CHƯƠNG 1 Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Bảo Ngọc. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Bảo Ngọc mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy,…
Chương 691-692
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu AnhTác giả: Tiểu NãiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngCHƯƠNG 1 Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Bảo Ngọc. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Bảo Ngọc mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy,… Chương 691Lời Tuyết Kỳ nói không phải không có lý, Vy Hiên trầm mặc.Không nghĩ tới cô sẽ lo lắng như vậy, Tuyết Kỳ lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, hôm qua Dương Mạn Tinh tới nhà mình, nói là… anh họ của mình muốn ly hôn…”Vy Hiên cầm chặt di động, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.“Ôi, cho dù là cô chủ nhà họ Liên nhưng lấy phải một người không thương mình, cô ấy c*̃ng thật sự đáng thương…”Nhà họ Liên? Vy Hiên nghĩ đến người đàn ông tối hôm qua đưa mình trở về, do dự, hỏi: “Cô ấy có quan hệ gì với nhà họ Liên vậy?”“Hả, mình chưa nói cho cậu nghe à? Cô ấy được nhà họ Liên nhận làm con nuôi.”Thì ra là em gái của anh ta.Vy Hiên nhớ ra, trách không được người kia lại chạy đến tìm Trương Thanh Đình, nhưng tối hôm qua c*̃ng may anh ta… Cô ấy nhớ được, Trương Thanh Đình gọi anh ta là “Cẩn Hành “.“Vy Hiên” Lúc này Tuyết Kỳ thử thăm dò hỏi: “Nếu như anh họ mình ly hôn với Dương Mạn Tinh, vậy cậu và anh họ mình…”Không đợi cô nói xong, Vy Hiên liền chém đinh chặt sắt nói: “Không có khả năng.”Thái độ của cô mạnh mẽ cứng rắn hơn so với bất cứ lúc nào khác, điều này khiến cho Tuyết Kỳ cũng phải giật mình, nhưng lập tức lại thất vọng thở dài một tiếng, nói: “Mình biết, nếu cậu và anh họ mình có gì đó thì từ tám trăm năm trước sớm đã thành rồi, cũng không cần phải chờ đến tận bây giờ, nhưng… biết đâu anh họ mình lại không nghĩ như vậy thì sao.”Dừng một chút, lại nói: “Sáng hôm nay anh họ mình trở về có cố ý nhắc tới cậu với bác gái… bọn họ ở trong phòng nói chuyện rất lâu, ngay cả mình cũng không cho nghe.”Vy Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà cô ở tầng khá cao nên tầm mắt rất tốt, nhìn ra ngoài là bầu trời xanh rất thoải mái.Cô cố gắng giữ gìn ánh mắt đế nó không bị những cái khác làm cho vẩn đục, nơi đó vẫn còn trong sạch thì trái tim trong sáng của cô cũng vẫn còn, cô vẫn là Phạm Vy Hiên, là Vy Hiên mà ba cô ấy kiêu ngạo nâng ở trong tay.Cô híp mắt lại, giọng nói thật thấp: “Tuyết Kỳ, mình chỉ có cậu là bạn tốt nhất của mình, c*̃ng nhớ rõ chú dì đối tốt với mình, những chuyện khác sau này không cần nhắc đến nữa.”Rõ ràng Tuyết Kỳ cảm thấy được nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên thái độ của Vy Hiên mới có thể để thay đổi lớn như thế nhưng cô cũng không hỏi nhiều nữa, vừa lúc có điện thoại gọi đến, liền nói: “Vy Hiên, mình nghe điện thoại trước, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu sau.”Để điện thoại di động xuống, Vy Hiên vẫn sững sờ ngồi ở trên giường.Điện thoại rất nhanh lại vang lên, tưởng rằng Tuyết Kỳ gọi nên cô cũng không nhìn mà trực tiếp bắt máy.“Sao nãy giờ lại không nghe điện thoại?” Giọng nói đè nén sự tức giận chất vấn khiến cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà rùng mình một cái.Là Vũ.Từng có mấy giây như vậy, Vy Hiên muốn trốn tránh.Cô không muốn Vũ biết những chuyện xảy ra tối hôm qua, không muốn để cho Vũ nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, ngay cả tưởng tượng một chút cũng không được!Xa xa, chạy trốn tới một nơi không có anh.Sợ hãi thật sâu khiến cho cô muốn cúp điện thoại nhưng vào lúc này, cảm xúc của người đối diện lại buông lỏng, giọng nói vô cùng mất tự nhiên giống như bị sợ hãi quấn bên trên.Chương 692Nguồn thiếu chương.
