Đầu tháng sáu mùa hè đến, trời nắng chói chang, trên trời một đám mây cũng không có, chỉ cần bước ra ngoài liền bị ánh mặt trời thiêu rụi. Trên bục giảng, tiếng thầy cô đọc bài vang lên, hoà vào cái nóng bức của mùa hè. Ở dưới tiếng xì xào bàn tán của học sinh rầm rì mãi không dứt, Diệp Tiểu Mạn ngồi bên cạnh cúi xuống nói nhỏ với Phương Nhật Hạ: "Trời nóng như này mà Bông Hắc Đế còn cố gắng lấy thời gian để giảng bài nữa. " Phương Nhật Hạ không nghe cô ấy nói gì, chỉ gật đầu qua loa, sau đó lại lén mở điện thoại ra nhìn giờ, mỗi lần xem xong lại liên tục thở dài. Diệp Tiểu Mạn nhìn biểu tình của bạn thân không khỏi buồn cười: "Cậu làm gì mà thở dài như ông cụ non thế. " "Nói cậu cũng không hiểu. " Diệp Tiểu Mạn xì một tiếng, quay đầu qua tiếp tục chép bài. Lần này Phương Nhật Hạ dựng thẳng sách giáo khoa lên bàn rồi nằm dài xuống, cách một phút lại mở điện thoại lên một lần, Diệp Tiểu Mạn bên cạnh nhìn không nổi nữa lên tiếng hỏi: "Làm gì mà cứ mở điện thoại mãi thế?" Phương Nhật Hạ…
Chương 5: 5: Làm Hoà
Tình Yêu Không Chậm TrễTác giả: Hải YếnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐầu tháng sáu mùa hè đến, trời nắng chói chang, trên trời một đám mây cũng không có, chỉ cần bước ra ngoài liền bị ánh mặt trời thiêu rụi. Trên bục giảng, tiếng thầy cô đọc bài vang lên, hoà vào cái nóng bức của mùa hè. Ở dưới tiếng xì xào bàn tán của học sinh rầm rì mãi không dứt, Diệp Tiểu Mạn ngồi bên cạnh cúi xuống nói nhỏ với Phương Nhật Hạ: "Trời nóng như này mà Bông Hắc Đế còn cố gắng lấy thời gian để giảng bài nữa. " Phương Nhật Hạ không nghe cô ấy nói gì, chỉ gật đầu qua loa, sau đó lại lén mở điện thoại ra nhìn giờ, mỗi lần xem xong lại liên tục thở dài. Diệp Tiểu Mạn nhìn biểu tình của bạn thân không khỏi buồn cười: "Cậu làm gì mà thở dài như ông cụ non thế. " "Nói cậu cũng không hiểu. " Diệp Tiểu Mạn xì một tiếng, quay đầu qua tiếp tục chép bài. Lần này Phương Nhật Hạ dựng thẳng sách giáo khoa lên bàn rồi nằm dài xuống, cách một phút lại mở điện thoại lên một lần, Diệp Tiểu Mạn bên cạnh nhìn không nổi nữa lên tiếng hỏi: "Làm gì mà cứ mở điện thoại mãi thế?" Phương Nhật Hạ… Kể từ lần đó, cô không thích Phó Từ nữa.Thậm chí là chỉ cần nhìn thấy anh ta liền sinh ra cảm giác vô cùng chán ghét.Cô không ngờ trước giờ bản thân mình lại mọc hoa si cho một người coi tình cảm người khác như một trò đùa.Trước kia đúng thật là bị mù!Nhưng cô phát hiện, bản thân mình lại thường xuyên âm thầm nhìn Giang Vĩ, nhiều khi còn cười ngây ngô khiến Diệp Tiểu Mạn thấy khó hiểu.Phương Nhật Hạ nhớ tới trước kia, cô đối xử với anh phi thường không tốt, thường xuyên làm ra vài hành động vô cùng đáng ghét, ví như lần trước đụng phải anh không những không xin lỗi mà còn mắng ngược lại.Rõ ràng