Cuộc đời tôi chỉ gồm hai màu trắng và đen. Từ nhỏ tới lớn, cha mẹ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét, lạnh lùng đến vô tình. Hài tử vô tri - con nít thì đã biết gì đâu, có lẽ do còn quá nhỏ nên tôi vẫn không hiểu được lý do là vì sao. Sau này lớn hơn một chút, đến tuổi cấp sách tới trường thì tôi mới dần nhận ra được, mới bắt đầu hiểu được tại sao cha mẹ lại không thích tôi đến vậy, thậm chí là chán ghét, mặc kệ tôi là do cả hai sinh ra. Tất cả bởi vì vẻ ngoài của tôi!!. Khuôn mặt tôi không thể gọi là xinh đẹp nhưng cũng được tính là thanh tú ưa nhìn, nhưng tất cả đều bị cái bớt đen to tướng ở nửa bên mặt trái che khuất. Đừng nói người ngoài nhìn thấy sẽ bị dọa choáng váng đến ngay cả bản thân tôi cũng chẳng dám soi gương nhìn khuôn mặt mình. Mẫu giáo – tiểu học – trung học rồi đến cả cao trung, tôi mãi mãi chỉ một bóng một hình, làm bạn với cô đơn, làm bạn với chính bản thân mình. Không một đứa trẻ nào chịu làm bạn với tôi, không có một đứa trẻ nào chịu cho tôi chơi cùng, thậm chí…
Chương 13
Sửu Cô NươngTác giả: Dạ Chi Mạc VấnTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngCuộc đời tôi chỉ gồm hai màu trắng và đen. Từ nhỏ tới lớn, cha mẹ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét, lạnh lùng đến vô tình. Hài tử vô tri - con nít thì đã biết gì đâu, có lẽ do còn quá nhỏ nên tôi vẫn không hiểu được lý do là vì sao. Sau này lớn hơn một chút, đến tuổi cấp sách tới trường thì tôi mới dần nhận ra được, mới bắt đầu hiểu được tại sao cha mẹ lại không thích tôi đến vậy, thậm chí là chán ghét, mặc kệ tôi là do cả hai sinh ra. Tất cả bởi vì vẻ ngoài của tôi!!. Khuôn mặt tôi không thể gọi là xinh đẹp nhưng cũng được tính là thanh tú ưa nhìn, nhưng tất cả đều bị cái bớt đen to tướng ở nửa bên mặt trái che khuất. Đừng nói người ngoài nhìn thấy sẽ bị dọa choáng váng đến ngay cả bản thân tôi cũng chẳng dám soi gương nhìn khuôn mặt mình. Mẫu giáo – tiểu học – trung học rồi đến cả cao trung, tôi mãi mãi chỉ một bóng một hình, làm bạn với cô đơn, làm bạn với chính bản thân mình. Không một đứa trẻ nào chịu làm bạn với tôi, không có một đứa trẻ nào chịu cho tôi chơi cùng, thậm chí… Kỳ Tử Hi, à không phải, là Tử Hi công chúa. Giờ phút này đây, cô ta cao cao tại thượng, còn tôi thì thật thấp hèn quỳ rạp trên mặt đất. Cô ta có dung nhan cao quý, khoác trên mình trang phục hoa lệ, còn tôi thì bị máu và tro bụi lắm lem mặt mũi quần áo rách nát chỉ đủ che thân.Haha ~~ thật tàn nhẫn!! vừa tới, chưa kịp hỏi han điều chi, cô ta trực tiếp cho người hành hình, đánh cho tôi một trận no đòn. Đồ đàn bà độc ác, tôi nguyền rủa cô đẻ con không có lỗ đít."Ngươi muốn gặp ta." Biết rõ còn cố hỏi, tôi thật muốn nhào tới tát cho cô ta hai tát để tỉnh người, nhưng cơ thể này chẳng còn chút sức lực nào cả."Tiểu nhân có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với công chúa, chỉ một mình công chúa." Không chút nhượng bộ, đây là cơ hội."Ngươi nên biết, nếu những điều ngươi nói không có lợi gì cho bổn cung, bổn cung sẽ cho ngươi chết ~~ rất thảm. À mà không, bổn cung sẽ giữ lại mạng chó của nhà ngươi, để cho ngươi biết, đôi khi sống sót còn đau khổ hơn cả cái chết." Dường như cô ta cảm thấy lời nói của bản thân rất buồn cười, cô liền cười khẽ thành tiếng.