Tác giả:

CHƯƠNG 1 Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Bảo Ngọc. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Bảo Ngọc mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy,…

Chương 732

Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu AnhTác giả: Tiểu NãiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngCHƯƠNG 1 Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Bảo Ngọc. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Bảo Ngọc mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy,… Phóng viên gánh trách nhiệm công việc trên người nhưng không đồng nghĩa với việc họ không thấu tình đạt nghĩa. Nhất là lúc moi khi, bọn họ khó mà phỏng vấn được Liên Cẩn Hành, trước mặt báo chí anh vẫn luôn kiệm lời, thật không ngờ hôm nay lại nói một tràng, không dám tin là thật!Như anh đã nói, anh chỉ một lòng muốn bảo vệ cô gái mình yêu như những người đàn ông bình thường khác mà thôi.Nhóm phóng viên bỏ về hết, sắc mặt Liên Cẩn Hành vẫn bình tĩnh như không, tựa hồ không có bất cứ chuyện nào, người nào, nguy hiểm nào làm anh dao động nổi.Vy Hiên ngồi trong xe Bentley Mulsanne, dũng cảm ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đã biết từ trước rồi à?”Anh ấy bận bịu đến như vậy, điện thoại chưa từng ngừng reo mà bây giờ lại đến đón cô tan làm? Nói diễn kịch thì cô cũng không nghĩ là nói quá, bởi vì anh ta hoàn toàn không cần phải làm thế!Liên Cẩn Hành quay đầu xe, nhìn vào cô trong tấm kính chiếu hậu: “Đã lên báo rồi thì những chuyện sau này cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi.”Vy Hiên nhìn anh, không nói gì.Hôm đấy anh hỏi cô, cô có biết kết quả của hành động xốc nổi này là gì không? Bây giờ rốt cuộc cô cũng đã biết, hóa ra, một loạt những việc từng xảy ra đều là kết quả của hành vi xốc nổi của cô, người khắc phục hậu quả lại là Liên Cẩn Hành.Điện thoại reo lên, Vy Hiên nhìn thoáng qua rồi nghe máy.Đầu dây bên kia là Bảo Ngọc.“Phạm Vy Hiên! Tối mai cậu muốn mặc gì hả? Tớ nói cho cậu biết nhé, bên ngoài muốn mặc đoan chính cũng được, nhưng áo trong phải thật gợi cảm vào! Phải hết sức gợi cảm, bốc lửa biết chưa, phải là cái loại khiến cho Liên Cẩn Hành uống rượu vào là không cầm lòng được đấy! Còn đồ lót…”Không gian trong xe nhỏ nhắn nhưng lại rất kín đáo, ngăn hết mọi tiếng ồn ào ở bên ngoài, nơi này yên tĩnh đến nỗi đến tiếng hít thở hơi gấp gáp một chút cũng có thể nghe thấy rõ ràng! Bảo Ngọc bừng bừng hứng thú, giọng nói cao vút giống như trận mưa to như trút nước ào ào.Sắc mặt Vy Hiên đỏ bừng, cô vừa nghiêng người sang một bên, vừa hoang mang thấp giọng trả lời: “Đợi sau này rồi bàn tiếp nhé, bây giờ tớ…”“Sau này cái nỗi gì! Nếu như hôm nay tan làm mà còn không chuẩn bị nữa thì sao được, bộ ngày mai cậu có thời gian à? Khi nãy nói đến đâu rồi nhỉ? À phải rồi, đồ lót, tớ cảm thấy…”“Bảo Ngọc!” Vy Hiên cao giọng nói, âm thanh trở nên rắn rỏi hơn, cô không dám nhìn người bên cạnh mà ráng nói tiếp: “Ừm thì…anh Liên đang ở bên cạnh tớ.”Liên Cẩn Hành vẫn luôn đặt tay trên vô lăng, giống như không hề nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bọn họ vậy, mùi bạc hà trên người anh càng lúc càng nhạt đi.Đầu dây bên kia im bặt.Vy Hiên sợ Bảo Ngọc cảm thấy lúng túng, muốn nói thêm đôi câu rồi tắt điện thoại, nào ngờ Bảo Ngọc lại lạnh lùng nói: “Vậy thì vừa khéo, cậu có thể hỏi xem anh Liên thích kiểu dáng như thế nào, cũng đỡ mất công lo nghĩ…thế nhé, cúp máy đây, bái bai!”Vy Hiên nắm chặt điện thoại trong tay, cô dám chắc chắn rằng, với cổ họng lớn như Bảo Ngọc thì Liên Cẩn Hành đã nghe thấy là cái chắc!Cô bối rối nhắm nghiền mắt lại, do dự không biết có nên giải thích với anh hay không? Nhưng phải nói thế nào đây? Nói rằng Bảo Ngọc đề nghị cô mặc bộ đồ thật quyến rũ đi ăn bữa cơm bình thường, chứ không hề có ý gì khác à! Chẳng đáng tin chút nào hết.Cô ráng kềm chế chính mình, âm thầm lắc đầu, cắn môi, trông có vẻ hết sức bối rối và… khó xử.Đèn đỏ, chiếc xe đậu gần vạch qua đường.

