Buổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó…
Chương 85
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 85Cô gái mặc một chiếc váy màu đen trông rất quyến rũ.“Ớ, con gái à?”Tần Khải không ngờ “bồ” của Triệu Băng Linh lại là phụ nữ.“Chậc chậc, bảo sao mà em không chịu lấy anh, ra là thích kiểu này”.Tần Khải dựa người vào cửa rồi chẹp miệng nói.“Nhưng nói đi cũng phải nói lạ, hai em làm thế này đúng là lãng phí tài nguyên, tiếc quá!”Hai cô gái vội vàng đứng dậy.Vương Kỳ ngại ngùng liếc nhìn Tần Khải rồi khôi phục hình tượng thục nữ.Triệu Băng Linh nhanh chóng sửa sang lại quần áo, sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn Tần Khải.“Cái gì mà thích kiểu này, mẹ anh không dạy anh phải gõ cửa trước khi vào à?”Tần Khải khoanh tay nói: “Tôi là cô nhi nên không có mẹ, thế nên không cần gõ cửa”.Ặc!Vương Kỳ phì cười.Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.Không ngờ Tần Khải đúng là kiểu người không cần sĩ diện như mình tưởng.Triệu Băng Linh đen mặt mắng: “Độ dày của da mặt anh có điểm cuối không vậy? Tôi hỏi anh, anh vào phòng ngủ của tôi làm gì?”Biết ngay lại nhắc chuyện này mà!Tần Khải cười trừ rồi nhún vai.“Tôi đi loanh quanh thôi, ai biết trong phòng cô lại có người đâu, đã thế còn đi tắm không đóng cửa”.“Đi loanh quanh?”Triệu Băng Linh tức đến mức muốn ăn thịt Tần Khải, phòng con gái là chỗ để anh đi dạo à?“Tôi thấy anh cố ý thì có, sau này đừng vào nhà tôi nữa, làm tôi phát khiếp lên được”.Tần Khải cười híp mắt.“Không vào nữa thì thôi, cô tưởng tôi thích à? Tôi chẳng thèm”.“Anh!”Triệu Băng Linh tức điên.Tên điên này!“Tần Khải, anh đừng có không biết điều. Nếu hôm nay anh không xin lỗi tôi thì đừng hòng rời khỏi đây. Tư Tư đang đến đây rồi, ba chúng tôi sẽ xử lý anh”.Tần Khải nghe xong thì cười ra nước mắt.Một mình Triệu Băng Linh thôi là anh đã đủ nhức đầu rồi.Giờ còn thêm Chu Tư Tư nữa, khéo anh bị lăng trì mất.Không được, phải tính kế chuồn thôi.“Khoan đã, sao cô nói như chỉ có mình tôi sai thế?”, Tần Khải bắt đầu cãi lý.“Anh nói sao!”
Chương 85
Cô gái mặc một chiếc váy màu đen trông rất quyến rũ.
“Ớ, con gái à?”
Tần Khải không ngờ “bồ” của Triệu Băng Linh lại là phụ nữ.
“Chậc chậc, bảo sao mà em không chịu lấy anh, ra là thích kiểu này”.
Tần Khải dựa người vào cửa rồi chẹp miệng nói.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lạ, hai em làm thế này đúng là lãng phí tài nguyên, tiếc quá!”
Hai cô gái vội vàng đứng dậy.
Vương Kỳ ngại ngùng liếc nhìn Tần Khải rồi khôi phục hình tượng thục nữ.
Triệu Băng Linh nhanh chóng sửa sang lại quần áo, sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn Tần Khải.
“Cái gì mà thích kiểu này, mẹ anh không dạy anh phải gõ cửa trước khi vào à?”
Tần Khải khoanh tay nói: “Tôi là cô nhi nên không có mẹ, thế nên không cần gõ cửa”.
Ặc!
Vương Kỳ phì cười.
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Không ngờ Tần Khải đúng là kiểu người không cần sĩ diện như mình tưởng.
Triệu Băng Linh đen mặt mắng: “Độ dày của da mặt anh có điểm cuối không vậy? Tôi hỏi anh, anh vào phòng ngủ của tôi làm gì?”
Biết ngay lại nhắc chuyện này mà!
