã tựa vào nghế vươn vai một cái xong vẫn là một bộ dạng trẻ con chơi đùa với cái ghế mình ngồi...Miệng của vì thế lau làu:- (。╯3╰。)....Thật là cả đống giấy tờ...hầy!!" Ước gì được đến chiến trường bên Mĩ đánh nhau chơi thì tốt quá đi (。╯3╰。)"Sự buồn chán của cô hôm nay lại đạt đến đỉnh điểm, quả nhiên không có thứ gì khiến cô hứng thú quá lâu.Bỗng nhiên cánh cửa phòng công lại được mở ra...chưa đến mấy giây Thất Nguyệt Y lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, giọng thờ ơ cất lên với người đối diện:- Ôi tôi tưởng anh quên tôi rồi chứ!...┐( ˘ 、 ˘)┌- Hahaha...Sao tôi dám làm thế chứ!...( ̄▽ ̄)Không ai khác là Hắc Thiên Hàn, anh đang bước từng bước thong thả tiến đến gần...Bộ dạng này của anh tuy thoát lên mười phần khí chất nhưng lại khiến cô ghét bỏ tặng ngay cho anh một cái nhìn sắc bén, xong cũng chẳng để ý anh trực tiếp quay ghế đưa theo cả ánh nhìn ra chỗ khác..." Xem ra cô giận anh rồi...(ノ_

Tin tức lan nhanh nhưng cũng rất nhanh chìm xuống thay vào đó người trong hai giới hắc đạo và bạch đó tự biết đến một điều..

" Ngoài sáng không nên đυ.ng vào Hoa tộc...Trong tối không nên đυ.ng đến Hắc gia "

..............................

...Vài ngày sau đó......

Thất Nguyệt Y theo công việc hằng ngày trực tiếp xử lý mấy cái hợp đồng lớn trong phòng làm việc của mình...

Nhanh chóng kí một bản hợp đồng bên Ý, rồi đưa cho thư kí Linh kế bên...

- Đây...chuyển xuống bên hành chính đi!

- Vâng!

Nhận được công việc cô thư kí cũng nhanh chóng đi ra. Giờ đây Thất Nguyệt Y mới dám bỏ vẻ cao lãnh của bản thân đi.

Trực tiếp ngã tựa vào nghế vươn vai một cái xong vẫn là một bộ dạng trẻ con chơi đùa với cái ghế mình ngồi...

Miệng của vì thế lau làu:

- (。╯3╰。)....Thật là cả đống giấy tờ...hầy!!

" Ước gì được đến chiến trường bên Mĩ đánh nhau chơi thì tốt quá đi (。╯3╰。)"

Sự buồn chán của cô hôm nay lại đạt đến đỉnh điểm, quả nhiên không có thứ gì khiến cô hứng thú quá lâu.

Bỗng nhiên cánh cửa phòng công lại được mở ra...chưa đến mấy giây Thất Nguyệt Y lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, giọng thờ ơ cất lên với người đối diện:

- Ôi tôi tưởng anh quên tôi rồi chứ!...┐( ˘ 、 ˘)┌

- Hahaha...Sao tôi dám làm thế chứ!...( ̄▽ ̄)

Không ai khác là Hắc Thiên Hàn, anh đang bước từng bước thong thả tiến đến gần...

Bộ dạng này của anh tuy thoát lên mười phần khí chất nhưng lại khiến cô ghét bỏ tặng ngay cho anh một cái nhìn sắc bén, xong cũng chẳng để ý anh trực tiếp quay ghế đưa theo cả ánh nhìn ra chỗ khác...

" Xem ra cô giận anh rồi...(ノ_

Hãy Giải Thoát Cho Nhau Đi!Tác giả: Hoa Du NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng*Nỗi đau này ai hiểu cho cô nhân sinh này do cô nắm lấy nói mình một tay che trời không phải nói quá vậy mà*... Cơn đau cơn đau từ trong cơ thể đang lan truyền khắp thể xác này nó khiếp cô thật bất lực giống như cô đang trở về điểm xuất phát của mình " Một kẻ vô dụng ".Chẳng lẽ cứ như vậy mà đi sao....THẬT KHÔNG CAN TÂM... "Nếu như có một cơ hội ta nguyện không gặp người..." ...----------------... Lời vừa dứt, xung quanh cô đã trở nên trôi nổi, vô định. Cơ thể cô đầu có cảm giác nhẹ bâng... "Có lẽ, đi thật sự là sự kết thúc của cô!" Trong không gian đen khịt này...sẽ thật sự có một nơi cô thuộc về đúng chứ! Một tia sáng chợt lóe lên, nó ôm trọn cô sự ấm áp của nó khiến cô cảm thấy thật bình yên làm sao. " Như thế này cũng rất tốt..." Không hiểu sao lúc đầu cô lại cố chấp như thế nữa, một kiếp người có mấy chứ...!có lặp đi lặp lại thì vốn dĩ nó cũng chỉ trong "một kiếp" mà thôi... .......... ......... ........ ....... Ánh sáng ấm áp đó, làm cô thật buồn ngủ.. cô ngủ rồi có tỉnh dậy nữa… Tin tức lan nhanh nhưng cũng rất nhanh chìm xuống thay vào đó người trong hai giới hắc đạo và bạch đó tự biết đến một điều.." Ngoài sáng không nên đυ.ng vào Hoa tộc...Trong tối không nên đυ.ng đến Hắc gia ".................................Vài ngày sau đó......Thất Nguyệt Y theo công việc hằng ngày trực tiếp xử lý mấy cái hợp đồng lớn trong phòng làm việc của mình...Nhanh chóng kí một bản hợp đồng bên Ý, rồi đưa cho thư kí Linh kế bên...- Đây...chuyển xuống bên hành chính đi!- Vâng!Nhận được công việc cô thư kí cũng nhanh chóng đi ra. Giờ đây Thất Nguyệt Y mới dám bỏ vẻ cao lãnh của bản thân đi.Trực tiếp ngã tựa vào nghế vươn vai một cái xong vẫn là một bộ dạng trẻ con chơi đùa với cái ghế mình ngồi...Miệng của vì thế lau làu:- (。╯3╰。)....Thật là cả đống giấy tờ...hầy!!" Ước gì được đến chiến trường bên Mĩ đánh nhau chơi thì tốt quá đi (。╯3╰。)"Sự buồn chán của cô hôm nay lại đạt đến đỉnh điểm, quả nhiên không có thứ gì khiến cô hứng thú quá lâu.Bỗng nhiên cánh cửa phòng công lại được mở ra...chưa đến mấy giây Thất Nguyệt Y lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, giọng thờ ơ cất lên với người đối diện:- Ôi tôi tưởng anh quên tôi rồi chứ!...┐( ˘ 、 ˘)┌- Hahaha...Sao tôi dám làm thế chứ!...( ̄▽ ̄)Không ai khác là Hắc Thiên Hàn, anh đang bước từng bước thong thả tiến đến gần...Bộ dạng này của anh tuy thoát lên mười phần khí chất nhưng lại khiến cô ghét bỏ tặng ngay cho anh một cái nhìn sắc bén, xong cũng chẳng để ý anh trực tiếp quay ghế đưa theo cả ánh nhìn ra chỗ khác..." Xem ra cô giận anh rồi...(ノ_

Chương 34: 34: Học Cách Dỗ Người Yêu