Buổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó…
Chương 71
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 71Mãi sau, Ngô Bình mới đứng dậy vươn vai rồi nói một câu.Cảnh tượng này khiến mọi người đều câm nín.Chết đến nơi rồi mà vẫn tỏ ra nguy hiểm ư? Đúng là đầu óc có vấn đề.Chỉ có Triệu Diệu Quang tin lời Tần Khải và hỏi lại anh: “Sau đó thế nào?”Tần Khải cười nói: “Cháu chỉ dùng một tay đã đánh bại hết chúng nó, mấy đứa còn bị thương nặng cơ. Lúc ấy còn suýt gân chấn động lớn, cuối cùng ông cháu phải ra mặt thì mọi chuyện mới êm xuôi được, không chắc giờ cháu đang ngồi ăn cơm nhà nước rồi”.Nhắc đến kỳ tích huy hoàng năm đó, Tần Khải vô cùng đắc ý: “Nhưng từ đó trở đi, các cậu ấm cô chiêu ở thủ đô đều biết đến tiếng cháu, thấy cháu cái là phải đi đường vòng”.“Mẹ, nói y như thật ấy nhỉ! Sao tao chưa nghe thấy Thập Tam thiếu bao giờ?”Tay giám đốc không hề tin.Tần Khải khinh bỉ nói: “Đó là sự chênh lệch giữa chúng ta, khi tôi đang sống trong xã hội thượng lưu thì ông chắc biết đang chết dí ở vũng sình nào, thế mà còn tưởng là mình oai lắm!”Tay giám đốc nghe xong thì lập tức gầm lên: “Ông không thèm phí nhời với mày nữa, tao phải xé rách cái mỏ của mày ra đã, để xem mày còn định bốc phét đến bao giờ!”Thằng này sắp leo lên đầu ông ta đến nơi rồi.Nó là muốn chết thì đừng trách ông ta.Nhóm bảo vệ nghe thấy thế thì sấn sổ tới ngay, các tiếng gào thét vang lên liên tục.“Dừng tay lại!”Đột nhiên cánh cửa phòng bao mở ra, bốn người đàn ông trung niên hớt hải đi vào.“Dương Luân, tôi thấy ông chán sống rồi đấy!”Người lên tiếng là một người đàn ông cao lớn nhưng hơi bị gù.Dáng vẻ của người này trông rất uy nghiêm.“Chủ tịch!”Táy giám đốc sợ điếng người rồi lắp bắp chào hỏi.Đến nhà họ Triệu cũng sợ đến mức nhảy dựng lên.Đây chính là Đinh Kim Phúc chủ tịch của khách sạn Kim Phúc.Nhiều năm trước, ông ấy đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau đó đã tạo ra khối tài sản khổng lồ cùng chỗ đứng như hiện nay ở Trung Hải.Có thể nói Trung Hải có thể phát triển kinh tế mạnh hơn vùng Giang Nam là nhờ khá nhiều vào công của Đinh Kim Phúc.Một người có tầm ảnh hưởng như vậy vừa xuất hiện, mọi người nhà họ Triệu, kể cả Triệu Băng Linh cũng vội vàng đứng dạy thể hiện sự tôn trọng.“Chủ tịch Đinh!”“Ông Đinh, ông còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Triệu, tháng trước mới dùng bữa với ông xong”.Vợ chồng bác cả của Triệu Băng Linh đầy vẻ nịnh bợ bắt chuyện.Triệu Băng Linh nhìn mà thấy rùng cả mình.“Tiểu sư thúc, người không sao chứ ạ?”
Chương 71
Mãi sau, Ngô Bình mới đứng dậy vươn vai rồi nói một câu.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều câm nín.
Chết đến nơi rồi mà vẫn tỏ ra nguy hiểm ư? Đúng là đầu óc có vấn đề.
Chỉ có Triệu Diệu Quang tin lời Tần Khải và hỏi lại anh: “Sau đó thế nào?”
Tần Khải cười nói: “Cháu chỉ dùng một tay đã đánh bại hết chúng nó, mấy đứa còn bị thương nặng cơ. Lúc ấy còn suýt gân chấn động lớn, cuối cùng ông cháu phải ra mặt thì mọi chuyện mới êm xuôi được, không chắc giờ cháu đang ngồi ăn cơm nhà nước rồi”.
Nhắc đến kỳ tích huy hoàng năm đó, Tần Khải vô cùng đắc ý: “Nhưng từ đó trở đi, các cậu ấm cô chiêu ở thủ đô đều biết đến tiếng cháu, thấy cháu cái là phải đi đường vòng”.
“Mẹ, nói y như thật ấy nhỉ! Sao tao chưa nghe thấy Thập Tam thiếu bao giờ?”
Tay giám đốc không hề tin.
Tần Khải khinh bỉ nói: “Đó là sự chênh lệch giữa chúng ta, khi tôi đang sống trong xã hội thượng lưu thì ông chắc biết đang chết dí ở vũng sình nào, thế mà còn tưởng là mình oai lắm!”
Tay giám đốc nghe xong thì lập tức gầm lên: “Ông không thèm phí nhời với mày nữa, tao phải xé rách cái mỏ của mày ra đã, để xem mày còn định bốc phét đến bao giờ!”
Thằng này sắp leo lên đầu ông ta đến nơi rồi.