Tần Khải cười trừ rồi nhún vai.
“Tôi đi loanh quanh thôi, ai biết trong phòng cô lại có người đâu, đã thế còn đi tắm không đóng cửa”.
“Đi loanh quanh?”
Triệu Băng Linh tức đến mức muốn ăn thịt Tần Khải, phòng con gái là chỗ để anh đi dạo à?
“Tôi thấy anh cố ý thì có, sau này đừng vào nhà tôi nữa, làm tôi phát khiếp lên được”.
Tần Khải cười híp mắt.
“Không vào nữa thì thôi, cô tưởng tôi thích à? Tôi chẳng thèm”.
“Anh!”
Triệu Băng Linh tức điên.
Tên điên này!
“Tần Khải, anh đừng có không biết điều. Nếu hôm nay anh không xin lỗi tôi thì đừng hòng rời khỏi đây. Tư Tư đang đến đây rồi, ba chúng tôi sẽ xử lý anh”.
Tần Khải nghe xong thì cười ra nước mắt.
Một mình Triệu Băng Linh thôi là anh đã đủ nhức đầu rồi.
Giờ còn thêm Chu Tư Tư nữa, khéo anh bị lăng trì mất.
Không được, phải tính kế chuồn thôi.
“Khoan đã, sao cô nói như chỉ có mình tôi sai thế?”, Tần Khải bắt đầu cãi lý.
“Anh nói sao!”
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 85Cô gái mặc một chiếc váy màu đen trông rất quyến rũ.“Ớ, con gái à?”Tần Khải không ngờ “bồ” của Triệu Băng Linh lại là phụ nữ.“Chậc chậc, bảo sao mà em không chịu lấy anh, ra là thích kiểu này”.Tần Khải dựa người vào cửa rồi chẹp miệng nói.“Nhưng nói đi cũng phải nói lạ, hai em làm thế này đúng là lãng phí tài nguyên, tiếc quá!”Hai cô gái vội vàng đứng dậy.Vương Kỳ ngại ngùng liếc nhìn Tần Khải rồi khôi phục hình tượng thục nữ.Triệu Băng Linh nhanh chóng sửa sang lại quần áo, sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn Tần Khải.“Cái gì mà thích kiểu này, mẹ anh không dạy anh phải gõ cửa trước khi vào à?”Tần Khải khoanh tay nói: “Tôi là cô nhi nên không có mẹ, thế nên không cần gõ cửa”.Ặc!Vương Kỳ phì cười.Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.Không ngờ Tần Khải đúng là kiểu người không cần sĩ diện như mình tưởng.Triệu Băng Linh đen mặt mắng: “Độ dày của da mặt anh có điểm cuối không vậy? Tôi hỏi anh, anh vào phòng ngủ của tôi làm gì?”Biết ngay lại nhắc chuyện này mà!Tần Khải cười trừ rồi nhún vai.“Tôi đi loanh quanh thôi, ai biết trong phòng cô lại có người đâu, đã thế còn đi tắm không đóng cửa”.“Đi loanh quanh?”Triệu Băng Linh tức đến mức muốn ăn thịt Tần Khải, phòng con gái là chỗ để anh đi dạo à?“Tôi thấy anh cố ý thì có, sau này đừng vào nhà tôi nữa, làm tôi phát khiếp lên được”.Tần Khải cười híp mắt.“Không vào nữa thì thôi, cô tưởng tôi thích à? Tôi chẳng thèm”.“Anh!”Triệu Băng Linh tức điên.Tên điên này!“Tần Khải, anh đừng có không biết điều. Nếu hôm nay anh không xin lỗi tôi thì đừng hòng rời khỏi đây. Tư Tư đang đến đây rồi, ba chúng tôi sẽ xử lý anh”.Tần Khải nghe xong thì cười ra nước mắt.Một mình Triệu Băng Linh thôi là anh đã đủ nhức đầu rồi.Giờ còn thêm Chu Tư Tư nữa, khéo anh bị lăng trì mất.Không được, phải tính kế chuồn thôi.“Khoan đã, sao cô nói như chỉ có mình tôi sai thế?”, Tần Khải bắt đầu cãi lý.“Anh nói sao!”