Đáy lòng lạnh băng, tên điên này không phải Kỳ Tử Hi, Kỳ Tử Hi không có b**n th** tới như vậy, mà giao dịch với kẻ b**n th**, chỉ có một con đường duy nhất – chết. Bỏ đi bỏ đi, không chơi nữa, tôi không có điên tới nỗi đem mạng sống của bản thân ra đùa giỡn với cô ta."Vậy tiểu nhân sẽ không nói gì cả. Tùy ý công chúa muốn xử trí như thế nào cũng được." Tôi im lặng quỳ rạp trên mặt đất, giả chết."Các ngươi đều lui xuống hết, không có lệnh của bổn cung, không ai được phép tới gần nơi này." Công chúa lạnh giọng ra lệnh, tình thế đột nhiên thay đổi. Tôi không hiểu."Bát Giới ~~ đã lâu không gặp." Giọng điệu đùa giỡn từ đỉnh đầu truyền tới.Bát Giới – tên này..... không thể nào!! Ngẩng đầu nhìn thẳng Tử Hi công chúa, ngập ngừng hỏi nhỏ."Người biết họ của vợ của Bát Giới là gì không?" Ai đó bỗng nhiên trầm ngâm suy tư rồi bỗng cô ta trả lời một câu khiến tôi muốn hộc máu."Ta có thể chắc chắn cô ta không cùng họ với ta cũng không cùng họ với ngươi. Vợ của Bát Giới họ Cao, là người sống ở trang viên cổ của nhà họ Cao."Khốn kiếp, tên khốn kiếp này trước kia còn bày đặt làm mặt lạ không quen, mới vừa rồi còn giả bộ thành kẻ b**n th**, hiện tại tốt rồi rốt cuộc cũng chịu thừa nhận thân phận. Lừa gạt tôi rất vui sao?"Khốn kiếp ~ cô muốn chơi trò gì đây chứ?" giọng nói hung hăng dữ tợn, chính bản thân tôi cũng giật mình nhảy dựng."Cái này thì chỉ có thể trách cô thôi. Lúc đó cô la to như vậy, chỉ cần không bị điếc thì đều có thể nghe thấy. Tôi làm như vậy chỉ là cứu cả hai chúng ta thôi. Nếu để người khác biết chúng ta là mượn xác hoàn hồn, tuyệt đối sẽ chết rất thảm." Nghe thử đi - lý do tốt dữ."Vậy vừa rồi tại sao cô cho người đánh tôi? Đã là người một nhà, có thể hạ thẳng tay như vậy sao?""Công chúa tra khảo phạm nhân đều dùng cách này, không thể làm khác hơn, nếu như đối xử với cô khác người khác, chắc chắn không thể nói phục kẻ khác." À thì ra là vậy, tin cô, tôi là heo!! Nhưng mà trước mắt còn phải dựa vào cô ta để thoát ra ngoài.Hai người trao đổi một chút tin tức, nói trắng ra mạng của Kỳ Tử Hi tốt hơn tôi, xuyên qua thành công chúa của nước Thiên Di, chỉ có điều vị công chúa này vốn sức khỏe không tốt bệnh vặt quấn thân, chắc do vậy mới có thể chết yểu bị cái tên chết tiệt Kỳ Tử Hi này thay thế.Để có thể sinh tồn trong hoàng tộc ngươi tranh ta đấu, cá lớn nuốt cá bé này Kỳ Tử Hi không từ thủ đoạn trị tội những kẻ khi dễ cô ta. Nhưng không ngờ, tài năng bại lộ, có thể nói hiện tại cô ta mơ hồ trở thành cái đinh trong mắt của thái tử.Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả (Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn) đây vốn chính là quy luật tất yếu, huống chi nơi hoàng tộc tranh quyền đoạt vị, mỗi bước đi cứ như trên phiến băng mỏng, việc làm của Kỳ Tử Hi khác nào tự tìm đường chết.Cô ta hỏi còn tôi thì sao? Tôi ậm ờ úp úp mở mở kể là bản thân ở kỹ viện làm nha hoàn, võ công trên người là miễn phí có được. Vì sao đột nhập cấm cung, tôi trả lời là theo sư tỷ tới đây, còn bởi vì lý do gì thì bản thân cũng không rõ. Cô ta cũng chẳng vội hỏi sư tỷ của tôi là ai, trầm ngâm suy tư một chút, cô ta liền khai sáng chỉ lối mở đường cho tôi.Vì thế tôi từ thân phận nghịch tặc phạm tội tày trời lắc mình một cái biến thành tâm phúc của phe phản chiến. Được người đỡ ra khỏi thiên lao, tên quan thẩm vấn còn chào hỏi tôi:"Lúc trước tại hạ có chỗ đắc tội, mong cô nương lượng thứ. Sau này chúng ta cùng thờ một chủ, cùng nhau dưới trướng phủ công chúa, cần phải giúp đỡ lẫn nhau."Gió chiều nào theo chiều đó!! Lật mặt nhanh thật."Nào dám nào dám ~ còn mong đại nhân dạy bảo một hai." Dù không thích nhưng vẫn phải qua lại đôi chútThả lỏng hai tay, hít thật sâu một chút không khí trong lành, vẫy vẫy tay về phía thiên lao phía sau lưng:"Tạm biệt."Vừa tới phủ công chúa, tôi liền hỏi thăm tình huống của người đem đó bị vây bắt.Kỳ Tử Hi hỏi: "Đó là sư tỷ của cô?"Vội vàng gật đầu. Do dự trong chốc lát, cô ta trả lời:"Yên tâm, cô ta đã bình an thoát thân, nhưng mà cô đó, có biết rõ thân phận của người ta không mà lo chuyện bao đồng. Đừng có nhiều chuyện, đầu óc của cô không đủ chơi đâu."Giọng nói của cô ta rõ ràng biểu thị coi thường tôi, tôi tức giận cãi lại:"Thân phận của tỷ ấy tôi rõ ràng. Nên làm gì lòng tôi tự biết cân nhắc."Cười lạnh: " Phải không? Vậy lúc cô bị nhốt trong thiên lao sao cô ta lại không tới cứu cô.""Cô cho rằng thiên lao là nơi nào chứ, bộ muốn vô là vô à, phải chuẩn bị cẩn thận mọi thứ, tính toán thời gian linh tinh biết không?" Lần đó chúng ta kết thúc câu chuyện bằng tranh cãi, ai nấy đều chẳng vui vẻ gì.Gọi là tâm phúc kỳ thật chính là sâu gạo. Võ có ám vệ, văn có mưu sĩ. Tôi chỉ cần yên lặng làm sâu gạo là được. Kỳ Tử Hi cùng kẻ khác thương lượng mọi chuyện, nhất quyết muốn tôi ở bên cạnh lắng nghe. Mấy cái chuyện lông gà tỏi việc trong triều đình luôn làm tôi buồn ngủ. Nghĩ cũng chẳng thể nào hiểu, mấy cái trò chơi chính trị này có gì tốt chơi đâu chứ?!! Tranh quyền đoạt vị, mất hết nhân tính. Cuối cùng thì không phải là một tướng công thành vạn cốt khô hay sao, dưới chân kẻ chiến thắng chính là vô số thi thể, trong đó bao gồm người thân bạn bè kể cả người yêu. Lấy hết can đảm tôi nói với Kỳ Tử Hi, tôi muốn rời khỏi phủ công chúa. Mà cô ta trả lời một câu làm tôi tức muốn hộc máu:"Rời khỏi đây, cô sẽ chết." Giọng điệu này, nội dung này... sao quen thuộc thế nhỉ?- ---Tác giả có lời muốn nói: Bộ này từ từ sẽ được bổ sung đầy đủ!!
