CHƯƠNG 1 Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Bảo Ngọc. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Bảo Ngọc mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy,…
Chương 516
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu AnhTác giả: Tiểu NãiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngCHƯƠNG 1 Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Bảo Ngọc. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Bảo Ngọc mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy,… Chương 516“Ừm.”Sau khi chị Điềm đi khỏi, chỉ còn lại Tiêu Mặc Ngôn và Bảo Ngọc đang đứng ở đằng kia, hai người nhìn nhau một cái, Bảo Ngọc tiến lên phía trước, đưa tay khoác lên cánh tay của anh, đầu chống ở đầu vai của anh, nhẹ giọng nói: “Có phải người mà chúng ta nghĩ đến là cùng một người không?”Tiêu Mặc Ngôn rũ mắt xuống, trong mắt có một tia sáng vượt qua, có thể so sánh với ánh sáng mùa xuân, khó mà nắm lấy được.Bảo Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn anh: “Tiêu Mặc Ngôn, dù sao anh ta cũng là anh em ruột của anh, là người còn thân thiết hơn so với ba của anh. Anh ta đã chịu qua khổ cực, cũng không hề ít hơn anh…”Cho đến bây giờ, Bảo Ngọc vẫn còn nhớ rõ những lời mà ông Hình đã từng nói.Anh ta bị người khác nhốt dưới tầng hầm kéo dài đến mười một năm, chưa từng nhìn thấy ánh sáng và gió ở thế giới bên ngoài, thậm chí ngay cả đứng thẳng lên cũng là một vấn đề, đau khổ như vậy không phải ai cũng có thể cắn răng gắng gượng được. Lúc trước cô sẽ chỉ cảm thấy Tiêu Mặc Ngôn có một tuổi thơ vất vả, hiện tại cô cảm thấy Tiêu Tuyệt mới là người khiến người khác cảm thấy thương cảm.Cô tự nói với mình đó chỉ là đồng cảm.Tiêu Mặc Ngôn cúi đầu: “Tôi không thích em nói đỡ cho anh ta.” Không chỉ có như vậy, anh càng không thích trong lòng cô lại chứa hình bóng của một người đàn ông khác, cho dù là anh em song sinh trên danh nghĩa của anh.Bảo Ngọc day day trán, chuyển đến trước người anh, không hề chớp mắt mà nhìn lại anh: “Tiêu Mặc Ngôn, đây đều là những thứ mà anh cần phải đối mặt, anh không có khả năng bỏ qua những người có quan hệ máu mủ với anh. Em nghĩ nếu như có thể lựa chọn, đây cũng không phải là kết quả mà anh ta muốn, anh ta nhằm vào Hồng môn có lẽ là muốn trả thù.” Bảo Ngọc ngừng nói, nghĩ đến cặp mắt tà ác khiến cho lòng người cảm thấy sợ hãi của Tiêu Tuyệt, cô chậm rãi lên tiếng: “Có lẽ anh ta cũng chỉ muốn gây sự chú ý của người khác, điều đó sẽ chứng minh sự tồn tại của anh ta.”Đây là chuyện mà cô có thể nghĩ đến, có thể giải thích hợp lý nhất.Người đàn ông kia so với Tiêu Mặc Ngôn càng nhạy cảm hơn, càng sợ bị tổn thương hơn, cho dù anh ta đang làm cái gì đều xuất phát từ bản năng bảo vệ bản thân, cho dù bởi vì vậy mà tổn thương người khác, anh ta cũng không hề biết. Tựa như lúc anh ta bị người khác gây thương tích, thảm hại, anh ta cũng không oán không hận. Đó chính là một loại bản năng tuân theo chuỗi thức ăn, cường giả, mãi mãi cũng chỉ có thể yếu ớt mà nắm giữ.Bảo Ngọc chỉ là nghĩ như vậy, nhưng thật giống như lập tức tiến gần sát với thế giới tinh thần của Tiêu Tuyệt, cảm giác này rất kỳ lạ, cô biết suy đoán của cô không hề sai, tuy là suy nghĩ từ một chiều nhưng loại hiểu biết kia ngay cả chính cô cũng cảm