Đầu tháng sáu mùa hè đến, trời nắng chói chang, trên trời một đám mây cũng không có, chỉ cần bước ra ngoài liền bị ánh mặt trời thiêu rụi. Trên bục giảng, tiếng thầy cô đọc bài vang lên, hoà vào cái nóng bức của mùa hè. Ở dưới tiếng xì xào bàn tán của học sinh rầm rì mãi không dứt, Diệp Tiểu Mạn ngồi bên cạnh cúi xuống nói nhỏ với Phương Nhật Hạ: "Trời nóng như này mà Bông Hắc Đế còn cố gắng lấy thời gian để giảng bài nữa. " Phương Nhật Hạ không nghe cô ấy nói gì, chỉ gật đầu qua loa, sau đó lại lén mở điện thoại ra nhìn giờ, mỗi lần xem xong lại liên tục thở dài. Diệp Tiểu Mạn nhìn biểu tình của bạn thân không khỏi buồn cười: "Cậu làm gì mà thở dài như ông cụ non thế. " "Nói cậu cũng không hiểu. " Diệp Tiểu Mạn xì một tiếng, quay đầu qua tiếp tục chép bài. Lần này Phương Nhật Hạ dựng thẳng sách giáo khoa lên bàn rồi nằm dài xuống, cách một phút lại mở điện thoại lên một lần, Diệp Tiểu Mạn bên cạnh nhìn không nổi nữa lên tiếng hỏi: "Làm gì mà cứ mở điện thoại mãi thế?" Phương Nhật Hạ…
Chương 43: 43: Tỏ Tình
Tình Yêu Không Chậm TrễTác giả: Hải YếnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐầu tháng sáu mùa hè đến, trời nắng chói chang, trên trời một đám mây cũng không có, chỉ cần bước ra ngoài liền bị ánh mặt trời thiêu rụi. Trên bục giảng, tiếng thầy cô đọc bài vang lên, hoà vào cái nóng bức của mùa hè. Ở dưới tiếng xì xào bàn tán của học sinh rầm rì mãi không dứt, Diệp Tiểu Mạn ngồi bên cạnh cúi xuống nói nhỏ với Phương Nhật Hạ: "Trời nóng như này mà Bông Hắc Đế còn cố gắng lấy thời gian để giảng bài nữa. " Phương Nhật Hạ không nghe cô ấy nói gì, chỉ gật đầu qua loa, sau đó lại lén mở điện thoại ra nhìn giờ, mỗi lần xem xong lại liên tục thở dài. Diệp Tiểu Mạn nhìn biểu tình của bạn thân không khỏi buồn cười: "Cậu làm gì mà thở dài như ông cụ non thế. " "Nói cậu cũng không hiểu. " Diệp Tiểu Mạn xì một tiếng, quay đầu qua tiếp tục chép bài. Lần này Phương Nhật Hạ dựng thẳng sách giáo khoa lên bàn rồi nằm dài xuống, cách một phút lại mở điện thoại lên một lần, Diệp Tiểu Mạn bên cạnh nhìn không nổi nữa lên tiếng hỏi: "Làm gì mà cứ mở điện thoại mãi thế?" Phương Nhật Hạ… Mùa thu đến, không còn cái nắng gắt gao chói chang của mùa hè mà thay vào đó là những cơn gió mát mẻ mang theo hương thơm của cỏ cây hoa lá.Lớp mười hai không giống như lớp mười và mười một, vẫn có thể vừa học vừa chơi.Nhưng lớp mười hai ngay cả thời gian rảnh cũng không có, chỉ biết vùi đầu vào học.Sau khai giảng, Phương Nhật Hạ chính thức trở thành nô lệ của học tập, ba mẹ Phương đều nhìn không quen.Tuy mới bắt đầu học kì nhưng trường học cũng không nương tình, tổ chức thi thử vào tuần tới, đúng là muốn mạng người mà!Bây giờ ngoài thời gian đi học trên trường ra thì thời gian cô ở quán cà phê Thiên Đường* là nhiều nhất.****Chỗ nam chính làm việc! ***Nhiều lúc cô cảm thấy vô cùng bội phục Giang đại thần, vì sao anh có thể vừa đi học lại vừa đi làm mà vẫn có thể học giỏi như thế, hạng nhất của anh chưa từng bị lung lay.Quả nhiên là bộ óc thiên tài!Người thường sao có thể so sánh chứ.Dạo gần đây Phương Nhật Hạ rất liều mạng, cô muốn nhanh chóng đuổi kịp Giang Vĩ, vốn dĩ cô đã sắp quên mất bản thân mình từng đạp nhầm “bãi phân trâu” từ lâu, không ngờ cư nhiên “bãi phân châu” ấy lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô, còn nói nhảm với cô.