Kỳ Tử Hi, à không phải, là Tử Hi công chúa. Giờ phút này đây, cô ta cao cao tại thượng, còn tôi thì thật thấp hèn quỳ rạp trên mặt đất. Cô ta có dung nhan cao quý, khoác trên mình trang phục hoa lệ, còn tôi thì bị máu và tro bụi lắm lem mặt mũi quần áo rách nát chỉ đủ che thân.
Haha ~~ thật tàn nhẫn!! vừa tới, chưa kịp hỏi han điều chi, cô ta trực tiếp cho người hành hình, đánh cho tôi một trận no đòn. Đồ đàn bà độc ác, tôi nguyền rủa cô đẻ con không có lỗ đít.
"Ngươi muốn gặp ta." Biết rõ còn cố hỏi, tôi thật muốn nhào tới tát cho cô ta hai tát để tỉnh người, nhưng cơ thể này chẳng còn chút sức lực nào cả.
"Tiểu nhân có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với công chúa, chỉ một mình công chúa." Không chút nhượng bộ, đây là cơ hội.
"Ngươi nên biết, nếu những điều ngươi nói không có lợi gì cho bổn cung, bổn cung sẽ cho ngươi chết ~~ rất thảm. À mà không, bổn cung sẽ giữ lại mạng chó của nhà ngươi, để cho ngươi biết, đôi khi sống sót còn đau khổ hơn cả cái chết." Dường như cô ta cảm thấy lời nói của bản thân rất buồn cười, cô liền cười khẽ thành tiếng.
Đáy lòng lạnh băng, tên điên này không phải Kỳ Tử Hi, Kỳ Tử Hi không có b**n th** tới như vậy, mà giao dịch với kẻ b**n th**, chỉ có một con đường duy nhất – chết. Bỏ đi bỏ đi, không chơi nữa, tôi không có điên tới nỗi đem mạng sống của bản thân ra đùa giỡn với cô ta.
"Vậy tiểu nhân sẽ không nói gì cả. Tùy ý công chúa muốn xử trí như thế nào cũng được." Tôi im lặng quỳ rạp trên mặt đất, giả chết.
"Các ngươi đều lui xuống hết, không có lệnh của bổn cung, không ai được phép tới gần nơi này." Công chúa lạnh giọng ra lệnh, tình thế đột nhiên thay đổi. Tôi không hiểu.
"Bát Giới ~~ đã lâu không gặp." Giọng điệu đùa giỡn từ đỉnh đầu truyền tới.
Bát Giới – tên này..... không thể nào!! Ngẩng đầu nhìn thẳng Tử Hi công chúa, ngập ngừng hỏi nhỏ.
"Người biết họ của vợ của Bát Giới là gì không?" Ai đó bỗng nhiên trầm ngâm suy tư rồi bỗng cô ta trả lời một câu khiến tôi muốn hộc máu.
"Ta có thể chắc chắn cô ta không cùng họ với ta cũng không cùng họ với ngươi. Vợ của Bát Giới họ Cao, là người sống ở trang viên cổ của nhà họ Cao."
Khốn kiếp, tên khốn kiếp này trước kia còn bày đặt làm mặt lạ không quen, mới vừa rồi còn giả bộ thành kẻ b**n th**, hiện tại tốt rồi rốt cuộc cũng chịu thừa nhận thân phận. Lừa gạt tôi rất vui sao?
"Khốn kiếp ~ cô muốn chơi trò gì đây chứ?" giọng nói hung hăng dữ tợn, chính bản thân tôi cũng giật mình nhảy dựng.
"Cái này thì chỉ có thể trách cô thôi. Lúc đó cô la to như vậy, chỉ cần không bị điếc thì đều có thể nghe thấy. Tôi làm như vậy chỉ là cứu cả hai chúng ta thôi. Nếu để người khác biết chúng ta là mượn xác hoàn hồn, tuyệt đối sẽ chết rất thảm." Nghe thử đi - lý do tốt dữ.
