Mưa phùn liên miên, bầu trời xám xịt, những hạt mưa bụi bị gió lạnh thổi khẽ bay bay rơi xuống tưới lên mảnh đất khô cằn. Nơi có hạt mưa rơi xuống cũng loại bỏ tất cả bụi bặm bám trên lá cây trong rừng, lá cây dày đặc màu xanh đậm sau khi được mưa phùn gột rửa trông có vẻ tràn trề nhựa sống. Trên con đường nhựa mọc đầy rêu xanh bên cạnh rừng, một chiếc xe kết hợp với nhà màu trắng sữa trông hơi cũ nát dừng ở đó. Cửa sổ xe đóng chặt, nếu như không phải chú ý đến xe vẫn còn hoàn hảo, phía sau còn treo một chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, có lẽ sẽ hiểu nhầm rằng đây là một chiếc xe bị vứt bỏ. “Shit…” Vào lúc này, bên cạnh xe kết hợp với nhà đột nhiên truyền đến một tiếng rít, sau đó là một loạt tiếng động bò dậy, bước từng bước càng ngày càng gần xe kết hợp với nhà, một khuôn mặt tiều tụy mái tóc rối bời hiện lên trên cửa kính xe. “Đây là cái chuyện gì đây?” Người phụ nữ kéo kéo bộ quần áo ướt đẫm, ánh mắt lướt một vòng bốn phía xung quanh xong thì bám lấy xe loạng choạng đi về phía cửa…

Chương 43: Chương 43

Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt ThếTác giả: Không Bạch Xích TốTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMưa phùn liên miên, bầu trời xám xịt, những hạt mưa bụi bị gió lạnh thổi khẽ bay bay rơi xuống tưới lên mảnh đất khô cằn. Nơi có hạt mưa rơi xuống cũng loại bỏ tất cả bụi bặm bám trên lá cây trong rừng, lá cây dày đặc màu xanh đậm sau khi được mưa phùn gột rửa trông có vẻ tràn trề nhựa sống. Trên con đường nhựa mọc đầy rêu xanh bên cạnh rừng, một chiếc xe kết hợp với nhà màu trắng sữa trông hơi cũ nát dừng ở đó. Cửa sổ xe đóng chặt, nếu như không phải chú ý đến xe vẫn còn hoàn hảo, phía sau còn treo một chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, có lẽ sẽ hiểu nhầm rằng đây là một chiếc xe bị vứt bỏ. “Shit…” Vào lúc này, bên cạnh xe kết hợp với nhà đột nhiên truyền đến một tiếng rít, sau đó là một loạt tiếng động bò dậy, bước từng bước càng ngày càng gần xe kết hợp với nhà, một khuôn mặt tiều tụy mái tóc rối bời hiện lên trên cửa kính xe. “Đây là cái chuyện gì đây?” Người phụ nữ kéo kéo bộ quần áo ướt đẫm, ánh mắt lướt một vòng bốn phía xung quanh xong thì bám lấy xe loạng choạng đi về phía cửa… Mặc dù mở nồi ra nhìn thấy màu bên trong khiến người ta hơi ngây ra, nhưng ăn một miếng, thịt nửa nạc nửa mỡ thơm mềm ngon miệng, miếng khoai tây màu tím đậm thấm đẫm nước thịt thơm, với mùi thơm nhàn nhạt của khoai tây vừa vào miệng đã tan ra, ăn cùng một miếng cơm rưới đầy nước thịt, ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.Bất giác đã ăn hết một hộp, ánh mắt mọi người nhìn xe bán đồ ăn càng chắc chắn hơn.Biên Duyên ở bên này bận đến mức như chong chóng xoay lại không biết rằng ở chỗ nguyên chủ từng sống bên thành đông, mấy tiến hóa giả mặc đồng phục đang hỏi thăm chuyện của hai mẹ con bọn họ.Thành tây nằm ờ bên rìa thành phố phồn hoa, cuộc sống sáng làm việc tối nghỉ của Biên Duyên đã đi vào quỹ đạo, mà giữa lúc đó, vì không muốn đụng phải nhân vật chính nên nửa tháng nay cô không hề bước ra khỏi khu bán hàng nửa bước.Tối hôm nay Biên Duyên đưa món thịt anh Dương nhờ cô làm hộ ra, nhìn bóng lưng ông ấy vui vẻ rời đi, hai mắt Biên Duyên cong thành hình trăng non.Dáng vẻ vui mừng ngâm nga bài hát cũng chỉ vì một chuyện Kiều Tây cháu của anh Dương sáng ngày mai sẽ theo đội Chấp Băng rời khỏi thành tây.Sau khi bọn họ đi, thành tây sẽ không còn ai lật tẩy sự tồn tại của mẹ con họ nữa, cứ nghĩ đến là thấy vui.“An An, hai hôm nữa mẹ đưa con vào thành phố chơi.” Biên Duyên nhìn An An mặt càng ngày càng tròn, da mặt vàng vọt cũng bớt đi nhiều không nhịn được khẽ niết khuôn mặt rốt cuộc có thịt của cậu bé.“Thật sao?” An An nghe xong mắt sáng lên, nghe anh Dương Húc nói, thành phố thực sự rất rất thú vị.“Ừ.” Nhìn dáng vẻ chờ mong của con, lòng Biên Duyên mềm nhũn.“Mẹ thật tốt.” An An vui mừng nhào vào lòng Biên Duyên, thân thể mềm mại cẩn thận làm nũng.Biên Duyên vui mừng vỗ lưng An An, mặc dù lúc làm nũng vẫn hơi không được tự nhiên cũng cũng được coi là không tệ rồi, ít nhất cậu bé đã dám thể hiện suy nghĩ trong lòng mình trước mặt cô.An An nằm trong vòng tay của Biên Duyên một lúc rồi mặt đỏ lên chạy xuống khỏi xe, cậu bé muốn đi thông báo tin vui này với hai anh Dương Húc và Dương quang.Biên Duyên đứng ở bên cửa sổ nhìn An An đã vui mừng nói chuyện với hai anh hàng xóm, Biên Duyên vẫy vẫy tay với Hạ Thu Ca ở bên ngoài sau đó quay người đi tìm đồ..