“Vì cậu tôi có thể thay đổi!”Phương Nhật Hạ đối với câu nói không đầu không đuôi, đầu đầy dấu chấm hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác không hiểu Phó Từ đang có ý gì: “Cậu muốn nói gì?”“Ý tôi là cậu có thể cho tôi một cơ hội không?”Câu nói này vừa đúng lúc bị Giang đại thần nghe được, anh nhìn hai người trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu tình gì, môi mím lại, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hai người như muốn thiêu trụi, như vỡ lẽ ra điều gì đó, lặng lẽ rời khỏi.Phương Nhật Hạ nhìn hắn ta, xác định hắn ta nghiêm túc thì biểu tình lạnh nhạt: “Không thể.”Lời nói của cô dứt khoát, không hề chừa mặt mũi cho hắn, tựa như tình cảnh ở sân vận động ngày đó, cô gái bị hắn ta từ chối đến tuyệt tình.So cho cùng, cô không giống với hắn, không buông những lời lẽ nhục mạ.…Lúc Phương Nhật Hạ quay về lớp, tiếng chuông reo lên báo hiệu hết giờ ra chơi, Ôn Nhu phía trên nhịn không được quay xuống nói nhỏ với cô.“Vừa rồi Giang Vĩ nhìn thấy cậu đứng với Phó Từ, sắc mặt không được tốt lắm, bây giờ cũng chưa thấy quay lại.”“Cái gì? Cậu ấy đi đâu rồi?”Ôn Nhu lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”Phương Nhật Hạ đem điện thoại trong cặp ra nhắn tin cho Giang Vĩ.Cô hỏi anh đang ở đâu.Thiếu nữ sốt ruột nhìn di động, lòng nóng như lửa đốt.Không phải anh hiểu lầm quan hệ của bọn họ đó chứ!Trong lòng cô thầm mắng tên Phó chó đó không biết bao nhiêu lần.Lát sau thấy Giang Vĩ trả lời lại.Bạn học nhỏ Giang: [ Sân thượng.]Phương Nhật Hạ nhìn thấy tin nhắn, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.Ôn Nhu nhìn thấy cô chuẩn bị rời đi, lo lắng nói: “Vào lớp rồi mà, tiết cô phù thuỷ đó!”Phương Nhật Hạ vội vàng đáp lại: “Cậu giúp mình báo ốm.”…Lên tới sân thượng tầng bốn, Phương Nhật Hạ đã thấy Giang Vĩ.Anh đưa lưng về phía cô, ngồi trên ghế cách đó không xa, mặc áo đồng phục, vai rộng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, không biết là đang nhìn cái gì ở phía xa xa.Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Vĩ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của người con gái, đầu óc anh trì trệ.Anh…vẫn chưa kịp giấu đi điếu thuốc trong tay.Phương Nhật Hạ sửng sốt, nhìn điếu thuốc được kẹp trong tay, ánh lửa màu đỏ đập vào mắt cô rõ ràng.Nhìn động tác thuần thục kẹp điếu thuốc trong tay, cô biết đây không phải lần đầu.Hai người nhất thời không nói gì.Bầu không khí rơi vào trạng thái tĩnh lặng, xung quanh chỉ có mùi thuốc lá, hơi khó ngửi.Giang Vĩ đem điếu thuốc trong tay ném xuống sàn, dùng chân dẫm lên.Sau cùng vẫn là anh lên tiếng: “Làm hoà rồi?”Vừa mới hút thuốc, giọng nói anh khàn khàn trầm thấp hơn thường ngày.Cô ngây ngốc nhìn anh, sau đó mới chậm rãi hiểu ra.Anh cho rằng cô và Phó Từ làm hoà rồi, chuẩn bị ở bên nhau.Dù gì cô đã theo đuổi hắn ta rất lâu rồi, đâu thể nói bỏ là bỏ được.Thiếu nữ trước mặt có làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn với đôi mắt to tròn và sáng ngời như hai viên ngọc lấp lánh, nhìn chăm chú anh: “Cậu ta nói tớ có thể cho cậu ta một cơ hội không.”Hai tay Giang Vĩ siết chặt, mắt nhắm lại rồi từ từ mở ra, trong ánh mắt tràn ngập tư vị chua xót cùng sụp đổ: “Đủ rồi.”