"Vậy vừa rồi tại sao cô cho người đánh tôi? Đã là người một nhà, có thể hạ thẳng tay như vậy sao?"
"Công chúa tra khảo phạm nhân đều dùng cách này, không thể làm khác hơn, nếu như đối xử với cô khác người khác, chắc chắn không thể nói phục kẻ khác." À thì ra là vậy, tin cô, tôi là heo!! Nhưng mà trước mắt còn phải dựa vào cô ta để thoát ra ngoài.
Hai người trao đổi một chút tin tức, nói trắng ra mạng của Kỳ Tử Hi tốt hơn tôi, xuyên qua thành công chúa của nước Thiên Di, chỉ có điều vị công chúa này vốn sức khỏe không tốt bệnh vặt quấn thân, chắc do vậy mới có thể chết yểu bị cái tên chết tiệt Kỳ Tử Hi này thay thế.
Để có thể sinh tồn trong hoàng tộc ngươi tranh ta đấu, cá lớn nuốt cá bé này Kỳ Tử Hi không từ thủ đoạn trị tội những kẻ khi dễ cô ta. Nhưng không ngờ, tài năng bại lộ, có thể nói hiện tại cô ta mơ hồ trở thành cái đinh trong mắt của thái tử.
Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả (Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn) đây vốn chính là quy luật tất yếu, huống chi nơi hoàng tộc tranh quyền đoạt vị, mỗi bước đi cứ như trên phiến băng mỏng, việc làm của Kỳ Tử Hi khác nào tự tìm đường chết.
Cô ta hỏi còn tôi thì sao? Tôi ậm ờ úp úp mở mở kể là bản thân ở kỹ viện làm nha hoàn, võ công trên người là miễn phí có được. Vì sao đột nhập cấm cung, tôi trả lời là theo sư tỷ tới đây, còn bởi vì lý do gì thì bản thân cũng không rõ. Cô ta cũng chẳng vội hỏi sư tỷ của tôi là ai, trầm ngâm suy tư một chút, cô ta liền khai sáng chỉ lối mở đường cho tôi.
Vì thế tôi từ thân phận nghịch tặc phạm tội tày trời lắc mình một cái biến thành tâm phúc của phe phản chiến. Được người đỡ ra khỏi thiên lao, tên quan thẩm vấn còn chào hỏi tôi:
"Lúc trước tại hạ có chỗ đắc tội, mong cô nương lượng thứ. Sau này chúng ta cùng thờ một chủ, cùng nhau dưới trướng phủ công chúa, cần phải giúp đỡ lẫn nhau."
Gió chiều nào theo chiều đó!! Lật mặt nhanh thật.
"Nào dám nào dám ~ còn mong đại nhân dạy bảo một hai." Dù không thích nhưng vẫn phải qua lại đôi chút
Thả lỏng hai tay, hít thật sâu một chút không khí trong lành, vẫy vẫy tay về phía thiên lao phía sau lưng:
"Tạm biệt."
Vừa tới phủ công chúa, tôi liền hỏi thăm tình huống của người đem đó bị vây bắt.
Kỳ Tử Hi hỏi: "Đó là sư tỷ của cô?"
Vội vàng gật đầu. Do dự trong chốc lát, cô ta trả lời:
"Yên tâm, cô ta đã bình an thoát thân, nhưng mà cô đó, có biết rõ thân phận của người ta không mà lo chuyện bao đồng. Đừng có nhiều chuyện, đầu óc của cô không đủ chơi đâu."
Giọng nói của cô ta rõ ràng biểu thị coi thường tôi, tôi tức giận cãi lại:
"Thân phận của tỷ ấy tôi rõ ràng. Nên làm gì lòng tôi tự biết cân nhắc."
Cười lạnh: " Phải không? Vậy lúc cô bị nhốt trong thiên lao sao cô ta lại không tới cứu cô."
"Cô cho rằng thiên lao là nơi nào chứ, bộ muốn vô là vô à, phải chuẩn bị cẩn thận mọi thứ, tính toán thời gian linh tinh biết không?" Lần đó chúng ta kết thúc câu chuyện bằng tranh cãi, ai nấy đều chẳng vui vẻ gì.