thấy sợ hãi, dường như Tiêu Tuyệt chính là người như vậy.Mà cô lại hiểu dạng người này.Tiêu Mặc Ngôn không hề buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt của cô, từ vẻ mặt không biết làm sao của cô đến mê man, anh đều nhìn thấy hết tất cả. Từ trên mặt của cô nhìn thấy dáng vẻ không biết làm như thế nào vì người đàn ông khác, ánh mắt của anh dần dần tối tăm, cho đến khi tự mê man trong vòng xoáy do mình tạo ra.Anh cũng không muốn nói tới nữa, anh ôm cô từ phía sau, đem cô vây trong ngực của mình: “Bảo Ngọc, em là người của tôi.” Anh nói.Bảo Ngọc lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn anh cười cười, dường như cảm nhận được sự bất an của anh, giống như an ủi mà vỗ cánh tay của anh: “Vì vậy, cho đến hôm lễ giáng sinh mới thôi, anh cũng đừng nghĩ muốn trả hàng lại.” Giáng xinh, hôn lễ. lời mà Bảo Ngọc nhắc tới chính là niềm an ủi lớn nhất.Tiêu Mặc Ngôn rũ bỏ con ngươi tăm tối, nắm chặt lấy tay cô: “Bảo Ngọc, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời khỏi tôi, có đúng không?”Ánh mắt Bảo Ngọc dịu dàng nhẹ nhàng gật đầu: “Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không.” Kể từ sau khi cô tỉnh lại một lần nữa, cô đã thề với mình rằng cô sẽ không bỏ rơi người đàn ông đau khổ không nơi nương tựa này.
Chương 516
“Ừm.”
Sau khi chị Điềm đi khỏi, chỉ còn lại Tiêu Mặc Ngôn và Bảo Ngọc đang đứng ở đằng kia, hai người nhìn nhau một cái, Bảo Ngọc tiến lên phía trước, đưa tay khoác lên cánh tay của anh, đầu chống ở đầu vai của anh, nhẹ giọng nói: “Có phải người mà chúng ta nghĩ đến là cùng một người không?”
Tiêu Mặc Ngôn rũ mắt xuống, trong mắt có một tia sáng vượt qua, có thể so sánh với ánh sáng mùa xuân, khó mà nắm lấy được.
Bảo Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn anh: “Tiêu Mặc Ngôn, dù sao anh ta cũng là anh em ruột của anh, là người còn thân thiết hơn so với ba của anh. Anh ta đã chịu qua khổ cực, cũng không hề ít hơn anh…”
Cho đến bây giờ, Bảo Ngọc vẫn còn nhớ rõ những lời mà ông Hình đã từng nói.
Anh ta bị người khác nhốt dưới tầng hầm kéo dài đến mười một năm, chưa từng nhìn thấy ánh sáng và gió ở thế giới bên ngoài, thậm chí ngay cả đứng thẳng lên cũng là một vấn đề, đau khổ như vậy không phải ai cũng có thể cắn răng gắng gượng được. Lúc trước cô sẽ chỉ cảm thấy Tiêu Mặc Ngôn có một tuổi thơ vất vả, hiện tại cô cảm thấy Tiêu Tuyệt mới là người khiến người khác cảm thấy thương cảm.
Cô tự nói với mình đó chỉ là đồng cảm.
Tiêu Mặc Ngôn cúi đầu: “Tôi không thích em nói đỡ cho anh ta.” Không chỉ có như vậy, anh càng không thích trong lòng cô lại chứa hình bóng của một người đàn ông khác, cho dù là anh em song sinh trên danh nghĩa của anh.
Bảo Ngọc day day trán, chuyển đến trước người anh, không hề chớp mắt mà nhìn lại anh: “Tiêu Mặc Ngôn, đây đều là những thứ mà anh cần phải đối mặt, anh không có khả năng bỏ qua những người có quan hệ máu mủ với anh. Em nghĩ nếu như có thể lựa chọn, đây cũng không phải là kết quả mà anh ta muốn, anh ta nhằm vào Hồng môn có lẽ là muốn trả thù.” Bảo Ngọc ngừng nói, nghĩ đến cặp mắt tà ác khiến cho lòng người cảm thấy sợ hãi của Tiêu Tuyệt, cô chậm rãi lên tiếng: “Có lẽ anh ta cũng chỉ muốn gây sự chú ý của người khác, điều đó sẽ chứng minh sự tồn tại của anh ta.”