Chương 691
Lời Tuyết Kỳ nói không phải không có lý, Vy Hiên trầm mặc.
Không nghĩ tới cô sẽ lo lắng như vậy, Tuyết Kỳ lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, hôm qua Dương Mạn Tinh tới nhà mình, nói là… anh họ của mình muốn ly hôn…”
Vy Hiên cầm chặt di động, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Ôi, cho dù là cô chủ nhà họ Liên nhưng lấy phải một người không thương mình, cô ấy c*̃ng thật sự đáng thương…”
Nhà họ Liên? Vy Hiên nghĩ đến người đàn ông tối hôm qua đưa mình trở về, do dự, hỏi: “Cô ấy có quan hệ gì với nhà họ Liên vậy?”
“Hả, mình chưa nói cho cậu nghe à? Cô ấy được nhà họ Liên nhận làm con nuôi.”
Thì ra là em gái của anh ta.
Vy Hiên nhớ ra, trách không được người kia lại chạy đến tìm Trương Thanh Đình, nhưng tối hôm qua c*̃ng may anh ta… Cô ấy nhớ được, Trương Thanh Đình gọi anh ta là “Cẩn Hành “.
“Vy Hiên” Lúc này Tuyết Kỳ thử thăm dò hỏi: “Nếu như anh họ mình ly hôn với Dương Mạn Tinh, vậy cậu và anh họ mình…”
Không đợi cô nói xong, Vy Hiên liền chém đinh chặt sắt nói: “Không có khả năng.”
Thái độ của cô mạnh mẽ cứng rắn hơn so với bất cứ lúc nào khác, điều này khiến cho Tuyết Kỳ cũng phải giật mình, nhưng lập tức lại thất vọng thở dài một tiếng, nói: “Mình biết, nếu cậu và anh họ mình có gì đó thì từ tám trăm năm trước sớm đã thành rồi, cũng không cần phải chờ đến tận bây giờ, nhưng… biết đâu anh họ mình lại không nghĩ như vậy thì sao.”
Dừng một chút, lại nói: “Sáng hôm nay anh họ mình trở về có cố ý nhắc tới cậu với bác gái… bọn họ ở trong phòng nói chuyện rất lâu, ngay cả mình cũng không cho nghe.”
Vy Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà cô ở tầng khá cao nên tầm mắt rất tốt, nhìn ra ngoài là bầu trời xanh rất thoải mái.
Cô cố gắng giữ gìn ánh mắt đế nó không bị những cái khác làm cho vẩn đục, nơi đó vẫn còn trong sạch thì trái tim trong sáng của cô cũng vẫn còn, cô vẫn là Phạm Vy Hiên, là Vy Hiên mà ba cô ấy kiêu ngạo nâng ở trong tay.
Cô híp mắt lại, giọng nói thật thấp: “Tuyết Kỳ, mình chỉ có cậu là bạn tốt nhất của mình, c*̃ng nhớ rõ chú dì đối tốt với mình, những chuyện khác sau này không cần nhắc đến nữa.”
Rõ ràng Tuyết Kỳ cảm thấy được nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên thái độ của Vy Hiên mới có thể để thay đổi lớn như thế nhưng cô cũng không hỏi nhiều nữa, vừa lúc có điện thoại gọi đến, liền nói: “Vy Hiên, mình nghe điện thoại trước, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu sau.”
Để điện thoại di động xuống, Vy Hiên vẫn sững sờ ngồi ở trên giường.
Điện thoại rất nhanh lại vang lên, tưởng rằng Tuyết Kỳ gọi nên cô cũng không nhìn mà trực tiếp bắt máy.
“Sao nãy giờ lại không nghe điện thoại?” Giọng nói đè nén sự tức giận chất vấn khiến cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà rùng mình một cái.
Là Vũ.
Từng có mấy giây như vậy, Vy Hiên muốn trốn tránh.
Cô không muốn Vũ biết những chuyện xảy ra tối hôm qua, không muốn để cho Vũ nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, ngay cả tưởng tượng một chút cũng không được!
Xa xa, chạy trốn tới một nơi không có anh.
Sợ hãi thật sâu khiến cho cô muốn cúp điện thoại nhưng vào lúc này, cảm xúc của người đối diện lại buông lỏng, giọng nói vô cùng mất tự nhiên giống như bị sợ hãi quấn bên trên.
Chương 692
Nguồn thiếu chương.