Đừng nói nữa.Cầu xin em, Hạ Hạ!Giọng nói anh mang theo sự vô lực, dường như cả thế giới đang sụp đổ.“Tớ từ chối rồi.” Giọng nói cô gái dịu dàng như nước, giống như đang vỗ về những cảm xúc tiêu cực đang bủa vây chàng trai.Cô nói như vậy, Giang Vĩ thật lâu không có phản ứng.Phương Nhật Hạ mỉm cười, nụ cười như gió xuân tháng một, đẹp đẽ đến mức không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ một biểu tình của cô.Thiếu nữ nhìn anh, hai mắt trong veo thuần khiết, giờ phút này tựa như một tiên nữ đang tới cứu rỗi cuộc đời anh: “Người tớ thích là cậu, A Vĩ.”Trái tim Giang Vĩ run lên, không dám tin đây là sự thật, cô gái mà anh tâm tâm niệm niệm, nói thích anh.Mũi anh hơi chua xót, trái tim không ngừng đập lên, biểu thị đây là sự thật không phải mơ.“Tớ cũng thích cậu, rất lâu rồi Hạ Hạ.”…Tác giả có lời muốn nói: Độc giả kêu gào tỏ tình quá, phận làm tác giả thôi thì cho hai người yêu nhau vậy!!!.
Mùa thu đến, không còn cái nắng gắt gao chói chang của mùa hè mà thay vào đó là những cơn gió mát mẻ mang theo hương thơm của cỏ cây hoa lá.
Lớp mười hai không giống như lớp mười và mười một, vẫn có thể vừa học vừa chơi.
Nhưng lớp mười hai ngay cả thời gian rảnh cũng không có, chỉ biết vùi đầu vào học.
Sau khai giảng, Phương Nhật Hạ chính thức trở thành nô lệ của học tập, ba mẹ Phương đều nhìn không quen.
Tuy mới bắt đầu học kì nhưng trường học cũng không nương tình, tổ chức thi thử vào tuần tới, đúng là muốn mạng người mà!
Bây giờ ngoài thời gian đi học trên trường ra thì thời gian cô ở quán cà phê Thiên Đường* là nhiều nhất.
****Chỗ nam chính làm việc! ***
Nhiều lúc cô cảm thấy vô cùng bội phục Giang đại thần, vì sao anh có thể vừa đi học lại vừa đi làm mà vẫn có thể học giỏi như thế, hạng nhất của anh chưa từng bị lung lay.
Quả nhiên là bộ óc thiên tài!
Người thường sao có thể so sánh chứ.
Dạo gần đây Phương Nhật Hạ rất liều mạng, cô muốn nhanh chóng đuổi kịp Giang Vĩ, vốn dĩ cô đã sắp quên mất bản thân mình từng đạp nhầm “bãi phân trâu” từ lâu, không ngờ cư nhiên “bãi phân châu” ấy lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô, còn nói nhảm với cô.
“Vì cậu tôi có thể thay đổi!”
Phương Nhật Hạ đối với câu nói không đầu không đuôi, đầu đầy dấu chấm hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác không hiểu Phó Từ đang có ý gì: “Cậu muốn nói gì?”
“Ý tôi là cậu có thể cho tôi một cơ hội không?”
Câu nói này vừa đúng lúc bị Giang đại thần nghe được, anh nhìn hai người trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu tình gì, môi mím lại, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hai người như muốn thiêu trụi, như vỡ lẽ ra điều gì đó, lặng lẽ rời khỏi.
Phương Nhật Hạ nhìn hắn ta, xác định hắn ta nghiêm túc thì biểu tình lạnh nhạt: “Không thể.
”
Lời nói của cô dứt khoát, không hề chừa mặt mũi cho hắn, tựa như tình cảnh ở sân vận động ngày đó, cô gái bị hắn ta từ chối đến tuyệt tình.
So cho cùng, cô không giống với hắn, không buông những lời lẽ nhục mạ.
…
Lúc Phương Nhật Hạ quay về lớp, tiếng chuông reo lên báo hiệu hết giờ ra chơi, Ôn Nhu phía trên nhịn không được quay xuống nói nhỏ với cô.
