Tác giả:

*Nỗi đau này ai hiểu cho cô nhân sinh này do cô nắm lấy nói mình một tay che trời không phải nói quá vậy mà*... Cơn đau cơn đau từ trong cơ thể đang lan truyền khắp thể xác này nó khiếp cô thật bất lực giống như cô đang trở về điểm xuất phát của mình " Một kẻ vô dụng ".Chẳng lẽ cứ như vậy mà đi sao....THẬT KHÔNG CAN TÂM... "Nếu như có một cơ hội ta nguyện không gặp người..." ...----------------... Lời vừa dứt, xung quanh cô đã trở nên trôi nổi, vô định. Cơ thể cô đầu có cảm giác nhẹ bâng... "Có lẽ, đi thật sự là sự kết thúc của cô!" Trong không gian đen khịt này...sẽ thật sự có một nơi cô thuộc về đúng chứ! Một tia sáng chợt lóe lên, nó ôm trọn cô sự ấm áp của nó khiến cô cảm thấy thật bình yên làm sao. " Như thế này cũng rất tốt..." Không hiểu sao lúc đầu cô lại cố chấp như thế nữa, một kiếp người có mấy chứ...!có lặp đi lặp lại thì vốn dĩ nó cũng chỉ trong "một kiếp" mà thôi... .......... ......... ........ ....... Ánh sáng ấm áp đó, làm cô thật buồn ngủ.. cô ngủ rồi có tỉnh dậy nữa…

Chương 40: 40: Như Thế Tốt Cho Cả Hai

Hãy Giải Thoát Cho Nhau Đi!Tác giả: Hoa Du NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng*Nỗi đau này ai hiểu cho cô nhân sinh này do cô nắm lấy nói mình một tay che trời không phải nói quá vậy mà*... Cơn đau cơn đau từ trong cơ thể đang lan truyền khắp thể xác này nó khiếp cô thật bất lực giống như cô đang trở về điểm xuất phát của mình " Một kẻ vô dụng ".Chẳng lẽ cứ như vậy mà đi sao....THẬT KHÔNG CAN TÂM... "Nếu như có một cơ hội ta nguyện không gặp người..." ...----------------... Lời vừa dứt, xung quanh cô đã trở nên trôi nổi, vô định. Cơ thể cô đầu có cảm giác nhẹ bâng... "Có lẽ, đi thật sự là sự kết thúc của cô!" Trong không gian đen khịt này...sẽ thật sự có một nơi cô thuộc về đúng chứ! Một tia sáng chợt lóe lên, nó ôm trọn cô sự ấm áp của nó khiến cô cảm thấy thật bình yên làm sao. " Như thế này cũng rất tốt..." Không hiểu sao lúc đầu cô lại cố chấp như thế nữa, một kiếp người có mấy chứ...!có lặp đi lặp lại thì vốn dĩ nó cũng chỉ trong "một kiếp" mà thôi... .......... ......... ........ ....... Ánh sáng ấm áp đó, làm cô thật buồn ngủ.. cô ngủ rồi có tỉnh dậy nữa… Hai người mắt đối mắt, mặt đối mặt...- Thất Nguyệt Y...em đây là đang chơi đùa tôi sao?...Mặt anh đen lại trầm giọng hỏi...Hành động này của anh là gì chứ...còn nắm chặt tay cô như vậy...- Buông ra!Một câu rứt khoát ánh mắt vẫn cương quyết như vậy." Còn không phải nhờ ai đó thích đùa giỡn cô sao... đáng hận..."- Tôi xin lỗi... (╯_╰)...............................🕸Cả không gian như tĩnh lặng🕸...Lúc đầu Hắc Thiên Hàn còn nhìn thẳng vào mắt cô... nhưng rồi cũng cúi mặt xuống như một con cún mắc lỗi...Tay vốn nắm chắc lấy cánh tay cô cũng buông lỏng dần, khuôn mặt tối sầm...Nói lại lần nữa...- Tôi xin lỗi... Xin lỗi đã tổn thương em...xin lỗi...Giọng nói anh có phần run...đầy sự chân thành nói từng chữ. Thất Nguyệt Y cũng cảm nhận được điều anh muốn nói ánh mắt có phần dịu lại...Xong bầu không khí này cũng bị một giọng cười nham nhở của ai đó phá đám...Sawada Tsunayoshi đứng bên cạnh nhìn cảnh này đưa tay thành nắm lên miệng cười..." Thật đáng ghét...(¬_¬;)..."Thất Nguyệt Y liền đưa một cặp mắt sắc hơn dao đưa về sau tặng cho Sawada Tsunayoshi...còn không ngại lấy chân đạp cho anh một cái..." Cậu xấu tính hơn rồi Du Nguyệt à....Đau quá..........。゚・ (>﹏

Hai người mắt đối mắt, mặt đối mặt...

- Thất Nguyệt Y...em đây là đang chơi đùa tôi sao?...Mặt anh đen lại trầm giọng hỏi...