hai người khi còn nhỏ chơi rất thân với nhau, rốt cuộc là bởi vì sao mà hai người họ lại dần trở nên xa cách.Kí ức vốn đã chôn sâu bây giờ lại hiện lên vô cùng rõ ràng.Năm cô mười hai tuổi, từng bị một bạn học chơi xấu bỏ rất nhiều sâu vào ngăn bàn.Vừa hay bị Giang Vĩ bắt gặp, anh muốn giúp cô thu dọn đám sâu này.Không ngờ cô lại hiểu lầm anh bỏ vào, bởi vì chuyện này mà sau đó cô không nói chuyện với anh nữa.Anh cũng không tìm cô để giải thích mọi chuyện, mà chỉ im lặng không nói gì.Bây giờ từ từ nhớ ra liền phát hiện năm đó bố anh vừa cưới vợ mới.Tâm trạng lúc đó của anh chắc hẳn là rất suy sụp, vậy mà cô không những không ở cạnh an ủi mà còn hiểu lầm ngược lại anh.Thật muốn quay lại lúc đó tát cho bản thân một cái để tỉnh táo.Sau này mọi chuyện vỡ lỡ ra, hai người cũng đã trở nên quá xa cách, cộng thêm việc cô si mê Phó Từ, không còn tâm tư để suy nghĩ đến chuyện đó nữa.Phương Nhật Hạ nhận ra bản thân mình thích Giang Vĩ là một lần tan học.Anh được một bạn nữ tỏ tình, lúc đó cô đã rất tức giận, tức giận này không giống với tức giận khi Phó Từ gần gũi với cô gái khác.Với Phó Từ là không cam tâm.Còn với anh là ghen tuông!Cô thích anh.Rất thích anh.Từ khi cô nhận ra bản thân mình thích Giang Vĩ.Cô dần ý thức được một chuyện.Cô không thích Phó Từ! Nó chỉ giống như sự hâm mộ giữa "fan" và "thần tượng".Nó giống như một loại chấp niệm.Cô chỉ không cam tâm bản thân mình bỏ ra nhiều công sức như vậy liền bị anh ta chà đạp.Thích một người là trái tim lúc nào cũng đập liên hồi, giống như con cá mắc cạn tìm được hồ nước của mình, nó mới thực sự được sống.Nhận ra điều đó khiến tâm tình cô trở nên vui sướng...."Cha mẹ trở về rồi!"Giọng nói cha mẹ Phương cắt ngang dòng hồi ức của cô.Cô không trả lời cha mẹ mà vẫn nhìn chăm chú anh, cô thử mở miệng thăm dò: "Chúng ta làm hoà nhé?"Anh sửng sốt nhìn cô, con ngươi cô đen sáng lấp lánh như chứa đựng cả dòng nước, xinh đẹp và trong vắt, làm cho người ta không thể rời mắt.Anh chậm rãi gật đầu: "Được." Tớ vốn dĩ chưa bao giờ giận cậu.Cô mỉm cười đến vô cùng rực rỡ: "Ngày mai nhớ đợi tớ đi học nhé!""Được."...Buổi tối, Phương Nhật Hạ vẫn không thể tin được hai người đã làm hoà với nhau thật rồi!Nó không khó giống như cô đã tưởng.Phương Nhật Hạ đột nhiên muốn nhắn tin với anh.Tiểu Thỏ Tinh: [ A Vĩ.Cậu ngủ chưa? ]Giang mặt lạnh: [ Chưa.]Tiểu thỏ tinh: [ Tớ muốn nhắc cậu mai nhớ phải chờ tớ đấy! ^^]Giang mặt lạnh: [ Được.]Cô bất mãn, đúng là đồ mặt lạnh nhạt nhẽo, không thể nhắn quá hai từ được à?Cô chuẩn bị đóng điện thoại lại, trên weibo liền thông báo có tin nhắn tới.Cô mở ra, là Giang Vĩ.Giang mặt lạnh: [ Ngủ ngon! Hạ Hạ.]A a a a!!!Cậu ấy gọi mình là Hạ Hạ rồi, thật muốn nghe chính miệng cậu ấy gọi, lúc đó chắc chắn mình sẽ cười đến điên..