Đây là chuyện mà cô có thể nghĩ đến, có thể giải thích hợp lý nhất.
Người đàn ông kia so với Tiêu Mặc Ngôn càng nhạy cảm hơn, càng sợ bị tổn thương hơn, cho dù anh ta đang làm cái gì đều xuất phát từ bản năng bảo vệ bản thân, cho dù bởi vì vậy mà tổn thương người khác, anh ta cũng không hề biết. Tựa như lúc anh ta bị người khác gây thương tích, thảm hại, anh ta cũng không oán không hận. Đó chính là một loại bản năng tuân theo chuỗi thức ăn, cường giả, mãi mãi cũng chỉ có thể yếu ớt mà nắm giữ.
Bảo Ngọc chỉ là nghĩ như vậy, nhưng thật giống như lập tức tiến gần sát với thế giới tinh thần của Tiêu Tuyệt, cảm giác này rất kỳ lạ, cô biết suy đoán của cô không hề sai, tuy là suy nghĩ từ một chiều nhưng loại hiểu biết kia ngay cả chính cô cũng cảm thấy sợ hãi, dường như Tiêu Tuyệt chính là người như vậy.
Mà cô lại hiểu dạng người này.
Tiêu Mặc Ngôn không hề buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt của cô, từ vẻ mặt không biết làm sao của cô đến mê man, anh đều nhìn thấy hết tất cả. Từ trên mặt của cô nhìn thấy dáng vẻ không biết làm như thế nào vì người đàn ông khác, ánh mắt của anh dần dần tối tăm, cho đến khi tự mê man trong vòng xoáy do mình tạo ra.
Anh cũng không muốn nói tới nữa, anh ôm cô từ phía sau, đem cô vây trong ngực của mình: “Bảo Ngọc, em là người của tôi.” Anh nói.
Bảo Ngọc lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn anh cười cười, dường như cảm nhận được sự bất an của anh, giống như an ủi mà vỗ cánh tay của anh: “Vì vậy, cho đến hôm lễ giáng sinh mới thôi, anh cũng đừng nghĩ muốn trả hàng lại.” Giáng xinh, hôn lễ. lời mà Bảo Ngọc nhắc tới chính là niềm an ủi lớn nhất.
Tiêu Mặc Ngôn rũ bỏ con ngươi tăm tối, nắm chặt lấy tay cô: “Bảo Ngọc, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời khỏi tôi, có đúng không?”
Ánh mắt Bảo Ngọc dịu dàng nhẹ nhàng gật đầu: “Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không.” Kể từ sau khi cô tỉnh lại một lần nữa, cô đã thề với mình rằng cô sẽ không bỏ rơi người đàn ông đau khổ không nơi nương tựa này.
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu AnhTác giả: Tiểu NãiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngCHƯƠNG 1 Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Bảo Ngọc. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Bảo Ngọc mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy,… Chương 516“Ừm.”Sau khi chị Điềm đi khỏi, chỉ còn lại Tiêu Mặc Ngôn và Bảo Ngọc đang đứng ở đằng kia, hai người nhìn nhau một cái, Bảo Ngọc tiến lên phía trước, đưa tay khoác lên cánh tay của anh, đầu chống ở đầu vai của anh, nhẹ giọng nói: “Có phải người mà chúng ta nghĩ đến là cùng một người không?”Tiêu Mặc Ngôn rũ mắt xuống, trong mắt có một tia sáng vượt qua, có thể so sánh với ánh sáng mùa xuân, khó mà nắm lấy được.Bảo Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn anh: “Tiêu Mặc Ngôn, dù sao anh ta cũng là anh em ruột của anh, là người còn thân thiết hơn so với ba của anh. Anh ta đã chịu qua khổ cực, cũng không hề ít hơn anh…”Cho đến bây giờ, Bảo Ngọc vẫn còn nhớ rõ những lời mà ông Hình đã từng nói.Anh ta bị người khác nhốt dưới tầng hầm kéo dài đến mười một năm, chưa từng nhìn