Buổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó…
Chương 89
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 89Triệu Băng Linh giật khoé miệng, vừa nói vừa lườm Tần Khải.Dứt lời, cô quay người đi vào văn phòng.Vương Kỳ quanh tay rồi cũng liếc Tần Khải một cái.Vẻ mắt như muốn nói: Anh gây hoạ lớn rồi…“Hỏng rồi, chắc chắn Băng Linh đã hiểu lầm chúng ta…”Chu Tư Tư lườm Tần Khải rồi tức đến mức giậm chân.Tư thế hiện giờ của họ quá mờ ám, đã thế còn bị Triệu Băng Linh bắt gặp, cô không hiểu lầm mới lạ.“Đương nhiên rồi, ai bảo cô trêu chọc người đã có vợ sắp cưới là tôi. Chậc chậc.. Tư Tư à, cô gây hoạ lớn rồi”, Tần Khải khoanh tay như người vô tội, sau đó mỉm cười trên nỗi đâu của người khác.Chu Tư Tư mới là người bị vạ thì đang nghiến răng kèn kẹt, suýt nữa tức đến mức xì khói.“Đồ khốn, vô liêm sỉ!”Chu Tư Tư vừa mắng vừa đánh đấm loạn xạ trên người Tần Khải.“Này người đẹp, cô đúng là bội tình bạc nghĩa, nhẹ tay thôi… ay da!”Tần Khải liên tục xin tha rồi lùi lại, trông thì như đang đỡ đòn nhưng thực chất anh chỉ làm trò thôi.Anh có thể thấy là Chu Tư Tư giận lắm rồi.Quả nhiên, Chu Tư Tư thấy không mắng cũng không đánh Tần Khải được, vì người anh cứng rắn như đá.Giờ mà có con dao thì kiểu gì cô ấy cũng xiên cho anh một phát.“Hừ… anh cứ chờ đấy!”Cô ấy bỏ lại một câu rồi hậm hực rời đi.Thấy đi vào văn phòng của Triệu Băng Linh rồi, Tần Khải mỉm cười lắc đầu.Sau đó, anh lững thững đi theo.Sư phụ anh từng bảo, phụ nữ dưới núi toàn là hổ cái.Giờ Chu Tư Tư đang lửa bốc lên đầu, nhỡ vào trong lại nói linh tinh với Triệu Băng Linh thì hỏng.Quả nhiên, vừa vào cửa, Tần Khải đã nhìn thấy ba gương mặt lạnh lùng đang nhìn anh.Nhất là Triệu Băng Linh đứng chính giữa, ánh mắt lạnh lẽo, thiếu điều muốn đông lạnh cả anh.Thấy tư thế như muốn tra khảo của ba bên, Tần Khải theo bản năng dừng bước, gương mặt nở nụ cười vô hại.“Mỹ nữ Băng Băng chúng ta giận rồi, chuyện vừa nãy, anh định giải thích thế nào?”. Bộ dạng Vương Kỳ hóng hớt, hoàn toàn không xem đây là chuyện lớn.Chu Tư Tư cũng cảm thấy chuyện không nghiêm trọng gì, vội tiến lên, vẻ mặt tủi thân: “Băng Băng, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu…”Tần Khải bỗng chốc cũng đau đầu.Lời này không phải nên do anh nói sao?Lấy cớ bị cướp thì thôi vậy, thế nhưng Triệu Băng Linh vẫn rất phối hợp với Chu Tư Tư.“Tôi biết, không phải do cậu”.Vừa dứt lời, ánh mắt Triệu Băng Linh nhìn Tần Khải, hung dữ như muốn giết người vậy.“Tần Khải, anh tính giải thích thế nào?”
Chương 89
Triệu Băng Linh giật khoé miệng, vừa nói vừa lườm Tần Khải.
Dứt lời, cô quay người đi vào văn phòng.
Vương Kỳ quanh tay rồi cũng liếc Tần Khải một cái.
Vẻ mắt như muốn nói: Anh gây hoạ lớn rồi…
“Hỏng rồi, chắc chắn Băng Linh đã hiểu lầm chúng ta…”
Chu Tư Tư lườm Tần Khải rồi tức đến mức giậm chân.
Tư thế hiện giờ của họ quá mờ ám, đã thế còn bị Triệu Băng Linh bắt gặp, cô không hiểu lầm mới lạ.
“Đương nhiên rồi, ai bảo cô trêu chọc người đã có vợ sắp cưới là tôi. Chậc chậc.. Tư Tư à, cô gây hoạ lớn rồi”, Tần Khải khoanh tay như người vô tội, sau đó mỉm cười trên nỗi đâu của người khác.
Chu Tư Tư mới là người bị vạ thì đang nghiến răng kèn kẹt, suýt nữa tức đến mức xì khói.
“Đồ khốn, vô liêm sỉ!”
Chu Tư Tư vừa mắng vừa đánh đấm loạn xạ trên người Tần Khải.
“Này người đẹp, cô đúng là bội tình bạc nghĩa, nhẹ tay thôi… ay da!”
Tần Khải liên tục xin tha rồi lùi lại, trông thì như đang đỡ đòn nhưng thực chất anh chỉ làm trò thôi.
Anh có thể thấy là Chu Tư Tư giận lắm rồi.
Quả nhiên, Chu Tư Tư thấy không mắng cũng không đánh Tần Khải được, vì người anh cứng rắn như đá.
Giờ mà có con dao thì kiểu gì cô ấy cũng xiên cho anh một phát.