“Vừa rồi Giang Vĩ nhìn thấy cậu đứng với Phó Từ, sắc mặt không được tốt lắm, bây giờ cũng chưa thấy quay lại.
”
“Cái gì? Cậu ấy đi đâu rồi?”
Ôn Nhu lắc đầu: “Tớ cũng không biết.
”
Phương Nhật Hạ đem điện thoại trong cặp ra nhắn tin cho Giang Vĩ.
Cô hỏi anh đang ở đâu.
Thiếu nữ sốt ruột nhìn di động, lòng nóng như lửa đốt.
Không phải anh hiểu lầm quan hệ của bọn họ đó chứ!
Trong lòng cô thầm mắng tên Phó chó đó không biết bao nhiêu lần.
Lát sau thấy Giang Vĩ trả lời lại.
Bạn học nhỏ Giang: [ Sân thượng.
]
Phương Nhật Hạ nhìn thấy tin nhắn, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Ôn Nhu nhìn thấy cô chuẩn bị rời đi, lo lắng nói: “Vào lớp rồi mà, tiết cô phù thuỷ đó!”
Phương Nhật Hạ vội vàng đáp lại: “Cậu giúp mình báo ốm.
”
…
Lên tới sân thượng tầng bốn, Phương Nhật Hạ đã thấy Giang Vĩ.
Anh đưa lưng về phía cô, ngồi trên ghế cách đó không xa, mặc áo đồng phục, vai rộng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, không biết là đang nhìn cái gì ở phía xa xa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Vĩ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của người con gái, đầu óc anh trì trệ.
Anh…vẫn chưa kịp giấu đi điếu thuốc trong tay.
Phương Nhật Hạ sửng sốt, nhìn điếu thuốc được kẹp trong tay, ánh lửa màu đỏ đập vào mắt cô rõ ràng.
Nhìn động tác thuần thục kẹp điếu thuốc trong tay, cô biết đây không phải lần đầu.
Hai người nhất thời không nói gì.
Bầu không khí rơi vào trạng thái tĩnh lặng, xung quanh chỉ có mùi thuốc lá, hơi khó ngửi.
Giang Vĩ đem điếu thuốc trong tay ném xuống sàn, dùng chân dẫm lên.
Sau cùng vẫn là anh lên tiếng: “Làm hoà rồi?”
Vừa mới hút thuốc, giọng nói anh khàn khàn trầm thấp hơn thường ngày.
Cô ngây ngốc nhìn anh, sau đó mới chậm rãi hiểu ra.
Anh cho rằng cô và Phó Từ làm hoà rồi, chuẩn bị ở bên nhau.
Dù gì cô đã theo đuổi hắn ta rất lâu rồi, đâu thể nói bỏ là bỏ được.
Thiếu nữ trước mặt có làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn với đôi mắt to tròn và sáng ngời như hai viên ngọc lấp lánh, nhìn chăm chú anh: “Cậu ta nói tớ có thể cho cậu ta một cơ hội không.
”
Hai tay Giang Vĩ siết chặt, mắt nhắm lại rồi từ từ mở ra, trong ánh mắt tràn ngập tư vị chua xót cùng sụp đổ: “Đủ rồi.
”
Đừng nói nữa.
Cầu xin em, Hạ Hạ!
Giọng nói anh mang theo sự vô lực, dường như cả thế giới đang sụp đổ.
“Tớ từ chối rồi.
” Giọng nói cô gái dịu dàng như nước, giống như đang vỗ về những cảm xúc tiêu cực đang bủa vây chàng trai.
Cô nói như vậy, Giang Vĩ thật lâu không có phản ứng.
Phương Nhật Hạ mỉm cười, nụ cười như gió xuân tháng một, đẹp đẽ đến mức không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ một biểu tình của cô.
Thiếu nữ nhìn anh, hai mắt trong veo thuần khiết, giờ phút này tựa như một tiên nữ đang tới cứu rỗi cuộc đời anh: “Người tớ thích là cậu, A Vĩ.
”
Trái tim Giang Vĩ run lên, không dám tin đây là sự thật, cô gái mà anh tâm tâm niệm niệm, nói thích anh.
Mũi anh hơi chua xót, trái tim không ngừng đập lên, biểu thị đây là sự thật không phải mơ.
“Tớ cũng thích cậu, rất lâu rồi Hạ Hạ.
”
…
Tác giả có lời muốn nói: Độc giả kêu gào tỏ tình quá, phận làm tác giả thôi thì cho hai người yêu nhau vậy!!!.