thấy ánh sáng và gió ở thế giới bên ngoài, thậm chí ngay cả đứng thẳng lên cũng là một vấn đề, đau khổ như vậy không phải ai cũng có thể cắn răng gắng gượng được. Lúc trước cô sẽ chỉ cảm thấy Tiêu Mặc Ngôn có một tuổi thơ vất vả, hiện tại cô cảm thấy Tiêu Tuyệt mới là người khiến người khác cảm thấy thương cảm.Cô tự nói với mình đó chỉ là đồng cảm.Tiêu Mặc Ngôn cúi đầu: “Tôi không thích em nói đỡ cho anh ta.” Không chỉ có như vậy, anh càng không thích trong lòng cô lại chứa hình bóng của một người đàn ông khác, cho dù là anh em song sinh trên danh nghĩa của anh.Bảo Ngọc day day trán, chuyển đến trước người anh, không hề chớp mắt mà nhìn lại anh: “Tiêu Mặc Ngôn, đây đều là những thứ mà anh cần phải đối mặt, anh không có khả năng bỏ qua những người có quan hệ máu mủ với anh. Em nghĩ nếu như có thể lựa chọn, đây cũng không phải là kết quả mà anh ta muốn, anh ta nhằm vào Hồng môn có lẽ là muốn trả thù.” Bảo Ngọc ngừng nói, nghĩ đến cặp mắt tà ác khiến cho lòng người cảm thấy sợ hãi của Tiêu Tuyệt, cô chậm rãi lên tiếng: “Có lẽ anh ta cũng chỉ muốn gây sự chú ý của người khác, điều đó sẽ chứng minh sự tồn tại của anh ta.”Đây là chuyện mà cô có thể nghĩ đến, có thể giải thích hợp lý nhất.Người đàn ông kia so với Tiêu Mặc Ngôn càng nhạy cảm hơn, càng sợ bị tổn thương hơn, cho dù anh ta đang làm cái gì đều xuất phát từ bản năng bảo vệ bản thân, cho dù bởi vì vậy mà tổn thương người khác, anh ta cũng không hề biết. Tựa như lúc anh ta bị người khác gây thương tích, thảm hại, anh ta cũng không oán không hận. Đó chính là một loại bản năng tuân theo chuỗi thức ăn, cường giả, mãi mãi cũng chỉ có thể yếu ớt mà nắm giữ.Bảo Ngọc chỉ là nghĩ như vậy, nhưng thật giống như lập tức tiến gần sát với thế giới tinh thần của Tiêu Tuyệt, cảm giác này rất kỳ lạ, cô biết suy đoán của cô không hề sai, tuy là suy nghĩ từ một chiều nhưng loại hiểu biết kia ngay cả chính cô cũng cảm thấy sợ hãi, dường như Tiêu Tuyệt chính là người như vậy.Mà cô lại hiểu dạng người này.Tiêu Mặc Ngôn không hề buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt của cô, từ vẻ mặt không biết làm sao của cô đến mê man, anh đều nhìn thấy hết tất cả. Từ trên mặt của cô nhìn thấy dáng vẻ không biết làm như thế nào vì người đàn ông khác, ánh mắt của anh dần dần tối tăm, cho đến khi tự mê man trong vòng xoáy do mình tạo ra.Anh cũng không muốn nói tới nữa, anh ôm cô từ phía sau, đem cô vây trong ngực của mình: “Bảo Ngọc, em là người của tôi.” Anh nói.Bảo Ngọc lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn anh cười cười, dường như cảm nhận được sự bất an của anh, giống như an ủi mà vỗ cánh tay của anh: “Vì vậy, cho đến hôm lễ giáng sinh mới thôi, anh cũng đừng nghĩ muốn trả hàng lại.” Giáng xinh, hôn lễ. lời mà Bảo Ngọc nhắc tới chính là niềm an ủi lớn nhất.Tiêu Mặc Ngôn rũ bỏ con ngươi tăm tối, nắm chặt lấy tay cô: “Bảo Ngọc, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời khỏi tôi, có đúng không?”Ánh mắt Bảo Ngọc dịu dàng nhẹ nhàng gật đầu: “Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không.” Kể từ sau khi cô tỉnh lại một lần nữa, cô đã thề với mình rằng cô sẽ không bỏ rơi người đàn ông đau khổ không nơi nương tựa này.