Kể từ lần đó, cô không thích Phó Từ nữa.
Thậm chí là chỉ cần nhìn thấy anh ta liền sinh ra cảm giác vô cùng chán ghét.
Cô không ngờ trước giờ bản thân mình lại mọc hoa si cho một người coi tình cảm người khác như một trò đùa.
Trước kia đúng thật là bị mù!
Nhưng cô phát hiện, bản thân mình lại thường xuyên âm thầm nhìn Giang Vĩ, nhiều khi còn cười ngây ngô khiến Diệp Tiểu Mạn thấy khó hiểu.
Phương Nhật Hạ nhớ tới trước kia, cô đối xử với anh phi thường không tốt, thường xuyên làm ra vài hành động vô cùng đáng ghét, ví như lần trước đụng phải anh không những không xin lỗi mà còn mắng ngược lại.
Rõ ràng hai người khi còn nhỏ chơi rất thân với nhau, rốt cuộc là bởi vì sao mà hai người họ lại dần trở nên xa cách.
Kí ức vốn đã chôn sâu bây giờ lại hiện lên vô cùng rõ ràng.
Năm cô mười hai tuổi, từng bị một bạn học chơi xấu bỏ rất nhiều sâu vào ngăn bàn.
Vừa hay bị Giang Vĩ bắt gặp, anh muốn giúp cô thu dọn đám sâu này.
Không ngờ cô lại hiểu lầm anh bỏ vào, bởi vì chuyện này mà sau đó cô không nói chuyện với anh nữa.
Anh cũng không tìm cô để giải thích mọi chuyện, mà chỉ im lặng không nói gì.
Bây giờ từ từ nhớ ra liền phát hiện năm đó bố anh vừa cưới vợ mới.
Tâm trạng lúc đó của anh chắc hẳn là rất suy sụp, vậy mà cô không những không ở cạnh an ủi mà còn hiểu lầm ngược lại anh.
Thật muốn quay lại lúc đó tát cho bản thân một cái để tỉnh táo.
Sau này mọi chuyện vỡ lỡ ra, hai người cũng đã trở nên quá xa cách, cộng thêm việc cô si mê Phó Từ, không còn tâm tư để suy nghĩ đến chuyện đó nữa.
Phương Nhật Hạ nhận ra bản thân mình thích Giang Vĩ là một lần tan học.
Anh được một bạn nữ tỏ tình, lúc đó cô đã rất tức giận, tức giận này không giống với tức giận khi Phó Từ gần gũi với cô gái khác.
Với Phó Từ là không cam tâm.
Còn với anh là ghen tuông!
Cô thích anh.
Rất thích anh.
Từ khi cô nhận ra bản thân mình thích Giang Vĩ.
Cô dần ý thức được một chuyện.
Cô không thích Phó Từ! Nó chỉ giống như sự hâm mộ giữa "fan" và "thần tượng".
Nó giống như một loại chấp niệm.
Cô chỉ không cam tâm bản thân mình bỏ ra nhiều công sức như vậy liền bị anh ta chà đạp.
Thích một người là trái tim lúc nào cũng đập liên hồi, giống như con cá mắc cạn tìm được hồ nước của mình, nó mới thực sự được sống.
Nhận ra điều đó khiến tâm tình cô trở nên vui sướng.
...
"Cha mẹ trở về rồi!"
Giọng nói cha mẹ Phương cắt ngang dòng hồi ức của cô.
Cô không trả lời cha mẹ mà vẫn nhìn chăm chú anh, cô thử mở miệng thăm dò: "Chúng ta làm hoà nhé?"
Anh sửng sốt nhìn cô, con ngươi cô đen sáng lấp lánh như chứa đựng cả dòng nước, xinh đẹp và trong vắt, làm cho người ta không thể rời mắt.