Tình Yêu Không Chậm TrễTác giả: Hải YếnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐầu tháng sáu mùa hè đến, trời nắng chói chang, trên trời một đám mây cũng không có, chỉ cần bước ra ngoài liền bị ánh mặt trời thiêu rụi. Trên bục giảng, tiếng thầy cô đọc bài vang lên, hoà vào cái nóng bức của mùa hè. Ở dưới tiếng xì xào bàn tán của học sinh rầm rì mãi không dứt, Diệp Tiểu Mạn ngồi bên cạnh cúi xuống nói nhỏ với Phương Nhật Hạ: "Trời nóng như này mà Bông Hắc Đế còn cố gắng lấy thời gian để giảng bài nữa. " Phương Nhật Hạ không nghe cô ấy nói gì, chỉ gật đầu qua loa, sau đó lại lén mở điện thoại ra nhìn giờ, mỗi lần xem xong lại liên tục thở dài. Diệp Tiểu Mạn nhìn biểu tình của bạn thân không khỏi buồn cười: "Cậu làm gì mà thở dài như ông cụ non thế. " "Nói cậu cũng không hiểu. " Diệp Tiểu Mạn xì một tiếng, quay đầu qua tiếp tục chép bài. Lần này Phương Nhật Hạ dựng thẳng sách giáo khoa lên bàn rồi nằm dài xuống, cách một phút lại mở điện thoại lên một lần, Diệp Tiểu Mạn bên cạnh nhìn không nổi nữa lên tiếng hỏi: "Làm gì mà cứ mở điện thoại mãi thế?" Phương Nhật Hạ… Mùa thu đến, không còn cái nắng gắt gao chói chang của mùa hè mà thay vào đó là những cơn gió mát mẻ mang theo hương thơm của cỏ cây hoa lá.Lớp mười hai không giống như lớp mười và mười một, vẫn có thể vừa học vừa chơi.Nhưng lớp mười hai ngay cả thời gian rảnh cũng không có, chỉ biết vùi đầu vào học.Sau khai giảng, Phương Nhật Hạ chính thức trở thành nô lệ của học tập, ba mẹ Phương đều nhìn không quen.Tuy mới bắt đầu học kì nhưng trường học cũng không nương tình, tổ chức thi thử vào tuần tới, đúng là muốn mạng người mà!Bây giờ ngoài thời gian đi học trên trường ra thì thời gian cô ở quán cà phê Thiên Đường* là nhiều nhất.****Chỗ nam chính làm việc! ***Nhiều lúc cô cảm thấy vô cùng bội phục Giang đại thần, vì sao anh có thể vừa đi học lại vừa đi làm mà vẫn có thể học giỏi như thế, hạng nhất của anh chưa từng bị lung lay.Quả nhiên là bộ óc thiên tài!Người thường sao có thể so sánh chứ.Dạo gần đây Phương Nhật Hạ rất liều mạng, cô muốn nhanh chóng đuổi kịp Giang Vĩ, vốn dĩ cô đã sắp quên mất bản thân mình từng đạp nhầm “bãi phân trâu” từ lâu, không ngờ cư nhiên “bãi phân châu” ấy lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô, còn nói nhảm với cô.“Vì cậu tôi có thể thay đổi!”Phương Nhật Hạ đối với câu nói không đầu không đuôi, đầu đầy dấu chấm hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác không hiểu Phó Từ đang có ý gì: “Cậu muốn nói gì?”“Ý tôi là cậu có thể cho tôi một cơ hội không?”Câu nói này vừa đúng lúc bị Giang đại thần nghe được, anh nhìn hai người trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu tình gì, môi mím lại, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hai người như muốn thiêu trụi, như vỡ lẽ ra điều gì đó, lặng lẽ rời khỏi.Phương Nhật Hạ nhìn hắn ta, xác định hắn ta nghiêm túc thì biểu tình lạnh nhạt: “Không thể.”Lời nói của cô dứt khoát, không hề chừa mặt mũi cho hắn, tựa như tình cảnh ở sân vận động ngày đó, cô gái bị hắn ta từ chối đến tuyệt tình.So cho cùng, cô không giống với hắn, không buông những lời lẽ nhục mạ.…Lúc Phương Nhật Hạ quay về lớp, tiếng chuông reo lên báo hiệu hết giờ ra chơi, Ôn Nhu phía trên nhịn không được quay xuống nói nhỏ với cô.