Tác giả:

CHƯƠNG 1 Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Bảo Ngọc. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Bảo Ngọc mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy,…

Chương 39

Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu AnhTác giả: Tiểu NãiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngCHƯƠNG 1 Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Bảo Ngọc. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Bảo Ngọc mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy,… CHƯƠNG 39Tiêu Chính Thịnh bắt đầu giới thiệu con trai duy nhất của mình với tất cả mọi người.Ông ta nói những gì, Bảo Ngọc không hề nghe thấy, trong mắt cô chỉ có Tiêu Mặc Ngôn. Đôi mắt anh buông nửa, con ngươi màu lưu ly như gợn sóng, không nhìn ra vui buồn.Từ đầu tới cuối, anh yên lặng đứng cạnh ba mình, làm Tiêu Mặc Ngôn, con trai duy nhất của tống giám đốc Tiêu Thị, chính thức ra mắt công chúng.Rất nhiều thiếu nữ đỏ mặt nhìn anh.Bắc Khởi Hiên đứng trong một góc nơi ánh đèn không chiếu tới, bưng chén rượu trong tay, nhìn cặp ba con kia đầy lạnh lùng. Anh biết, nhất định là Hà Hạnh mất rất nhiều công sức mới có thể khiến Tiêu Mặc Ngôn xuất hiện một cách bình thường như vậy.Khóe môi từ từ cong lên, Bắc Khởi Hiên nâng chén bên môi, khẽ nhấp một ngụm.Trái lại, mong là Tiêu Mặc Ngôn vẫn luôn bình thường như vậy mới tốt.Sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt, chủ tịch thành phố Trương phát biểu đôi lời, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Sau đó, một chiếc bánh kem đường kính một mét được đẩy lên, chính giữa cắm số “18”, ý nghĩ 18 năm thành lập của Tiêu Thị, xung quay bày một chuỗi ô mai mọng nước.Ánh đèn trong sảnh lập tức tối xuống, tụ lại ở ngọn nến trên chiếc bánh, từ từ đưa đến trước mặt Tiêu Chính Thịnh.Sự chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, không ai để ý tới, Tiêu Mặc Ngôn trong bóng tối, khi nhìn thấy bánh gato được mang lên, con ngươi không ngừng khuếch tán, ánh mắt trở nên đờ đẫn, gắt gao nhìn chặt vào chiếc bánh.Trong khoảnh khắc, hắn như nhìn thấy một chiếc bánh gato được cắm nến sáng đưa tới trước mặt, bên tai vang lên giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: “Tiêu Mặc Ngôn, sinh nhật vui vẻ.”“Tiêu Mặc Ngôn… cùng mẹ rời khỏi thế giới dơ bẩn này đi, chúng ta sẽ không bao giờ cách xa… không ai có thể cướp con đi khỏi tay mẹ.”“Tiêu Mặc Ngôn… sao con không ăn? Đây là bánh gato dâu tây, là món bánh mà con rất thích ăn nên mẹ đã làm cho con đấy… Ngoan, đừng sợ, hai mẹ con mình cùng ăn nào.”Ăn xong sẽ không còn đau khổ nữa…Khi đó, người phụ nữ yếu ớt đó đã nói như vậy.Tiêu Chính Thịnh trong tiếng vỗ tay của mọi người, mỉm cười gật đầu, đang định lấy dao cắt bánh, bỗng nhiên dao trong tay bị người khác đoạt mất. Ông giật mình, quay đầu nhìn về phía con trai, thấy nụ cười quỷ dị trên mặt anh, sắc mặt đại biến, quát lên: “Tiêu Mặc Ngôn.”Tiêu Mặc Ngôn từng bước tiến lại gần chiếc bánh gato, giơ dao lên, chém mạnh xuống.Lập tức, bơ bị văng ra bốn phía. Mọi người đều bị hành động của cậu chủ Tiêu dọa sợ, trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh mang nụ cười quỷ dị, vung dao loạn xạ, ai cũng bị dọa lui về phía sau.Tiêu Chính Thịnh đầu tiên là sững sờ sau đó phản ứng kịp vội gọi lớn: “Người đâu, mau đỡ nó.”Hai nhân viên đi lên muốn ngăn cản anh, nhưng chỉ mới tiếp cận đến gần đã bị đẩy văng sang một bên. Hai mắt anh trợn to, vằn lên tia máu, chém nát bánh gato nhưng vẫn chưa chịu dừng tay.Tất cả mọi người đều chấn kinh, mà một màn này vừa vặn bị phóng viên bắt gặp, âm thanh máy chụp liên tiếp vang lên.Thấy rõ những tia máu đỏ quen thuộc trong mắt anh, Bảo Ngọc không kịp nghĩ ngợi vội lao tới: “Tiêu Mặc Ngôn. Đừng mà.” Cô từ phía sau ôm chặt lấy anh, muốn ngăn cản trước khi anh làm những việc hại tới bản thân.Tình trạng đột ngột xảy ra trước mắt, lần nữa làm mọi người kinh ngạc.Bắc Khởi Hiên sắc mặt bỗng ngưng trệ, nụ cười đùa cợt trên môi bỗng chốc cứng đờ.