Hành động này của anh là gì chứ...còn nắm chặt tay cô như vậy...

- Buông ra!

Một câu rứt khoát ánh mắt vẫn cương quyết như vậy.

" Còn không phải nhờ ai đó thích đùa giỡn cô sao... đáng hận..."

- Tôi xin lỗi... (╯_╰)....

.........

........

.......

...🕸Cả không gian như tĩnh lặng🕸...

Lúc đầu Hắc Thiên Hàn còn nhìn thẳng vào mắt cô... nhưng rồi cũng cúi mặt xuống như một con cún mắc lỗi...

Tay vốn nắm chắc lấy cánh tay cô cũng buông lỏng dần, khuôn mặt tối sầm...Nói lại lần nữa...

- Tôi xin lỗi... Xin lỗi đã tổn thương em...xin lỗi...

Giọng nói anh có phần run...đầy sự chân thành nói từng chữ. Thất Nguyệt Y cũng cảm nhận được điều anh muốn nói ánh mắt có phần dịu lại...

Xong bầu không khí này cũng bị một giọng cười nham nhở của ai đó phá đám...Sawada Tsunayoshi đứng bên cạnh nhìn cảnh này đưa tay thành nắm lên miệng cười...

" Thật đáng ghét...(¬_¬;)..."

Thất Nguyệt Y liền đưa một cặp mắt sắc hơn dao đưa về sau tặng cho Sawada Tsunayoshi...còn không ngại lấy chân đạp cho anh một cái...

" Cậu xấu tính hơn rồi Du Nguyệt à....Đau quá..........。゚・ (>﹏

Hãy Giải Thoát Cho Nhau Đi!Tác giả: Hoa Du NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng*Nỗi đau này ai hiểu cho cô nhân sinh này do cô nắm lấy nói mình một tay che trời không phải nói quá vậy mà*... Cơn đau cơn đau từ trong cơ thể đang lan truyền khắp thể xác này nó khiếp cô thật bất lực giống như cô đang trở về điểm xuất phát của mình " Một kẻ vô dụng ".Chẳng lẽ cứ như vậy mà đi sao....THẬT KHÔNG CAN TÂM... "Nếu như có một cơ hội ta nguyện không gặp người..." ...----------------... Lời vừa dứt, xung quanh cô đã trở nên trôi nổi, vô định. Cơ thể cô đầu có cảm giác nhẹ bâng... "Có lẽ, đi thật sự là sự kết thúc của cô!" Trong không gian đen khịt này...sẽ thật sự có một nơi cô thuộc về đúng chứ! Một tia sáng chợt lóe lên, nó ôm trọn cô sự ấm áp của nó khiến cô cảm thấy thật bình yên làm sao. " Như thế này cũng rất tốt..." Không hiểu sao lúc đầu cô lại cố chấp như thế nữa, một kiếp người có mấy chứ...!có lặp đi lặp lại thì vốn dĩ nó cũng chỉ trong "một kiếp" mà thôi... .......... ......... ........ ....... Ánh sáng ấm áp đó, làm cô thật buồn ngủ.. cô ngủ rồi có tỉnh dậy nữa… Hai người mắt đối mắt, mặt đối mặt...- Thất Nguyệt Y...em đây là đang chơi đùa tôi sao?...Mặt anh đen lại trầm giọng hỏi...Hành động này của anh là gì chứ...còn nắm chặt tay cô như vậy...- Buông ra!Một câu rứt khoát ánh mắt vẫn cương quyết như vậy." Còn không phải nhờ ai đó thích đùa giỡn cô sao... đáng hận..."- Tôi xin lỗi... (╯_╰)...............................🕸Cả không gian như tĩnh lặng🕸...Lúc đầu Hắc Thiên Hàn còn nhìn thẳng vào mắt cô... nhưng rồi cũng cúi mặt xuống như một con cún mắc lỗi...Tay vốn nắm chắc lấy cánh tay cô cũng buông lỏng dần, khuôn mặt tối sầm...Nói lại lần nữa...- Tôi xin lỗi... Xin lỗi đã tổn thương em...xin lỗi...Giọng nói anh có phần run...đầy sự chân thành nói từng chữ. Thất Nguyệt Y cũng cảm nhận được điều anh muốn nói ánh mắt có phần dịu lại...Xong bầu không khí này cũng bị một giọng cười nham nhở của ai đó phá đám...Sawada Tsunayoshi đứng bên cạnh nhìn cảnh này đưa tay thành nắm lên miệng cười..." Thật đáng ghét...(¬_¬;)..."Thất Nguyệt Y liền đưa một cặp mắt sắc hơn dao đưa về sau tặng cho Sawada Tsunayoshi...còn không ngại lấy chân đạp cho anh một cái..." Cậu xấu tính hơn rồi Du Nguyệt à....Đau quá..........。゚・ (>﹏

Chương 40: 40: Như Thế Tốt Cho Cả Hai