Gọi là tâm phúc kỳ thật chính là sâu gạo. Võ có ám vệ, văn có mưu sĩ. Tôi chỉ cần yên lặng làm sâu gạo là được. Kỳ Tử Hi cùng kẻ khác thương lượng mọi chuyện, nhất quyết muốn tôi ở bên cạnh lắng nghe. Mấy cái chuyện lông gà tỏi việc trong triều đình luôn làm tôi buồn ngủ. Nghĩ cũng chẳng thể nào hiểu, mấy cái trò chơi chính trị này có gì tốt chơi đâu chứ?!! Tranh quyền đoạt vị, mất hết nhân tính. Cuối cùng thì không phải là một tướng công thành vạn cốt khô hay sao, dưới chân kẻ chiến thắng chính là vô số thi thể, trong đó bao gồm người thân bạn bè kể cả người yêu. Lấy hết can đảm tôi nói với Kỳ Tử Hi, tôi muốn rời khỏi phủ công chúa. Mà cô ta trả lời một câu làm tôi tức muốn hộc máu:
"Rời khỏi đây, cô sẽ chết." Giọng điệu này, nội dung này... sao quen thuộc thế nhỉ?
- ---
Tác giả có lời muốn nói: Bộ này từ từ sẽ được bổ sung đầy đủ!!
Sửu Cô NươngTác giả: Dạ Chi Mạc VấnTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngCuộc đời tôi chỉ gồm hai màu trắng và đen. Từ nhỏ tới lớn, cha mẹ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét, lạnh lùng đến vô tình. Hài tử vô tri - con nít thì đã biết gì đâu, có lẽ do còn quá nhỏ nên tôi vẫn không hiểu được lý do là vì sao. Sau này lớn hơn một chút, đến tuổi cấp sách tới trường thì tôi mới dần nhận ra được, mới bắt đầu hiểu được tại sao cha mẹ lại không thích tôi đến vậy, thậm chí là chán ghét, mặc kệ tôi là do cả hai sinh ra. Tất cả bởi vì vẻ ngoài của tôi!!. Khuôn mặt tôi không thể gọi là xinh đẹp nhưng cũng được tính là thanh tú ưa nhìn, nhưng tất cả đều bị cái bớt đen to tướng ở nửa bên mặt trái che khuất. Đừng nói người ngoài nhìn thấy sẽ bị dọa choáng váng đến ngay cả bản thân tôi cũng chẳng dám soi gương nhìn khuôn mặt mình. Mẫu giáo – tiểu học – trung học rồi đến cả cao trung, tôi mãi mãi chỉ một bóng một hình, làm bạn với cô đơn, làm bạn với chính bản thân mình. Không một đứa trẻ nào chịu làm bạn với tôi, không có một đứa trẻ nào chịu cho tôi chơi cùng, thậm chí… Kỳ Tử Hi, à không phải, là Tử Hi công chúa. Giờ phút này đây, cô ta cao cao tại thượng, còn tôi thì thật thấp hèn quỳ rạp trên mặt đất. Cô ta có dung nhan cao quý, khoác trên mình trang phục hoa lệ, còn tôi thì bị máu và tro bụi lắm lem mặt mũi quần áo rách nát chỉ đủ che thân.Haha ~~ thật tàn nhẫn!! vừa tới, chưa kịp hỏi han điều chi, cô ta trực tiếp cho người hành hình, đánh cho tôi một trận no đòn. Đồ đàn bà độc ác, tôi nguyền rủa cô đẻ con không có lỗ đít."Ngươi muốn gặp ta." Biết rõ còn cố hỏi, tôi thật muốn nhào tới tát cho cô ta hai tát để tỉnh người, nhưng cơ thể này chẳng còn chút sức lực nào cả."Tiểu nhân có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với công chúa, chỉ một mình công chúa." Không chút nhượng bộ, đây là cơ hội."Ngươi nên biết, nếu những điều ngươi nói không có lợi gì cho bổn cung, bổn cung sẽ cho ngươi chết ~~ rất thảm. À mà không, bổn cung sẽ giữ lại mạng chó của nhà ngươi, để cho ngươi biết, đôi khi sống sót còn đau khổ hơn cả cái chết." Dường như cô ta cảm thấy lời nói của bản thân rất buồn cười, cô liền cười khẽ thành tiếng.