Anh chậm rãi gật đầu: "Được." Tớ vốn dĩ chưa bao giờ giận cậu.
Cô mỉm cười đến vô cùng rực rỡ: "Ngày mai nhớ đợi tớ đi học nhé!"
"Được."
...
Buổi tối, Phương Nhật Hạ vẫn không thể tin được hai người đã làm hoà với nhau thật rồi!
Nó không khó giống như cô đã tưởng.
Phương Nhật Hạ đột nhiên muốn nhắn tin với anh.
Tiểu Thỏ Tinh: [ A Vĩ.
Cậu ngủ chưa? ]
Giang mặt lạnh: [ Chưa.]
Tiểu thỏ tinh: [ Tớ muốn nhắc cậu mai nhớ phải chờ tớ đấy! ^^]
Giang mặt lạnh: [ Được.
]
Cô bất mãn, đúng là đồ mặt lạnh nhạt nhẽo, không thể nhắn quá hai từ được à?
Cô chuẩn bị đóng điện thoại lại, trên weibo liền thông báo có tin nhắn tới.
Cô mở ra, là Giang Vĩ.
Giang mặt lạnh: [ Ngủ ngon! Hạ Hạ.
]
A a a a!!!
Cậu ấy gọi mình là Hạ Hạ rồi, thật muốn nghe chính miệng cậu ấy gọi, lúc đó chắc chắn mình sẽ cười đến điên..
Tình Yêu Không Chậm TrễTác giả: Hải YếnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐầu tháng sáu mùa hè đến, trời nắng chói chang, trên trời một đám mây cũng không có, chỉ cần bước ra ngoài liền bị ánh mặt trời thiêu rụi. Trên bục giảng, tiếng thầy cô đọc bài vang lên, hoà vào cái nóng bức của mùa hè. Ở dưới tiếng xì xào bàn tán của học sinh rầm rì mãi không dứt, Diệp Tiểu Mạn ngồi bên cạnh cúi xuống nói nhỏ với Phương Nhật Hạ: "Trời nóng như này mà Bông Hắc Đế còn cố gắng lấy thời gian để giảng bài nữa. " Phương Nhật Hạ không nghe cô ấy nói gì, chỉ gật đầu qua loa, sau đó lại lén mở điện thoại ra nhìn giờ, mỗi lần xem xong lại liên tục thở dài. Diệp Tiểu Mạn nhìn biểu tình của bạn thân không khỏi buồn cười: "Cậu làm gì mà thở dài như ông cụ non thế. " "Nói cậu cũng không hiểu. " Diệp Tiểu Mạn xì một tiếng, quay đầu qua tiếp tục chép bài. Lần này Phương Nhật Hạ dựng thẳng sách giáo khoa lên bàn rồi nằm dài xuống, cách một phút lại mở điện thoại lên một lần, Diệp Tiểu Mạn bên cạnh nhìn không nổi nữa lên tiếng hỏi: "Làm gì mà cứ mở điện thoại mãi thế?" Phương Nhật Hạ… Kể từ lần đó, cô không thích Phó Từ nữa.Thậm chí là chỉ cần nhìn thấy anh ta liền sinh ra cảm giác vô cùng chán ghét.Cô không ngờ trước giờ bản thân mình lại mọc hoa si cho một người coi tình cảm người khác như một trò đùa.Trước kia đúng thật là bị mù!Nhưng cô phát hiện, bản thân mình lại thường xuyên âm thầm nhìn Giang Vĩ, nhiều khi còn cười ngây ngô khiến Diệp Tiểu Mạn thấy khó hiểu.Phương Nhật Hạ nhớ tới trước kia, cô đối xử với anh phi thường không tốt, thường xuyên làm ra vài hành động vô cùng đáng ghét, ví như lần trước đụng phải anh không những không xin lỗi mà còn mắng ngược lại.Rõ ràng hai người khi còn nhỏ chơi rất thân với nhau, rốt cuộc là bởi vì sao mà hai người họ lại dần trở nên xa cách.Kí