CHƯƠNG 39

Tiêu Chính Thịnh bắt đầu giới thiệu con trai duy nhất của mình với tất cả mọi người.

Ông ta nói những gì, Bảo Ngọc không hề nghe thấy, trong mắt cô chỉ có Tiêu Mặc Ngôn. Đôi mắt anh buông nửa, con ngươi màu lưu ly như gợn sóng, không nhìn ra vui buồn.

Từ đầu tới cuối, anh yên lặng đứng cạnh ba mình, làm Tiêu Mặc Ngôn, con trai duy nhất của tống giám đốc Tiêu Thị, chính thức ra mắt công chúng.

Rất nhiều thiếu nữ đỏ mặt nhìn anh.

Bắc Khởi Hiên đứng trong một góc nơi ánh đèn không chiếu tới, bưng chén rượu trong tay, nhìn cặp ba con kia đầy lạnh lùng. Anh biết, nhất định là Hà Hạnh mất rất nhiều công sức mới có thể khiến Tiêu Mặc Ngôn xuất hiện một cách bình thường như vậy.

Khóe môi từ từ cong lên, Bắc Khởi Hiên nâng chén bên môi, khẽ nhấp một ngụm.

Trái lại, mong là Tiêu Mặc Ngôn vẫn luôn bình thường như vậy mới tốt.

Sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt, chủ tịch thành phố Trương phát biểu đôi lời, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Sau đó, một chiếc bánh kem đường kính một mét được đẩy lên, chính giữa cắm số “18”, ý nghĩ 18 năm thành lập của Tiêu Thị, xung quay bày một chuỗi ô mai mọng nước.

Ánh đèn trong sảnh lập tức tối xuống, tụ lại ở ngọn nến trên chiếc bánh, từ từ đưa đến trước mặt Tiêu Chính Thịnh.

Sự chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, không ai để ý tới, Tiêu Mặc Ngôn trong bóng tối, khi nhìn thấy bánh gato được mang lên, con ngươi không ngừng khuếch tán, ánh mắt trở nên đờ đẫn, gắt gao nhìn chặt vào chiếc bánh.

Trong khoảnh khắc, hắn như nhìn thấy một chiếc bánh gato được cắm nến sáng đưa tới trước mặt, bên tai vang lên giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: “Tiêu Mặc Ngôn, sinh nhật vui vẻ.”

“Tiêu Mặc Ngôn… cùng mẹ rời khỏi thế giới dơ bẩn này đi, chúng ta sẽ không bao giờ cách xa… không ai có thể cướp con đi khỏi tay mẹ.”

“Tiêu Mặc Ngôn… sao con không ăn? Đây là bánh gato dâu tây, là món bánh mà con rất thích ăn nên mẹ đã làm cho con đấy… Ngoan, đừng sợ, hai mẹ con mình cùng ăn nào.”

Ăn xong sẽ không còn đau khổ nữa…

Khi đó, người phụ nữ yếu ớt đó đã nói như vậy.

Tiêu Chính Thịnh trong tiếng vỗ tay của mọi người, mỉm cười gật đầu, đang định lấy dao cắt bánh, bỗng nhiên dao trong tay bị người khác đoạt mất. Ông giật mình, quay đầu nhìn về phía con trai, thấy nụ cười quỷ dị trên mặt anh, sắc mặt đại biến, quát lên: “Tiêu Mặc Ngôn.”

Tiêu Mặc Ngôn từng bước tiến lại gần chiếc bánh gato, giơ dao lên, chém mạnh xuống.

Lập tức, bơ bị văng ra bốn phía. Mọi người đều bị hành động của cậu chủ Tiêu dọa sợ, trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh mang nụ cười quỷ dị, vung dao loạn xạ, ai cũng bị dọa lui về phía sau.

Tiêu Chính Thịnh đầu tiên là sững sờ sau đó phản ứng kịp vội gọi lớn: “Người đâu, mau đỡ nó.”

Hai nhân viên đi lên muốn ngăn cản anh, nhưng chỉ mới tiếp cận đến gần đã bị đẩy văng sang một bên. Hai mắt anh trợn to, vằn lên tia máu, chém nát bánh gato nhưng vẫn chưa chịu dừng tay.

Tất cả mọi người đều chấn kinh, mà một màn này vừa vặn bị phóng viên bắt gặp, âm thanh máy chụp liên tiếp vang lên.

Thấy rõ những tia máu đỏ quen thuộc trong mắt anh, Bảo Ngọc không kịp nghĩ ngợi vội lao tới: “Tiêu Mặc Ngôn. Đừng mà.” Cô từ phía sau ôm chặt lấy anh, muốn ngăn cản trước khi anh làm những việc hại tới bản thân.

Tình trạng đột ngột xảy ra trước mắt, lần nữa làm mọi người kinh ngạc.

Bắc Khởi Hiên sắc mặt bỗng ngưng trệ, nụ cười đùa cợt trên môi bỗng chốc cứng đờ.

Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu AnhTác giả: Tiểu NãiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngCHƯƠNG 1 Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Bảo Ngọc. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Bảo Ngọc mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy,… CHƯƠNG 39Tiêu Chính Thịnh bắt đầu giới thiệu con trai duy nhất của mình với tất cả mọi người.Ông ta nói những gì, Bảo Ngọc không hề nghe thấy, trong mắt cô chỉ có Tiêu Mặc Ngôn. Đôi mắt anh buông nửa, con ngươi màu lưu ly như gợn sóng, không nhìn ra vui buồn.Từ đầu tới cuối, anh yên lặng đứng cạnh ba mình, làm Tiêu Mặc Ngôn, con trai duy nhất của tống giám đốc Tiêu Thị, chính thức ra mắt công chúng.Rất nhiều thiếu nữ đỏ mặt nhìn anh.Bắc Khởi Hiên đứng trong một góc nơi ánh đèn không chiếu tới, bưng chén rượu trong tay, nhìn cặp ba con kia đầy lạnh lùng. Anh biết, nhất định là Hà Hạnh mất rất nhiều công sức mới có thể khiến Tiêu Mặc Ngôn xuất hiện một cách bình thường như vậy.Khóe môi từ từ cong lên, Bắc Khởi Hiên nâng chén bên môi, khẽ nhấp một ngụm.Trái lại, mong là Tiêu Mặc Ngôn vẫn luôn bình thường như vậy mới tốt.Sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt, chủ tịch thành phố Trương phát biểu đôi lời, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Sau đó, một chiếc bánh kem đường kính một mét được đẩy lên, chính giữa cắm số “18”, ý nghĩ 18 năm thành lập của Tiêu Thị, xung quay bày một chuỗi ô mai mọng nước.Ánh đèn trong sảnh lập tức tối xuống, tụ lại ở ngọn nến trên chiếc bánh, từ từ đưa đến trước mặt Tiêu Chính Thịnh.Sự chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, không ai để ý tới, Tiêu Mặc Ngôn trong bóng tối, khi nhìn thấy bánh gato được mang lên, con ngươi không ngừng khuếch tán, ánh mắt trở nên đờ đẫn, gắt gao nhìn chặt vào chiếc bánh.Trong khoảnh khắc, hắn như nhìn thấy một chiếc bánh gato được cắm nến sáng đưa tới trước mặt, bên tai vang lên giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: “Tiêu Mặc Ngôn, sinh nhật vui vẻ.”“Tiêu Mặc Ngôn… cùng mẹ rời khỏi thế giới dơ bẩn này đi, chúng ta sẽ không bao giờ cách xa… không ai có thể cướp con đi khỏi tay mẹ.”“Tiêu Mặc Ngôn… sao con không ăn? Đây là bánh gato dâu tây, là món bánh mà con rất thích ăn nên mẹ đã làm cho con đấy… Ngoan, đừng sợ, hai mẹ con mình cùng ăn nào.”Ăn xong sẽ không còn đau khổ nữa…Khi đó, người phụ nữ yếu ớt đó đã nói như vậy.Tiêu Chính Thịnh trong tiếng vỗ tay của mọi người, mỉm cười gật đầu, đang định lấy dao cắt bánh, bỗng nhiên dao trong tay bị người khác đoạt mất. Ông giật mình, quay đầu nhìn về phía con trai, thấy nụ cười quỷ dị trên mặt anh, sắc mặt đại biến, quát lên: “Tiêu Mặc Ngôn.”Tiêu Mặc Ngôn từng bước tiến lại gần chiếc bánh gato, giơ dao lên, chém mạnh xuống.Lập tức, bơ bị văng ra bốn phía. Mọi người đều bị hành động của cậu chủ Tiêu dọa sợ, trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh mang nụ cười quỷ dị, vung dao loạn xạ, ai cũng bị dọa lui về phía sau.Tiêu Chính Thịnh đầu tiên là sững sờ sau đó phản ứng kịp vội gọi lớn: “Người đâu, mau đỡ nó.”Hai nhân viên đi lên muốn ngăn cản anh, nhưng chỉ mới tiếp cận đến gần đã bị đẩy văng sang một bên. Hai mắt anh trợn to, vằn lên tia máu, chém nát bánh gato nhưng vẫn chưa chịu dừng tay.Tất cả mọi người đều chấn kinh, mà một màn này vừa vặn bị phóng viên bắt gặp, âm thanh máy chụp liên tiếp vang lên.Thấy rõ những tia máu đỏ quen thuộc trong mắt anh, Bảo Ngọc không kịp nghĩ ngợi vội lao tới: “Tiêu Mặc Ngôn. Đừng mà.” Cô từ phía sau ôm chặt lấy anh, muốn ngăn cản trước khi anh làm những việc hại tới bản thân.Tình trạng đột ngột xảy ra trước mắt, lần nữa làm mọi người kinh ngạc.Bắc Khởi Hiên sắc mặt bỗng ngưng trệ, nụ cười đùa cợt trên môi bỗng chốc cứng đờ.

Chương 39