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu AnhTác giả: Tiểu NãiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngCHƯƠNG 1 Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Bảo Ngọc. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Bảo Ngọc mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy,… Chương 691Lời Tuyết Kỳ nói không phải không có lý, Vy Hiên trầm mặc.Không nghĩ tới cô sẽ lo lắng như vậy, Tuyết Kỳ lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, hôm qua Dương Mạn Tinh tới nhà mình, nói là… anh họ của mình muốn ly hôn…”Vy Hiên cầm chặt di động, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.“Ôi, cho dù là cô chủ nhà họ Liên nhưng lấy phải một người không thương mình, cô ấy c*̃ng thật sự đáng thương…”Nhà họ Liên? Vy Hiên nghĩ đến người đàn ông tối hôm qua đưa mình trở về, do dự, hỏi: “Cô ấy có quan hệ gì với nhà họ Liên vậy?”“Hả, mình chưa nói cho cậu nghe à? Cô ấy được nhà họ Liên nhận làm con nuôi.”Thì ra là em gái của anh ta.Vy Hiên nhớ ra, trách không được người kia lại chạy đến tìm Trương Thanh Đình, nhưng tối hôm qua c*̃ng may anh ta… Cô ấy nhớ được, Trương Thanh Đình gọi anh ta là “Cẩn Hành “.“Vy Hiên” Lúc này Tuyết Kỳ thử thăm dò hỏi: “Nếu như anh họ mình ly hôn với Dương Mạn Tinh, vậy cậu và anh họ mình…”Không đợi cô nói xong, Vy Hiên liền chém đinh chặt sắt nói: “Không có khả năng.”Thái độ của cô mạnh mẽ cứng rắn hơn so với bất cứ lúc nào khác, điều này khiến cho Tuyết Kỳ cũng phải giật mình, nhưng lập tức lại thất vọng thở dài một tiếng, nói: “Mình biết, nếu cậu và anh họ mình có gì đó thì từ tám trăm năm trước sớm đã thành rồi, cũng không cần phải chờ đến tận bây giờ, nhưng… biết đâu anh họ mình lại không nghĩ như vậy thì sao.”Dừng một chút, lại nói: “Sáng hôm nay anh họ mình trở về có cố ý nhắc tới cậu với bác gái… bọn họ ở trong phòng nói chuyện rất lâu, ngay cả mình cũng không cho nghe.”Vy Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà cô ở tầng khá cao nên tầm mắt rất tốt, nhìn ra ngoài là bầu trời xanh rất thoải mái.Cô cố gắng giữ gìn ánh mắt đế nó không bị những cái khác làm cho vẩn đục, nơi đó vẫn còn trong sạch thì trái tim trong sáng của cô cũng vẫn còn, cô vẫn là Phạm Vy Hiên, là Vy Hiên mà ba cô ấy kiêu ngạo nâng ở trong tay.Cô híp mắt lại, giọng nói thật thấp: “Tuyết Kỳ, mình chỉ có cậu là bạn tốt nhất của mình, c*̃ng nhớ rõ chú dì đối tốt với mình, những chuyện khác sau này không cần nhắc đến nữa.”Rõ ràng Tuyết Kỳ cảm thấy được nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên thái độ của Vy Hiên mới có thể để thay đổi lớn như thế nhưng cô cũng không hỏi nhiều nữa, vừa lúc có điện thoại gọi đến, liền nói: “Vy Hiên, mình nghe điện thoại trước, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu sau.”Để điện thoại di động xuống, Vy Hiên vẫn sững sờ ngồi ở trên giường.Điện thoại rất nhanh lại vang lên, tưởng rằng Tuyết Kỳ gọi nên cô cũng không nhìn mà trực tiếp bắt máy.“Sao nãy giờ lại không nghe điện thoại?” Giọng nói đè nén sự tức giận chất vấn khiến cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà rùng mình một cái.Là Vũ.Từng có mấy giây như vậy, Vy Hiên muốn trốn tránh.Cô không muốn Vũ biết những chuyện xảy ra tối hôm qua, không muốn để cho Vũ nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, ngay cả tưởng tượng một chút cũng không được!Xa xa, chạy trốn tới một nơi không có anh.Sợ hãi thật sâu khiến cho cô muốn cúp điện thoại nhưng vào lúc này, cảm xúc của người đối diện lại buông lỏng, giọng nói vô cùng mất tự nhiên giống như bị sợ hãi quấn bên trên.Chương 692Nguồn thiếu chương.