Mặc dù mở nồi ra nhìn thấy màu bên trong khiến người ta hơi ngây ra, nhưng ăn một miếng, thịt nửa nạc nửa mỡ thơm mềm ngon miệng, miếng khoai tây màu tím đậm thấm đẫm nước thịt thơm, với mùi thơm nhàn nhạt của khoai tây vừa vào miệng đã tan ra, ăn cùng một miếng cơm rưới đầy nước thịt, ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.

Bất giác đã ăn hết một hộp, ánh mắt mọi người nhìn xe bán đồ ăn càng chắc chắn hơn.

Biên Duyên ở bên này bận đến mức như chong chóng xoay lại không biết rằng ở chỗ nguyên chủ từng sống bên thành đông, mấy tiến hóa giả mặc đồng phục đang hỏi thăm chuyện của hai mẹ con bọn họ.

Thành tây nằm ờ bên rìa thành phố phồn hoa, cuộc sống sáng làm việc tối nghỉ của Biên Duyên đã đi vào quỹ đạo, mà giữa lúc đó, vì không muốn đụng phải nhân vật chính nên nửa tháng nay cô không hề bước ra khỏi khu bán hàng nửa bước.

Tối hôm nay Biên Duyên đưa món thịt anh Dương nhờ cô làm hộ ra, nhìn bóng lưng ông ấy vui vẻ rời đi, hai mắt Biên Duyên cong thành hình trăng non.

Dáng vẻ vui mừng ngâm nga bài hát cũng chỉ vì một chuyện Kiều Tây cháu của anh Dương sáng ngày mai sẽ theo đội Chấp Băng rời khỏi thành tây.

Sau khi bọn họ đi, thành tây sẽ không còn ai lật tẩy sự tồn tại của mẹ con họ nữa, cứ nghĩ đến là thấy vui.

“An An, hai hôm nữa mẹ đưa con vào thành phố chơi.

” Biên Duyên nhìn An An mặt càng ngày càng tròn, da mặt vàng vọt cũng bớt đi nhiều không nhịn được khẽ niết khuôn mặt rốt cuộc có thịt của cậu bé.

“Thật sao?” An An nghe xong mắt sáng lên, nghe anh Dương Húc nói, thành phố thực sự rất rất thú vị.

“Ừ.

” Nhìn dáng vẻ chờ mong của con, lòng Biên Duyên mềm nhũn.

“Mẹ thật tốt.

” An An vui mừng nhào vào lòng Biên Duyên, thân thể mềm mại cẩn thận làm nũng.

Biên Duyên vui mừng vỗ lưng An An, mặc dù lúc làm nũng vẫn hơi không được tự nhiên cũng cũng được coi là không tệ rồi, ít nhất cậu bé đã dám thể hiện suy nghĩ trong lòng mình trước mặt cô.

An An nằm trong vòng tay của Biên Duyên một lúc rồi mặt đỏ lên chạy xuống khỏi xe, cậu bé muốn đi thông báo tin vui này với hai anh Dương Húc và Dương quang.

Biên Duyên đứng ở bên cửa sổ nhìn An An đã vui mừng nói chuyện với hai anh hàng xóm, Biên Duyên vẫy vẫy tay với Hạ Thu Ca ở bên ngoài sau đó quay người đi tìm đồ.

.

Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt ThếTác giả: Không Bạch Xích TốTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMưa phùn liên miên, bầu trời xám xịt, những hạt mưa bụi bị gió lạnh thổi khẽ bay bay rơi xuống tưới lên mảnh đất khô cằn. Nơi có hạt mưa rơi xuống cũng loại bỏ tất cả bụi bặm bám trên lá cây trong rừng, lá cây dày đặc màu xanh đậm sau khi được mưa phùn gột rửa trông có vẻ tràn trề nhựa sống. Trên con đường nhựa mọc đầy rêu xanh bên cạnh rừng, một chiếc xe kết hợp với nhà màu trắng sữa trông hơi cũ nát dừng ở đó. Cửa sổ xe đóng chặt, nếu như không phải chú ý đến xe vẫn còn hoàn hảo, phía sau còn treo một chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, có lẽ sẽ hiểu nhầm rằng đây là một chiếc xe bị vứt bỏ. “Shit…” Vào lúc này, bên cạnh xe kết hợp với nhà đột nhiên truyền đến một tiếng rít, sau đó là một loạt tiếng động bò dậy, bước từng bước càng ngày càng gần xe kết hợp với nhà, một khuôn mặt tiều tụy mái tóc rối bời hiện lên trên cửa kính xe. “Đây là cái chuyện gì đây?” Người phụ nữ kéo kéo bộ quần áo ướt đẫm, ánh mắt lướt một vòng bốn phía xung quanh xong thì bám lấy xe loạng choạng đi về phía cửa… Mặc dù mở nồi ra nhìn thấy màu bên trong khiến người ta hơi ngây ra, nhưng ăn một miếng, thịt nửa nạc nửa mỡ thơm mềm ngon miệng, miếng khoai tây màu tím đậm thấm đẫm nước thịt thơm, với mùi thơm nhàn nhạt của khoai tây vừa vào miệng đã tan ra, ăn cùng một miếng cơm rưới đầy nước thịt, ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.Bất giác đã ăn hết một hộp, ánh mắt mọi người nhìn xe bán đồ ăn càng chắc chắn hơn.Biên Duyên ở bên này bận đến mức như chong chóng xoay lại không biết rằng ở chỗ nguyên chủ từng sống bên thành đông, mấy tiến hóa giả mặc đồng phục đang hỏi thăm chuyện của hai mẹ con bọn họ.Thành tây nằm ờ bên rìa thành phố phồn hoa, cuộc sống sáng làm việc tối nghỉ của Biên Duyên đã đi vào quỹ đạo, mà giữa lúc đó, vì không muốn đụng phải nhân vật chính nên nửa tháng nay cô không hề bước ra khỏi khu bán hàng nửa bước.Tối hôm nay Biên Duyên đưa món thịt anh Dương nhờ cô làm hộ ra, nhìn bóng lưng ông ấy vui vẻ rời đi, hai mắt Biên Duyên cong thành hình trăng non.Dáng vẻ vui mừng ngâm nga bài hát cũng chỉ vì một chuyện Kiều Tây cháu của anh Dương sáng ngày mai sẽ theo đội Chấp Băng rời khỏi thành tây.Sau khi bọn họ đi, thành tây sẽ không còn ai lật tẩy sự tồn tại của mẹ con họ nữa, cứ nghĩ đến là thấy vui.“An An, hai hôm nữa mẹ đưa con vào thành phố chơi.” Biên Duyên nhìn An An mặt càng ngày càng tròn, da mặt vàng vọt cũng bớt đi nhiều không nhịn được khẽ niết khuôn mặt rốt cuộc có thịt của cậu bé.“Thật sao?” An An nghe xong mắt sáng lên, nghe anh Dương Húc nói, thành phố thực sự rất rất thú vị.“Ừ.” Nhìn dáng vẻ chờ mong của con, lòng Biên Duyên mềm nhũn.“Mẹ thật tốt.” An An vui mừng nhào vào lòng Biên Duyên, thân thể mềm mại cẩn thận làm nũng.Biên Duyên vui mừng vỗ lưng An An, mặc dù lúc làm nũng vẫn hơi không được tự nhiên cũng cũng được coi là không tệ rồi, ít nhất cậu bé đã dám thể hiện suy nghĩ trong lòng mình trước mặt cô.An An nằm trong vòng tay của Biên Duyên một lúc rồi mặt đỏ lên chạy xuống khỏi xe, cậu bé muốn đi thông báo tin vui này với hai anh Dương Húc và Dương quang.Biên Duyên đứng ở bên cửa sổ nhìn An An đã vui mừng nói chuyện với hai anh hàng xóm, Biên Duyên vẫy vẫy tay với Hạ Thu Ca ở bên ngoài sau đó quay người đi tìm đồ..

Chương 43: Chương 43