Nó là muốn chết thì đừng trách ông ta.
Nhóm bảo vệ nghe thấy thế thì sấn sổ tới ngay, các tiếng gào thét vang lên liên tục.
“Dừng tay lại!”
Đột nhiên cánh cửa phòng bao mở ra, bốn người đàn ông trung niên hớt hải đi vào.
“Dương Luân, tôi thấy ông chán sống rồi đấy!”
Người lên tiếng là một người đàn ông cao lớn nhưng hơi bị gù.
Dáng vẻ của người này trông rất uy nghiêm.
“Chủ tịch!”
Táy giám đốc sợ điếng người rồi lắp bắp chào hỏi.
Đến nhà họ Triệu cũng sợ đến mức nhảy dựng lên.
Đây chính là Đinh Kim Phúc chủ tịch của khách sạn Kim Phúc.
Nhiều năm trước, ông ấy đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau đó đã tạo ra khối tài sản khổng lồ cùng chỗ đứng như hiện nay ở Trung Hải.
Có thể nói Trung Hải có thể phát triển kinh tế mạnh hơn vùng Giang Nam là nhờ khá nhiều vào công của Đinh Kim Phúc.
Một người có tầm ảnh hưởng như vậy vừa xuất hiện, mọi người nhà họ Triệu, kể cả Triệu Băng Linh cũng vội vàng đứng dạy thể hiện sự tôn trọng.
“Chủ tịch Đinh!”
“Ông Đinh, ông còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Triệu, tháng trước mới dùng bữa với ông xong”.
Vợ chồng bác cả của Triệu Băng Linh đầy vẻ nịnh bợ bắt chuyện.
Triệu Băng Linh nhìn mà thấy rùng cả mình.
“Tiểu sư thúc, người không sao chứ ạ?”
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 71Mãi sau, Ngô Bình mới đứng dậy vươn vai rồi nói một câu.Cảnh tượng này khiến mọi người đều câm nín.Chết đến nơi rồi mà vẫn tỏ ra nguy hiểm ư? Đúng là đầu óc có vấn đề.Chỉ có Triệu Diệu Quang tin lời Tần Khải và hỏi lại anh: “Sau đó thế nào?”Tần Khải cười nói: “Cháu chỉ dùng một tay đã đánh bại hết chúng nó, mấy đứa còn bị thương nặng cơ. Lúc ấy còn suýt gân chấn động lớn, cuối cùng ông cháu phải ra mặt thì mọi chuyện mới êm xuôi được, không chắc giờ cháu đang ngồi ăn cơm nhà nước rồi”.Nhắc đến kỳ tích huy hoàng năm đó, Tần Khải vô cùng đắc ý: “Nhưng từ đó trở đi, các cậu ấm cô chiêu ở thủ đô đều biết đến tiếng cháu, thấy cháu cái là phải đi đường vòng”.“Mẹ, nói y như thật ấy nhỉ! Sao tao chưa nghe thấy Thập Tam thiếu bao giờ?”Tay giám đốc không hề tin.Tần Khải khinh bỉ nói: “Đó là sự chênh lệch giữa chúng ta, khi tôi đang sống trong xã hội thượng lưu thì ông chắc biết đang chết dí ở vũng sình nào, thế mà còn tưởng là mình oai lắm!”Tay giám đốc nghe xong thì lập tức gầm lên: “Ông không thèm phí nhời với mày nữa, tao phải xé rách cái mỏ của mày ra đã, để xem mày còn định bốc phét đến bao giờ!”Thằng này sắp leo lên đầu ông ta đến nơi rồi.Nó là muốn chết thì đừng trách ông ta.Nhóm bảo vệ nghe thấy thế thì sấn sổ tới ngay, các tiếng gào thét vang lên liên tục.“Dừng tay lại!”Đột nhiên cánh cửa phòng bao mở ra, bốn người đàn ông trung niên hớt hải đi vào.“Dương Luân, tôi thấy ông chán sống rồi đấy!”Người lên tiếng là một người đàn ông cao lớn nhưng hơi bị gù.Dáng vẻ của người này trông rất uy nghiêm.“Chủ tịch!”Táy giám đốc sợ điếng người rồi lắp bắp chào hỏi.Đến nhà họ Triệu cũng sợ đến mức nhảy dựng lên.Đây chính là Đinh Kim Phúc chủ tịch của khách sạn Kim Phúc.Nhiều năm trước, ông ấy đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau đó đã tạo ra khối tài sản khổng lồ cùng chỗ đứng như hiện nay ở Trung Hải.Có thể nói Trung Hải có thể phát triển kinh tế mạnh hơn vùng Giang Nam là nhờ khá nhiều vào công của Đinh Kim Phúc.Một người có tầm ảnh hưởng như vậy vừa xuất hiện, mọi người nhà họ Triệu, kể cả Triệu Băng Linh cũng vội vàng đứng dạy thể hiện sự tôn trọng.“Chủ tịch Đinh!”“Ông Đinh, ông còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Triệu, tháng trước mới dùng bữa với ông xong”.Vợ chồng bác cả của Triệu Băng Linh đầy vẻ nịnh bợ bắt chuyện.Triệu Băng Linh nhìn mà thấy rùng cả mình.“Tiểu sư thúc, người không sao chứ ạ?”