ức vốn đã chôn sâu bây giờ lại hiện lên vô cùng rõ ràng.Năm cô mười hai tuổi, từng bị một bạn học chơi xấu bỏ rất nhiều sâu vào ngăn bàn.Vừa hay bị Giang Vĩ bắt gặp, anh muốn giúp cô thu dọn đám sâu này.Không ngờ cô lại hiểu lầm anh bỏ vào, bởi vì chuyện này mà sau đó cô không nói chuyện với anh nữa.Anh cũng không tìm cô để giải thích mọi chuyện, mà chỉ im lặng không nói gì.Bây giờ từ từ nhớ ra liền phát hiện năm đó bố anh vừa cưới vợ mới.Tâm trạng lúc đó của anh chắc hẳn là rất suy sụp, vậy mà cô không những không ở cạnh an ủi mà còn hiểu lầm ngược lại anh.Thật muốn quay lại lúc đó tát cho bản thân một cái để tỉnh táo.Sau này mọi chuyện vỡ lỡ ra, hai người cũng đã trở nên quá xa cách, cộng thêm việc cô si mê Phó Từ, không còn tâm tư để suy nghĩ đến chuyện đó nữa.Phương Nhật Hạ nhận ra bản thân mình thích Giang Vĩ là một lần tan học.Anh được một bạn nữ tỏ tình, lúc đó cô đã rất tức giận, tức giận này không giống với tức giận khi Phó Từ gần gũi với cô gái khác.Với Phó Từ là không cam tâm.Còn với anh là ghen tuông!Cô thích anh.Rất thích anh.Từ khi cô nhận ra bản thân mình thích Giang Vĩ.Cô dần ý thức được một chuyện.Cô không thích Phó Từ! Nó chỉ giống như sự hâm mộ giữa "fan" và "thần tượng".Nó giống như một loại chấp niệm.Cô chỉ không cam tâm bản thân mình bỏ ra nhiều công sức như vậy liền bị anh ta chà đạp.Thích một người là trái tim lúc nào cũng đập liên hồi, giống như con cá mắc cạn tìm được hồ nước của mình, nó mới thực sự được sống.Nhận ra điều đó khiến tâm tình cô trở nên vui sướng...."Cha mẹ trở về rồi!"Giọng nói cha mẹ Phương cắt ngang dòng hồi ức của cô.Cô không trả lời cha mẹ mà vẫn nhìn chăm chú anh, cô thử mở miệng thăm dò: "Chúng ta làm hoà nhé?"Anh sửng sốt nhìn cô, con ngươi cô đen sáng lấp lánh như chứa đựng cả dòng nước, xinh đẹp và trong vắt, làm cho người ta không thể rời mắt.Anh chậm rãi gật đầu: "Được." Tớ vốn dĩ chưa bao giờ giận cậu.Cô mỉm cười đến vô cùng rực rỡ: "Ngày mai nhớ đợi tớ đi học nhé!""Được."...Buổi tối, Phương Nhật Hạ vẫn không thể tin được hai người đã làm hoà với nhau thật rồi!Nó không khó giống như cô đã tưởng.Phương Nhật Hạ đột nhiên muốn nhắn tin với anh.Tiểu Thỏ Tinh: [ A Vĩ.Cậu ngủ chưa? ]Giang mặt lạnh: [ Chưa.]Tiểu thỏ tinh: [ Tớ muốn nhắc cậu mai nhớ phải chờ tớ đấy! ^^]Giang mặt lạnh: [ Được.]Cô bất mãn, đúng là đồ mặt lạnh nhạt nhẽo, không thể nhắn quá hai từ được à?Cô chuẩn bị đóng điện thoại lại, trên weibo liền thông báo có tin nhắn tới.Cô mở ra, là Giang Vĩ.Giang mặt lạnh: [ Ngủ ngon! Hạ Hạ.]A a a a!!!Cậu ấy gọi mình là Hạ Hạ rồi, thật muốn nghe chính miệng cậu ấy gọi, lúc đó chắc chắn mình sẽ cười đến điên..