“Vừa rồi Giang Vĩ nhìn thấy cậu đứng với Phó Từ, sắc mặt không được tốt lắm, bây giờ cũng chưa thấy quay lại.”“Cái gì? Cậu ấy đi đâu rồi?”Ôn Nhu lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”Phương Nhật Hạ đem điện thoại trong cặp ra nhắn tin cho Giang Vĩ.Cô hỏi anh đang ở đâu.Thiếu nữ sốt ruột nhìn di động, lòng nóng như lửa đốt.Không phải anh hiểu lầm quan hệ của bọn họ đó chứ!Trong lòng cô thầm mắng tên Phó chó đó không biết bao nhiêu lần.Lát sau thấy Giang Vĩ trả lời lại.Bạn học nhỏ Giang: [ Sân thượng.]Phương Nhật Hạ nhìn thấy tin nhắn, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.Ôn Nhu nhìn thấy cô chuẩn bị rời đi, lo lắng nói: “Vào lớp rồi mà, tiết cô phù thuỷ đó!”Phương Nhật Hạ vội vàng đáp lại: “Cậu giúp mình báo ốm.”…Lên tới sân thượng tầng bốn, Phương Nhật Hạ đã thấy Giang Vĩ.Anh đưa lưng về phía cô, ngồi trên ghế cách đó không xa, mặc áo đồng phục, vai rộng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, không biết là đang nhìn cái gì ở phía xa xa.Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Vĩ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của người con gái, đầu óc anh trì trệ.Anh…vẫn chưa kịp giấu đi điếu thuốc trong tay.Phương Nhật Hạ sửng sốt, nhìn điếu thuốc được kẹp trong tay, ánh lửa màu đỏ đập vào mắt cô rõ ràng.Nhìn động tác thuần thục kẹp điếu thuốc trong tay, cô biết đây không phải lần đầu.Hai người nhất thời không nói gì.Bầu không khí rơi vào trạng thái tĩnh lặng, xung quanh chỉ có mùi thuốc lá, hơi khó ngửi.Giang Vĩ đem điếu thuốc trong tay ném xuống sàn, dùng chân dẫm lên.Sau cùng vẫn là anh lên tiếng: “Làm hoà rồi?”Vừa mới hút thuốc, giọng nói anh khàn khàn trầm thấp hơn thường ngày.Cô ngây ngốc nhìn anh, sau đó mới chậm rãi hiểu ra.Anh cho rằng cô và Phó Từ làm hoà rồi, chuẩn bị ở bên nhau.Dù gì cô đã theo đuổi hắn ta rất lâu rồi, đâu thể nói bỏ là bỏ được.Thiếu nữ trước mặt có làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn với đôi mắt to tròn và sáng ngời như hai viên ngọc lấp lánh, nhìn chăm chú anh: “Cậu ta nói tớ có thể cho cậu ta một cơ hội không.”Hai tay Giang Vĩ siết chặt, mắt nhắm lại rồi từ từ mở ra, trong ánh mắt tràn ngập tư vị chua xót cùng sụp đổ: “Đủ rồi.”Đừng nói nữa.Cầu xin em, Hạ Hạ!Giọng nói anh mang theo sự vô lực, dường như cả thế giới đang sụp đổ.“Tớ từ chối rồi.” Giọng nói cô gái dịu dàng như nước, giống như đang vỗ về những cảm xúc tiêu cực đang bủa vây chàng trai.Cô nói như vậy, Giang Vĩ thật lâu không có phản ứng.Phương Nhật Hạ mỉm cười, nụ cười như gió xuân tháng một, đẹp đẽ đến mức không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ một biểu tình của cô.Thiếu nữ nhìn anh, hai mắt trong veo thuần khiết, giờ phút này tựa như một tiên nữ đang tới cứu rỗi cuộc đời anh: “Người tớ thích là cậu, A Vĩ.”Trái tim Giang Vĩ run lên, không dám tin đây là sự thật, cô gái mà anh tâm tâm niệm niệm, nói thích anh.Mũi anh hơi chua xót, trái tim không ngừng đập lên, biểu thị đây là sự thật không phải mơ.“Tớ cũng thích cậu, rất lâu rồi Hạ Hạ.”…Tác giả có lời muốn nói: Độc giả kêu gào tỏ tình quá, phận làm tác giả thôi thì cho hai người yêu nhau vậy!!!.