“Hừ… anh cứ chờ đấy!”
Cô ấy bỏ lại một câu rồi hậm hực rời đi.
Thấy đi vào văn phòng của Triệu Băng Linh rồi, Tần Khải mỉm cười lắc đầu.
Sau đó, anh lững thững đi theo.
Sư phụ anh từng bảo, phụ nữ dưới núi toàn là hổ cái.
Giờ Chu Tư Tư đang lửa bốc lên đầu, nhỡ vào trong lại nói linh tinh với Triệu Băng Linh thì hỏng.
Quả nhiên, vừa vào cửa, Tần Khải đã nhìn thấy ba gương mặt lạnh lùng đang nhìn anh.
Nhất là Triệu Băng Linh đứng chính giữa, ánh mắt lạnh lẽo, thiếu điều muốn đông lạnh cả anh.
Thấy tư thế như muốn tra khảo của ba bên, Tần Khải theo bản năng dừng bước, gương mặt nở nụ cười vô hại.
“Mỹ nữ Băng Băng chúng ta giận rồi, chuyện vừa nãy, anh định giải thích thế nào?”. Bộ dạng Vương Kỳ hóng hớt, hoàn toàn không xem đây là chuyện lớn.
Chu Tư Tư cũng cảm thấy chuyện không nghiêm trọng gì, vội tiến lên, vẻ mặt tủi thân: “Băng Băng, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu…”
Tần Khải bỗng chốc cũng đau đầu.
Lời này không phải nên do anh nói sao?
Lấy cớ bị cướp thì thôi vậy, thế nhưng Triệu Băng Linh vẫn rất phối hợp với Chu Tư Tư.
“Tôi biết, không phải do cậu”.
Vừa dứt lời, ánh mắt Triệu Băng Linh nhìn Tần Khải, hung dữ như muốn giết người vậy.
“Tần Khải, anh tính giải thích thế nào?”
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 89Triệu Băng Linh giật khoé miệng, vừa nói vừa lườm Tần Khải.Dứt lời, cô quay người đi vào văn phòng.Vương Kỳ quanh tay rồi cũng liếc Tần Khải một cái.Vẻ mắt như muốn nói: Anh gây hoạ lớn rồi…“Hỏng rồi, chắc chắn Băng Linh đã hiểu lầm chúng ta…”Chu Tư Tư lườm Tần Khải rồi tức đến mức giậm chân.Tư thế hiện giờ của họ quá mờ ám, đã thế còn bị Triệu Băng Linh bắt gặp, cô không hiểu lầm mới lạ.“Đương nhiên rồi, ai bảo cô trêu chọc người đã có vợ sắp cưới là tôi. Chậc chậc.. Tư Tư à, cô gây hoạ lớn rồi”, Tần Khải khoanh tay như người vô tội, sau đó mỉm cười trên nỗi đâu của người khác.Chu Tư Tư mới là người bị vạ thì đang nghiến răng kèn kẹt, suýt nữa tức đến mức xì khói.“Đồ khốn, vô liêm sỉ!”Chu Tư Tư vừa mắng vừa đánh đấm loạn xạ trên người Tần Khải.“Này người đẹp, cô đúng là bội tình bạc nghĩa, nhẹ tay thôi… ay da!”Tần Khải liên tục xin tha rồi lùi lại, trông thì như đang đỡ đòn nhưng thực chất anh chỉ làm trò thôi.Anh có thể thấy là Chu Tư Tư giận lắm rồi.Quả nhiên, Chu Tư Tư thấy không mắng cũng không đánh Tần Khải được, vì người anh cứng rắn như đá.Giờ mà có con dao thì kiểu gì cô ấy cũng xiên cho anh một phát.“Hừ… anh cứ chờ đấy!”Cô ấy bỏ lại một câu rồi hậm hực rời đi.Thấy đi vào văn phòng của Triệu Băng Linh rồi, Tần Khải mỉm cười lắc đầu.Sau đó, anh lững thững đi theo.Sư phụ anh từng bảo, phụ nữ dưới núi toàn là hổ cái.Giờ Chu Tư Tư đang lửa bốc lên đầu, nhỡ vào trong lại nói linh tinh với Triệu Băng Linh thì hỏng.Quả nhiên, vừa vào cửa, Tần Khải đã nhìn thấy ba gương mặt lạnh lùng đang nhìn anh.Nhất là Triệu Băng Linh đứng chính giữa, ánh mắt lạnh lẽo, thiếu điều muốn đông lạnh cả anh.Thấy tư thế như muốn tra khảo của ba bên, Tần Khải theo bản năng dừng bước, gương mặt nở nụ cười vô hại.“Mỹ nữ Băng Băng chúng ta giận rồi, chuyện vừa nãy, anh định giải thích thế nào?”. Bộ dạng Vương Kỳ hóng hớt, hoàn toàn không xem đây là chuyện lớn.Chu Tư Tư cũng cảm thấy chuyện không nghiêm trọng gì, vội tiến lên, vẻ mặt tủi thân: “Băng Băng, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu…”Tần Khải bỗng chốc cũng đau đầu.Lời này không phải nên do anh nói sao?Lấy cớ bị cướp thì thôi vậy, thế nhưng Triệu Băng Linh vẫn rất phối hợp với Chu Tư Tư.“Tôi biết, không phải do cậu”.Vừa dứt lời, ánh mắt Triệu Băng Linh nhìn Tần Khải, hung dữ như muốn giết người vậy.“Tần Khải, anh tính giải thích thế nào?”