Đáy lòng lạnh băng, tên điên này không phải Kỳ Tử Hi, Kỳ Tử Hi không có b**n th** tới như vậy, mà giao dịch với kẻ b**n th**, chỉ có một con đường duy nhất – chết. Bỏ đi bỏ đi, không chơi nữa, tôi không có điên tới nỗi đem mạng sống của bản thân ra đùa giỡn với cô ta."Vậy tiểu nhân sẽ không nói gì cả. Tùy ý công chúa muốn xử trí như thế nào cũng được." Tôi im lặng quỳ rạp trên mặt đất, giả chết."Các ngươi đều lui xuống hết, không có lệnh của bổn cung, không ai được phép tới gần nơi này." Công chúa lạnh giọng ra lệnh, tình thế đột nhiên thay đổi. Tôi không hiểu."Bát Giới ~~ đã lâu không gặp." Giọng điệu đùa giỡn từ đỉnh đầu truyền tới.Bát Giới – tên này..... không thể nào!! Ngẩng đầu nhìn thẳng Tử Hi công chúa, ngập ngừng hỏi nhỏ."Người biết họ của vợ của Bát Giới là gì không?" Ai đó bỗng nhiên trầm ngâm suy tư rồi bỗng cô ta trả lời một câu khiến tôi muốn hộc máu."Ta có thể chắc chắn cô ta không cùng họ với ta cũng không cùng họ với ngươi. Vợ của Bát Giới họ Cao, là người sống ở trang viên cổ của nhà họ Cao."Khốn kiếp, tên khốn kiếp này trước kia còn bày đặt làm mặt lạ không quen, mới vừa rồi còn giả bộ thành kẻ b**n th**, hiện tại tốt rồi rốt cuộc cũng chịu thừa nhận thân phận. Lừa gạt tôi rất vui sao?"Khốn kiếp ~ cô muốn chơi trò gì đây chứ?" giọng nói hung hăng dữ tợn, chính bản thân tôi cũng giật mình nhảy dựng."Cái này thì chỉ có thể trách cô thôi. Lúc đó cô la to như vậy, chỉ cần không bị điếc thì đều có thể nghe thấy. Tôi làm như vậy chỉ là cứu cả hai chúng ta thôi. Nếu để người khác biết chúng ta là mượn xác hoàn hồn, tuyệt đối sẽ chết rất thảm." Nghe thử đi - lý do tốt dữ."Vậy vừa rồi tại sao cô cho người đánh tôi? Đã là người một nhà, có thể hạ thẳng tay như vậy sao?""Công chúa tra khảo phạm nhân đều dùng cách này, không thể làm khác hơn, nếu như đối xử với cô khác người khác, chắc chắn không thể nói phục kẻ khác." À thì ra là vậy, tin cô, tôi là heo!! Nhưng mà trước mắt còn phải dựa vào cô ta để thoát ra ngoài.Hai người trao đổi một chút tin tức, nói trắng ra mạng của Kỳ Tử Hi tốt hơn tôi, xuyên qua thành công chúa của nước Thiên Di, chỉ có điều vị công chúa này vốn sức khỏe không tốt bệnh vặt quấn thân, chắc do vậy mới có thể chết yểu bị cái tên chết tiệt Kỳ Tử Hi này thay thế.Để có thể sinh tồn trong hoàng tộc ngươi tranh ta đấu, cá lớn nuốt cá bé này Kỳ Tử Hi không từ thủ đoạn trị tội những kẻ khi dễ cô ta. Nhưng không ngờ, tài năng bại lộ, có thể nói hiện tại cô ta mơ hồ trở thành cái đinh trong mắt của thái tử.Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả (Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn) đây vốn chính là quy luật tất yếu, huống chi nơi hoàng tộc tranh quyền đoạt vị, mỗi bước đi cứ như trên phiến băng mỏng, việc làm của Kỳ Tử Hi khác nào tự tìm đường chết.Cô ta hỏi còn tôi thì sao? Tôi ậm ờ úp úp mở mở kể là bản thân ở kỹ viện làm nha hoàn, võ công trên người là miễn phí có được. Vì sao đột nhập cấm cung, tôi trả lời là theo sư tỷ tới đây, còn bởi vì lý do gì thì bản thân cũng không rõ. Cô ta cũng chẳng vội hỏi sư tỷ của tôi là ai, trầm ngâm suy tư một chút, cô ta liền khai sáng chỉ lối mở đường cho tôi.Vì thế tôi từ thân phận nghịch tặc phạm tội tày trời lắc mình một cái biến thành tâm phúc của phe phản chiến. Được người đỡ ra khỏi thiên lao, tên quan thẩm vấn còn chào hỏi tôi:"Lúc trước tại hạ có chỗ đắc tội, mong cô nương lượng thứ. Sau này chúng ta cùng thờ một chủ, cùng nhau dưới trướng phủ công chúa, cần phải giúp đỡ lẫn nhau."Gió chiều nào theo chiều đó!! Lật mặt nhanh thật."Nào dám nào dám ~ còn mong đại nhân dạy bảo một hai." Dù không thích nhưng vẫn phải qua lại đôi chútThả lỏng hai tay, hít thật sâu một chút không khí trong lành, vẫy vẫy tay về phía thiên lao phía sau lưng:"Tạm biệt."Vừa tới phủ công chúa, tôi liền hỏi thăm tình huống của người đem đó bị vây bắt.Kỳ Tử Hi hỏi: "Đó là sư tỷ của cô?"Vội vàng gật đầu. Do dự trong chốc lát, cô ta trả lời:"Yên tâm, cô ta đã bình an thoát thân, nhưng mà cô đó, có biết rõ thân phận của người ta không mà lo chuyện bao đồng. Đừng có nhiều chuyện, đầu óc của cô không đủ chơi đâu."Giọng nói của cô ta rõ ràng biểu thị coi thường tôi, tôi tức giận cãi lại:"Thân phận của tỷ ấy tôi rõ ràng. Nên làm gì lòng tôi tự biết cân nhắc."Cười lạnh: " Phải không? Vậy lúc cô bị nhốt trong thiên lao sao cô ta lại không tới cứu cô.""Cô cho rằng thiên lao là nơi nào chứ, bộ muốn vô là vô à, phải chuẩn bị cẩn thận mọi thứ, tính toán thời gian linh tinh biết không?" Lần đó chúng ta kết thúc câu chuyện bằng tranh cãi, ai nấy đều chẳng vui vẻ gì.Gọi là tâm phúc kỳ thật chính là sâu gạo. Võ có ám vệ, văn có mưu sĩ. Tôi chỉ cần yên lặng làm sâu gạo là được. Kỳ Tử Hi cùng kẻ khác thương lượng mọi chuyện, nhất quyết muốn tôi ở bên cạnh lắng nghe. Mấy cái chuyện lông gà tỏi việc trong triều đình luôn làm tôi buồn ngủ. Nghĩ cũng chẳng thể nào hiểu, mấy cái trò chơi chính trị này có gì tốt chơi đâu chứ?!! Tranh quyền đoạt vị, mất hết nhân tính. Cuối cùng thì không phải là một tướng công thành vạn cốt khô hay sao, dưới chân kẻ chiến thắng chính là vô số thi thể, trong đó bao gồm người thân bạn bè kể cả người yêu. Lấy hết can đảm tôi nói với Kỳ Tử Hi, tôi muốn rời khỏi phủ công chúa. Mà cô ta trả lời một câu làm tôi tức muốn hộc máu:"Rời khỏi đây, cô sẽ chết." Giọng điệu này, nội dung này... sao quen thuộc thế nhỉ?- ---Tác giả có lời muốn nói: Bộ này từ từ sẽ được bổ sung đầy đủ!!