Phóng viên gánh trách nhiệm công việc trên người nhưng không đồng nghĩa với việc họ không thấu tình đạt nghĩa. Nhất là lúc moi khi, bọn họ khó mà phỏng vấn được Liên Cẩn Hành, trước mặt báo chí anh vẫn luôn kiệm lời, thật không ngờ hôm nay lại nói một tràng, không dám tin là thật!

Như anh đã nói, anh chỉ một lòng muốn bảo vệ cô gái mình yêu như những người đàn ông bình thường khác mà thôi.

Nhóm phóng viên bỏ về hết, sắc mặt Liên Cẩn Hành vẫn bình tĩnh như không, tựa hồ không có bất cứ chuyện nào, người nào, nguy hiểm nào làm anh dao động nổi.

Vy Hiên ngồi trong xe Bentley Mulsanne, dũng cảm ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đã biết từ trước rồi à?”

Anh ấy bận bịu đến như vậy, điện thoại chưa từng ngừng reo mà bây giờ lại đến đón cô tan làm? Nói diễn kịch thì cô cũng không nghĩ là nói quá, bởi vì anh ta hoàn toàn không cần phải làm thế!

Liên Cẩn Hành quay đầu xe, nhìn vào cô trong tấm kính chiếu hậu: “Đã lên báo rồi thì những chuyện sau này cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi.”

Vy Hiên nhìn anh, không nói gì.

Hôm đấy anh hỏi cô, cô có biết kết quả của hành động xốc nổi này là gì không? Bây giờ rốt cuộc cô cũng đã biết, hóa ra, một loạt những việc từng xảy ra đều là kết quả của hành vi xốc nổi của cô, người khắc phục hậu quả lại là Liên Cẩn Hành.

Điện thoại reo lên, Vy Hiên nhìn thoáng qua rồi nghe máy.

Đầu dây bên kia là Bảo Ngọc.

“Phạm Vy Hiên! Tối mai cậu muốn mặc gì hả? Tớ nói cho cậu biết nhé, bên ngoài muốn mặc đoan chính cũng được, nhưng áo trong phải thật gợi cảm vào! Phải hết sức gợi cảm, bốc lửa biết chưa, phải là cái loại khiến cho Liên Cẩn Hành uống rượu vào là không cầm lòng được đấy! Còn đồ lót…”

Không gian trong xe nhỏ nhắn nhưng lại rất kín đáo, ngăn hết mọi tiếng ồn ào ở bên ngoài, nơi này yên tĩnh đến nỗi đến tiếng hít thở hơi gấp gáp một chút cũng có thể nghe thấy rõ ràng! Bảo Ngọc bừng bừng hứng thú, giọng nói cao vút giống như trận mưa to như trút nước ào ào.

Sắc mặt Vy Hiên đỏ bừng, cô vừa nghiêng người sang một bên, vừa hoang mang thấp giọng trả lời: “Đợi sau này rồi bàn tiếp nhé, bây giờ tớ…”

“Sau này cái nỗi gì! Nếu như hôm nay tan làm mà còn không chuẩn bị nữa thì sao được, bộ ngày mai cậu có thời gian à? Khi nãy nói đến đâu rồi nhỉ? À phải rồi, đồ lót, tớ cảm thấy…”

“Bảo Ngọc!” Vy Hiên cao giọng nói, âm thanh trở nên rắn rỏi hơn, cô không dám nhìn người bên cạnh mà ráng nói tiếp: “Ừm thì…anh Liên đang ở bên cạnh tớ.”

Liên Cẩn Hành vẫn luôn đặt tay trên vô lăng, giống như không hề nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bọn họ vậy, mùi bạc hà trên người anh càng lúc càng nhạt đi.

Đầu dây bên kia im bặt.

Vy Hiên sợ Bảo Ngọc cảm thấy lúng túng, muốn nói thêm đôi câu rồi tắt điện thoại, nào ngờ Bảo Ngọc lại lạnh lùng nói: “Vậy thì vừa khéo, cậu có thể hỏi xem anh Liên thích kiểu dáng như thế nào, cũng đỡ mất công lo nghĩ…thế nhé, cúp máy đây, bái bai!”

Vy Hiên nắm chặt điện thoại trong tay, cô dám chắc chắn rằng, với cổ họng lớn như Bảo Ngọc thì Liên Cẩn Hành đã nghe thấy là cái chắc!

Cô bối rối nhắm nghiền mắt lại, do dự không biết có nên giải thích với anh hay không? Nhưng phải nói thế nào đây? Nói rằng Bảo Ngọc đề nghị cô mặc bộ đồ thật quyến rũ đi ăn bữa cơm bình thường, chứ không hề có ý gì khác à! Chẳng đáng tin chút nào hết.

Cô ráng kềm chế chính mình, âm thầm lắc đầu, cắn môi, trông có vẻ hết sức bối rối và… khó xử.

Đèn đỏ, chiếc xe đậu gần vạch qua đường.

Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu AnhTác giả: Tiểu NãiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngCHƯƠNG 1 Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Bảo Ngọc. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Bảo Ngọc mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy,… Phóng viên gánh trách nhiệm công việc trên người nhưng không đồng nghĩa với việc họ không thấu tình đạt nghĩa. Nhất là lúc moi khi, bọn họ khó mà phỏng vấn được Liên Cẩn Hành, trước mặt báo chí anh vẫn luôn kiệm lời, thật không ngờ hôm nay lại nói một tràng, không dám tin là thật!Như anh đã nói, anh chỉ một lòng muốn bảo vệ cô gái mình yêu như những người đàn ông bình thường khác mà thôi.Nhóm phóng viên bỏ về hết, sắc mặt Liên Cẩn Hành vẫn bình tĩnh như không, tựa hồ không có bất cứ chuyện nào, người nào, nguy hiểm nào làm anh dao động nổi.Vy Hiên ngồi trong xe Bentley Mulsanne, dũng cảm ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đã biết từ trước rồi à?”Anh ấy bận bịu đến như vậy, điện thoại chưa từng ngừng reo mà bây giờ lại đến đón cô tan làm? Nói diễn kịch thì cô cũng không nghĩ là nói quá, bởi vì anh ta hoàn toàn không cần phải làm thế!Liên Cẩn Hành quay đầu xe, nhìn vào cô trong tấm kính chiếu hậu: “Đã lên báo rồi thì những chuyện sau này cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi.”Vy Hiên nhìn anh, không nói gì.Hôm đấy anh hỏi cô, cô có biết kết quả của hành động xốc nổi này là gì không? Bây giờ rốt cuộc cô cũng đã biết, hóa ra, một loạt những việc từng xảy ra đều là kết quả của hành vi xốc nổi của cô, người khắc phục hậu quả lại là Liên Cẩn Hành.Điện thoại reo lên, Vy Hiên nhìn thoáng qua rồi nghe máy.Đầu dây bên kia là Bảo Ngọc.“Phạm Vy Hiên! Tối mai cậu muốn mặc gì hả? Tớ nói cho cậu biết nhé, bên ngoài muốn mặc đoan chính cũng được, nhưng áo trong phải thật gợi cảm vào! Phải hết sức gợi cảm, bốc lửa biết chưa, phải là cái loại khiến cho Liên Cẩn Hành uống rượu vào là không cầm lòng được đấy! Còn đồ lót…”Không gian trong xe nhỏ nhắn nhưng lại rất kín đáo, ngăn hết mọi tiếng ồn ào ở bên ngoài, nơi này yên tĩnh đến nỗi đến tiếng hít thở hơi gấp gáp một chút cũng có thể nghe thấy rõ ràng! Bảo Ngọc bừng bừng hứng thú, giọng nói cao vút giống như trận mưa to như trút nước ào ào.Sắc mặt Vy Hiên đỏ bừng, cô vừa nghiêng người sang một bên, vừa hoang mang thấp giọng trả lời: “Đợi sau này rồi bàn tiếp nhé, bây giờ tớ…”“Sau này cái nỗi gì! Nếu như hôm nay tan làm mà còn không chuẩn bị nữa thì sao được, bộ ngày mai cậu có thời gian à? Khi nãy nói đến đâu rồi nhỉ? À phải rồi, đồ lót, tớ cảm thấy…”“Bảo Ngọc!” Vy Hiên cao giọng nói, âm thanh trở nên rắn rỏi hơn, cô không dám nhìn người bên cạnh mà ráng nói tiếp: “Ừm thì…anh Liên đang ở bên cạnh tớ.”Liên Cẩn Hành vẫn luôn đặt tay trên vô lăng, giống như không hề nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bọn họ vậy, mùi bạc hà trên người anh càng lúc càng nhạt đi.Đầu dây bên kia im bặt.Vy Hiên sợ Bảo Ngọc cảm thấy lúng túng, muốn nói thêm đôi câu rồi tắt điện thoại, nào ngờ Bảo Ngọc lại lạnh lùng nói: “Vậy thì vừa khéo, cậu có thể hỏi xem anh Liên thích kiểu dáng như thế nào, cũng đỡ mất công lo nghĩ…thế nhé, cúp máy đây, bái bai!”Vy Hiên nắm chặt điện thoại trong tay, cô dám chắc chắn rằng, với cổ họng lớn như Bảo Ngọc thì Liên Cẩn Hành đã nghe thấy là cái chắc!Cô bối rối nhắm nghiền mắt lại, do dự không biết có nên giải thích với anh hay không? Nhưng phải nói thế nào đây? Nói rằng Bảo Ngọc đề nghị cô mặc bộ đồ thật quyến rũ đi ăn bữa cơm bình thường, chứ không hề có ý gì khác à! Chẳng đáng tin chút nào hết.Cô ráng kềm chế chính mình, âm thầm lắc đầu, cắn môi, trông có vẻ hết sức bối rối và… khó xử.Đèn đỏ, chiếc xe đậu gần vạch qua đường.

Chương 732